Huân Khê chủ động đón nhận nụ hôn của Tống Bách Niên, hắn đã dần dần chìm vào những thứ mà Huân Khê tạo ra để trả thù mình.
Ngày hôm sau Tống Bách Niên đưa Ninh Hoa về dinh thự mọi người điều tập trung đông đủ để cùng nhau giải quyết vấn đề này, ông Tống lại không đồng ý khi để một kỷ nữ bước chân vào Tống gia, ông ta đề nghị Tống Bách Niên để Ninh Hoa ở bên ngoài chu cấp tiền bạc cho cô ta đến khi nào sinh con thì mang về Tống gia, Ninh Hoa liền tỏ ý không đồng ý vì mục đích chính của cô ta là là nhị thiếu phu nhân của Tống gia.
Tống Bách Niên cũng đang rất khó xử khi phải đứng giữ hai người phụ nữ, Huân Khê lên tiếng nói.
" Con biết mình chẳng có quyền hạn gì nhưng con xin phép có một đề nghị, việc đàn ông tam thê bảy thiếp là chuyện thường tình, hãy để chị ấy đến đây để tiện chăm sóc chúng ta cứ giữ kính bí mật đừng để người ngoại biết là được."
Phu nhân Thất Nguyên liền lên tiếng nói.
" Đúng đấy dù sao cũng là giọt máu của Tống Gia đưa cô ta về đây tôi sẽ chăm sóc bồi dưỡng để Ninh Hoa có thể sinh ra một đứa cháu nội để nối dõi tông đường."
Vĩnh Hạnh nghe xong thì vô cùng tức giận, cô ta không ngờ Huân Khê lại có thể nói như thế chẳng lẽ cô không sợ Ninh Hoa sẽ chiếm hết tình cảm của Tống Bách Niên hay sao, Ninh Hoa mà sinh được con trai thì vị trí của Vĩnh Hạnh và con gái của mình sẽ bị đe dạo nên cô ta hơi lo ngại về điều đó.
Tống Bách Niên cảm thấy Huân Khê hiểu chuyện và rất biết an phận, hắn đã có cái nhìn khác về cô, nhờ có Huân Khê nói giúp mà Ninh Hoa mới được bước vào Tống gia
Ngày hôm sau Ninh Hoa dọn đến dinh thự của Tống Bách Niên, cô ta vô cùng đắc ý liếc nhìn người hầu để bài tỏ uy quyền của mình, Huân Khê đi xuống mỉm cười nói.
" Chào cô."
Ninh Hoa không thèm nhìn Huân Khê lấy một cái cô ta kênh kiệu đi vào phòng mà Tống Bách Niên đã chuẩn bị cho mình, Huân Khê nhìn theo bóng lưng của Ninh Hoa mỉm cười đầy khó hiểu. Ninh Hoa vừa bước vào nhà đã đi tìm hết người này đến người khác để kiếm chuyện, một người hầu mang thuốc dưỡng thai đến cho Ninh Hoa.
" Mời cô dùng đây là của phu nhân chuẩn bị cho cô."
Ninh Hoa nghe cô hầu nói liền tức giận hất đổ chén thuốc rồi lên tiếng chỉ trích cô hầu.
" Cô nên biết bây giờ tôi đã là nhị thiếu phu nhân của Tống gia, nên cẩn thận cách xưng hô của cô đấy."
Cô hầu gái bắt đầu run rẩy cúi đầu nói.
" Tôi xin lỗi."
Ninh Hoa tỏ thái độ chán ghét định đi đến dạy dỗ cô hầu nhưng lại bị Huân Khê ngăn lại.
" Có chuyện gì vậy ?"
Cô hầu sợ sệt lên tiếng.
" Là tôi làm cho cô... Nhị thiếu phu nhân không vui."
Huân Khê nghe xong thì mỉm cười nói.
" Không sao dù sao chị ấy cũng đã mang thai con của Tống Bách Niên nên cứ gọi những gì chị ấy yêu cầu."
Ninh Hoa liếc nhìn Huân Khê, cô ta không ngờ Huân Khê lại chịu an phận như thế, không gây chuyện còn làm cho cô ta không cảm thấy khó chịu, Huân Khê đi đến ngồi cạnh Ninh Hoa mỉm cười nói.
" Chị cứ yên tâm dưỡng thai cứ bảo người hầu làm những gì mình thích."
Ninh Hoa nhìn Huân Khê bằng ánh mắt đầy hoài nghi cô ta lên tiếng hỏi.
" Cô đang có mưu đồ gì đây ?"
Huân Khê nhẹ nhàng nói.
" Tôi chỉ là thấy chị tội nghiệp khi luôn tham vọng bước vào Tống gia."
Ninh Hoa tỏ vẻ tức tối nói.
" Cô nói như thế là có ý gì chẳng phải cô cũng vì tiền mới kết hôn với Bách Niên sao."
Huân Khê cười chua sót liếc nhìn Ninh Hoa rồi nói.
" Tất cả điều do hoàn cảnh cô cứ việc sống tốt cuộc sống của mình đi những ngày vui vẻ sẽ không còn lâu đâu."