Vũ Lương muốn dạy Tô Hạo luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, cũng không chỉ là nói suông.
Hai ngày sau, hắn tự mình xuống chân núi vì Tô Hạo mà lựa chọn một con Bạch Mã, dắt đến phía trước sân .
Tô Hạo đang ở trong thư phòng vẽ bản đồ quân sự, nghe được tiếng Vũ Lương gọi nàng, liền đi ra ngay, chỉ thấy con ngựa kia toàn thân trắng như tuyết, là con ngựa nhỏ rất đẹp, thân hình mảnh nhỏ, da mỏng lông mảnh, nhưng nhìn qua cũng rất nhanh nhẹn ---- tuổi có vẻ còn non, nhưng vẫn là một con ngựa khỏe, hơn nữa lớn lên cũng sẽ rất đẹp.
Tiểu Hạnh nhi nhảy nhảy nhót nhót chạy đến, "A ! Tiểu bạch mã này sau này lớn lên cũng thật xứng đôi với Phò Mã a."
Ngọc Cầm đi ra theo , ôm lấy vai Tiểu Hạnh nhi nói rằng, "Cái gì gọi là sau này lớn lên xứng đôi với phò mã a ?"
Tiểu Hạnh nhi tát một cái vào tay Ngọc Cầm, "Ngươi đừng có mà chạm vào người ta."
Ta nói Tiểu Mã cùng Phò mã rất xứng đôi, lại không nói tiểu mã trưởng thành rất giống phò mã, tới cùng đều là ngươi nói huyên thuyên."
Ngọc Cầm tra hô, "Ôi, ta phát hiện ngươi càng ngày càng khó tính rồi."
"Ta nói hai người các ngươi lúc nào có thể líu ra líu ríu như chim sẻ vậy ?"
Tô Phu nhân cầm khăn đi ra, nhìn tiểu bạch mã một chút, "Chà chà, thật là một con ngựa đẹp." đi quanh quanh con ngựa một vòng, "Vóc cũng thật nhỏ nhắn, cái yên làm cũng rất chắc chắn."
Vũ Lương nói, "Yên ngựa này chính là do lão thợ thủ công lành nghề làm ra, đương nhiên sẽ là rất tốt," tiện đà hướng về Tô Hạo nói, "Xin mời Phò mã lên ngựa."
Loading...
Nói xong sải bước leo lên ngựa của mình, một con ngựa cao to có lông màu đỏ.
Hai con ngươi Tô Hạo sáng lóe, lập tức học theo tư thế của Vũ Lương, kéo dây cương, chân trái dẫm lên bàn đạp bên trái thân ngựa, ra sức dớn người lên ngựa, con ngựa kia bị nàng lôi kéo sang bên trái mấy bước, Tô Hạo chưa ngồi vững vàng, yên ngựa chao đảo một chút, chờ cho ngựa dừng lại mới thở phào nhẹ nhõm, điều chỉnh lại tư thế ngồi, hai tay nắm chặt dây cương, hướng về Vũ Lương cười cười.
Vũ Lương gật gù, thúc ngựa đi đến cạnh bên người Tô Hạo, dùng chân nhẹ nhàng đạp vào bụng tiểu bạch mã, bạch mã lập tức cất bước tiến lên.
Lúc đầu con ngựa còn đi chậm, Tô Hạo cũng không phòng bị, dây cương trong tay dần dần thả lỏng, con ngựa kia bỗng chốc tăng nhanh tốc độ, bắt đầu nhanh lên, càng chạy càng nhanh, Tô Hạo bắt đầu trở nên căng thẳng, một mặt kéo chặt dây cương, một mặt cúi đầu lên trước, thân thể theo bước chạy của tiểu bạch mã mà chao đảo.
Vũ Lương thấy Tô Hạo nắm dây cương hai bên không thăng bằng, một dài một ngắn, càng nghiêm trọng hơn là hai chân Tô Hạo cũng không đặt lên bàn đạp, hai bên bàn đạp trống trơn, lắc lư dữ dội, nhân tiện nói, "Thu lại dây cương, hai bên dài một chút, chân kẹp chặt bụng ngựa, bàn chân để lên bàn đạp."
