Chỉ cần nói như vậy đã đủ chứng minh Phó Ngàn Tư có bao nhiêu chán ghét Chu Mộc Địch.
Không phải loại chán ghét tình địch mà là ghét vì chỉ số EQ của cô ấy.
Nói theo một cách phủ định thì là ở trước mặt Phó Ngàn Tư, cô ấy lúc nào cố ý tỏ ra EQ mình rất thấp.
Phó Ngàn Tư chỉ lớn hơn Chu Mộc Địch hai tháng nhưng khi còn học cao trung, mỗi khi nhìn thấy cô, Chu Mộc Địch đều sẽ giả vờ ngoan ngoãn gọi một tiếng "Chị ơi" kêu ra còn đặc biệt rất thân thiết.
Đối với Kỷ Hàn Trình thì hoàn toàn không giống như vậy, sẽ dùng một loại âm thanh đầy trìu mến và vô cùng ngọt ngào thân mật gọi anh là "Anh Hàn Trình".
Tuy rằng gọi anh chị nghe giống như rất xứng đôi, không có khuyết điểm gì lớn.
Có thể ai cũng được nhưng dựa vào đó là Chu Mộc Địch liền biết cô ấy căn bản không phải đang làm CP mà là lén lút đem Phó Ngàn Tư kêu già, sau đó thuận tiện còn cố tình làm thân với Kỷ Hàn Trình.
Nếu như nói Hà Tiêu cùng Phó Ngàn Tư ở bên ngoài như nước với lửa thì với Chu Mộc Địch, hai người ngoài thái bình bên trong đều ngầm phân cao thấp.
Dù sao trưởng bối hai bên cũng có giao tình tốt, không nên tự mình xé rách mặt thì hơn.
Bất quá, sau khi lên đại học, Chu Mộc Địch ra nước ngoài du học, hai người cũng nhiều năm không gặp, sau này phỏng chừng cũng không có cái gì cần giao thiệp.
Nghĩ đến đây, Phó Ngàn Tư vuốt làn váy đứng lên: "Tớ đi toilet."
Trùng hợp chính là, Chu Mộc Địch cũng từ trên sân khấu đứng lên, cúi đầu làm động tác chào khán giả.
Động tác đứng dậy gần như đồng bộ nhưng sau đó mỗi người rời đi theo hướng ngược lại.
- -
Wc cách hội trường một tầng lầu, Phó Ngàn Tư sau khi bổ trang, chậm rãi đi dọc theo hành lang dài.
Tòa nhà ban đầu là một nhà máy thép được xây dựng vào giữa thế kỷ 20. Bây giờ được cải biên thành một trung tâm nghệ thuật, giữ lại một phần ban đầu và thêm một số yếu tố cổ điển, dây sắt, những bức tường màu xám tất cả đều thể hiện phong cách cổ xưa.
Trong đêm tối, rất có cảm giác du hành xuyên thời gian và không gian.
Ngoài hành lang, mưa càng ngày càng nặng hạt, qua màn mưa những tòa nhà cổ kính và bóng cây thấp thoáng như ẩn như hiện cũng dần dần mơ hồ không nhìn rõ.
Phó Ngàn Tư thu hồi tầm mắt, ngoài ý muốn gặp được Chu Mộc Địch.
"Chị ơi, đã lâu không gặp!" Chu Mộc Địch ra vẻ ngạc nhiên, một bên phất tay, một bên cười ngọt ngào:"Tối nay chị cũng đến đây sao?"
Khác với cảm giác trên sân khấu, Chu Mộc Địch ở ngoài ngọt ngào và hoạt bát hơn.
Đường nét gương mặt tinh xảo nhu hòa, khi cười rộ lên hai má lúm đồng tiền sâu hun hút và khi không nói chuyện sẽ giống như một tiểu tiên nữ duyên dáng yêu kiều,vô cùng mềm mại.
Phó Ngàn Tư "Ừm" một tiếng, nói ngắn gọn: "Tôi đi cùng bạn."
Khi cô nói điều này, kỳ thật tình hình cũng giống như vậy, rốt cuộc Kỷ Hàn Trình chỉ cùng cô xuất hiện một lát sau đó liền nói có công sự rời đi, đa phần đều là Tạ Âm bồi cô trò chuyện.
