Tống Bách Niên như một gả điên không khống chế được bản thân và hành động của mình hắn đi đến đánh Tô Sang vô cùng tàn bạo đến khi mặt mũi của Tô Sang đã sưng tái mà vẫn không dừng tay, Vĩnh Hạnh cũng chẳng có chút gì gọi là sót xa, nếu không có người ngăn lại thì Tô Sang sẽ chết dưới trận đánh của Tống Bách Niên hắn đạp mạnh vào bụng của Tô Sang đôi mắt nhưng một con mãnh thú muốn lấy mạng người, Ông Tống đi đến nói.
“ Đủ rồi nếu cậu ta chết thì sẽ không hay đâu.”
Tống Bách Niên vẫn chưa nguôi ngoai được cơn tức hắn đạp mạnh vào người của Tô Sang anh ta đã ngất lịm đi gương mặt đã nhuộm đầy máu đỏ trong vô cùng đáng sợ. Ông Tống ra lệnh cho người hầu.
“ Cho cô ta uống thuốc phá cái thai trong bụng rồi đuổi ra khỏi Tống gia dù sao cô ta cũng đã hết giá trị lợi dụng.”
Huân Khê hoảng sợ cô lê người đến cầu xin ông Tống.
“ Xin hãy tin con đứa bé trong bụng là giọt máu của Tống gia.”
Ông Tống nhẫn tâm đá mạnh Huân Khê ra đi vào bên trong bỗng nhiên Tống Bách Niên lên tiếng.
“ Con muốn giữ cô ta lại để trừng trị cho sự phản bội lừa gạt của cô ta.”
Những người dám lừa dối Tống Bách Niên chỉ có con đường chết những ngày tháng sau này cô sẽ phải sống trong địa ngục.
Ông Tống lên tiếng nói.
“ Tùy con giải quyết đừng để làm ảnh hưởng đến danh tiếng của gia tộc là được rồi.”
Nói rồi ông ta bước vào nhà, Huân Khê như một tù nhân trông cô vô cùng đáng thương nhưng không một ai tin những lời cô nói.
Tống Bách Niên ra lệnh cho người hầu.
“ Nhốt cô ta vào nhà kho.”
Huân Khê bị kéo đi Vĩnh Hạnh vô cùng mãn nguyện với những gì mình đã làm cô ta bảo người đưa Tô Sang đi để tránh phiền phức .
Huân Khê ngồi trong nhà kho vừa tối vừa bẩn cô chỉ ngồi co rúm ở một góc ôm mặt bất lực khóc nức nở tại sao cuộc đời của cô đầy bi thương đến như thế chẳng ai chịu nghe cô nói vì bằng chứng đã quá rõ ràng đây giờ có biện luận như thế nào thì cũng bằng thừa.
Bọn họ không cho Huân Khê ăn bất cứ thứ gì khiến cho cô kiệt sức mệt mỏi nằm xuống sàn nhà lạnh lẽo chìm vào giấc ngủ. Tống Bách Niên đứng ở ban công nhìn về phía nhà kho với gương mặt đầy trầm tư, trong lòng hắn không biết là loại cảm giác gì khiến cho tâm trí của Tống Bách Niên vô cùng hỗn tạp.
Buổi sáng Huân Khê bị đánh thức bởi một làn nước lạnh từ chỗ của phu nhân Thất Nguyên bà ta ra lệnh cho người hầu giữ chặt người của Tiểu Khuê rồi đưa một chén thuốc đến trước mặt của Huân Khê cô biết đây là thuốc phá thai nên đã điên cuồng chóng cự.
“ Tôi không uống.”
Phu nhân Thất Nguyên bóp mạnh vào má của Huân khê ép cô phải há miệng ra, Huân khê ra sức chóng cự, tại sao bọn họ lại nhẫn tâm với một đứa trẻ chưa ra đời như thế chứ, sao Huân Khê la hét điên loạn cô cố gắng không để thuốc phá thai không bị đưa vào miệng của mình cô gào khóc thảm thiết nhưng Tống Bách Niên chỉ đứng đó nhìn cô bằng ánh mắt lạnh như băng, Huân Khê bị giày vò đến đau đớn cô quay sang nhìn hắn bằng đôi mắt cầu xin khẩn thiết nhưng chỉ đáp lại là sự lạnh lùng của Tống Bách Niên, Huân Khê đau đớn bất lực cô đã nhìn thấu được tâm cơ tàn độc của bọn họ.
Bọn họ hoàn toàn không có trái tim nên mới nhẫn tâm ra tay với một hài nhi chưa ra đời, Phu Nhân Thất Nguyên đang cố đưa thuốc đến miệng của Huân Khê bà ta nhẫn tâm trút hết bát thuốc vào miệng của cô bị ép một làn nước lan xuống cổ họng của Huân Khê, cô đau đớn khóc lớn đau khổ nói
“ Các người độc ác lắm tôi sẽ không quên ngày hôm nay đâu.”
Phu nhân Thất Nguyên hài lòng nói.
“ Để cô sinh đứa nghiệt chủng này thì mặt mũi của Tống gia sẽ để vào đâu.”
Huân Khê bất lực nằm co rúm trên sân phần bụng của cô bắt đầu đau đớn đến điên cuồng Huân Khê đưa tay ôm lấy phần bụng của mình trong cơn mê sản nói.
“ Mẹ xin lỗi vì đã không bảo vệ được con.”
một lúc sau luồng máu đỏ chảy xuống chân của Huân Khê, cô đau đến mức đã ngất đi trong không gian mờ mịt Huân Khê nhìn thấy những kí ức thuở nhỏ ở cùng với mẹ của mình bà ấy dịu dàng yêu thương cô biết bao nếu bây giờ mẹ mà còn sống thì Huân Khê sẽ chẳng có những thảm kịch như thế này.