Trường Ninh giúp Tô Hạo đeo mặt nạ, sau đó cũng tự đeo mặt nạ lên, đối với tiểu Kiều nói, "Có thể đi rồi."
Tiểu Kiều nói, "Chậm đã," chỉ vào đầu buộc tóc đuôi ngựa của Trường Ninh, hướng về Tô phu nhân nói, "Tô bá mẫu, ta cũng phải vấn tóc như Bệ Hạ."
Vì ra ngoài thuận tiện, nàng cũng mặc trang phục nam tử, trên đầu búi sơ búi tóc, quấn lấy dây cột tóc, nguyên bản cũng không thích hợp, nhưng vừa mới nhìn thấy Trường Ninh đi ra nhất thời cảm thấy khinh diễm, nàng cảm thấy đỉnh đầu cột thành tóc đuôi ngựa nhìn tương đối tuấn tú, ở trước mặt Tô Lang nàng sao có thể bại dưới tay Trường Ninh.
Tô phu nhân lắc đầu cười cợt, gọi thị nữ đem ra chiếc lược, thay nàng búi lên đỉnh đầu một cột tóc ngựa, cột lấy dây cột tóc.
Tiểu Kiều lấy gương soi mình, chu cái miệng nhỏ nhắn, "Lệch rồi."
Đuôi ngựa của Trường Ninh là ở chính diện, lấy một khâu ngọc bích trâm siết cố định, toát lên vẻ hào phóng, Đuôi ngựa của nàng không chỉ nghiêng, mà dậy cột tóc còn bồng bềnh, hiện ra tính trẻ con.
Tô phu nhân nói, "Ngươi tuổi còn nhỏ, như vậy mới lộ hoạt bát." Không muốn nàng cướp danh tiếng của Trường Ninh.
Bất luận nói thế nào Trường Ninh cũng phu nhân của hài tử ta, người làm mẹ chồng này sao thể có thể để tâm hướng ra người ngoài a ?
Tiểu Kiều không thể làm gì khác hơn là nói, "Thôi, cứ như vậy được rồi." Nói tiếng "Có thể đi rồi!" Không có lời đáp lại, hướng mắt nhìn lên, Trường Ninh cùng Tô Hạo đã không còn ở nơi này, hẳn là không đợi nàng mà đi trước rồi.
"Chờ ta!" Tiểu Kiều hô đuổi về phía trước.
Ba người đi ra khỏi phò mã phủ, đã thấy có người đứng trước ngựa đá, chân phải đạp đạp trên đá, tay phải chống lên đầu gối phải nâng quai hàm, tai trái cầm một chiếc phiến quạt quay quay trên tay.
Tiểu Kiều vừa nhìn thấy, không khỏi hô to, "Quạ đen"
Huyền Tuyết thu hồi tay phải xuống ngựa, đem quạt "Đùng" một tiếng vang lên, nhíu lại lông mày đi tới nói, "Ta nói ngươi vị Chu Tiểu Thư này, Bổn cung chủ ngày hôm nay cũng không mặc áo đen, làm sao vẫn là Quạ Đen."
Quả thực hôm nay nàng mặc một thân áo dài màu xanh lam nạm màu trắng, xác thực không mặc hắc y.
Miệng nhỏ Tiểu Kiều cong lên cứng cổ nói "Quạ đen bất luận thay đổi màu lông chim gì, trước sau vẫn là Quạ đen" nói tới chỗ này liếc Huyền Tuyết một chút, lại nói, "Ngươi không chỉ có là Quạ đem, trên đầu nghiêng của ngươi còn chứa một cái phất trần Quạ Đen."
Nguyên lai Huyền Tuyết ngày hôm nay cũng mặc trang phục nam tử, trên đỉnh đầu búi một cột tóc đuôi ngựa, chỉ có điều dây cột tóc dây dưa vài vòng, mà lại quấn chặt, xem ra xác thực như một nhánh phất trần.
Loading...
Tô Hạo che miệng cười nói, "Hai người các ngươi, một đuôi tóc hướng về trái nghiêng, một đuôi tóc hướng về phải nghiêng, ngược lại cũng đẹp đẽ."
Tiểu Kiều cùng Huyền Tuyết nghe xong, từng người hừ một tiếng quay đầu đi chỗ khác.
