Bởi vì ba chữ này mà ta hoàn toàn ngây ngốc.
Nói thật, không ngốc mới là lạ, ta cùng tiểu Cửu chung sống lâu như vậy, chưa bao giờ dám hy vọng xa vời rằng nàng sẽ nói với ta ba chữ đó. Trái lại, nàng nói hận ngươi, ghét ngươi, ta mới cảm thấy bình thường. Cho nên nhất thời ta quả thật không biết nên phản ứng thế nào, chỉ đành phải chớp chớp đôi mắt, ngây ngốc hỏi nàng.
“Nàng... Sao vậy?”
“Sao vậy cái gì. Ta rất ổn.”
Ta buông tay, cùng nàng kéo ra một chút khoảng cách, tỉ mỉ nhìn chằm chằm tiểu Cửu. Nàng đúng là tiểu Cửu của ta, không sai, nhưng mà nàng...
“Nàng mới vừa nói nàng yêu ta?”
Lúc này đến lượt tiểu Cừu nhìn ta giống như nhìn con bệnh, nhìn một lúc lâu, nàng mới mở miệng.
“Ngươi không phải là té xuống vách núi đến ngu người rồi chứ? Ta tất nhiên yêu ngươi, nếu không yêu ngươi vậy ta cùng ngươi cùng một chỗ làm gì?”
“Không không không.” Ta vội vã xua tay.
“Ta không phải nói nàng không yêu ta, ta chỉ cảm thấy kỳ lạ, nàng lại... Lại mở miệng nói nàng yêu ta.”
“Ngươi không phải cũng nói sao.”
Thì ra là như vậy.
Ta cười.
“Nàng thật ngốc a. Nàng cho rằng đây là trao đổi sao, ta nói một câu ‘ta yêu nàng’ thì nàng cũng phải đáp trả một câu vậy sao? Yêu là đặt ở trong lòng, nàng không nói ta cũng biết nàng yêu ta.” Mặc dù ngoài mặt ta cười sự ngốc nghếch của tiểu Cửu, nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào. Có lẽ con người chính là sinh vật như vậy, cho dù biết đối phương yêu ngươi thế nhưng vẫn khát vọng có thể chính tai nghe được nàng nói nàng yêu ngươi, yêu rất nhiều.
Nghe những lời ta nói, tiểu Cửu hơi cúi đầu, sau đó lại ôm lấy ta lần nữa. Ta cũng vòng tay ôm lấy nàng, qua một lúc lâu mới nghe nàng nói.
“Nhưng ngươi không biết, lúc ấy nghe thấy ngươi nói yêu ta, trong lòng ta đau khổ biết bao nhiêu. Khi đó ta đột nhiên rất ghét bản thân, ngày thường ta đều ỷ vào chuyện mình là công chúa cho nên luôn hô to gọi nhỏ đối với ngươi. Ta nghĩ, nếu ta sớm biết những chuyện này sẽ xảy ra, ta nhất định sẽ sớm nói với ngươi ta yêu ngươi bao nhiêu, như vậy chúng ta sẽ trải qua khoản thời gian hạnh phúc hơn bất cứ ai. Lúc đó, ngày nào ta cũng khẩn cầu trời cao, nếu ngươi còn sống, vậy thì ta ngày nào cũng sẽ nói với ngươi rằng ta yêu ngươi, nói đến khi ngươi phiền chán mới thôi, mà không, ngươi phiền ta vẫn cứ nói, nói cho đến khi ta không thể nói được mới thôi.”
Nghe vậy, ta liền bật cười to, vừa vỗ lưng của nàng vừa nói.
“Vậy thì ta có thể sống sót được nhất định là nhờ phúc của ngươi rồi.”
“Vì sao?”
“Ông trời nhất định là bị ngươi nói đến phiền cho nên mới cho ta sống nha!” Lời vừa dứt, trên lưng liền bị đánh một phát. Tiểu Cửu này thật là. Ta bị đau đến nỗi cắn răng, chỉ đành phải cầu xin tha thứ.
“Phu nhân tốt của ta, phò mã của nàng quả thật là đã chịu rất nhiều đau khổ a, hôm nay đại nạn không chết nàng đáng lý phải yêu thương ta hơn mới đúng chứ.”
Tiểu Cửu không quan tâm.
“Ta đây không phải là đang thương ngươi sao?”
“Nàng... Phương thức ‘thương’ của nàng thật đúng là đặc biệt.” Ta cười gượng.