"Ồ ~" Chu Mộc Địch duyên dáng đáp, hiển nhiên là không để ý lắm đến câu trả lời đó mà câu cuối mới là điểm nhấn quan trọng "Vừa rồi hình như em có nhìn thấy Anh Hàn Trình, nhiều năm không gặp, suýt chút nữa thì em đã không nhận ra anh ấy."
Phó Ngàn Tư ở trong lòng trợn mắt.
Lại... lại tới nữa rồi.
Khi còn học cao trung, Chu Mộc Địch nhìn cô truy Kỷ Hàn Trình, trong lòng đã gấp đến mức sắp không được rồi nhưng lại không chịu đứng ra cùng cô tranh giành, cả ngày chỉ thích dùng giọng điệu vừa ngây thơ vừa đơn thuần đáp lại mọi người.
Hiện tại qua nhiều năm, đẳng cấp vẫn như vậy,không hề có chút tiến bộ.
Chỉ là......
Ánh mắt cô dừng trên khuôn mặt tươi cười của Chu Mộc Địch, nghĩ thầm, hình như cô ấy không biết bọn họ đã kết hôn?
"Việc học có phải rất vất vả rồi không? Thế nào lại không thời gian xem tin tức." Giọng nhẹ nhàng uyển chuyển, trong lời nói nghe ra được còn có chút ẩn ý.
Chu Mộc Địch không hiểu ẩn ý trong lời nói của cô, vui vẻ nói: "Đúng vậy, tháng 6 vừa rồi em còn có tuần diễn ở Châu Âu. Kỳ thật hôm qua mới hồi Bắc Thành hôm nay đã bị chú Tạ bắt đến đây."
Hoàn toàn không để ý đến lời nhắc nhở của Phó Ngàn Tư, không ngừng khoe thành tựu nghề nghiệp của mình.
Cùng loại mạch não này cãi nhau thật sự hao tổn sức lực.
Phó Ngàn Tư không nói gì nhẹ nhàng ôm lấy khuỷu tay.
Hành động này quả thực là đang mời gọi Chu Mộc Địch hãy nhìn xuống tay cô.
Nhìn thấy hành động này, Chu Mộc Địch còn tưởng mình đã thành công,trong lòng không ngừng âm thầm đắc ý, dư quang vừa lúc nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út Phó Ngàn Tư.
Viên kim cương màu hồng sáng lấp lánh trên đốt ngón tay trắng ngần.
Chu Mộc Địch đã quá quen thuộc với những món đồ trang sức xa xỉ và chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể biết viên kim cương trên chiếc nhẫn này là đến từ đâu, nếu cô ấy đoán không lầm thì đó là viên kim cương Pink Star đắt nhất thế giới, năm trước được bán với giá cao ngất ngưỡng tại Sotheby"s in Hong Kong,nghe nói là được một vị thần bí nào đó dùng 71,2 triệu USD tương đương với 57,3 triệu bảng Anh mua về.
Nói cách khác, Phó Ngàn Tư đã kết hôn, chồng cô còn là một người đàn ông giàu có.
???
Xét về gia cảnh và ngoại hình của cô thì không có gì đáng ngạc nhiên. Chu Mộc Địch nhanh chóng gạt đi sự hâm mộ trong lòng, ngược lại ở trong lòng còn thêm đắc ý.
Có vẻ như trên đường truy Kỷ Hàn Trình, cô đã bị out.
"Chị đã kết hôn rồi sao" Chu Mộc Địch không giấu được sự vui vẻ "Chúc mừng chị! Bất quá ban đầu em còn cho rằng chị sẽ ở bên anh Hàn Trình! Dù sao thì chị cũng đã từng thích anh ấy rất nhiều!"
Phó Ngàn Tư cũng mỉm cười: "Đúng vậy, thật ngại quá, nghe nói em đang ở nước ngoài cho nên không có mời em đến tham dự."
"Người nhà em không nói cho em biết sao?Chắc vì sợ ảnh hưởng tới tâm trạng của em cho nên họ mới chưa nói -- đối tượng kết hôn của chị, chính là " Anh Hàn Trình" của em đó."
