Nguyên lai Thái Sơn cũng không phải núi ?
Tô Hạo kinh ngạc đồng thời cũng hiểu ra vì sao bức bình phòng này lại được đặt ở sau ngự tháp rồi.
Hoàng đế nhìn Tô Hạo, "Thái Sơn còn, thì Đại Tề còn, Trẫm chuẩn bị phái Phò mã đi trấn thủ Thái Sơn, Phò mã nghĩ như thế nào?"
Tô Hạo nghe xong, đầu tiên là ngẩn ra, đôi mắt đẹp chớp chớp, rốt cục khi phản ứng lại, vội vàng giữ vạt áo quỳ xuống trên đất, "Nhi thần tuổi nhỏ, lại không có kinh nghiệm, tài học vừa mỏng, chỉ sợ không chịu nổi chức trách lớn."
"Phò mã đương nhiên tuổi còn nhỏ, tài học thì không hẳn mỏng," Hoàng Đế nâng tay Tô Hạo dậy, chỉ chỉ tay vào tấm bản đồ nét mực còn chưa khô, "Có thể trong thời gian ngắn như vậy vẽ ra tấm bản đồ hoàn chỉnh này không sai một điểm nào, ngoại trừ phò mã, Đại Tề hiện nay chỉ sợ không tìm được người thứ hai."
Tô Hạo lại nói, "Nhi thần thân là ngoại thích, công chúa điện hạ vẫn dặn nhi thần chuyên tâm đọc sách tập viết, không thể hỏi đến triều chính. . . . . ."
"Ai, " Hoàng đế liền thở dài xua xua tay, Phò mã như vậy là sợ vợ, làm sao có thể thành đại sự."
Mặt Tô Hạo chợt đỏ lên, ". . . . . ."
Hoàng đế thấy bộ dạng của Tô Hạo như vậy, thật giống với dáng dấp thẹn thùng của tiểu nữ nhi, không khỏi chỉ vào Tô Hạo cười ha hả "Ha ha ha," đang cười tự nhiên bày ra bộ mặt nghiêm túc, "Phò mã vừa mới còn nói muốn giúp phụ hoàng một chút sức lực, làm sao mới nháy mắt một cái liền không nhận nợ vào người rồi hả ?"
Tô Hạo sợ hãi, lần thứ hai quỳ sát mặt đất, "Nhi thần không dám. . . . . . Nhi thần, nhi thần. . . . . ."
Hoàng đế không nhịn được cười, không khỏi vừa cười vừa nói, "Đứng lên, đừng động chút liền quỳ như vậy." Lại nói, "Thương thế Phò mã còn chưa khỏi hẳn, đừng quỳ như vậy ảnh hưởng đến vết thương."
Tô Hạo ấm áp trong lòng, đứng dậy, ngoại trừ quân thần khách sáo , ở trong thâm tâm, Tô Hạo cảm thấy phụ hoàng cùng nàng rất hợp ý, đầu tiên là khâm định nàng là Trạng Nguyên, sau đó lại tứ hôn công chúa cho nàng, bây giờ lại đối đãi với nàng như thân sinh.
Hoàng đế vuốt vuốt râu mép nhìn chăm chú Tô Hạo chốc lát, bỗng thở dài nói, "Trẫm cả đời này, cho tới bây giờ, chỉ có hai vấn đề vướng tay vướng chân, thứ nhất chính là làm sao đem Trường Ninh gả đi, vấn đề khó khăn này đã được phò mã giúp trẫm giải quyết, vấn đề thứ hai chính là phái được ai đi tọa trấn Thái Sơn, ai nha, bây giờ nhìn lại chỉ có thể trông mong vào phò mã thôi....." Vừa nói một bên liếc mắt nhìn vẻ mặt Tô Hạo.
Dụ dỗ thành công, Tô Hạo cười kêu một tiếng, "Phụ hoàng."
Loading...
Đôi mắt Hoàng đế bỗng chốc long lanh, mặt đỏ lừ lừ, "Phò mã là đáp ứng trẫm rồi hả ?"
"Phụ hoàng có chỉ, nhi thần nào dám bất hiếu cãi lệnh, chỉ là...."
"Phò mã cũng đừng chỉ là , " Hoàng đế khoát tay chặn lại, "Chuyện này cứ quyết định như vậy! Phò mã đêm nay lên đường!"
