Một câu này vang lên làm cho tất cả mọi ánh mắt đều chuyển đến trên người hắn.
Không đợi chúng ta nói gì, Lữ Bách đã lập tức mở miệng.
“Tả tướng, Doãn Hiếu Ân hiện tại đang là trọng phạm triều đình, sao ngài có thể nghe lời từ một phía của hắn? Ngài chớ để hắn nắm mũi dắt đi, mau đem bức thư đó giao cho ta mới là thỏa đáng nhất.”
Dứt lời, không ít đại thần bắt đầu ồn ào lên, không ngừng nói các loại như: ‘Đúng vậy, đúng vậy, Doãn Hiếu Ân là trọng phạm.’.
Nhìn thấy tình huống này, trong lòng ta cũng có chút không yên. Một người nói dối thì chính là nói dối, nhưng trăm người, ngàn người nói dối thì nó sẽ trở thành sự thật. Ta sợ nhất chính là Doãn Quốc Bình đã nhìn lầm người, lỡ như Tả tướng đại nhân cũng làm theo lời bọn họ, vậy thì ta xong rồi.
Thời điểm ta đang tìm kiếm đối sách, không ngờ lúc này Tả tướng lại đột nhiên lên tiếng.
“Làm sao vậy Lữ tướng quân, lão phu sống hơn nửa đời người, ngươi cho là lỗ mũi ta có thể bị dễ dàng bị dắt đi vậy sao? Lão phu coi trọng là bằng cớ cụ thể, nếu Doãn Hiếu Ân có chứng cớ, vậy nhìn một chút thì có sao?”
“Đây cũng không phải là chuyện nhỏ Tả tướng!”
Tả tướng cười to một tiếng, nói.
“Chính bởi vì không phải là chuyện nhỏ cho nên mới càng phải cẩn thận, không phải sao. Ban đầu nói Doãn Hiếu Ân âm mưu tạo phản, không phải chính là bởi vì hắn không xuất hiện, soán vị Hoàng thượng lại là chuyện lớn, cho nên lúc đó mới qua loa kết án không phải sao?”
“Ngươi!” Lần này, đến phiên Lữ Bách không phản bác được, hắn nổi giận đùng đùng chỉ về phía Tả tướng, cuối cùng lại không nói được lời nào.
Ta nghe xong không ngừng cười, nghĩ thầm cuối cùng cũng có một ngày ngươi cắn phải đá. Bất quả Tả tướng nói không sai, sau khi rơi xuống vách núi, tuy ta không biết vụ án này kết quả ra sao, nhưng e là chứng cớ sẽ không xác thật.
Tam hoàng tử e là cũng biết chuyện đang trở nên nghiêm trọng, nhưng mà ở chỗ này nhiều người, muốn chặn miệng là điều xa vời, cho nên chỉ có thể mạo hiểm nhìn chuyện tiếp tục diễn ra. Vì thế giằng co hồi lâu, hắn chỉ đành phất tay một cái, nói.
“Lữ Bách ngươi đừng nói nữa, để Tả tướng xem đi.”
Lữ Bách hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa, nhưng ta thấy rất rõ ràng, hắn đã không còn dáng vẻ khí định thần nhàn như lúc trước.
Lần này ngay cả Hoàng thượng cũng không phản đối, vì vậy cũng không ai dám nói thêm gì nữa. Cho nên thoáng một cái, toàn bộ Diễn Võ trường đều an tĩnh lại, chờ Tả đại nhân định đoạt kết quả.
Tả tướng mở phong thư, nhìn đi nhìn lại nhiều lần. Đến khi mọi người sắp không chờ được nữa, rốt cuộc hắn mới gật đầu một cái, dùng thanh âm không lớn không nhỏ nói.
“Không sai, chính là bút tích của hắn.”
Oanh một phát, toàn Diễn Võ trường bùng nổ.
Lữ Bách tất nhiên không thể ngồi chờ chết, cơ hồ là Tả tướng vừa mới xem xong phong thư, hắn liền lập thức phản bác.
“Tả tướng ngài cũng quá qua loa rồi, cứ nhìn qua nhìn lại mấy lần là ngài có thể chắc chắn đây là bút tích của Doãn tướng quân? Coi như lúc trước hắn là môn sinh của ngài nhưng chuyện này cũng đã qua lâu rồi, trí nhớ của ngài có vẻ tốt hơn người thường nhỉ?”
