Từ buổi đại tiệc chúc mừng Tướng quân Hàn Dương Phong khải hoàn trở về, liền đổi thành đại tiệc tuyển phò mã của Nhị công chúa Đường Giai Tuệ.
Lần lượt các đại công tử đều biểu diễn từng tài năng riêng của họ, mong có thể làm hài lòng được nàng.
Mở màn là đại công tử Tử Hoa con trai Quan Thượng Thư. Mặc dù không phải người giỏi võ, nhưng về phương diện cầm kỹ thì vẫn là nổi danh, y rất tự tin về phần này của mình.
Ngồi giữa chánh điện cùng chiếc đàn tranh, y gãy một âm điệu mang hàm ý trút ra nỗi lòng của mình với Nhị công chúa.
Tất cả mọi người trong đại tiệc đều im lặng lắng nghe cảm nhận!
Chỉ có Hàn Lam Vũ như bị tra tấn lỗ tai, nàng liên tục che miệng ngáp ngắn ngáp dài. Cái giai điệu sến súa này không phù hợp với người như nàng.
Công chúa Đường Giai Tuệ nhìn thấy cũng khẽ mỉm cười, ánh mắt híp nhẹ.
Nụ cười này của nàng khiến cho con trai Quan Thượng Thư nghĩ rằng y đã lấy được lòng của Nhị công chúa Đường Giai Tuệ.
Tiếng đàn dừng hẳn!
Tử Hoa cúi đầu hướng Nhị công chúa "Công chúa, nàng thấy tiết mục này của ta có khiến nàng vừa ý không?".
Nhị công chúa Đường Giai Tuệ điều chỉnh lại tông giọng của nàng khác một chút, lãnh đạm trả lời "Đa tạ công tử, tiếng đàn giai điệu rất hay. Ta vẫn là muốn trao thêm cơ hội cho các vị công tử khác thử sức, ngài đừng vội".
Nghe nàng nói vậy y có hơi hụt hẫng nhưng vẫn là phải trở về lại ghế ngồi, nhường chỗ cho người khác.
Chỉ trong một canh giờ đã có khoảng bốn nam nhân khác nhau thay phiên lên, người thì làm thơ người lại múa kiếm..
Thật vô cùng nhàm chán, chẳng thú vị.
Người khiến cho Đường Giai Tuệ cảm thấy thú vị lại chính là tên ngốc ngồi bên dưới kia, cứ liên tục chống cằm xem trình diễn.
[Buồn chán đến vậy sao].
Hàn Bảo Lâm thấy cũng nên là đến lượt hắn lên thể hiện rồi, hắn tự tin bước lên giữa đại điện. Nhờ một vài tên hộ vệ đặt bốn chum đồng lên trước, tay cầm chắc một cây cung lớn.
Liếc nhìn Nhị công chúa mỉm cười. Đáp lại chỉ là ánh mắt vô cùng lạnh lẽo của nàng!
Tay ghìm chặt cung Hàn Bảo Lâm dùng sức bắn liên tục từng mũi vào bên trong lỗ của bốn chum đồng.
"Hảo! Con trai của khanh quả là bắn rất tốt a". Hoàng thượng Đường Thiên Vũ vỗ nhẹ lên bàn khen ngợi.
Tướng quân Hàn Dương Phong chỉ gật đầu vuốt râu, trong đầu thầm nghĩ khoảng cách này vẫn là còn khá gần, tên nhóc này ngày thường hẳn không thường xuyên tập luyện. Trở về nhất định dạy dỗ thật kỹ!
Trở lại chỗ ngồi nét mặt của Hàn Bảo Lâm vẫn là chưa hề vơi đi sự tự tin, liếc nhìn Hàn Lam Vũ khinh thường vài cái.
Dường như không còn ai lên trổ tài nữa, Hoàng thượng Đường Thiên Vũ vuốt râu quan sát định dừng lại buổi trổ tài.
"Kia chẳng phải vẫn còn một vị công tử vẫn chưa lên sao?". Hoàng hậu Mộc Băng Liên rất tinh ý, nhìn thấy nữ nhi của nàng từ nãy giờ vẫn một mực đặt ánh mắt lên vị ngồi kia.
Nghe Hoàng hậu lên tiếng, tất cả những người có mặt liền hướng ánh nhìn về phía Hàn Lam Vũ.
[Ách, không phải chứ ta không hề muốn lấy lòng công chúa đâu a].
Bắt thấy ánh nhìn trông đợi của Hàn Dương Phong, nàng khẽ thở dài đứng dậy tiến ra giữa điện "Hoàng thượng, Hoàng hậu, Công chúa thần thực vô năng không có tài năng đặc biệt nào chỉ sợ làm mọi người mất nhã hứng a".
Hàn Lam Vũ thực lòng không muốn đấu đá tranh giành phò mã gì cả, chỉ mong yên ổn trở lại chỗ ngồi.
"Con trai tướng quân Hàn Dương Phong sao có thể là kẻ vô năng, đừng ngại khanh cứ trổ tài lẻ của khanh cho trẫm xem".
Hoàng thượng Đường Thiên Vũ xua tay mỉm cười ôn hoà, nhìn kỹ mỹ quan của nhị công tử này thực càng nhìn càng cảm thấy hài lòng.
Quả là một tiểu hài tử khiêm tốn, dung mạo lại rất tuấn tú rất xứng đôi với nữ nhi của ngài.
Cả Hoàng thượng cũng đã lên tiếng Hàn Lam Vũ biết không còn đường rút lui, cũng không thể làm cho phụ thân nàng mất mặt được.
Công chúa Đường Giai Tuệ chăm chú quan sát vẻ mặt miễn cưỡng của nàng không khỏi buồn cười.
Nàng đường đường cũng là Nhị công chúa Đường Giai Tuệ ai cũng mong muốn có được, vậy mà người này lại chẳng hề đoái hoài quan tâm.
[Để xem chàng sẽ làm gì tiếp theo!].