“Không cùng ngươi nháo nữa.” Tiểu Cửu buông ta ra, nói.
“Để ta nhìn kỹ ngươi một chút, có phải gầy đi hay không?”
“Người gầy là nàng, nàng nhìn nàng xem, đã thành ra cái dạng gì rồi. Ta cũng nói với nàng luôn, đến khi chuyện này xong, ta sẽ phục vụ nàng một ngày ba bữa, không đến một tháng nhất định sẽ dưỡng nàng thành một phu nhân mập mạp.” Ta cười hì hì, trong đầu cũng đang nghĩ đến cuộc sống vui vẻ của chúng ta sau này, cho nên ta cũng chưa từng chú ý đến việc tiểu Cửu hoàn toàn không đáp lại, môi còn có chút run.
Chờ đến khi ta chú ý đến thì đã thấy trên mặt tiểu Cửu rơi xuống một giọt lệ. Chỉ trong một thoáng thôi nhưng lại làm cho ta luống cuống tay chân.
“Nàng sao vậy? Không phải mới lúc nãy vẫn còn rất tốt sao?”
“Ngươi...” Tiểu Cưu nghẹn ngào nói.
“Tóc của ngươi.”
Tóc...
“Tóc ngươi sao lại bạc nhiều như vậy? Ngươi chỉ mới lớn như vậy, tại sao lại có thể thế này, có phải ngươi có chuyện gì gạt ta hay không?” Tiểu Cửu lộ vẻ vô cùng bất an.
“Làm gì có!” Ta nói. “Tóc đổi sang trắng là hiện tượng bình thường, mỗi người chúng ta ai cũng sẽ như vậy, nàng đừng nghĩ loạn, ta làm sao có thể gạt nàng chứ?”
“Thế nhưng... Thế nhưng ngươi vẫn còn trẻ mà? Làm sao tóc ngươi lại bạc nhiều như vậy?”
Ta an ủi.
“Đây không phải là bởi vì có quá nhiều chuyện làm ta sầu lo sao. Nàng cứ tin ta, chờ sau khi chuyện này trôi qua, tóc ta lập tức sẽ bình thường lại.”
“Thật sao?”
Ta gật đầu.
Có lẽ là thấy dáng vẻ ta không giống nói đùa, nét ưu tư của tiểu Cửu lúc này mới có chút an định. Nàng nắm tay ta rất chặt không có một khe hở, tựa như chỉ cần buông lỏng một chút ta liền sẽ rời đi nàng. Trong lòng ta cũng không biết làm sao, nhưng cũng chỉ có thể tùy nàng, dẫu sao chuyện lúc trước đã xảy ra, đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.
Trong khoảng thời gian này hai chúng ta không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng hưởng thụ sự an tĩnh đã lâu không có. Nói thật, ta thích như bây giờ, cho dù ngoại trừ nắm tay ra cũng không còn làm gì khác, nhưng vẫn khoái hoạt hơn so với bất cứ chuyện gì. Nhưng những điều này không phải những chuyện mà ta có thể làm chủ, cũng không phải do tiểu Cửu làm chủ. Chúng ta cuối cùng vẫn phải đối mặt với một ít chuyện mà chúng ta phải đối mặt.
“Tiếp theo, nên làm gì đây?” Tiểu Cửu hỏi ta.
Định thần một chút, ta nghiêm túc nói.
“Đưa Tam hoàng tử xuống khỏi ngôi vị Hoàng đế.”
Nghe ta nói vậy, tiểu Cửu chỉ xem thường liếc ta một cái.
“Nói nhảm, ai lại không biết, ý ta là cụ thể chúng ta nên làm gì.”
Thật là không cho ta tí mặt mũi nào.
“Hổ phù ở trên tay ta, như vậy trước tiên nhất phải đem tất cả binh sĩ tập hợp chung một chỗ, sau đó...” Ta đang muốn tiếp tục phân tích, không ngờ tiểu Cửu lại đột nhiên cắt ngang.
Nàng nói.
“Một vài chuyện ta không biết cụ thể nhưng một vài đại sự Bát tỷ vẫn có nói với ta. Hiện nay, ngôi vị của Tam hoàng tử đã tương đối vững chắc, bao gồm cả binh lính nghe theo lệnh hổ phù, còn cả đại đội nhân mã trấn thủ biên ải. Trong tay bọn chúng không có hổ phù nhưng lại có thể làm cho binh lính nghe lệnh, ta đoán có lẽ là Lữ Bách đã dùng một vài thủ đoạn, lừa gạt những binh lính kia.”