Trường Ninh nhàn nhạt nhìn, khóe môi hơi nở nụ cười.
Lúc đó đã là sắp tối, bốn người đến một quán rượu ăn cơm tối, dọc đường cửa hàng treo đèn lồng chen chen kề kề, đem đêm tối chiếu sáng như ban ngày.
Bốn người đi tới trên đường cái, không biết nên đi về hướng nào là tốt nhất.
Tô Hạo đang nhìn bốn phía không biết nên đi về phía nào, không ngờ tay trái bị người bắt được, ngẩng đầu nhìn lúc mới biết là Trường Ninh.
Trường Ninh nhẹ giọng nói, "Trên đường nhiều người, cẩn thận đi lạc."
Tô Hạo không khỏi hạ thấp lông mày, trên mặt dao động nở ra nụ cười.
Tiểu Kiều nhìn thấy, khó chịu trong lòng, cầm Chiết Phiến trong tay chỉ chỉ, "Chúng ta đi hướng đông!" Nói xong mặc kệ mọi người có đi cùng nàng hay không, chính mình đi trước.
Huyền Tuyết liếc mắt đi theo.
Trường Ninh cùng Tô Hạo liếc nhau một cái, cũng tùy theo hướng đông mà đi.
Trên đường tạp kỹ đủ loại hình, các dạng đố đèn, cùng với ngẩng cao, quyển lửa, bắn hộc, xúc cầu, đấu thảo, ném thẻ vào bình rượu, trò nào cũng đều vô cùng thú vị.
Huyền Tuyết dừng lại trước quầy hàng ném thẻ vào bình rượu, ông chủ vội vàng cười bắt chuyện, "Công tử ném thẻ vào bình rượu không? Một đồng tiền một mũi tên, ném vào rổ có thưởng, kiếm bộn không lỗ."
Huyền Tuyết cười nói, "Nếu như khách mời kiếm bộn không lỗ, ông chủ như ngươi còn quần để mặc sao ?" Móc ra mười đồng đưa cho ông chủ, cầm mười mũi tên hướng tới bầu mà ném, "Ô long bãi vĩ" , "Diêu tử phiên thân" , "Trương quả lão đảo kỵ lư" ném một mũi tên đổi một tư thế, mà tiễn phi chính xác, hoàn toàn vững vàng rơi vào trong bầu.
Trường Ninh không nhìn nổi, "Ngươi cũng không cảm thấy ngại." Người như vậy ném xuống, người ta còn có đường sống sao?
Huyền Tuyết nói, "Vui đùa một chút mà thôi, vui đùa chút cũng tốt, Thật sự cũng chỉ theo Tẩu Nguyệt Lượng nhỉ ?" Nói xong cầm mấy mũi tên còn lại giao cho Trường Ninh, Trường Ninh cũng không tiếp đón, liếc mắt nhìn Tô Hạo nói, "Hạo nhi, người ném thử một tiễn xem."
"Ơ" Hạo nhi cũng gọi đến, Huyền Tuyết đỡ trán giả bộ té xỉu, "Thật muốn chôn sống bổn cung."
Trường Ninh cũng không để ý nàng, Tô Hạo liền cũng không để tâm, chỉ là tiếp nhận một mũi tên, hai tay phi tới phía trước, mũi tên trúng vào bầu rượu, không khỏi quay đầu đối với Trường Ninh cười cười, Trường Ninh gật gù, khóe môi ngoắc ngoắc.
Huyền Tuyết ở một bên vỗ tay, "Được lắm ' hướng lên trời một nén hương ', ném tốt, ném tốt, " trêu ghẹo như hài tử chơi được tán thưởng hỏi Tô Hạo ,"Hạo nhi, có muốn ném lại một tiễn hay không ?"
Vừa dứt lời, không biết chạm được dây thần kinh nào của Trường Ninh, chỉ thấy Trường Ninh đưa tay tiếp nhận tất cả tiễn trong tay nàng, một chiêu"Cực nhanh" tất cả tiễn phi trúng vào một bầu, kéo tay Tô Hạo liền muốn rời đi.
Không ngờ Tiều Kiều đi tới, mua mười mũi tên, hai tay túm , nhắm mắt hướng trong bầu ném một cái, nói, "Ta đây gọi chém loạn Sài!" Một cái tiễn rơi ra ngoài, ngược lại cũng có một hai cái rơi vào bầu.
