Nghỉ ngơi vài ngày, sức khỏe hồi phục không ít. Nhược Ca thấy mình sắp lên mốc nếu cứ nằm trên giường mãi. Vì vậy quyết định đứng lên đi dạo xung quanh. Muốn xem thử Phò mã phủ mình chỉ có thể nhìn thấy trong tivi là cái dạng gì?
'Phò mã, người định đi đâu?'. Lạc Hy gặp Nhược Ca bên ngoài cửa liền hốt hoảng kéo Nhược Ca trở vào.
'Ta muốn đi dạo xung quanh?'. Nhược Ca rất thành thật trả lời. Cũng không nhìn ra Lạc Hy đang rất ngạc nhiên và lo lắng.
'Phò mã muốn mặc như vậy đi dạo?'. Lạc Hy nói còn kết hợp chỉ vào người Nhược Ca, vẻ mặt khinh thường trông thấy.
'Ta không khỏa thân là được rồi, Lạc Hy tỉ lo quá rồi đó'
'Nhược Ca đệ đừng quên thân phận của mình là gì?'
Ý của Lạc Hy là sao? Bảo mình đừng quên thân phận nữ nhân hay là thân phận phò mã? Lạc Hy mặc dù trách móc nhưng lại rất ôn nhu, tìm một bộ y phục màu lam nhạt giúp Nhược Ca mặc vào. Mà nhược ca lúc này cảm giác không tả được đi. Từ nhỏ đến lớn chưa có ai vì mình mặc đồ như vậy, trừ lúc mới sinh a.
Lạc Hy nắm tay Nhược Ca đến trước gương, nhéo nhéo gương mặt trắng nõn của Nhược Ca cười trêu chọc: 'Phò mã của chúng ta vẫn anh tuấn tiêu sái như ngày nào'.
Nhược Ca nghe vậy liền nhìn vào gương, thoáng chút đã không nhận ra người trước mặt. Dáng người cao, So với nam nhân thì hơi gầy một chút. Tóc được chảy gọn gàng, dùng sợi dây kim tuyến màu lam cột cao lên. Nhược Ca đang tìm từ ngữ mô tả bản thân lúc này. Đúng! chính là một Mỹ thiếu niên a.
Lúc này mới tự tin tiêu sái bước ra ngoài. Nhìn xung quanh thật rộng lớn, cây cối xanh tươi tốt, Cả một vườn hoa phía trước. Bướm bay xung quanh, Nhược Ca vừa nhìn đã thích. Đi trên hành lang đến hậu viện phía sau, thị nữ và gia đinh thấy Nhược Ca liền lập tức hành lễ gọi "Phò mã, sớm'. Nhược Ca là vui vẻ đáp lại.
Chỉ là Phò mã Phủ, cũng không phải Hoàng cung nên không có Thái giám hay công công, chỉ có gia đinh và thị nữ. Lạc Hy cho biết, Phò Mã phủ được Hoàng thượng lệnh cho xây dựng cách đây 3 năm. Hoàn toàn xây dựng và bài trí theo sở thích của Trưởng công chúa. Đến giờ Phò mã mới chính thức vào ở đã thấy cây cối xanh tốt như vậy. Đó là lý do.
Đến đình viện phía sau, không có thị nữ ra vào. Nhược Ca ngồi trên lang cang đung đưa chân nhìn Lạc Hy hỏi ra nghi vấn trong lòng: 'Lạc Hy tỉ, tại sao chúng ta phải chạy trốn?'
'Ban đầu chỉ là nghe dân chúng đồn đoán, Trưởng Công chúa tướng mạo đẹp tựa thiên tiên. Khí chất thoát tục, nhưng thật hư ra sao thì không biết'
'Vậy không phải rất tốt sao?'
'Đó không phải lý do. Ta dùng bạc để mua một ít thông tin từ các thị nữ. Đa số đều tỏ ra e dè sợ hãi khi nhắc đến Trưởng công chúa, Nàng mang trong người dòng máu hoàng tộc, khí chất băng lãnh, không dễ gần. Quyết đoán mọi chuyện, nếu là việc nàng muốn làm, sẽ không bao giờ thất bại'
'Có người như vậy sao?'
