Tống Bách Niên kéo Huân Khê đi vào trong nhà vẻ mặt của Tống Bách Niên thì vô cùng điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại như muốn giết người, cổ tay của Huân Khê đã bị Tống Bách Niên bóp chặt đến đau đớn cô cố gắng rút tay mình ra nhưng hoàn toàn không thể cơ thể cô quá yếu ớt so với thân hình cao lớn của hắn.
Tống Bách Niên kéo Huân Khê đi vào phòng hắn đống mạnh cửa lại rồi ép chặt cô ở giữa mình, Tống Bách Niên mạnh tay bóp chặt lấy má của Huân Khê gằn giọng nói.
" Tôi cứ tưởng em đã chịu an phận không còn vương vấn tình cũ nữa nhưng nếu hôm nay tôi không nhìn thấy thì em định sẽ qua lại với anh trai tôi bao nhiêu lần nữa hả."
Huân Khê lắc đầu nước mắt đã đầm đìa trên gương mặt từng giọt nước mắt rơi xuống bàn tay của Tống Bách Niên nhưng hắn vẫn không buông tha cho Huân Khê.
" Em không có làm việc đó em luôn làm đúng bổn phận xin anh đừng tức giận."
Tống Bách Niên tức giận ngày càng mạnh tay với Huân khê hơn.
" Em nghĩ chỉ nói như thế là tôi tin em sao đúng là tôi đã nhìn lầm em rồ, từ nay tôi sẽ khiến em và gia đình của em sống không bằng chết."
Huân Khê sợ hãi đưa tay nắm lấy cổ tay của Tống Bách Niên đang bóp chặt lấy má của mình tha thiết cầu xin.
" Xin anh đừng làm gì gia đình của em, em sẽ an phận không bao giờ gặp mặt Bách Hàn nữa đâu em xin thề."
Tống Bách Niên vẫn rất độc đoán hắn luôn xem gia đình của Huân Khê là điểm yếu của cô mà ra sức đe doạ cô đi đến đường cùng.
" Em nghĩ những lời cầu xin đó có tác dụng sao."
Huân Khê run rẩy nói.
" Em xin hứa anh muốn làm gì em cũng được nhưng hãy tha cho gia đình của em."
Tống Bách Niên bắt đầu buông Huân Khê ra đi đến sofa ngồi xuống nói.
" Vậy em hãy thực hiện lời nói của mình đi nếu làm cho tôi vui vẻ thì tôi sẽ suy nghĩ lại."
hắn rất tức giận nhưng nhìn thấy dáng vẻ cầu xin của Huân Khê Tống Bách Niên thoát chốc mềm lòng, Tống Bách Niên tự trách bản thân tại sao lại không nỡ ra tay với cô gái nhỏ này.
Huân Khê vẫn còn sợ hãi cô từ từ bước về phía Tống Bách Niên uất ức nói.
" Em không biết phải làm sao thì mới khiến anh vui cả, nhưng em xin lỗi vì đã khiến cho anh thất vọng về mình sao này em sẽ an phận ở bên cạnh anh không đi đâu hết."
Tống Bách Niên kéo Huân khê ngồi vào lòng của mình cô như một chú thỏ con đang bị một con sói giam giữ, Tống Bách Niên nâng cằm Huân Khê lên để cô nhìn vào đôi mắt của hắn.
" Em vì gia đình đó mà chấp nhận hi sinh bản thân mình sao."
Huân Khê không dám nhìn thẳng vào mắt của Tống Bách Niên cô sợ hãi nói.
" Em chấp nhận ở bên cạnh anh xin anh đừng ruồng bỏ em."
Tống Bách Niên không thể nào cưỡng lại sự mềm yếu cầu xin của Huân Khê.
" Sau này đừng chọc giận tôi."
Huân Khê ngoan ngoãn gật đầu cô vẫn chưa kịp phản ứng đã bị Tống Bách Niên điên cuồng hôn lên môi, hắn không thể nào kiềm chế được trước đôi mắt đẫm lệ của Huân Khê nhìn vào đôi mắt của cô chỉ muốn nâng niu và bảo vệ nhưng nếu như cô càng chọc đến giới hạn của Tống Bách Niên thì xem như cuộc đời của cô sẽ như một thảm kịch.
Tống Bách Niên bế Huân Khê lên giường hắn bắt đầu chiếm đoạt cô, Huân Khê chỉ có thể nghe theo vì cô sợ Tống Bách Niên nổi điên lên sẽ chèn ép ba của cô. Huân Khê phối hợp cùng Tống Bách Niên cô đưa tay cởi cúc áo của hắn ra Tống Bách Niên khẽ cong môi Huân Khê đã tiếp thu những lời hắn nói khá tốt.
Tống Bách Niên nhanh tay cởi bỏ tất cả những thứ vướng víu trên cơ thể hai người hắn vẫn muốn trừng phạt Huân Khê nên đã rất mạnh bạo với cô những lần tấn công của hắn đều khiến cho Huân khê phải bật khóc nhưng vẫn cố gắng chịu đựng để Tống Bách Niên được vui, Huân Khê bị Tống Bách Niên hành hạ đến cơ thể chỉ toàn là những vết bầm tím hắn chỉ muốn thoả mãn bản thân mà không nghĩ đến cảm nhận của Huân Khê, đến cuối cùng cô cũng chỉ là một công cụ để Tống Bách Niên phát tiết và trút giận.
Sau khi thoả mãn Tống Bách Niên nằm sang một bên hắn chìm dần vào giấc ngủ, còn Huân Khê chỉ biết co rúm quay lưng về phía Tống Bách Niên nước mắt của cô không ngừng rơi xuống Huân Khê cảm thấy bản thân không được tôn trọng chỉ sống dựa vào sắc mặt của người khác cô đã vô cùng đau lòng và tổn thương.