Bảy ngày.
Chỉ trong một cái búng tay.
Trong bảy ngày này, thừa lúc đêm tối, ta đều lẻn vào Tướng Quân phủ cùng Doãn Quốc Bình bàn bạc chi tiết những chuyện cần phải làm. Thành thật mà nói, trong lòng ta quả thực không nắm chắc, nhưng không còn cách nào khác. Hoặc cũng có thể là do chúng ta là người trong cuộc hồ đồ, nhưng đây chính là đối sách duy nhất mà chúng ta có thể nghĩ ra.
Mà có một số việc, làm càng đơn giản nói không chừng mới có thể trực đảo Hoàng Long*.
(*Đánh thẳng vào điểm yếu của địch.)
Một trong những phần của kế hoạch chính là ta cùng với tiểu Cửu phải lẻn vào trong quân, chuyện này do Doãn Quốc Bình lo liệu. Đến hôm đó, binh lính ở Diễn Võ trường ít thì cũng mấy ngàn, nhiều thì cũng gần cả vạn, hai chúng ta tuy tầm vóc không như nam tử nhưng cơ hội bị phát hiện chỉ có một phần vạn.
Sáng sớm tinh mơ, mặt trời vừa ló, ta cùng tiểu Cửu đã lẻn vào binh đoàn.
Chuyện trong lúc này cũng không cần nói nhiều, đại khái chúng ta đi theo đội ngũ gần nửa canh giờ, những người này mới lần lượt đến Diễn Võ trường. Chúng ta bị chia ra sắp xếp ở bốn phía võ trường, chờ các đại thần trong triều cùng Tam hoàng tử đến.
Đẳng cấp cao suy cho cùng vẫn là đẳng cấp cao, ấn theo thời gian ở hiện đại, chúng ta hơn 6h sáng đã đến Diễn Võ trường, các đại thần tầm khoảng 8h, mà lúc Tam hoàng tử đến cũng đã sắp 9h. Sau khi người đã đến đông đủ, tốp ba tốp năm đai thần vây ở một chỗ châu đầu ghé tai, cũng không biết đang nói cái gì. Cứ như vậy qua gần một khắc đồng hồ, trên sân mới yên tĩnh lại. Thái giám ở khán thai* cất giọng hô lên một tiếng, sau đó ta liền nhìn thấy cái tên mà cả đời này ta sẽ không bao giờ quên bước ra sân.
(*Khán đài.)
Lữ Bách.
Tên đó cả người mặc khôi giáp trái lại cũng có tí hợp, đáng tiếc cái bộ dạng hùng hổ kết hợp với khuôn mặt tiểu bạch kiểm đó của hắn ngược lại giống như một tên hán tử nửa mùa. Hắn đứng thẳng tắp nhìn về phía khán thai, dùng nội lực trường thiên đại luận một phen, mấy ngàn người chúng ta đều nghe rõ ràng. Đơn giản chính là nói những lời mở đầu cũ rích, không nói cũng được.
Tất nhiên, hắn nói xong thì đến phiên Tam hoàng tử. Cứ lải nhải một trận những lời vô nghĩa như vậy, trời cũng đã sắp đến buổi trưa.
Mùa hạ nóng bức cũng đã qua, thời tiết đã lạnh hơn rất nhiều nhưng lúc này là chính ngọ, là lúc mặt trời gay gắt nhất, cũng là lúc con người trở nên nóng nảy nhất. Tiểu Cửu cũng không khá hơn bao nhiêu, nàng ở một bên nhỏ giọng thì thầm những thứ đại loại như ‘Sao lại dài dòng như vậy.’, ta cười cười, cũng nói nhỏ với nàng.
“Cố chịu một chút đi, chúng ta không thể tâm phù khí táo*.”
(*Nóng lòng tức giận.)
“Ngươi cùng Doãn tướng quân rốt cuộc bàn bạc thế nào? Tại sao lại phải chờ đội binh lính đầu tiên diễn võ thì chúng ta mới đi ra?”
Ta đáp.