Phó Ngàn Tư dùng giọng điệu trìu mến và ngọt ngào của Chu Mộc Địch, nhẹ nhàng vén vén tóc "Cho nên bây giờ, Mộc Địch của chúng ta cũng nên đổi cách xưng hô là chị dâu rồi nhỉ."
Chu Mộc Địch: "......"
Cô ấy ngẩn ra giống như "Chị đang nói tiếng Trung? Tôi hiểu nhưng chị đang nói cái gì lộn xộn vậy?"
Cần thiết phải sét đánh một cái mới có thể thanh tỉnh.
Phó Ngàn Tư vẫn duy trì dáng vẻ cao quý, chờ đợi và chờ đợi nhưng đối phương lại không giống như mình tưởng, sẽ tức hộc máu và chửi ầm lên hay một điều gì đó chẳng hạn.
Cảm thấy có chút thất vọng, Phó Ngàn Tư vừa định ở trước mặt cô ấy chào tạm biệt, không nghĩ tới Chu Mộc Địch lại "Ô" một tiếng khóc lớn.
Tiếng khóc long trời lở đất, Phó Ngàn Tư bị cô ấy làm cho hoảng sợ, nhất thời có chút bối rối: "Em khóc cái gì chứ?"
Chu Mộc Địch khóc đến đau lòng, một mực không chịu dừng lại, Phó Ngàn Tư để mặc cô gào khóc, đột nhiên nghĩ tới có khi chốc nữa có thể đem bảo an trong trung tâm nghệ thuật chạy tới.
Không được,cô đưa tay che miệng Chu Mộc Địch, sau đó còn ấn một ngón tay lên môi cô: "Nếu muốn ngày mai lên hot search, cứ khóc đi, khóc thật to,sau đó để cho các phóng viên nhìn thấy"
Thấy không có tác dụng gì, cô lại bỏ thêm một câu: " Còn nữa,tốt nhất là đem Kỷ Hàn Trình tới để anh ấy xem em khóc thành cái dạng gì..."
"......"
Chu Mộc Địch bị lời nói của cô làm cho sợ hãi, hít một hơi thật sâu,tiếng khóc nghẹn không được mà nấc nấc.
Phó Ngàn Tư bực bội "Ách" một tiếng, xem ra giải quyết Chu Mộc Địch chỉ có tên "Sói xám" Kỷ Hàn Trình là có thể.
Chu Mộc Địch vừa nấc vừa lau nước mắt: "Chị sẽ không, sẽ không cho anh Hàn Trình qua đây... Chị ở trong lòng xem chừng còn ước gì anh ấy không nhìn thấy được em, như thế nào sẽ cho anh ấy tới, ức, sao có thể để anh ấy nhìn hoa lê, hoa đào bên ngoài......"
Phó Ngàn Tư: "......"
Cũng thật là nhiều kiến thức, lần đầu tiên cô nhìn thấy có người vừa khóc vừa xì mũi hình dung mình thành hoa lê hoa đào, đúng thật là quá xem trọng rồi đi.
Cô tức giận nói: "Nói qua nói lại,tôi ở trong mắt cô chính là mụ phù thủy độc ác lắm đúng không?"
Chu Mộc Địch không trả lời, có lẽ là không nghe thấy vì vẫn còn mãi chìm đắm trong nỗi đau bị thất tình.
Phó Ngàn Tư nhìn Chu Mộc Địch một bên khóc một bên nấc, một bên lải nhải một bên oán giận, xem hết hai phút, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa: " Hay là tôi gọi trợ lý đưa cô về nhà nhé?"
" Đi đi, ai cần chị giả mù sa mưa, tốt nhất là đi thật xa và đừng để tôi nhìn thấy chị " Chu Mộc Địch trừng mắt ai oán nhìn cô: "Chồn cáo chúc tết gà!" (Ý là gỉa bộ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu)
Tốt bụng cũng bị mắng, đúng là tàn nhẫn.
Phó Ngàn Tư cũng không tức giận: "Cô là gà à?"
