Tống Bách Niên quay trở về nhà rất khuya vì hắn đã đến chỗ của Ninh Hoa để ăn tối, Tống Bách Niên nhìn thấy thân thể nhỏ bé ngồi ở trước cổng hắn mở cửa bước ra đi đến chỗ của Huân Khê hỏi.
“ Sao không vào nhà ?”
Huân Khê đã ngồi ở bên ngoài khá lâu nên chân đã tê cứng cô loạng choạng đứng lên như lại mất thăng bằng ngã vào lòng của Tống Bách Niên, Huân Khê vội vàng đứng thẳng dậy nói.
“ Vì ba của em bị bệnh nên em muốn qua về thăm ông ấy nhưng phu nhân không cho đi, em đã không nghe lời rời đi nên đã bị bà ấy phạt không cho vào nhà.”
Tống Bách Niên trầm giọng nói.
“ Lên xe đi vào nhà đi trời tối lắm rồi.”
Huân Khê gật đầu đi vào xe cô đang cố nhúng nhường với Tống Bách Niên bây giờ Huân Khê không thể nào dựa vào ai ngoài Tống Bách Niên cô đang rất cần tiền cho dù gia đình họ đã nhẫn tâm với ba của Huân Khê cô cũng phải luôn mỉm cười sống dưới lớp mặt nạ của mình để lấy lòng của Tống Bách Niên.
Về đến dinh thự Tống Bách Niên mở cửa xe bước vào bên trong trước Huân Khê cảm nhận được sự lạnh nhạt của Tống Bách Niên cô đang lo lắng hắn sẽ bỏ rơi mình khi đạt được mục đích, nếu bây giờ bị vứt bỏ thì đuổi ra khỏi đây Huân khê không biết phải làm sao nhà cũng đã bị tịch thu tất cả gia sản cũng không còn hai người con của mẹ kế thì chẳng chịu làm gì cả Mạc Tuân còn rơi vào cảnh nghiện ngập ba lại bị bệnh rất nặng Huân Khê vẫn cần dự vào Tống Bách Niên để duy trì cuộc sống, cô không muốn từ bỏ ước mơ của mình đến một thời cơ thích hợp nào đó Huân Khê sẽ rời khỏi đây và làm lại cuộc đời của mình theo cách mình mong muốn.
Cô vội vàng đi lên phòng nhìn thấy Tống Bách Niên đang cởi quân phục Huân Khê lấy hết can đảm đi đến ôm lấy Tống Bách Niên từ phía sao cô nhỏ giọng nói.
“ Anh đang giận em sao ?”
Tống Bách Niên không trả lời hắn gỡ tay của Huân Khê ra rồi đi vào phòng tắm đôi mắt của Huân Khê bỗng nhiên cụp xuống tâm trạng cô đã vô cùng tồi tệ, Huân Khê quay người đi ra ngoài pha trà cho Tống Bách Niên cô cảm thấy bản thân thật thảm hại chẳng biết cách lấy lòng một người đàn ông, Huân Khê luôn suy nghĩ theo một cách tiêu cực nhất cô cảm thấy Tống Bách Niên đang chán ghét mình.
Huân Khê đem trà vào phòng cô đặt xuống bàn cẩn thận Tống Bách Niên đã tắm xong hắn qua thư phòng để làm việc, cô đi đến tủ lấy đồ rồi bước vào phòng tắm Huân Khê thả mình vào bồn tắm cô nhắm nghiền đôi mắt lại gương mặt đầy sự mệt mỏi, cuộc sống của cô vốn dĩ đã vô cùng tồi tệ bây giờ thì đã thật sự rơi xuống vực sâu của bóng tối.
Ngồi được một lúc thì Huân Khê ngồi dậy cô với tay đến lấy khăn để lau người bỗng nhiên có tiếng mở cửa đi vào khiến cho Huân Khê giật mình cô vẫn còn ngồi trong bồn tắm vội vàng lấy khăn che chắn cho cơ thể của mình, Tống Bách Niên bước vào bên trong trầm giọng nói.
“ Buổi tối đừng lắm lâu quá sẽ đổ bệnh đấy.” Huân Khê gật đầu nói.
“ Em sẽ ra ngay.”
Tống Bách Niên tiến về phía của Huân Khê hắn cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại của Huân Khê cô vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra cô chỉ biết nhắm mắt đón nhận nụ hôn của hắn, Tống Bách Niên càng hôn cuồng nhiệt hơn khiến cho Huân Khê không thể nào bắt kịp chỉ biết đón nhận nụ hôn của Tống Bách Niên, hắn đưa tay xuống bồn tắm bế bổng Huân Khê Khê lên rồi đi ra ngoài rồi đặt Huân Khê xuống giường cô vẫn luôn sợ hãi và ngại ngùng trước mặt của Tống Bách Niên, hắn nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, Huân Khê nằm co rúm trong vòng tay của Tống Bách Niên.