Dương Thanh lái xe đưa Bách Nhi đến chỗ của Tống Bách Niên và Huân Khê thông qua điện thoại cô đang giữ, Bách Nhi nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ và sự tuyệt vọng của Huân Khê trong lòng lại dân lên một cảm giác tội lỗi, mấy ngày trước chính cô ấy đã nói mọi chuyện cho Tống Bách Niên biết, chỉ vì một chút ganh tị vì Huân Khê nhận được sự quan tâm của Dương Thanh và Tống Bách Hàn mà Bách Nhi lại đối xử với Huân khê như thế, Huân Khê luôn nghĩ cho cô ấy, vậy mà Bách Nhi làm đâm sau lưng của cô một nhát dao thật sâu.
Dương Thanh đi đến khuyên nhủ Tống Bách Niên.
" Đủ rồi cậu đừng đi xa quá, chúng ta phải học cách buông bỏ những thứ không thuộc về mình."
Tống Bách Niên bị bọn họ ép đến tức giận rút súng ra bắn một phát lên trời.
" Ai còn nói nữa thì đừng trách tôi."
Tống Bách Hàn định đi đến cố gắng khuyên nhủ Tống Bách Niên nhưng lại bị Dương Thanh ngăn lại.
" Đừng manh động cậu ấy đang mất bình tĩnh."
Bọn họ chỉ biết bất lực nhìn Tống Bách Niên đưa Huân Khê rời đi, lúc này Bách Nhi không biết nói dối mới bọc bạch tất cả.
" Tất cả là lỗi của em chính em là người đã nói cho anh hai biết về kế hoạch giải cứu Huân Khê."
Tống Bách Hàn tức giận đi đến chỗ của Bách Nhi nói lớn.
" Tại sao em lại làm như vậy ?"
Bách Nhi sợ hãi cô ấy run rẩy khi bị mắng, Dương Thanh cảm thấy tình hình không ổn, dù sao Bách Nhi cũng yếu đuối vô tội, Dương Thanh ngăn Tống Bách Hàn đang mất bình tĩnh lại.
" Chuyện gì cũng có cách giải quyết anh hãy bình tĩnh lại đi."
Tống Bách Hàn tức giận đi đến đập mạnh vào xe hét lớn.
" Cuối cùng cũng chẳng cứu được cô ấy."
Huân Khê ngồi trên xe của Tống Bách Niên mà nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng. Tống Bách Niên cảm thấy vô cùng khó chịu quay sang quát lớn với Huân Khê.
" Oan ức lắm sau tôi đã dung túng cho em vậy mà em vẫn tìm cách rời bỏ tôi như thế sao."
Huân Khê cũng chẳng muốn nhịn nhục nữa cô phẩn nộ nói.
" Đúng ! cho dùng bây giờ anh có đưa tôi về tôi cũng sẽ tìm cách rời khỏi anh, hãy giải thoát cho nhau đi tôi không hề muốn ở bên cạnh anh, một năm qua tôi cứ tưởng mình đã thoát khỏi địa ngục có một cuộc sống mới nhưng lại một lần nữa anh đưa tôi quay về cánh cửa địa ngục này khiến cho tôi như phát điên lên."
Tống Bách Niên thở ra một hơi trầm giọng nói.
" Ở bên cạnh tôi em đau khổ đến thế sau?".
Huân Khê không ngần ngại trả lời.
" Đúng tôi rất kinh tởm bản thân mình khi ở cạnh một người đã hãm hại ba và con của mình."
Tống Bách Niên tức giận quát lớn.
" Em định dùng đứa bé giày vò tôi mãi sao."
Huân Khê đã đạt đến đỉnh điểm cô cũng quát lớn.
" Tôi sẽ cho anh biết thế nào là ân hận đau khổ giống như lúc anh ép buộc tôi uống thuốc phá thai bỏ đi đứa bé."
Bỗng nhiên Huân Khê hạ giọng của mình xuống cô cười đầy đau khổ.
" À tôi quên anh chẳng có trái tim nên cũng chẳng biết đau là gì."
Tống Bách Niên nhìn nét mặt của Huân Khê qua gương chiếu hậu, hắn cất giọng nói nhưng có vài phần bất lực.
" Ai bảo tôi không có trái tim, chỉ là tôi vẫn chưa học được cách yêu thương em như những gì em mong muốn, nhưng tôi đã cố gắng thay đổi vì em rồi em lại muốn rời xa tôi, em có xem trọng cảm xúc của tôi không Huân Khê."
Huân Khê thót ra những lời nói vô cùng tàn nhẫn đâm sâu vào trái tim của Tống Bách Niên.
" Anh không xứng được yêu thương."