Tả tướng không gấp không vội, hắn vui vẻ cười nói.
“Tiểu tử, ngươi cho là vị trí Tả tưởng là dễ làm vậy sao? Nếu không phải một thời luyện tập, ngươi cảm thấy cái vị trí này ngươi có thể ngồi vững bao lâu đây?”
“Ngươi có ý gì?”
“Ý thì lão phu không có, lão phu muốn nói là bức thư này đúng là của Doãn tướng quân viết, không sai.”
Lữ Bách hậm hực khoát tay một cái, nói.
“Coi như là thật, vậy thì thế nào? Nó có thể nói lên cái gì? Lỡ như là hắn cố ý tạo nên thì sao? Dù sao bây giờ chết không đối chứng, các ngươi có thể tùy ý nói, không phải sao?”
“Thật đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.” Ta cười nói.
“Ngươi nên cảm thấy may mắn đi, nếu ca ca ta có thể đứng ở đây, làm gì còn có chỗ của ngươi? Ngươi là ai hả? Ngươi thật sự cho là mọi người không hề nghi ngờ gì chuyện bỗng dưng ở đâu chạy ra một cái Lữ tướng quân à? Ta nói cho ngươi biết, ngươi xuất hiện chính là nghi điểm lớn nhất!”
“Ngươi ngậm máu phun người, bản tướng quân quanh năm đều ở bên cạnh phục vụ Hoàng thượng, lần này may mắn được Hoàng thượng đề bạt mới có thể ngồi vào vị trí hôm nay.”
“Tất cả im miệng hết cho ta!” Lúc này, Tam hoàng tử đột nhiên quát to một tiếng. Dứt lời, hắn nhìn ta, bất lộ thanh sắc nói.
“Doãn Hiếu Ân, ngươi xem đây là nơi nào thế hả? Ngươi biết mình đang nói cái gì không? Ngươi cho rằng trẫm là ai? A, coi như trẫm giết ngươi không cần lý do! Ngươi dám phản kháng sao?!”
“Không dám.” Ta lắc đầu nói.
“Bất kể, ngài làm cách nào có thể đến được ngôi vị Hoàng đế này, bây giờ ngài là Hoàng thượng, ngài tất nhiên có thể giết ta. Chẳng qua, ngài không một lý do giết dân chúng vô tội như ta, vậy ngài bảo bách tính nên nhìn ngài như thế nào đây? Nếu ngài không để ý vậy hiện giờ ngài có thể một đao giết chết ta.”
“Ngươi đừng tưởng rằng trẫm không dám!”
Tuy trên mặt ta không biểu lộ gì nhưng trong lòng cũng đang sợ gần chết. Nhưng ta tin tưởng vào khả năng phán đoán của mình, tin tưởng Tam hoảng tử hắn nhất định sẽ không dám ở trước mặt nhiều người như vậy giết ta, coi như hắn muốn giết cũng phải là ở một nơi bốn bề vắng lặng.
Trong lúc nhất thời cả hai bên cứ giằng co không dứt.
Có điều không bao lâu sau thì có một thanh âm già nua vang lên. Vừa nghe thấy thanh âm này, cả người ta cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, bởi vì người này không phải ai khác chính là cha ta, Doãn Quốc Bình.
Doãn Quốc Bình đột nhiên bước ra, tất nhiên đưa đến không ít nghị luận.
Hắn là nguyên lão trong triều, người người kính ngưỡng, mà những chuyện này hiện giờ cũng có liên quan rất nhiều đến hắn, mọi người tất nhiên đều có chút hoảng hồn, không biết nên làm cái gì mới phải.
Mà không chỉ có mọi người hoảng hồn, ngay cả Tam hoàng tử trên đài cũng đột nhiên đứng lên, bất khả tư nghị nói.
“Doãn tướng quân, sao ngươi lại đến đây?”
Doãn Quốc Bình không nhanh không chậm đi đến giữa Võ trường, cũng tỏ ra khó hiểu, hướng Tam hoàng tử nói.