Chu Mộc Địch sửng sốt, nhìn lại lời mình vừa nói, vừa xấu hổ vừa giận bản thân, dứt khoát không nhịn nữa, vừa khóc vừa chửi:
"Oa -- Tại sao? Phó Ngàn Tư, vì cái gì ô ô ô ô, vì cái gì chị lại kết hôn với anh ấy ô ô ô--"
"Tính tình chị vừa xấu thành tích lại kém cũng không biết chơi piano, trừ bỏ lớn lên xinh đẹp, Anh Hàn Trình rốt cuộc thích chị ở điểm nào, ô ô ô... Phiền muốn chết......"
"Đã vậy còn đứng đây nhìn tôi khóc ô ô... Chị đi đi, không được phép chụp ảnh, tôi nói cho chị biết ô ô ô......"
Phó Ngàn Tư nổi lên ý xấu, không chút do dự lấy điện thoại di động ra, điều chỉnh 45 độ ở trước mặt Chu Mộc Địch "Tanh tách" không ngừng.
"Nếu cô còn tiếp tục khóc, sau này lúc tôi không vui tùy thời đều có thể mang đoạn video này ra xem." Nói rồi bật chế độ video tiếp tục nhắm vào Chu Mộc Địch.
Chu Mộc Địch bướng bỉnh che mặt, cảm thấy Phó Ngàn Tư quả nhiên là cái người người gặp người ghét, nhất thời quên mất đau đớn khi bị thất tình, hết lòng mắng mỏ.
Sau hai hoặc ba phút, Chu Mộc Địch mới dần hết khóc.
Bên ngoài mưa không ngừng, tia chớp xẹt qua những vòng cung sáng ngời, sau đó là tiếng sấm rền ầm ầm.
"Cô chắc là con của Long Vương...." Phó Ngàn Tư thu di động, khoanh tay đầy tức giận.
Chu Mộc Địch khóc đến mức ruột gan cào cào, hơn nữa vừa rồi đi ngang qua họ còn có mấy người phu nhân vây xem họ vài giây.
Chu Mộc Địch có lẽ là khóc đến mệt mỏi, đối với mấy lời châm chọc của Phó Ngàn Tư mắt điếc tai ngơ, nhất quyết giữ yên lặng.
Qua một lát, cô nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên hung dữ nói: "Mấy ảnh chụp kia chị xóa chúng ngay đi...Nếu không...!"
Lần này cô ấy không còn giả vờ ngoan ngoãn, ngược lại Phó Ngàn Tư cảm thấy cô ấy còn đặc biệt thẳng thắn đáng yêu, cho nên quyết định nói thật: "Không có chụp."
Chu Mộc Địch: "Tôi mới không tin, chị cho tôi xem!"
Phó Ngàn Tư mặc kệ cô: "Tin hay không tùy cô."
Cô thật sự không chụp, vừa rồi âm thanh "Tanh tách" kia căn bản không nhắm vào cô ấy, chỉ là một màu đen.
Sau khi dỗ dành tiểu tổ tông Chu Mộc Địch, cô cảm thấy thật mệt, cũng lười phải nhiều lời, xoay người định trở về hội trường.
Đến đầu cầu thang, Chu Mộc Địch vội vàng đuổi theo: "Khoan đã -- vậy chị có tình cảm với anh Hàn Trình à?"
Giọng điệu còn rất không cam lòng.
"Không bằng cô trực tiếp hỏi --" Tôi có hi vọng cạy góc tường gì không? " thì có vẻ hay hơn" Phó Ngàn Tư quay đầu lại liếc nhìn cô một cái "Để tôi nói cho cô biết, không có hy vọng, tình cảm của chúng tôi bây giờ rất tốt, mỗi ngày đều hôn chúc ngủ ngon,sau đó sẽ đợi nhau cùng ăn tối...."
Sau khi dứt lời liền xoay người đi xuống lầu, không ngờ chân vừa trượt, cả người lập tức ngã xuống.
Ngay lúc cơ thể không hề có trọng lượng, ý thức trong đầu Phó Ngàn Tư hoàn toàn trống rỗng, ý nghĩ đầu tiên nảy ra chính là: Chân trước thổi phồng, chân sau đã ngã xuống, màn khoe ân ái này, phỏng chừng ngay cả ông trời cũng nhìn không ra.
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau, Kỷ ngọt ngào đi công tác.
Mọi người hiểu ý tứ tôi chứ?