Tô Hạo giật mình không thôi, "Đêm nay sẽ lên đường?"
"Mẫu thân của phò mã, ông cố cùng hạ nhân tâm phúc đều có thể đi theo, " Hoàng đế nói xong lại bổ sung một câu, "Trên thực tế bọn họ hiện tại đã ở trên xe ngựa rồi." Chỉ có điều đều là "Ngủ" .
Tô Hạo nở ra môi anh đào, "...."
Hoàng đế duỗi ra bàn tay lớn vỗ vỗ khuôn mặt Tô Hạo, "Trẫm thân là Hoàng đế, làm việc nhất định phải như chặt đinh chém sắt quyết định thật nhanh, Phò mã sau này cũng nên học một chút."
Tô Hạo bỗng nhiên nhớ tới, "Sư phụ. . . . . ."
Hoàng đế nói, "Có phải là người dạy ngươi luyện chữ Ngô Tương ? Hắn cũng đi theo."
Phụ hoàng đối với việc nhà nhi thần thật là rõ như lòng bàn tay a. . . . . .
Tô Hạo không khỏi vừa khiếp vía vừa cảm động, chỉ cảm thấy lưng có chút lạnh cả người, nghĩ đến vẫn là câu nói lạnh lùng của Điện hạ, "Phò mã chỉ cần chuyên tâm đọc sách tập viết cho giỏi" ấm áp nhất.
Tô Hạo nghĩ, không khỏi lẩm bẩm, "Công chúa điện hạ. . . . . ."
"Trường Ninh thì không thể cùng ngươi đi tới, Thái Sơn chính là nơi bí mật, nếu Trường Ninh đi, liền quá mức gây chú ý cho người khác, nhất định sẽ bị phản tặc theo dõi, đến lúc đó vị trí của Thái Sơn sẽ bị bại lộ, trở thành mục tiêu để phản tặc tấn công, không chỉ khó thành thế sự, ngược lại còn làm hỏng đại sự."
Tô Hạo đơ ra như khúc gỗ, gật đầu, "Ơ. . . . . ." , tiện đà lớn tiếng nói, "Thần có thể cùng Điện hạ báo biệt hay không ?"
Hoàng đế nói, "Có thể, có điều, ngươi chỉ có thể cùng với nàng cáo biệt, không thể nói chuyện với nàng."
Tô Hạo lúc này vẫn chưa hiểu được ý tứ của Hoàng Thương, mãi đến khi được một đại nội thánh vệ dẫn đi đến một điện vô cùng yên tĩnh, nhìn thấy hai tay Trường Ninh đang đặt trước ngực lẳng lặng nằm thẳng trên giường, hiển nhiên đã mất đi ý thức -----Điện hạ không thể ở một địa phương xa lạ như vậy nằm ngủ, nhất định có người đã động tay chân.
Tô Hạo vừa đau lòng vừa tức giận, coi như là hoàng thượng, cũng không thể tùy tiện động vào Điện Hạ, Điện hạ là thê tử của ta a.
Đại nội thánh vệ nhìn ra tâm tình Tô Hạo, giải thích, "Lão hủ chỉ là điểm công chúa mấy chỗ huyệt đạo, công chúa hiện tại không khác ngủ say, cũng không đau đớn gì."
Vị thánh vệ này tên là Vũ Lương, thân hình cao gầy, tay chân cao to, gương mặt cổ đè nén, vẻ mặt lạnh lùng, một đôi ánh mắt thâm thúy khó lường, thật giống Lãnh Vô Tình, nhìn cũng có một chút thô bạo kiến cho người khác kinh sợ.
Nhưng Tô Hạo hoàn toàn không sợ, chu miệng nhỏ bất mãn mà trừng Vũ Lương một chút.
Vũ Lương tuy là xuất thân từ thị vệ, nhưng bởi vì địa vị cao cả, một thân thô kệch cũng chưa từng sợ vương hầu, bình sinh cũng chưa bao giờ bị khinh thường, lúc này đối mặt với Tô Hạo, chứng kiến khuôn mặt nhỏ đẹp đẽ này không thể sinh ra được chút thần thái tức giận, liền ho khan một tiếng.