“Thần cũng có chút kỳ lạ, hôm nay Diễn Võ, rõ ràng thần được báo đến tham gia, nhưng sáng nay lúc xuất môn lại bị chặn.”
Tam hoàng tử lúng túng cười cười một tiếng.
“Trẫm chính là cảm thấy Doãn tướng quân ngươi tuổi cao, Diễn Võ lại diễn ra cả ngày, rất mệt mỏi cho nên mới phái người thông báo cho ngươi không cần đến.”
“Vậy thần tạ ơn Hoàng thượng đã quan tâm, nhưng những binh lính này đều là một tay thần dẫn dắt, hôm nay không đến, trong lòng thần chung quy cũng cảm thấy không yên. Rồi lại phải cùng quan sai đại nhân chào hỏi một phen, lúc này mới khẩn cấp chạy đến đây.”
‘Cảm tình’ như vậy không cần nói là tốt nhất, lúc cha ta nói những lời này quả thật làm ta sợ hết hồn, cũng may bảo đao của hắn vẫn chưa lão, có thể giải quyết đám người kia rồi chạy đến, nếu không phần thắng của ta hôm nay sẽ giảm không biết bao nhiêu.
Đã nói đến tận mức này, Tam hoàng tử hắn cũng không thể vì chuyện này mà xử tội cha ta, cho nên cuối cùng chỉ đành phải cắn răng nghiến lợi ngồi xuống một lần nữa. Có điều lúc này, hắn rõ ràng hốt hoảng hơn rất nhiều so với vừa rồi, ngồi trên ghế phập phòng không yên, luôn có vẻ không bình tĩnh.
Tam hoàng tử như vậy, Lữ Bách lại càng luống cuống. Giờ phút này trên trán hắn đầy mồ hôi, ta thấy cũng có thể đổ đầy một ly nước.
Cũng nên kết thúc rồi.
Doãn Quốc Bình nói.
“Từ nãy đến giờ, thần cũng đã nghe được một ít. Bức thư này, quả thật không thể coi là chứng cớ có hiệu lực, Doãn Hiếu Ân, ngươi còn có chứng cớ khác không?”
“Có a!” Ta vui vẻ nói.
“Lúc nãy không phải đã nói sao, trong tay ta còn có hổ phù, người quên rồi sao? Hổ phù là người đưa cho ta mà.”
Sau khi nghe xong, Doãn Quốc Bình cũng vui vẻ nói.
“Đúng. Là có chuyện này.”
Lúc này, dựa vào một câu nói đó của Doãn Quốc Bình, trong Võ trường đều bùng nổ một tràng nghị luận.
Tình thế lập tức nghịch chuyển, Lữ Bách không từ bỏ, hắn hướng mọi người dưới đài chợt quát một tiếng.
“Nói bậy! Hổ phù rõ ràng là đang ở chỗ ta!”
Doãn Quốc Bình đem tầm mắt chuyển đến trên người Lữ Bách, nói.
“Ai nha, Lữ tiểu tướng quân, toàn bộ người trong triều đều biết, hổ phù là tiên hoàng tự mình giao cho ta, nhưng sao ta lại không nhớ đã đem hổ phù giao cho ngươi nhỉ.”
Ta vội vàng chen vào.
“Cha, người chớ nói nhiều cùng hắn.” Vừa, nói, ta vừa hướng Lữ Bách hét lớn.
“Hổ phù không phải ở chỗ ngươi sao, lấy ra đi, hai chúng ta đem ra so sánh là sẽ biết.”
“Không tồi không tồi.” Lúc này Tả tướng cũng chen vào.
“Hổ phù này là do vị hoàng đế đầu tiên của vương triều Văn thị vất vả biết bao mới tìm được nguyên liệu ở vùng cực Bắc làm thành, là món đồ thế gian khó găp, trăm năm không mục. Đó cũng không phải là thứ có thể tùy tiện bắt chước. Lữ tướng quân, nếu ngươi nói của ngươi là thật, Doãn Hiếu Ân cũng nói của hắn là thật, không bằng cả hai ngươi đem hổ phù ra so sánh, là thật hay giả nhìn một cái liền biết. Tất nhiên sau khi xem xong, ai nói thật ai nói dối cũng có thể kết luận rồi.”