Lại thêm một ngày nữa bắt đầu, khác biệt với ngày hôm qua Đường Giai Tuệ cùng Hàn Lam Vũ đều im lặng không trò chuyện với nhau.
Ánh mắt vẫn là lảng tránh ngước về mỗi phía khác nhau.
Hàn Lam Vũ cảm thấy hơi khó hiểu với hành động này của Lục Hạ Tiên, mới hôm qua vẫn còn cười nói rất hợp nhưng hôm nay cứ thờ ơ lãnh đạm.
Con người này thực kỳ lạ, thực khiến suy nghĩ của người khác rối loạn.
Công chúa Đường Giai Tuệ sau khi tổng hợp một số tin tức từ Hàn Bảo Lâm thì càng thêm lãnh đạm. Ngoài những tin về cờ bạc ức hϊếp dân lành là có vẻ khó tin ra, thì tin Hàn Bảo Lâm thường xuyên trêu chọc nữ nhi là khiến nàng phải đắn đo suy ngẫm.
Hàn Bảo Lâm thực sự là người như vậy sao?
Tính sở hữu của nàng rất cao, nếu thực sự biết đối phương có tính trăng hoa tuyệt đối sẽ chặt đứt ngay từ đầu, không để lún sâu.
Sau khi kết thúc buổi học Công chúa Đường Giai Tuệ cũng nhanh chóng trở lại nơi nghỉ ngơi, bỏ lại vẻ mặt khó hiểu của Hàn Lam Vũ.
"Hàn Bảo Lâm ngươi bước ra đi cho ta!".
Lý Việt tay cầm kiếm giận dữ đứng trước cửa phòng của Hàn Lam Vũ hét lớn ra lệnh, giọng hắn lớn tới nỗi khiến Công chúa Đường Giai Tuệ cùng Tiểu Thanh ngồi bên trong cũng nghe được.
Nghe tiếng người la lối om sòm trước cửa Hàn Lam Vũ cùng Cẩn Mai bước ra bên ngoài xem xét.
"Lý Việt ngươi đến la hét trước cửa phòng ta là có ý gì?". Đang sẵn trong người hơi khó chịu lại thêm kẻ khó ưa tìm đến trước phòng khiến Hàn Lam Vũ nén không được sinh khí.
"Gia nhân của ngươi đánh người của ta, dĩ nhiên ta phải tìm ngươi tính sổ rồi".
Cái gì mà đánh người, Hàn Lam Vũ nhìn kẻ đứng phía sau lưng Lý Việt.
Một bên mắt thực sự bị bầm tím rồi!
"Cẩn Mai, ngươi đánh hắn sao?". Hàn Lam Vũ nhíu mài xoay mắt sang nhìn Cẩn Mai hỏi, cô nương này vốn không phải người động tay chân như vậy.
"Công tử ta không có, là hắn tự té đập vào ghế. Đúng là ta rất muốn làm vậy vì hắn nói xấu sau lưng người, nói người chỉ là tên ăn chơi dụ dỗ nữ nhi nhà lành, sau này...sau này nhất định không sinh được con cái".
Cẩn Mai thành thật trả lời, nhớ lại việc một tên nô tài trù ẻo công tử nhà nàng thậm tệ như vậy không kìm được nghẹn giọng.
Từ trong góc khuất Công chúa Đường Giai Tuệ cùng Tiểu Thanh vẫn đứng yên quan sát, mi tâm hơi nhích lại gần cảm giác rất khó chịu trong lòng.
"Nghe rõ chưa? Là nô tài của ngươi tự gieo tự chịu, ta còn chưa tìm hắn tính sổ chuyện nói xấu sau lưng ta lại dám tới đây ăn cướp la làng".
"Hừ, bớt làm bộ làm tịch chuyện ngươi làm khắp kinh thành này đều biết. Lời của nha đầu đó đều là bịa đặt".
Đúng là khi không ngồi cũng bị dừa rơi trúng đầu là đây mà.
Kẻ nào làm chuyện xấu thì tiếng tăm đều vang xa ngàn dặm, có rửa cũng không hết được. Hàn Lam Vũ chỉ khẽ thở hắt ra, nét mặt thay đổi sang khinh thường chủ tớ Lý Việt.
Khom lưng nhặt cục đá phía dưới đất Hàn Lam Vũ nhẹ tung tung trong tay, bất thình lình ném thẳng vào mặt của tên gia nhân phía sau.
Xoẹt một đường thẳng ngang vành tai của Lý Việt.
[Bốpppp].
Cú ném chuẩn xác đập vào mũi của tên nô tài khiến máu mũi tươm ra tứ tung, hắn hứng trọn cơn ôm mặt đau hét inh ỏi, thu hút những công tử thế gia khác vây lại.
Lý Việt hơi giật mình cũng không thèm để tâm để nô tài của mình, siết chặt thanh kiếm trong tay không nói không rằng đâm thẳng về phía Hàn Lam Vũ.
"Hàn Bảo Lâm, ta gϊếŧ ngươi!".
Nhìn thấy kiếm sắc đâm đến người Hàn Lam Vũ có hơi sững người đứng bất động.
[Keeng, bốp].
Lại thêm một trường kiếm khác hướng đến, nhưng khác lại là chặn lại đường kiếm của Lý Việt. Một chưởng đánh vào ngực khiến hắn nôn máu.
Hàn Lam Vũ tròn mắt nhìn hình dáng quen thuộc đứng chắn trước , thật muốn chạm vào!
"Muốn động vào hắn, đã hỏi ý ta chưa?" Giọng nói lạnh lùng như chứa hàn sương vây quanh thân người của Lý Việt.
Hắn ôm ngực tay quẹt máu ở miệng nhìn vào đôi mắt như có hàn quang sắc khiến sắc mặt xanh lại.
"Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy!?".
Lão học quan đứng phía sau đám đông lớn tiếng hỏi, ánh mắt thăng trầm quan sát từng người bên trong.