Ông chủ thuận thế khen hay, "Tiểu nhân làm nghề ném thẻ vào bình rượu đã bao năm, gặp qua không biết bao nhiêu quan khách, chỉ có chiêu thức của vị công tử này là chưa từng thấy qua, công tử quả thật là cao nhân a ." Hướng tiểu Kiều giơ ngón tay cái lên.
Tiểu Kiều hướng nàng lườm một cái, nàng chỉ là xem Trường Ninh ném như vậy trong lòng không phục chạy lên quấy rối mà thôi.
Tô Hạo cười nói "Chiêu này của Tiểu Kiều tỷ tỷ xác thực có khí thế."
Tiểu Kiều lập tức nở ra nụ cười, "Tô lang lời ấy thật chứ?"
Tô Hạo gật đầu, "Ừ."
Tiểu Kiều nghe xong ngẩng đầu ưỡn ngực, mũi vểnh lên trời, cầm trong tay quạt đung đưa phần phật phần phật vang.
Huyền Tuyết lắc đầu, "Thực sự là ấu trĩ quá thể."
Tiểu Kiều vỗ vào gáy nàng nói "Ngươi nói ai ấu trĩ đây?"
Bên này hai người chỉ lo đùa giỡn, còn lại hai người thì nhìn các nàng náo nhiệt, chưa từng lưu ý trong đám người có một thư sinh trắng nõn cùng hai thư đồng đã hướng về bốn người nhìn hồi lâu.
Bốn người tiếp tục hướng phía trước đi, thấy phía trước đông như chảy hội, dường như thi hội yết bảng mọi người tranh nhau xem bảng tình hình, không biết bên trong đang diễn trò xiếc gì ? cho đến khi chen lên trước nhìn nhìn, chỉ thấy trên vách tường dán đầy các thức đố đèn, mặc dù có chút đã bị đoán, nhưng đa số vẫn là không .
Tiểu Kiều thu hồi quạt, đối với Tô Hạo nói, "Tô lang, chỉ vì ta là nữ tử, không có cơ hội tham gia khoa cử thi, trong lòng ta vẫn cảm thấy nếu cũng tham gia kì thi với Tô Lang, Trạng Nguyên không hẳn thuộc về Tô lang, ngày hôm nay đèn này câu đố rộng rãi lội thi từ trải qua phú, Chư Tử Bách Gia, cầm kỳ thư họa, Y Bặc Tinh Tượng, âm vận phép tính, đủ có thể trắc một người tài hoa cao thấp, không bằng chúng ta tỷ thí một chút, Tô lang đáp đề từ đông sang tây , tiểu Kiều đáp đề từ Tây sang Đông , sau khi trả lời xong, xem lại xem ai đoán được nhiều nhất, ai đoán được nhiều nhất sẽ thắng, Tô lang thấy thế nào ?"
Tô Hạo trong lòng có ý, quay đầu xem ý Trường Ninh.
Trường Ninh nói, "Đi liền đi, nhìn ta làm gì?"
Tô Hạo vẫn cứ nhìn nàng, bởi vì không biết lời ấy của nàng đến cùng là có ý gì, là chính xác còn chưa phải chính xác.
Trường Ninh lúc này mới nói, "Ta tin tưởng Trạng Nguyên không phải hư danh."
Tô Hạo mới biết là cho phép nàng đi, liền đối với tiểu Kiều nói, "Tiểu Kiều tỷ tỷ xuất khẩu thành thơ, Tô Hạo vẫn luôn ngưỡng mộ tài hoa của Kiều tỷ tỷ, chỉ có điều tài hoa cao thấp, cũng không ở một hồi hai trường thắng bại, hôm nay vui chơi một chút là được rồi."
"Làm sao?" Hai tay Tiểu Kiều chống nạnh nói, "Ta nghe ý của Tô lang, có vẻ như Tiểu Kiều ta sẽ bại sao ?"
Tô Hạo xua tay cười nói, "Không có rồi."
Tiểu Kiều nói, "Có hay không, thử rồi biết."
Hai người trước sau đi vào bên trong vây tuyến , từng người lấy cây bút ở trong ống đựng bút, như trước đã định, một từ đông, một từ tây, bắt đầu điền này đố đèn đáp án.
