Có lẽ là do biểu hiện của ta quá mức rõ ràng, cao nhân lão thái thấy vậy liền không phục hỏi
“Thế nào? Y thuật của ta không cao sao?”
“Cao.” Ta hữu khí vô lực đáp. “Thật sự là cao.”
“Ngươi cái con nha đầu, giọng điệu như vậy đó hả?!”
Ta ngẩn ra, quả thật là có chút không quen, tựa như ta từ lúc ta xuyên đến đây chỉ có sư phụ là từng gọi ta mấy tiếng xú nha đầu, ngoài ra chưa từng có ai gọi ta như thế. Mà đó cũng đã là chuyện thật lâu trước kia rồi. Giả làm nam tử bao lâu nay, giờ lại bị gọi là nha đầu, ngay cả bản thân cũng không quen.
Thấy ta không trả lời, cao nhân lão thái tự tìm cho mình một nấc thang, bà hừ hừ hai tiếng, nói.
“Tuổi trẻ thật là tốt, nhanh như vậy cũng đã sinh long hoạt hổ.”
Ta cười khổ một tiếng, dứt khoát nói sang chuyện khác.
“Là do y thuật của ngài không tệ.”
Đúng rồi, ta cũng là bác sĩ mà, đối với thân thể mình làm sao lại không rõ. Trên người ta có bao nhiêu chỗ bị thương e rằng cũng đếm không hết, cũng may mạng ta lớn, được tán cây cản lại, xương không đâm vào phủ tạng. Nhờ vậy mới có thể cứu mình một mạng.
Nghe ta khen, vẻ mặt lão thái rốt cuộc cũng lộ nét vui mừng, bà hé miệng cười hai tiếng, đắc ý nói.
“Không phải ta tự tin, trên phương diện y thuật, ta dám xưng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất!”
Ta liên tục gật đầu phụ họa, nhưng trong lòng lại âm thầm cười.
Ai ngờ lão thái kia lại đột nhiên chuyển chủ đề, quay sang ta nghiêm mặt nói.
“Nhưng là, độc thuật của ngươi rõ ràng tốt hơn.”
Phản ứng đầu tiên của ta là ngẩn ra, sau đó liền nhớ đến hiện giờ trên người ta khắp nơi đều giấu độc, lúc bà ấy chữa trị cho ta tất nhiên sẽ phát hiện ra. Thế như lúc này ta lại có điểm mơ hồ, nếu bà ấy đã biết ta dùng độc thì tại sao lại còn cứu ta? Lúc ban đầu, bản thân ta quả thực không thích công phu độc môn này, bác sĩ cùng người dụng độc, nói cách khác quan hệ này giống như cảnh sát cùng ăn trộm.
Ta đem nghi vấn này hỏi ra.
Lão thái di chuyển cái ghế đến bên cạnh ta ngồi xuống, trù trù nửa ngày cũng không có mở miệng, sắc mặt có vẻ khó nói, mấy lần bà ấy muốn mở miệng nói chuyện nhưng cuối cùng lại miễn cưỡng nuốt trở vào.
Chẳng lẽ bà ấy có chuyện bí ẩn khó nói hay sao? Hơn nữa cái chuyện khó nói này không lẽ có liên quan cùng độc trên người ta ư?
Tính tò mò nổi lên, ta liền mở miệng thúc giục.
“Tiền bối, ngài cứ nói đi đừng ngại, chỉ cần ta biết ta nhất định sẽ nói cho ngài.”
Nghe ta nói như thế, bà ấy tựa như là được uống thuốc an thần, lắp bấp mở miệng.
“Hình Chấn là cái gì của ngươi?”
“Ai?”
Lão thái kia trừng ta một cái.
“Ngươi rõ ràng đã nghe thấy, sao lại còn hỏi lại.”
Phải phải, ta quả thật nghe thấy nhưng phản ứng này hoàn toàn là theo bản năng. Ta nhắm mắt suy nghĩ một lát, cái người tên Hình Chấn này, đúng là một chút ấn tượng cũng không có.
“Ta không biết.” Ta nói.
“Nói bậy!” Bà ấy chợt lớn tiếng.
“Chất độc trên người ngươi giống hệt như của hắn, làm sao có thể không có quan hệ? Hắn có phải là sư phụ ngươi hay không?”