Hoàng đế nhìn ra manh mối, chỉ vào Vũ Lương thổi râu mép trợn mắt nói, "Trẫm cho ngươi mời công chúa vào điện, ngươi sao lại dám động võ với công chúa ? Cái đầu này của ngươi không muốn giữ nữa phải không ?" Nói xong cũng ho khan một tiếng, ra hiệu Vũ Lương phối hợp với hắn.
Vũ Lương vội thưa, "Thuộc hạ biết sai, xin Hoàng thượng trách phạt."
Tô Hạo biết hai người bọn họ đang diễn trò, cũng không quan tâm, chỉ là đi tới trước giường, ở bên cạnh Trường Ninh ngồi xuống, nhìn chăm chú một chút, duỗi ra tay nhỏ nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay Trường Ninh đang đặt trước ngực, ở trong lòng bàn tay xoa xoa.
Điện hạ, Tô Hạo phải đi, đáng tiếc không thể nghe được lời từ biệt của Điện hạ.....Thật muốn biết Điện hạ nếu như tỉnh sẽ nói gì với ta đây ? Có phải vẫn là vẻ mặt lạnh lùng như thế, ngữ khí cũng càng lạnh lùng không có cảm xúc như vậy ?
Tô Hạo nghĩ tới đây không khỏi nở nụ cười, Điện hạ ngươi a, mãi mãi cũng là không thật với lòng mình..... Điện hạ một lòng thương ta, yêu ta, thương ta, Tô Hạo vẫn luôn biết đến.
Điện Hạ không màng danh lợi, lại vô tình sinh ra trong thâm cung, thân bất do kỷ, cuốn vào phân tranh đấu, Điện hạ để ta một lòng chỉ đọc sách thánh hiền không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ là hi vọng có thể đặt ta bên ngoài vòng tranh đấu, tự mình bảo vệ ta, trước mặt người khác coi ta như tiểu hài tử chưa lớn, chỉ vì quá yêu ta nên lúc nào cũng coi ta như tiểu hài tử, đều muốn bảo hộ ta, Tô Hạo cũng ở trước mặt mọi người biểu hiện như tiểu hài tử, chính là bởi vì Tô Hạo cũng thật lòng yêu thích Điện hạ, cũng muốn được Điện hạ yêu thương.
Điện hạ. . . . . .
Tô Hạo cúi người nằm bên cạnh Trường Ninh, hít hít cánh mũi như muốn hít trọn lấy mùi hương đặc hữu của Trường Ninh vào người, môi nhẹ nhàng chạm vào vành tai Trường Ninh, lại hôn lấy cái trán của nàng, tiếp tục hôn đi, từng điểm từng điểm hôn trọn, mềm nhẹ phi thường, rốt cục. Tô Hạo đem môi hôn lên quai hàm Trường Ninh, một cảm xúc mát mẻ mịn màng tràn qua, gây lên rung động không nhỏ trong lòng Tô Hạo, không chút nghĩ ngợi đặt một nụ hôn lên môi chu sa của Trường Ninh.
Sau nụ hôn này không biết ly biệt đến ngày nào mới có thể gặp lại nhau, Tô Hạo không khỏi cảm thấy chua xót, duỗi ra hai cánh tay ôm sát Trường Ninh.
"Khục!" ho khan một cái.
"Khục Khục Khục."
"Khục"
Vũ Lương, Hoàng đế, cùng với Lý công công đứng phía sau hai người, ngước mắt nhìn một màn, giống như cùng bị lây bệnh vậy, trước sau cùng ho khan, đặc biệt là khi tiếng ho khan của Lý công công vang lên, Vũ Lương cùng Hoàng Thượng không khỏi cùng quay đầu nhìn lại Lý Công Công, sắc mặt Lý công công lập tức xấu lại, so với sắc mặt người chết còn muốn khó coi hơn, im tiếng cúi đầu.
"Sau này chắc chắn có ngày phu thê đoàn tụ, Phò mã không cần ly biệt thê lương như thế."
Hoàng đế lên tiếng an ủi.
Tô Hạo nhẹ nhàng buông Trường Ninh ra, quay lưng về hướng Hoàng Đế nói, "Nhi thần đã cùng công chúa điện hạ từ biệt, hiện tại có thể lên đường."
Hoàng đế gật gù, "Trẫm còn có đồ vật muốn giao cho Phò mã, Phò mã theo trẫm đến." Dẫn Tô Hạo tiến vào mật thất.
