Huân Khê luôn giữ khoảng cách với Tống Bách Niên cô ngồi sát cửa, bỗng nhiên Tống Bách Niên cất giọng nói.
“ Ngồi gần lại đây.”
Huân Khê vẫn không di chuyển cô biện minh cho hành động của mình.
“ Tôi đang rất nóng không muốn ngồi gần.”
Tống Bách Niên liền cau mày lại hắn bóp mạnh lấy cánh tay của Huân Khê kéo cô lại sát bên cạnh mình rồi thì thào vào tai của cô.
“ Sao cô thích cứng đầu như thế có muốn tôi phạt cô ngay trên xe này không.”
Nói rồi hắn đưa mũi hít sâu trên cổ của Huân khê, cô chỉ nhắm mắt cam chịu sự giày vò này, Huân Khê thật sự rất kinh tởm sự biến thái chiếm hữu của Tống Bách Niên mỗi lần hắn làm như thế với cô.
Buổi tiệc được tổ chức ở một nhà hàng cao cấp chiếc xe của Tống Bách Niên đến nơi hắn và Huân Khê bước xuống xe đã gây sự chú ý của những quang khách ở đó bọn họ bước vào bên trong, Tống Bách Niên mặc bộ âu phục màu trắng rất hợp với chiếc váy màu đỏ của Huân khê, mọi người điều thắc mắc người đi bên cạnh của Tống Bách Niên là ai mặc dù lúc trước hắn đã đưa cô đi dự tiệc nhưng Tống Bách Niên chưa bao giờ giới thiệu cô là nhị thiếu phu nhân của Tống gia, những người ở đây chỉ nghĩ cô là một người tình qua đường của Tống Bách Niên, cô cũng đã dần quen với việc đó dù sao thì cô cũng không cần danh phận mà Tống gia cho mình.
Một người đàn ông đi đến đưa ly rượu lên mời
Tống Bách Niên rồi cười cợt nói.
“ Hôm nay phó đô đốc còn mang theo cả phụ nữ đến những nơi như thế này sao.”’
Tống Bách Niên cong khóe miệng nói.
“ Cô ta là con gái của Mạc Khải Mạc Huân Khê.”
Người đàn ông đó tỏ vẻ bất ngờ cười lớn rồi nói.
“ Ra là vậy mà hình như Mạc Khải đã bị gián chức rồi, còn gì cô ấy đi cùng phó đô đốc chẳng lẽ là phục vụ riêng cho ngài sao.”
Bây giờ Huân Khê mới biết Tống Bách Niên đưa cô để đây cũng chỉ để sỉ nhục cô, cõi lòng của Huân Khê bỗng nhiên đau nhói cô bấu chặt bàn tay của mình, Huân Khê chỉ mong buổi tiệc sẽ kết thúc nhanh chống để mình rời đi, Thiên Hạo nhìn thấy Huân Khê liền bỏ ngang những cô gái đang vây quanh mình đi đến chỗ của cô, Thiên Hạo mỉm cười nhìn Huân Khê như một chiến lợi phẩm, anh ta rất muốn có được cô hôm nay, trong Huân Khê rất đặt biệt kết hợp với chiếc váy hở hang này nhìn cô chẳng khác nào những cô gái phục vụ những quan chức cao cấp thì ra tất cả là ý định của Tống Bách Niên.
Huân Khê cảm thấy vô cùng ấm ức cô nói với Tống Bách Niên mình muốn đi vệ sinh rồi chạy ra bên ngoài không kiềm được nước mắt mà khóc nức nở, Huân khê thật sự không muốn yếu đuối nhưng những tổn thương này quá lớn khiến cho cô không thể nào khống chế nổi cảm xúc, nổi bực tức cứ mang trong lòng mà không có cách nào phản kháng vì đối với đám người ở đây cô cũng chỉ là một món hàng mua vui cho bọn họ.
Thiên Hạo thèm khát cơ thể của Huân Khê đến phát điên, anh ta luôn dõi theo cô trong suốt buổi tiệc đến khi Huân Khê chạy ra đây cũng không buông tha cho cô, Thiên Hạo đi đến ôm lấy Huân Khê từ phía sau rồi điên loạn sờ soạn lên cơ thể của Huân Khê, cô liền hoảng hốt quay đầu lại nhìn thấy người đó là Thiên Hạo, Huân Khê liền đẩy mạnh anh ta ra tức tối nói.
“ Anh đang làm cái gì vậy ?”
Thiên Hạo mỉm cười gian xảo đi đến kéo mạnh Huân Khê ngã vào lòng của mình rồi buông những lời không đứng đắn với cô.
“Tống Bách Niên trả cho em bao nhiêu tiền để em ở bên cạnh anh ấy vậy, tôi sẽ trả gấp đôi đêm nay hãy ở cùng tôi.”