Lúc Ty lễ mẫu đi vào thư phòng, tâm tình Tô Hạo cũng đã phục hồi như mặt nước tĩnh lặng.
"Mẫu ?"
Tô Hạo nhìn thấy Ty lễ mẫu vội vàng từ án thư đứng lên hành lễ.
Ty lễ mẫu cười nói, "Phò mã không cần đa lễ."
Ty lễ mẫu có một bí danh nổi tiếng là "Thi Mẫu", lúc đi lại, khắp thân từ trên xuống dưới không động, hơn nữa cũng không phát ra một tia âm thanh, trên mặt bốn mùa không đổi một lần, vẫn luôn là khuôn mặt nghiêm túc, thậm chí con mắt cũng không chớp, dường như dạo chơi tiêu sái trên thế gian.
Lúc này hướng tới Tô Hạo cười, hoàn toàn là thay Trường Ninh hướng về Tô Hạo tỏ vẻ áy náy.
Đương nhiên, điều kiện đầu tiên chính là nàng cũng yêu thích Tô Hạo.
Thị Nữ mang hộp cơm để lên trên bàn trong thư phòng.
Ty lễ mẫu nói, "Trong hộp này đựng bánh ngọt do Điện Hạ ban cho Phò Mã."
Tô Hạo nghe xong, trong lòng bất giác ngòn ngọt, nói "Thỉnh mẫu mẫu thay ta cảm tạ công chúa Điện Hạ."
Ty lễ mẫu gật gù, ánh mắt hướng lên thư án của Tô Hạo một chút, lần thứ hai gật gù, định xin cáo lui.
Tô Hạo lại nói, "Người xưa nói ' ném chi lấy đu đủ báo chi Quỳnh Dao* ', ta cũng có một món đồ muốn tặng cho Công Chúa Điện Hạ."
Loading...
(Ném chi đu đủ báo chi Quỳnh Dao* = câu thành ngữ ăn 1 quả trả cục vàng)
Nguyên lai Chu Lập, Chu Hành được phụ thân nhờ vả từ Dương Châu mang đến hai vò Thiệu Hưng Nữ Nhi Hồng tặng cho Tô phu nhân, nói là sau khi mở ra, mùi thơm nức mũi, uống vào trong miệng vị nhẹ mà nặng, lưu lại mùi hương, Tô Hạo biết Trường Ninh thích uống rượu, liền thừa cơ hội này đem một vò rượu ngon đưa cho Trường Ninh.
Ty lễ mẫu đương nhiên ngạc nhiên nói, "Hiếm thấy Phò mã có tâm như vậy."
Tô Hạo lập tức sai người lấy một vò Nữ Nhi Hồng đến, cũng đề bút viết lên một mảnh giấy, "Bách khúc chi rượu, ngày vẻ đẹp lộc, mặc dù khúc dòng nước Thương một Túy Phong nhã, nhiên tiểu uống nghi chuyện đại uống thương thân, mong rằng công chúa điện hạ yêu quý thân thể." Cùng vò rượu đồng thời bỏ vào trong rổ.
Phò mã gia cũng thật quan tâm Công Chúa Điện Hạ a.
Hai thị nữ đứng sau Ty lễ mẫu không khỏi cười trộm.
Một canh giờ sau.
Phủ công chúa.
Trường Ninh một tay giữ quai hàm, một tay bưng lên một chén chất lỏng màu hổ phách nhẹ nhàng nhấp một ngụm, quả nhiên ngọt ngào phức hương, chưa bao giờ thưởng thức qua.
Nói cái gì mà hoàng tộc quý tộc cơm ngon áo đẹp, kỳ thực thứ tốt nhất vẫn luôn ở nhân gian a.
Đang tự cảm khái, ánh mắt trong lúc vô tình rơi xuống mảnh giấy nhỏ bên dưới vò rượu, thấy được một dòng chữ thanh tú như nước chảy mây trôi.
"Vèo!"
Một nhánh tiêu hoa mai từ bên ngoài cửa sổ bắn vào, thẳng đến trước mặt Trường Ninh, chớp mắt , Trường Ninh giơ tay, lấy hai ngón kẹp lấy, lúc này tiêu hoa mai chỉ còn cách gò má của nàng chút xíu, tốc độ mà chậm một chút, thì đã không tránh được a.
"Nhìn cái gì chứ, nhập thần như thế?"
Giọng nói chưa dứt, một bóng người màu đen từ ngoài cửa sổ nhảy vào trong phòng.
Đây là vóc người thon dài của một nữ tử trẻ tuổi, phía sau lưng là một thanh trường kiếm, thân mặc một thân hắc y phục, khăn đen buộc trán, ở vị trí lông mày trên chiếc khăn được thêu một đóa hoa quỳnh - hoa tuyết, không nói được có bao nhiêu chói mắt.
