Hàn Lam Vũ nghe xong sắc mặt vẫn là không mảy may quan tâm, ngồi sụp xuống ngắm nhìn khuôn mặt đau đớn của hắn.
"Ồ vậy sao, ta cũng thực muốn xem đại thiếu gia sẽ cứu hai tên nô tài vụиɠ ŧяộʍ như thế nào".
Đúng là linh thật vừa nhắc tào tháo thì tào tháo liền xuất hiện!
"Nhị đệ, ta đến thăm đệ đây. Hử chuyện gì xảy ra ở đây vậy".
Hàn Bảo Lâm cùng hai tên thuộc hạ đi theo sau, đến cũng thật đúng lúc. Hàn Lam Vũ đoán hẳn là có người báo lại cho hắn đây mà.
Hai tên nô tài vừa nhìn thấy Hàn Bảo Lâm tới mừng rỡ nhào đến ôm lấy chân hắn khóc lóc.
"Đại thiếu gia giúp ta đòi lại công đạo, nhị thiếu gia hắn đánh ta".
Mặt của Hàn Bảo Lâm lập tức đen lại, một cước đạp vào mặt hai kẻ nô tài.
Cảnh này hết sức là mãn nhãn, đá rất đẹp mắt.
"Đại thiếu gia, người..sao lại đánh ta?". Có vẻ như tên nô tài vẫn chưa hiểu rõ thân phận cũng như hoàn cũng hiện tại của bản thân, nét mặt vẫn là ngây ngô không rõ vì sao lại liên tục bị ăn đánh liên tục.
Chỉ thấy Hàn Bảo Lam đôi mắt đanh lại như thực sự muốn gϊếŧ người, miệng gằn ra la mắng lớn tiếng.
"Hai tên nô tài khốn kiếp, đã ăn vụng ngay phủ tướng quân bị nhị đệ ta bắt gặp tại trận còn dám giở giọng cầu xin ta. Có phải hai ngươi thấy bản thân đã sống quá lâu rồi không?".
Nghe đến đây, hay tên nô tài như chết điếng người vội dập đầu tạ tội!
"Đại thiếu gia tha mạng!".
"Thiếu gia tha mạng!!!".
Hàn Bảo Lâm hất mặt ra lệnh cho hai tên thuộc hạ giải quyết cho gọn vào, chỉ sau vài phút đã trở lại không gian tĩnh lặng về đêm.
Xoay mũi chân Hàn Bảo Lâm tiến đến gần đưa tay lên chạm vào vai Hàn Bảo Lam!
"Nhị đệ đã làm đệ kinh sợ rồi, bên ngoài rất lạnh sức khoẻ của đệ vẫn là chưa khỏi hẳn. Nào, vào trong nói chuyện!".
Hàn Lam Vũ từ đầu đến cuối chứng kiến, phải nói là nội tâm đang khen ngợi màn đặc sắc trước mắt, những diễn viên này quá đỉnh.
Bản thân cô cũng rất muốn biết ý định của Hàn Bảo Lâm rốt cuộc là muốn gì, tỏ ra thân thiết như vậy hẳn có mục đích.
Cả hai di dời vào bên trong ngồi đối nhau trên một bàn tròn.
"Nhị đệ, sức khoẻ đệ gần đây thế nào? Đã thực sự hồi phục chưa". Hàn Bảo Lâm thấy Hàn Lam Vũ từ khi khỏi bệnh có gì đó rất kỳ lạ, nét mặt lúc trước khi nhìn vào hắn luôn e dè sợ sệt đã biến mất, thay vào đó là sự lãnh đạm bình tĩnh đến lạ.
Tính cách một người có thể thay đổi nhanh chóng như vậy sao?
"Ta đã khoẻ hẳn. Đa tạ đại huynh đã quan tâm!" Hàn Lam Vũ nhàn nhạt trả lời qua loa, vẫn là đang muốn nghe chuyện chính hơn những câu hỏi vờn xung quanh thế này.
"Ân khoẻ là tốt, nhị đệ đừng tỏ ra xa cách như vậy. Chúng ta dù sao cũng là người một nhà a!".
Nực cười hết sức, dựa theo những gì Cẩn Mai kể lại cùng màn hạ nhân đối đãi lúc nãy thì Hàn Lam Vũ có thể biết rõ đâu là lời nói thật.
"Ân, đại huynh đến tìm ta hẳn không chỉ vì quan tâm sức khoẻ của ta?". Vẫn là đích thân Hàn Lam Vũ hỏi thẳng vào vấn đề thì hơn.
"Ta kỳ thực là lo lắng cho sức khoẻ của đệ, kỳ thực thì đại huynh có việc cần nhờ đệ giúp!".
Nói đến đây Hàn Bảo Lâm rút ra một phong thư bên trên còn có ấn dấu của hoàng cung đưa đến gần Hàn Lam Vũ.
"Đệ biết đó mẫu thân ta đang có bệnh nhưng hoàng cung lại triệu gọi ta đến phủ Quốc Tự Giám để học hành, ta đi thì dễ nhưng lại lo không ai chăm sóc tốt cho mẫu thân".
Vừa than vãn Hàn Bảo Lâm vừa thở dài vài hơi, lấy cái lý do này thì phải quá thích hợp!
"Đại huynh muốn ta thay thế huynh đến đó học?".
Thì ra mục đích thật sự của hắn là cái này sao.