Tô Hạo đưa mắt nhìn, Bên trong mật thất là bài vị thờ phụng tiên quân Đại Tề, bên trong lư hương hơn nửa là tàn hương, có thể thấy được Hoàng Thượng thường ngày tế bái không ít."
Hoàng đế nói, "So với điện Phụng Tiên, trẫm càng nguyện đến chỗ này tế bái tổ tiên, hoặc tự xét lại, hoặc nói hết, hoặc khóc rống cầu viện, đều theo trẫm ý."
Tô Hạo không khỏi rung động, "Phụ hoàng."
Coi như là người dân bình thường, cũng khó có thể hướng về tổ tiên mở miệng trải lòng, huống hồ cao cao tại thượng như hoàng đế.
Hoàng đế đầu tiên là dâng hương, tiện đà quỳ lạy ở mặt đất.
Tô Hạo ngoan ngoãn theo hoàng đế quỳ xuống hành lễ.
"Nơi này có một đạo thánh chỉ, một khối binh phù, một hộp báu, chìa khóa của hộp ở chỗ Vũ Lương," Hoàng đế nói tới chỗ này dừng một chút, "Phò mã lần này đi hung hiểm khó biết, Vũ Lương thân là một trong tứ đại thánh vệ, võ công đã tới hóa cảnh, trẫm phái hắn cùng với Phò mã đồng hành, phụ trách bảo vệ an toàn Phò mã."
Tô Hạo vội thưa, "Nhi thần kinh hoảng, sao dám để thánh vệ bảo hộ được? Kính xin phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."
Hoàng đế xua tay, "Bên cạnh Trẫm còn có ba vị thánh vệ, Phò mã không cần lo lắng" , nói xong đem thánh chỉ, binh phù, hộp báu đồng thời giao cho Tô Hạo, "Phò mã, trẫm như là giao cho ngươi một nửa giang sơn a."
Tô Hạo cao giọng nói, "Nhi thần ngay ở trước mặt bài vị các đời tiên quân xin thề, toàn lực ứng phó, cúc cung tận tụy, có chết cũng không từ, quyết không phụ lòng phụ hoàng nhờ vả!"
Hoàng đế gật gù, liên thanh nói ba từ "Tốt , Tốt , Tốt !" Sau đó gỡ một trường kiếm trên kệ xuống giao cho Tô Hạo, "Ngươi dù có tài trí, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, chỉ sợ khó có thể thị uy, trẫm ban cho ngươi 'Thượng Phương Bảo Kiếm', chúng tướng sĩ thấy kiếm như thấy trẫm, chắc chắn thần phục ngươi."
Tô Hạo dâng hai tay tiếp kiếm, "Nhi thần cảm tạ phụ hoàng!"
Hoàng đế vung vung tay, "Được rồi, đi thôi."
Tô Hạo đứng dậy xin cáo lui.
"Phò mã. . . . . ."
Tô Hạo đi tới trước cửa, Hoàng đế ở phía sau kêu một tiếng, "Ngươi trong lúc ở Thái Sơn, lúc nào cũng có thám mã đem tình thế cùng tình hình trận chiến báo cho ngươi biết, trên nguyên tắc, nhất định phải có thánh chỉ của trẫm mới có thể xuất binh, nhưng nếu tin tình báo bị gián đoạn, Phò mã có thể tự mình ra quyết định."
Tô Hạo quay đầu lại, thấy trong mắt Hoàng đế ngấn lệ lấp lóe, cùng Hoàng đế đối diện một lúc lâu, trịnh trọng nói, "Nhi thần tất nhiên ghi nhớ trong lòng."
Nói xong, hướng về Hoàng Đế dập đầu ba cái, "Nhi thần đi rồi, mong phụ hoàng bảo trọng long thể."
Tác giả có lời muốn nói: Hoàng đế như dụ dỗ đứa nhỏ, giống như đem tiểu Phò mã dụ dỗ đi tới Thái Sơn. . . . . . Tương lai Phò mã lĩnh binh Tinh Kỳ đi cứu giá Hoàng Đế cho lão Hoàng Đế sáng mắt, hừ hừ
【(→_→) Chương này tiểu Phò mã có phản công ơ (*^﹏^*)】( Mọi người: Lăn lộn! Công chúa bất tỉnh nhân sự, còn có ba ông lão đứng đó, phản công cái quái gì chứ ! o('′)ooo liền đấm cho 1 phát ! )