Đôi mắt của nàng cũng nhìn không quá đẹp, chiếc mũi không quá kiên cường, cái miệng cũng không quá nhỏ nhắn, nhưng ngũ quan hợp lại cùng nhau, lại khiến cho người ta không thể rời mắt, đặc biệt là ánh mắt kia, làm cho đối phương cảm thấy trí tuệ thâm sâu như nước biển.
"Huyền Tuyết sư tỷ."
Trường Ninh nhàn nhạt xưng hô một tiếng tính là chào hỏi.
Huyền Tuyết là một đồ đệ khác của sư phụ Trường Ninh, so với Trường Ninh nhiều hơn bốn tuổi, xuất sư từ lâu, ở trên giang hồ rất có tiếng tăm.
"Ta mang tin tức đến cho ngươi ."
Như vừa nãy phát ra phi tiêu, Huyền Tuyết đem tờ giấy gấp thành hình sợi ném về phía Trường Ninh, Trường Ninh vẫn lấy hai ngón tay kẹp lấy, đón trong tay.
"Lần này nhanh nhẹn hơn nhiều, vì lẽ đó xác thực ngươi vừa nãy thất thần?"
Huyền Tuyết nói xong đi tới trước vò Nữ Nhi Hồng, đưa tay đem mảnh giấy ghi chép ở bên rút ra, "Chà chà, chữ viết này, phải nói là "Thanh Phong xuất tụ, Minh Nguyệt nhập hoài" cũng không quá đáng chứ ? Có điều đặc sắc nhất vẫn là nội dung a, mong rằng công chúa điện hạ yêu quý thân thể..."
"Sư tỷ."
Trường Ninh không có ngữ khí mà kêu một tiếng, nhìn Huyền Tuyết một chút.
Huyền Tuyết tự nhiên biết ý tứ sư muội của nàng là không muốn đọc tiếp xuống, liền đem giấy ghi chép ở trong tay nắm chặt, hóa thành bột phấn, mở tay rơi ra.
Trường Ninh mặt không biến sắc cúi đầu uống một hớp rượu.
Huyền Tuyết xem Trường Ninh một chút, "Ta còn có việc, liền như vậy cáo từ." Nói xong bóng người lóe lên, từ nơi cửa sổ nhảy ra.
Trường Ninh để chén rượu xuống, từ từ mở mảnh giấy trong tay ra , sắc mặt trong nháy mắt thay đổi trắng xám.
"Ta không thể không công cho ngươi tin tức này, vò rượu này ta mang đi"
Bóng người Huyền Tuyết lại xuất hiện trong gian phòng, để lại một câu nói nhấc lên Nữ Nhi Hồng.
Trường Ninh ngẩn ra, đứng lên, "Ta lấy vò rượu khác cho ngươi."
Huyền Tuyết trừng nàng một chút, "Ta liền muốn vò này!" Lời còn chưa dứt người đã mang theo rượu biến mất ở tầm mắt Trường Ninh.
Khóe môi Trường Ninh co rụt lại một hồi, đưa tay cầm lấy hoa mai tiêu, bắn về phía Huyền Tuyết lúc này đang nhảy ra cửa sổ.
"Sư tỷ ở trong địa bàn Thanh Thành vương vào sinh ra tử lấy được tin tức cho ngươi , ngươi báo đáp sư tỷ như vậy? "
Giọng nói Huyền Tuyết từ trong bầu trời đêm truyền đến.
Trường Ninh nghe được "Tiếng vang" cũng không kinh ngạc, lạnh lùng thốt, "Cuộc đời ta ghét nhất là bị cướp mất hảo tửu"
"Cướp hảo tửu của ngươi ? Tiểu cung phấn, ngươi học được uống rượu tất cả đều là công lao của ta, bây giờ lại vì một vò rượu ngon mà trở mặt với ta ?"
Giọng nói bên kia cũng không khách khí vang lên.
"Cuộc đời ta thu nạp được hai ngươi làm đệ tử, gặp nhau nhất định phải rùm beng lên mới là thân mật sao ?"
Không biết từ nơi nào truyền tới lời đối thoại của người thứ ba.
Trường Ninh cùng Huyền Tuyết trầm mặc chốc lát, từng người cung kính mà kêu một tiếng, "Sư phụ" , bầu trời đêm từ đó trở nên yên ắng.
Tác giả có lời muốn nói: được rồi, chương này Tiểu Sư Tử mặt phấn té bị thương không thể đi ra náo, vì lẽ đó hơi hơi bình tĩnh chút.
【Ta biết là số chữ hơi ít, ngày hôm nay mắt ta rất mỏi, tha thứ cho ta đi 】