'Phò mã tỉnh dậy thì thay đổi cả tính tình. Lúc trước không phải sống chết đòi bỏ trốn sao?'
Nhược Ca nhíu mày, Phò mã của các người đi gặp ông bà từ lâu rồi. Ta đây mới không phải. Nghĩ một chút liền nói.: 'Ta nói này, Lạc Hy tỉ chạy đi đâu khỏi Đại Minh Triều?'
Lạc Hy lại nhẹ nhàng đi lướt qua người Nhược Ca cẩn thận phân tích: 'Đại Minh Triều tuy lớn, nhưng lại không bằng Đường Triều phía Nam. Hai người chúng ta chỉ là một thần dân nhỏ nhoi. Ta không nghĩ họ lại truy cùng diệt tận'
'Sao Lạc Hy tỉ lại chắc chắn điều này?'
'Trưởng công chúa không để Phò mã vào mắt. Ở lại đây là để làm bình phong thôi sao?'
'Tốt. Đi đâu cũng được, chỉ cần có Lạc Hy tỉ bên cạnh. Nhược Ca nguyện ý a'
Dùng tay bún tráng Nhược Ca một cái, nở nụ cười ôn nhu: 'Tiểu tử ngươi lại dẻo miệng'
****
Trường Ngưng Cung.
Trường Ngưng Cung là nơi ở của Trưởng Công chúa lúc chưa xuất giá. Mà hiện tại dù đã xuất giá nhưng Trưởng Công chúa chưa đặt chân về Phò mã phủ. Hoàng thượng nhiều lần hỏi qua, nhưng nàng chỉ là hai chữ 'Rất bận'. . truyện ngôn tình
Trường Ngưng rất muốn giao lại toàn bộ quyền quyết định cho Hoàng đệ, muốn bình yên sống cuộc sống của một công chúa. Nhưng Hoàng đệ lên ngôi chưa bao lâu, triều đình chia năm xẻ bảy. Nếu nàng rời khỏi lúc này, e rằng Minh triều Bắc Ngưng không trụ nỗi.
Nàng mỗi ngày đều dậy sớm luyện kiếm, ở phía sau rèm nghe đại thần dâng tấu. Lại cùng hoàng đệ đến thỉnh an Thái hậu. Ngọ thiện dùng một chút lại tiếp tục xử lý tấu chương. Thời gian một ngày đều rất bận rộn.
Hôm nay Thái hậu một phen cằn nhằn, khuyên nàng nên trở về Phò mã phủ. Nàng và Phò mã đã hoàn tất nghi lễ phu thê, nếu nàng vẫn không làm tròn bổn phận một người vợ thì thật không phải đạo.
Mà đối với Trường Ngưng, hôm thành thân nàng cũng chưa từng nhìn rõ gương mặt Phò mã của mình, liền trực tiếp đuổi hắn sang thư phòng ngủ. Hôm sau cho người mời hắn trở về Phò Mã phủ.
Để dỗ dành Thái hậu, nàng gật đầu đáp ứng sẽ trở về Phò mã phủ một chuyến, nhưng không biết là khi nào.
'Tuyết nhi, sắp xếp một chút. Ngày mai chúng ta hồi Phò Mã Phủ'
'Dạ Vâng'
****
Phò Mã Phủ.
Giờ Dần (3 đến 5 giờ sáng). Lúc Phủ Phò Mã đang yên giấc nồng, có hai người lại rất tỉnh táo mà cẩn thận mở cửa phòng bước ra. Trên vai mỗi người mang theo một tai nãi.
'Lạc Hy, chúng ta trốn bằng cách nào. Chỗ nào cũng có người gác'
'Nhược Ca theo ta'
Hai người lại biến mất tại khúc quanh của hành lang. Mọi thứ lại chìm vào tĩnh lặng.
****