Tô Hạo nghe thấy làm theo, tốc độ của tiểu bạch mã quả nhiên chậm lại, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Vũ Lương nói "Kỹ thuật cưỡi ngựa cùng bắn cung cũng không khác mấy, bất quá chỉ là phải chăm chỉ luyện tập thôi, trong rừng trúc không gian quá nhỏ hẹp, không tiện cho việc luyện tập, phò mã theo ta đến Lâm Uyển đi."
Từ đó về sau, Tô Hạo ban ngày cùng Vũ Lương ở Lâm Uyển luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, buổi tối thì theo Ngô Tương luyện viết chữ đại, mỗi ngày đều đến canh ba mới nghỉ ngơi, sáng sớm trời chưa sáng đã rời giường.
Mà nhìn lén Tô Hạo luyện tập cưỡi ngựa bắn cung cùng với luyện chữ cũng đã trở thành thú vui quen thuộc của chúng tướng sĩ.
Lúc Tô Hạo cưỡi tiểu bạch mã phi như bay ở Lâm Uyển, chung quanh núi rừng đều là nam tử hán lén lút ngồi ngắm, khi Tô Hạo đi tới trường đình chấp bút luyện chữ, những nam nhân này liền di chuyển đến rừng trúc trước sân , như lũ khỉ leo trèo ngắm trăng, đôi mắt liên tục chớp chớp.
Có một lần thấy Tô Hạo không cẩn thận ngã từ trên ngựa xuống, Vũ Lương cách không xa quá hai trượng còn chưa kịp phản ứng, đã thấy trong rừng trúc chạy ra một đám tướng sĩ, vác theo cáng, còn có cả thuốc trị thương, một mặt đau lòng hô to gọi nhỏ đang chạy vọt tới, làm cho Vũ Lương kinh ngạc đến trợn mắt ngoác mồm.
Còn có một lần, Tô Hạo luyện chữ, mài mực trượt tay để tra bút rơi vào vại mực, nước mực bắn ra như mưa, bắn lên cả khuôn mặt trắng nõn của Tô Hạo, mặt Tô Hạo lập tức biến thành mặt hoa, Tô Phu nhân đứng ở một bên quan sát trên mặt vừa mới nở lên nụ cười, đã nghe bốn phía núi rừng xung quanh vang lên tiếng cười ầm ầm.
Tuy là biết lần này các tướng sĩ không có ác ý, Tô Phu nhân vẫn cảm thấy bọn họ thật thất lễ, liền sai thị nữ đuổi đuổi mấy lần, nhưng là căn bản vô dụng, các tướng sĩ tay chân linh hoạt, "Phần phật" một hồi tản đi, thời gian một cái nháy mắt sau lại "Phần phật" một hồi xúm lại chỗ cũ, tiếp tục nhìn lén.
Tô Phu nhân đuổi chán cũng không được, liền cũng kệ bọn họ.
Bởi vì Hoàng đế hạ chiếu đề bạt tướng lĩnh thế tộc Quan Tây lãnh binh áp chế tam vương, mấy ngày nay dịch tốt báo tin đều đa số là báo tin chiến thắng, Thanh Hà Vương cùng Thanh Thành vương bị thế lực của tướng sĩ Quan Tây chia cắt, hình thành thành thế gọng kìm, kịp thời phòng ngừa binh sĩ hai bên hợp lại thành một, Thanh Xuyên vương lúc đang định cho quân ra khỏi Thục liền bị đánh phủ đầu, tổn thất rất nhiều binh tướng, còn có mấy binh sĩ bị bắt giữ.
Đương nhiên, tin tức xấu cũng không phải không có, đó chính là bởi thiên tai cùng với việc tam vương tạo phản đã ảnh hưởng tới lòng dân, Vân Nam bạo phát lên mấy cuộc khởi nghĩa của nông dân, cũng tự đứng lên lập cờ, xưng đế, triều đình lại phải mất một lượng binh lớn để đàn áp nơi đó, bản đồ đế quốc Đại Tề ở phương nam không khỏi khói lửa nổi lên bốn phía.
Tuy rằng Hoàng đế chỉ phái Tô Hạo trấn thủ Thái Sơn, cũng nói rõ không có thánh chỉ không được xuất binh, nhưng cũng căn dặn vạn nhất tin báo bị gián đoạn, Tô Hạo có thể tự quyết định khi nào xuất binh hoặc có xuất binh hay không.