“Cha ta làm vậy tự nhiên là có lý của hắn, cụ thể ta cũng không hiểu mấy, hắn chinh chiến hơn nữa đời người có gì mà chưa thấy qua, chúng ta nghe hắn sẽ không sai đâu.”
Tiểu Cửu gật đầu một cái, nói.
“Vậy một lát nữa ngươi phải cẩn thận một chút.”
“Yên tâm.”
Nơi này đều là binh lính chen chúc cùng nhau, ta cùng tiểu Cửu cũng không dám nói thêm gì nữa, cho nên lúc sau cả hai đều im lặng, chờ Tam hoàng tử đứng trên đài nói xong. Sau khi Lữ Bách đem quá trình diễn ra đại hội nói đại khái một lần thì có một người nhìn có vẻ như là tướng quân chạy đến trước đội ngũ của chúng ta, chỉnh đốn một phen. Sau đó, đội binh lính của chúng ta dưới sự chỉ đạo của hắn, bắt đầu hướng đến trung tâm của Diễn Võ trường.
Ta hít sâu một hơi, liếc nhìn tiểu Cửu, cũng đi theo đám binh lính đến giữa sân.
Đi đến cách khán thai chỗ Tam hoàng tử ngồi khoảng mười bước chân, lúc này đội ngũ của chúng ta liền ngừng lại.
Ngay sau đó, tiểu tướng quân kia bắt đầu chỉnh đốn đội ngũ, ta cùng đám binh lính trước sau trái phải kéo ra một chút khoảng cách. Nhưng lúc hắn chỉ huy, ta chỉ đứng tại chỗ, không động một chút. Đội ngũ này nhân số không nhiều, cho nên tất cả mọi người ở Diễn Võ trường đều có thể nhìn toàn bộ hành động của đội chúng ta, mà hành động của ta lại khác người như vậy, tất nhiên thu hút toàn bộ sự chú ý ở đây.
Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, đại khái là đang nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra, có chuyện gì đặc biệt? Hay là loại không cần mạng nhỏ nữa? Sắc mặt tiểu tướng quân đứng trước mặt cũng rất không tốt, hắn e là không nghĩ đến đội ngũ thứ nhất lại xảy ra tình huống đặc thù như vậy. Tất nhiên ta không quan tâm đến hắn, chỉ ngẩng đầu chú ý tình huống của Tam hoàng tử cùng Lữ Bách.
Tam hoàng tử cùng Lữ Bách đều ngồi ở trên đài, ta lại đang đội mũ sắt, cho nên bọn họ từ trên nhìn xuống tất nhiên không nhìn thấy rõ mặt của ta, nhưng bởi vì động tác của ta tựa hồ làm cho bọn họ cảnh giác, hai người bọn họ nhíu chặt mày, nhưng mà cũng không nói một lời nào.
Rốt cuộc cũng đã đến.
Ta hít sâu một hơi, ổn định tâm tình, bắt đầu từng bước đi về phía trước. Không một ai ngăn cản ta, tất cả bọn họ đều nhìn ta giống như là quái vật, chờ xem tiếp theo ta sẽ hành động thế nào. Nhưng có lẽ là ta nghĩ sai rồi, không phải bọn họ không ngăn cản mà là không có ai kịp phản ứng. Cho nên ta chưa đi đến ba bước, tiểu tướng quân trước mặt đã bắt đầu mắng.
“Ngươi là binh sĩ trong đội? Muốn tìm chết sao?”
Ta không thèm để ý đến hắn, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Chuyện ta không nghe lệnh rõ ràng đã khiến cho hắn nổi điên. Hắn rút ra bảo kiếm, ra vẻ muốn chém ta. Lúc này, ta đã đi đến bên cạnh hắn, ta nhìn hắn, từ trong mắt hắn thấy rõ sự khủng hoảng. Dưới tình thế bốn mắt nhìn nhau, không biết xuất phát từ ý nghĩ gì, hắn giơ lên bảo kiếm, xuất chiêu chém xuống ta.