Ta gật đầu nói.
“Ta đúng là có một sư phụ, nhưng lúc trước ta gặp một chút chuyện, bị mất trí nhớ, sau đó chúng ta chỉ gặp nhau có hai ba lần thôi, hắn cũng không có nói tên cho ta biết.”
“Là vậy sao.” Lão thái tuy trên mặt lộ vẻ thất vọng nhưng cũng chưa từ bỏ, bà ấy thận trọng hỏi ta một vấn đề, giống như rất sợ câu trả lời của ta không đúng như ý bà.
“Sư phụ ngươi, có phải trên người rất thối hay không?”
...
Vấn đề này thật là có thể làm ta nghẹn chết.
Một người tìm một người khác, hắn có thể sẽ hỏi thăm hình dáng đặc thù của người đó, tỷ như chiều cao cách ăn mặc, đặc điểm sở thích, nhưng làm gì có ai sẽ hỏi trên người người đó có phải rất thối hay không? Xem ra, cái mùi thối của sư phụ không phải là ngày một ngày hai, cũng không phải là một mình ta chịu tội.
Ta gật đầu như giả tỏi, vội nói.
“Đúng vậy, hắn rất thối.”
Lão thái vừa nghe ta nói như vậy, trên mặt liền không tự chủ được lộ nét mừng rỡ, lầm bầm tự nói.
“Cái tên này vẫn cứ như vậy, đánh chết cũng không tắm rửa sạch sẽ một chút, so với ăn mày còn thối hơn.”
Lão thái mặt đầy vui mừng tựa như ăn mật. Nhìn ba ấy như vậy, cả người ta đều run lên, nghĩ thầm ‘không phải bà ấy thích xú lão đầu kia chứ? Nếu là thật, ta có thể giải thích được vì sao bà ấy lại cứu ta. Nhưng mà, ta cũng chỉ có thể cảm thán thế giới rộng lớn này cái gì cũng có thể xảy ra. Người thối như vậy cũng sẽ có người thích, thật đúng là điên rồi, điên thật rồi.’
Sau đó, lão thái hỏi ta rất nhiều chuyện, đề tài đều là vây quanh lão sư phụ thối của ta. Ta nói cho bà ấy hiện giờ ta cũng không biết sư phụ ta đi đâu, nét mặt vui mừng của bà ấy bỗng nhiên liền hạ xuống. Nhưng có lẽ bởi vì ta là đồ đệ của hắn, cho nên yêu ai yêu cả đường đi, lão thái cuối cùng nói với ta.
“Ngươi cứ ở đây dưỡng thương cho tốt đi, còn về đám binh lính bên ngoài ngươi không cần lo lắng, bọn họ căn bản không lục soát đến đây được đâu. Đến khi vết thương của ngươi tốt hoàn toàn thì cứ đi làm chuyện mà ngươi muốn làm.”
Bà ấy nói ra dễ dàng như thế nhưng lúc này tình huồng cấp bách, ta làm sao có thể ở đây nghỉ ngơi năm ba tháng được chứ?
Mười ngày rồi, không biết tình hình bên ngoài thế nào?
Tiểu Cửu, nàng vẫn khỏe chứ?
Lão thái tựa hồ nhìn thấu nỗi lo lắng của ta, bà ấy mở miệng.
“Cho dù là ngươi muốn lên trời hay xuống đất, nhưng không có sức khỏe, ngươi ngay cả đánh rắm* cũng tốn sức. Ta không biết thân phận của ngươi là gì, nhưng có lẽ nhất định có liên quan đến chuyện chính biến lần này, đúng chứ. Ta nói với ngươi như thế, đơn giản chính là muốn nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi còn sống tất cả liền có thể giải quyết.”
(*xì hơi.)
Đúng vậy, lão thái nói không sai, trên tay ta vẫn còn con át chủ bài mà.
Át chủ bài?!
Nghĩ đến chuyện này, cả người ta bất chợt liền căng thẳng. Hổ phù, thật ra từ trước đến giờ đều ở trên người ta!
“Tiền bối, ngươi có thấy một tấm lệnh bài giấu trên người ta không?” Hổ phù cực kỳ quan trọng, ta rất sợ lúc mình rớt xuống vách núi đã làm thất lạc nó.
Cũng may, lão thái gật đầu, tỏ ý bảo ta yên tâm.