Tô Hạo có thể nói là hạ bút như thần, nhìn thấy"' vạn nước Hàm Ninh ', đánh 《 Mạnh Tử 》 sáu chữ, " liền đề bút viết đến"Thiên hạ chi dân nâng an" , nhìn thấy "quan ải khó càng, ai bi quan mất người đường, đánh tên thuốc, " liền vung bút viết đến, hai chữ"Sinh địa".
Đi lên trước nữa ghi, "Ba chín không phải 27, tứ tám không phải 32, năm, bảy không phải 35, sáu sáu không phải 36 - đánh một họ." Tô Hạo hơi trầm tư, viết lên một chữ "Vương".
"Tiểu cung phấn, ngươi nói chữ Vương này sao có thể có được ? " Ở trong đám người quan sát, Huyền Tuyết hỏi Trường Ninh nói, "Ta thực sự không nghĩ ra."
Trường Ninh trầm tư chốc lát nói, "Thật giống ba chín, tứ tám, năm, bảy, sáu sáu gộp lại đều là 12, mười cùng hai ghép lại chính là chữ "Vương" rồi "王"
Huyền Tuyết gật gù, "Có đạo lý."
Lúc này người bên trong vây tuyến nhìn thấy Tô Hạo cùng Tiểu Kiều đưa ra đáp án sợ đến mức trợn mắt ngoác mồm sững sờ ở tại chỗ, lòng nói hai người kia rốt cuộc là đầu óc gì, căn bản là không chút nghĩ ngợi đề bút liền điền a, tự biết không phải là đối thủ, dồn dập lùi tới trận ở ngoài.
Liền ngay cả một đám thân danh học sĩ ra đề cũng đứng ngồi không yên, từng người từng người đứng dậy vuốt râu quan sát, trong đó có người liền cảm khái nói, "Hai vị công tử này tới là đá lão hủ chúng ta về văn quán rồi, quả nhiên là Trường Giang nước sóng sau đè sóng trước, trên trần thế một đời người mới thay người cũ a." Mọi người nghe xong đều gật đầu tán thành.
Thư sinh trắng nõn lúc trước vẫn bí mật quan sát bốn người vẫn luôn ở trong đám đông quan sát, trong đôi mắt lộ lên vẻ mặt ngưỡng mộ.
Ánh mắt Trường Ninh trong lúc vô tình rơi vào gương mặt của thư sinh kia, trong lòng không khỏi hơi động, người này ngũ quan thật giống đã gặp nhau ở nơi nào. . . . . .
Đang nghĩ ngợi, Tô Hạo cùng Tiểu Kiều đi đến gần, bởi vì đề đáp đã xong.
Chúng nho sĩ thống kê một hồi, Tô Hạo so với Tiểu Kiều trả lời nhiều hơn năm đạo đề.
Tô Hạo đối với tiểu Kiều cười nói, "Đa tạ."
Ánh mắt Tiểu Kiều cũng đã mê ly, si ngốc nói, "Tô lang, ta quả nhiên không có nhìn lầm người, phu thê viết Tề, thiên hạ chỉ có Tô lang có thể cùng tiểu Kiều gọi Tề. . . . . ." Nói xong hướng tới Tô Hạo duỗi ra một cái tay, chỉ một lát nữa là nắm được tay Tô Hạo, Trường Ninh chợt bước lên trước, đem Tô Hạo chặn ở phía sau.
Lúc này vị thư sinh trắng nõn kia hướng về Tiểu Kiều hành lễ, "Vị công tử này quả nhiên là tài mạo song toàn, bất tài xin hỏi tôn tính đại danh?"
Tiểu Kiều không nhịn được liếc hắn một cái, cũng không để ý đến nàng, từ bên hông rút ra quạt, ở trước ngực quạt quạt.
Thư sinh trắng nõn lại hướng về phía Tô Hạo chắp tay nói, "Tại hạ họ Bạch tên Thực, vừa nãy lúc công tử đáp đề, tại hạ đều chăm chú quan sát, tại hạ vô cùng hâm mộ tài hoa của công tử, không biết công tử có nguyện ý lưu lại họ tên hay không?"
Trường Ninh liếc hắn một cái, kéo lấy tay Tô Hạo, lôi kéo Tô Hạo nói, "Chúng ta đi."