Mặc kệ tương lai có phải xuất binh hay không, Tô Hạo đều cảm thấy nên phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, quân sĩ thao luyện vẫn đang theo phương án luyện tập của Giang Tuấn, Tô Hạo vẫn chưa thay đổi, nhưng điều này không có nghĩa là nàng không có chủ ý của mình.
Nhớ tới lúc vừa đặt chân tới địa giới Tần Lĩnh gặp được ông lão râu bạc ngồi trên ghế bay tới bay lui rất để tâm, lúc này kĩ năng cưỡi ngựa của nàng cũng đã tạm ổn, cũng có thể tự mình tung hoành ngang dọc ung dung tự nhiên, bởi vậy quyết định đi bái phỏng lão nhân kia.
Lúc đó là tiết thu cuối mùa, gió núi gào thét đã mang theo mấy phần khí lạnh.
Tô Hạo cùng với Vũ Lương, Giang Tuấn, Ngô Tương cùng với hơn hai mươi tướng sĩ cùng đi, thúc ngựa chạy băng băng trên núi, phía sau áo choàng bay phất phới trong tiết gió thu.
Nói tới chúng tướng sĩ một chút, tuy rằng lúc đầu không phục Tô Hạo còn nhỏ tuổi mà đã chỉ huy bọn họ, nhưng cũng dần dần bị vẻ kiên cường cùng tinh thần hiếu học của Tô Hạo thuyết phục, thêm vào nữa Tô Hạo tính tình ôn hòa, đối với bọn họ lại cực kì khoan dung, cho dù bọn họ phạm lỗi lầm gì, cũng đều lấy tâm để trị, chưa bao giờ phát tiết với bọn họ, càng không có lấy quân pháp ra đe dọa bọn họ, bây giờ đối với Tô Hạo càng thêm cung kính cũng không khác gì tình cảm đối với Giang Tuấn.
Vũ Lương từ trong bóng tối cũng nhìn ra được chuyển biến của lòng quân, hoàn toàn không nghĩ tới Tô Hạo nhanh như vậy đã có thể lấy được lòng quân.
Giang Tuấn lại là một văn sĩ, đối với xuất thân Trạng Nguyên của Tô Hạo rất có hảo cảm, trong khi ở chung lại phát hiện hắn khiêm tốn hiếu học, không khỏi lại càng thêm yêu thích.
Cho tới Ngô Tương, thái độ của hắn từ trước tới giờ đối với Tô Hạo vẫn chưa có gì thay đổi, đều nghiêm ngặt quản giáo như trước, thỉnh thoảng cũng có vài câu biểu dương, nếu cảm thấy sinh hoạt có chút đơn điệu vô vị, hắn lại cùng Tô Hạo đi thăm thú chung quanh, chỉ là rất ít khi nói chuyện, thông thường đều là im lặng không lên tiếng, cứ như thế nhiều người không hề để ý đến sự tồn tại của hắn.
Cũng tỷ như hiện tại, Ngô Tương cưỡi ngựa đi phía sau mọi người, rất ít người chú ý đến hắn.
Khi mọi người tìm tới sơn thôn nhỏ của lão nhân tóc bạc, Tô Hạo mới phát hiện, mấy chục gia đình trong thôn, gia gia đều tinh thông dùng hỏa dược, có người thậm chí còn làm ra súng săn dây kéo hỏa ống cầm lên núi săn thú, chỉ có điều giống như cánh diều của lão nhân râu bạc, hỏa lực gần như không có tác dụng là mấy.
Tô Hạo lệnh cho một tướng sĩ dùng chuỗi tiền đồng mua lại một dây kéo hỏa ống, tự mình thử bắn mấy lần, phát hiện thao tác cực kỳ bất tiện, mà khó có thể ngắm bắn chính xác, nếu như đem hỏa ống này dùng trong chiến tranh, đối mặt với kẻ địch cưỡi ngựa cao hơn đầu, vung vẩy trường thương căn bản cũng không hình thành được sức chiến đấu.
