Tống Bách Niên mạnh tay tách hai chân của Huân Khê ra mặc cho cô có ra sức kháng cự, Huân Khê biết mình chẳng thể thoát khỏi vòng tay của Tống Bách Niên nhưng cô vẫn không chịu khuất phục.
“ Buông tôi ra tên khố, anh định dùng cách này bức ép tôi quay về cùng anh sao đừng có mà mơ.”
Tống Bách Niên vùi đầu vào vờ ngực căng tròn của Huân Khê, dùng đầu lưỡi khiến cho nó căng cứng mặc cho sự chửi bới của cô Tống Bách Niên vẫn không dừng lại, Huân Khê cắn môi chịu đựng cô không muốn phát ra những âm thanh xấu hổ khi ở cùng Tống Bách Niên, nhưng hắn không muốn buông tha cho cô, Tống Bách Niên điên cuồng xâm nhập vào cơ thể của Huân Khê khiến cho cô phải bấu chặt tay vào ga giường, Huân Khê công người lên mặc cho Tống Bách Niên giày vò mình, hắn như mất hết kiểm soát mà phóng túng lên cơ thể của Huân Khê, nước mắt chảy ra từ khoé mắt của cô, Huân Khê bất lực quay đầu sang nơi khác mặc cho sự giày vò của Tống Bách Niên.
Huân Khê bị Tống Bách Niên xâm phạm liên tục cô cảm thấy vô cùng đau lòng và tủi nhục suốt một năm qua cô cứ tưởng cuộc sống của mình sẽ được bình yên nhưng một lần nữa Huân Khê lại bị Tống Bách Niên làm cho khốn đốn, hắn muốn chiếm hữu cô cho đến cùng.
Cơn ác mộng kéo dài truyền miên khiến cho Huân Khê ngất đi trong đêm, đến khi cô mở mắt tỉnh dậy thì đã ngồi trên máy bay, Huân Khê giật mình cô nhìn sang người đàn ông bên cạnh, Tống Bách Niên vẫn ung dung xem báo, Huân Khê tức giận nói lớn.
" Anh đang làm gì vậy hả ?"
Tống Bách Niên không do dự mà trả lời một cách vô cùng bá đạo.
" Đưa em về nước sinh con cho tôi."
Huân Khê cảm thấy vô cùng khó chịu khó khăn lắm cô mới có thể thoát khỏi cái lồng sắt mang tên Tống Bách Niên, vậy mà hôm nay hắn lại bức ép cô rồi bắt cô quay về sinh con cho mình, Huân Khê không thể nào chấp nhận sự thật dù sao cũng đang trên máy bay cô lấy lại bình tĩnh đến khi nào máy bay hạ cánh xuống sân bay thì cô sẽ tùy cơ ứng biến.
Huân Khê ngoan ngoãn ngồi im trên máy bay cô trong những giây phút này phải thật sự bình tĩnh thì mới giải quyết được vấn đề, máy bay vừa đáp xuống, Tống Bách Niên đưa Huân Khê xuống máy bay, cô nói là muốn đi vệ sinh, Huân Khê đi vào bên trong nhà vệ sinh cô nhìn xung quanh xem có ai đang theo dõi mình không rồi vội vàng chạy ra bên ngoài để trốn thoát, Huân Khê chạy thục mạng đến cổng cô tưởng chừng mình đã thoát nhưng không ngờ lại Tống Bách Niên kéo mạnh, Huân Khê hoảng hốt ngã vào lòng của hắn, trong những giây phút này cô biết mình sẽ rất khó thoát. Huân Khê cố vùng vẫy để thoát khỏi Tống Bách Niên.
" Buông tôi ra tôi không muốn quay về với anh."
Tống Bách Niên không nói chỉ thích hành động, hắn bế thốc Huân Khê lên rồi nhét cô vào xe, mặc cho Huân Khê có la hét ầm ĩ, có một vài người bảo vệ nhìn thấy Huân Khê la hét bọn họ nghĩ cô đang bị quấy rối nên đến để kiểm tra tình hình, Nhưng Tống Bách Niên nói ra vị thế của mình khiến cho những người vệ sĩ đó rời đi bọn họ không muốn động vào sợ sẽ gây hoạ và rắc rối.
Tống Bách Niên đưa Huân Khê về nhà nhưng bây giờ hắn không còn ở trong Tống gia nữa mà chuyển sang ở một nơi mới, Tài xế mở cửa để Huân Khê bước xuống xe nhưng cô lại không nhút nhít, Tống Bách Niên đi đến cúi người xuống nhìn vào trong xe.
" Lại muốn làm trò gì nữa đây."
Huân Khê liếc nhìn hắn đẩy mạnh Tống Bách Niên ra rồi bước xuống, mặc dù biết chẳng còn đường nào để trốn thoát nhưng Huân Khê vẫn muốn thử cô chạy thật nhanh về phía cánh cổng, nhưng không may lại bị trẹo chân té ngã đầu gối bị trầy xước đến chảy máu, Tống Bách Niên thở dài đi đến bế cô lên nói.
" Đừng có bướng nữa được không em sẽ không bao giờ trốn thoát được đâu ngoan ngoãn ở bên cạnh sinh con cho tôi."