“Nàng nói Lữ Bách tìm người tạo hổ phù giả?”
“Có lẽ là như vậy.”
Ta gật đầu một cái, có điều trong lòng cũng không phải băn khoăn cái này.
“Giả chính là giả, ta không lo lắng. Đến lúc đó chỉ cần đem hổ phù thật ra, mọi người tự nhiên sẽ biết được tất cả. Chỉ là, một khối hổ phù cũng không thể nói lên chuyện gì, ta đang suy nghĩ, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể phơi bày tất cả mọi chuyện mà lúc trước Tam hoàng tử đã làm đây. Hiện tại, người có quyền lực có thể đứng về phía chúng ta cũng không có ở đây, chúng ta nói mà không có bằng chứng, muốn đẩy ngã Tam hoàng tử quả thật còn khó hơn lên trời.”
Ta vẫn đang trầm tư, tiểu Cửu lại đột nhiên kêu lên một tiếng.
Trong phòng tĩnh mịch cho nên một tiếng này quả thật dọa chết ta! Ta vuốt ngực, tức giận nói.
“Làm gì mà nàng lại kêu lên như vậy, dọa chết ta.”
“Ca ca ngươi!”
Ta ngẩn ra.
“Cái gì ca ca ta, ca ca ta thế nào? Hắn... Không phải đã chết rồi sao?!”
Tiểu Cửu gật đầu một cái, xác nhận ca ca ta đã chết. Chẳng qua, tiểu Cửu lại nói tiếp.
“Ngày đó, ca ca ngươi thừa lúc Lữ Bách không chú ý đã nói với ta, phía sau bức tranh trong phòng hắn có đồ cho ngươi, nhưng nếu ngươi... Hắn nói để cho ta tìm cơ hội lấy ra.”
Có đồ cho ta?
“Hắn nói vậy với nàng sao?” Ta có chút khó hiểu.
“Quan hệ của hai chúng ta không tốt a. Hắn có thể có gì cho ta chứ.”
“Ta không biết.” Tiểu Cửu lắc đầu, cũng không đoán ra ca ca ta sẽ để lại cho ta thứ gì, nhưng nàng lại nói tiếp.
“Nhưng cho dù là quan hệ của cả hai không tốt thì hắn cũng là ca ca ngươi. Ngươi cũng biết tình huống lúc đó nguy cấp thế nào mà, hắn không có lý gì phải lừa gạt chúng ta, không bằng chúng ta đi xem thử?”
Ta suy nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu một cái, nói.
“Cũng tốt, có điều không phải chúng ta mà là ta. Bây giờ chúng ta cứ nghỉ ngơi một chút trước, đến khi đêm đến vắng người sẽ tiến hành.”
Tiểu Cửu cau mày.
“Tối nay? Có phải quá nhanh hay không? Lỡ như Tam hoàng tử có mai phục thì làm thế nào?”
“Sớm muộn cũng phải đi thì có mai phục hay không không phải cũng như nhau cả sau. Ta sẽ thật cẩn thận, bây giờ ta không giống lúc xưa nữa cho nên nàng cứ tin tưởng là được.”
“Không được, ta không thể để ngươi đi một mình, ta...”
Còn không chờ tiểu Cửu nói xong, ta liền một bước ngắt lời.
“Nàng đừng mong đi cùng ta đến Tướng Quân phủ, ta rất vất vả mới có thể cứu nàng từ chỗ Tam hoàng tử, nàng không được để bản thân xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn gì. Tối nay ta sẽ hảo hảo giả dạng một phen, cho dù đến lúc đó thật sự có chuyện gì cũng sẽ không bại lộ thân phận Doãn Hiếu Ân.”
Sau khi nghe xong, tiểu Cửu còn muốn nói gì nữa, lại bị cái trừng mắt của ta làm nuốt trở về. Ta sắc mặt lạnh lùng, không chừa một chút đường lui, tiểu Cửu cùng ta đấu mắt mấy lần đều bị ta chấn nhiếp. Cuối cùng có lẽ là vì quả thật không có có biện pháp, tiểu Cửu chỉ đành phải thỏa hiệp.
Có lẽ nàng ít nhiều cũng cảm giác được, từ sau khi trở về, tuy ta vẫn là ta nhưng so với Doãn Hiếu Ân lúc trước đã có chút khác.