Ta vẫn trầm tĩnh đem nội lực truyền xuống tay phải, dùng tay không đỡ lấy một kiếm này, sau đó thoáng dùng sức. Liền nghe “rắc” một tiếng, bảo kiếm đã gãy thành hai khúc, hắn đứng trời trồng ngay tại chỗ, ngay cả cử động cũng quên. Nhưng một chút sơ hở này của hắn cũng đã cho ta một lợi thế, đã như vậy ta sẽ thuận theo ý hắn, một cước đá hắn bay sang một bên.
“Ngươi là ai!” Đột nhiên một tiếng quát to vang lên, làm chấn động cả võ trường.
Đây là thanh âm của người nào? Nhưng ta cũng đã nhanh chóng nhớ ra.
Lữ Bách đã đứng lên, hắn nâng tay chỉ vào ta, cặp mắt cơ hồ có thể phun ra lửa. Nhưng sắc mặt hắn nhìn cũng không thoải mái, hiển nhiên có lẽ cũng đã mơ hồ đoán ra.
“Ta là ai?” Ta chậm rãi nói, sau đó vung tay, đem mũ sắt trên đầu lấy xuống.
Lần này không riêng gì Lữ Bách, Tam hoàng tử cùng với tất cả đại thần đã từng gặp qua Cửu phò mã, tất cả đều trợn tròn mắt nhìn xuống. Ta vô cùng hài lòng với dáng vẻ đó của bọn họ, cái bộ dáng không ứng phó kịp. Xem tình huống trước mặt mà nói, tình huống không phải quá xấu. Khóe miệng khẽ kéo, ta nói tiếp.
“Ta là Doãn Hiếu Ân.”
Toàn võ trường tĩnh lặng một mảnh, ngay sau đó bắt đầu bùng nổ những tràng nghị luận bàn tán.
Trong Hoàng thành, có người nào không biết Doãn Hiếu Ân là ai? Trong Hoàng thành, có ai không biết Doãn Hiếu Ân ta phạm bao nhiêu đại tội? Một trọng phạm như ta lại đột nhiên xuất hiện ở Diễn Võ trường thì cái phản ứng này cũng không tính là quá đáng.
Lại nhìn Lữ Bách, hắn đã từ khiếp sợ chuyển thành cười lạnh, miệt thị, bộ dáng tựa hồ không thể lý giải được. Sau đó hắn liền chỉ vào người ta mắng.
“Doãn Hiếu Ân to gan, ngươi có biết ngươi phạm tội gì không? Bây giờ còn dám đến đây nộp mạng. Người đâu! Bắt lại cho ta!”
Dứt lời, tất cả binh khí đều đồng loạt hướng về phía ta.
Ta sớm đã có phòng bị, cho nên cũng không có gì lo lắng, từ tốn nói.
“Coi như là ta tự đến nộp mạng đi, nhưng trước khi chết cũng nên để cho tên trọng phạm đại gian đại ác như ta nói một câu chứ.” Yêu cầu này của ta quả thật không có gì quá phận. Chỉ là nói một câu mà thôi, không phải sao, ta lại không thể nghịch thiên. Ta biết Tam hoàng tử e là nửa chữ cũng không muốn để ta nói, nhưng lúc này có nhiều người ở đây như vậy, hắn phải làm một Hoàng thượng tốt cho nên tất nhiên phải đồng ý cái yêu cầu không quá phận này của ta.
Tam hoàng tử cau mày, gắt gao nhìn chằm chằm ta, có lẽ đoán chừng một câu nói của ta cũng không thể làm ra được chuyện gì, cho nên lúc này mới hướng Lữ Bách gật đầu một cái, ý cho phép.
Trái lại Lữ Bách lại có vẻ không muốn, hắn nhìn về phía ta hừ lạnh một tiếng, lãnh thanh nói.
“Một câu. Nói nhiều một chữ ta sẽ cắt lưỡi của ngươi!”
Ta cười hì hì gật đầu, trong lòng nói thầm ‘Ngươi thật là khôi hài, ta phải nói nhiều chứ, một câu làm sao có thể nói hết được?’
Nếu nói không hết, chi bằng không nói.
Đúng rồi, ta một chữ cũng không nói mà chỉ trực tiếp đưa tay từ trong ngực áo lấy ra một vật.
Hổ phù!