“Lúc giúp ngươi thoa thuốc đã phát hiện, ta đã cất giúp ngươi, đợi đến khi ngươi rời đi ta liền trả lại cho ngươi.”
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Trò chuyện một lúc, lão thái liền rời khỏi phòng của ta. Nằm trên giường, nhìn trần nhà, trong lòng vô cùng phức tạp, nhưng rốt cuộc cũng không thể nói cụ thể là chuyện gì. Mười ngày, cho dù hành động của Tam hoàng tử có chậm hơn nữa thì có lẽ cũng đã lên ngôi rồi. Nếu vậy Thái tử cùng Nhị hoàng tử thế nào? Cơ may Nhị hoàng tử còn sống có lẽ là không lớn, người thua làm giặc, những người đó sẽ không vì tính mạng của hắn mà mạo hiểm mạng sống của mình. Vậy còn Thái tử? Dù sao cũng là Thái tử, Tam hoàng tử sẽ không trắng trợn giết hắn chứ?
Ta đoán, e là cho dù Tam hoàng tử muốn giết hắn thế nào thì những đại thần khác chỉ sợ chắc chắn sẽ không đồng ý. Một người phản bác không đủ gây áp lực nhưng mười người, hai mươi người, năm mươi người thì sao? Xem ra Thái tử hơn một nửa khả năng có thể là đã bị giam lỏng.
Nghĩ đến đây, ta không khỏi thở dài.
Cái này thật ra căn bản không có nửa cọng lông liên quan đến chính biến, chỉ là không biết đến khi nào mới kết thúc? Ta may mắn sống sót qua lần này, nhưng lần sau thì sao?
Ta nhẫn tâm là tổn thương tiểu Cửu một lần nhưng sao có thể lại tiếp tục rắc muối lên vết thương của nàng ấy thêm một lần nữa chứ?
...
Thời gian dưỡng thương thật ra thì rất nhàm chán, cũng coi như là thỏa mãn được một lần tâm nguyện từ nhỏ của ta, đó chính là ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn. Cuộc sống nhìn có vẻ an dật như vậy kỳ thật quá hao tổn trí não. Mỗi ngày, cơ hồ là chỉ cần vừa tỉnh thì đầu óc sẽ không tự chủ được suy nghĩ đến tình huống hiện giờ, nghĩ đối sách, nghĩ đến tình cảnh của tiểu Cửu. Ta biết rất rõ hiện giờ căn bản chỉ là đoán mò, lo lắng suông, nhưng vẫn không thể khống chế được suy nghĩ của mình.
Ngay lúc ta mất tích gần một tháng sau, lão thái mới nói với ta, quan binh không còn lục soát tìm thi thể của ta nữa.
Mà trong một lần ăn cơm, lão thái đột nhiên nghĩ đến cái hôm tìm được ta còn có một việc quên nói cho ta biết.
Đó chính là dưới vách núi ngoại trừ ta, còn có một cỗ thi thể khác, là thi thể. Không cần đoán ta cũng biết được đó là ai. Lúc mới nghe được, ta chỉ cảm thấy đầu oanh một phát nổ ong ong, tóc gáy dựng lên, nhất thời không còn khẩu vị, thân thể khó chịu, trong lòng cũng khó chịu.
Nhưng vấn đề là ta căn bản không biết ta đang khó chịu cái gì.
Ta chỉ gặp qua hắn hai lần mà thôi, quan hệ so với người xa lạ bất quá chỉ tốt hơn một chút, nếu vậy sự khó chịu hiện giờ của ta, phản ứng của ta lúc này là đến từ Hiếu Ân? Chuyên này làm cho ta cảm thấy quỷ dị, thậm chí khủng hoảng. Bởi vì trong thân thể này không chỉ là ta, e rằng còn có Hiếu Ân tồn tại.
Suy nghĩ đến điều này, đồng thời ta cũng cảm thấy kỳ quái, thân thể ca ca ta so với ta khỏe hơn không biết bao nhiêu lần. Ta rơi xuống cũng chưa chết, hắn làm sao sẽ chết? Ta hỏi lão thái, lúc này lão thái mới nói với ta, nguyên nhân cái chết là do vết thương trên cổ.
Hắn bị một kiếm cắt đứt yết hầu.
Lữ Bách!