Tô Hạo nhớ tới lúc đi vào trong Thái Sơn có rất nhiều cơ quan mật, có rất nhiều cánh răng cưa xoay tròn vận dụng liên kết vật lý, nghĩ tới những thiết kế cơ quan này có thể áp dụng vào hỏa dược của người trong thôn này.
Có thể vẽ ra một bản vẽ thiết kế đại súng, sau đó đem người chế tạo hỏa ống cùng với người chế tạo cơ quan thuật cùng đồng tâm nghiên cứu chế tạo, một thời gian sau, nói không chắc có thể cải thiện được tầm bắn xa hơn, cũng dễ dàng ngắm bắn mục tiêu đồng thời gia tăng được sức mạnh của hỏa thương.....
Tô Hạo nghĩ tới đây, liền quyết định đưa số tiền lớn cùng với lễ vật cho lão nhân râu bạc cùng các bị nam tử trung niên trong thôn.
Sơn thôn nhỏ vì nằm ở vị trí hẻo lánh, lại không thích hợp trồng trọt cây nông nghiệp, nơi này rất nhiều đá, người dân ở đây đều là săn thú, bắt cá mà sống, mặc dù không chết đói, nhưng sinh hoạt vô cùng túng quẫn, khi nghe Tô Hạo thuê bọn họ làm thợ lại trả lương hậu hĩnh như vậy, không khỏi vui mừng không ngớt.
Trước khi đi, lão nhân râu bạc chỉ vào một ngọn núi bên cạnh thôn rồi nói bô lô ba la mấy câu, Tô Hạo nghe hoàn toàn không hiểu, một bên tướng sĩ hiểu được tiếng bản địa giải thích, "Hắn nói bên cạnh thôn trang có rất nhiều quặng mỏ lưu huỳnh cùng mỏ quặng diêm tiêu* , hỏa dược dùng mãi không hết."
(Quặng Diêm tiêu là quặng kali nitotrat(KNO3) là quặng tự nhiên, thành phần chính của thuốc súng người TQ ngày xưa.)
Tô Hạo nghe xong, liền đối với lão nhân râu bạc gật đầu cười mỉm.
Trên đường về Thái Sơn, Tô Hạo nhìn thấy phía chân trời có một con nhạn đang bay, đưa tay tháo trường cung đang treo bên yên ngựa, từ bao lưng phía sau rút ra một mũi tên, ngửa người về phía sau, ngưng thần nhắm bắn, thong dong thả mũi tên bay thẳng lên trời, chim nhạn đang bay trên trời bị bắn trúng rơi xuống đất, rơi vào trước mắt mọi người, mọi người không khỏi cùng kêu lên reo hò khen hay.
"Đề đốc đại nhân thân thủ khá lắm!"
Tô Hạo hào phóng nở nụ cười, phóng ngựa chạy băng băng, mọi người cũng từng người vung roi, đi theo phía sau.
Hỏa Thương nghiên cứu chế tạo cũng không thuận lợi.
Tô Hạo đã sớm chuẩn bị tâm lý, cũng không có trách móc nặng nề, chỉ cổ vũ bọn họ cố gắng sáng tạo.
Thoáng qua bắt đầu mùa đông, sáu cánh bụi hoa nở rộ tràn ngập phía chân trời, Thiên Sơn vạn cây một mảnh Quỳnh Dao, góc sân vài cây Hồng Mai cao ngạo tỏa ra.
Buổi tối, sau khi tuyết ngừng rơi, Tô Hạo khoác áo choàng lông cáo, cầm theo một chiếc đèn lồng đứng một mình bên cạnh bụi Hồng Mai, vài giọt lệ thanh tú yên lặng trượt xuống khuôn mặt, rớt xuống tuyết ở dưới chân.
Mơ hồ trong tầm mắt, mơ hồ đã gặp công chúa điện hạ, áo trắng như tuyết, lạnh lùng như băng, ánh mắt dần dần chuyển hướng nhìn nàng, đối với nàng cười nhạt một tiếng.
"Điện hạ. . . . . ."
Nhẹ nhàng kêu một tiếng, tâm Tô Hạo không khỏi rung động, khóe miệng hơi mở ra, cơ hồ khóc thành tiếng, nhưng cuối cùng vẫn là chế ngự được cảm giác mất mát, cũng nhanh chóng bình phục được đau đớn cùng nhớ nhung trong lòng.