Edit: Frenalis
Ngô Khương trở về ký túc xá, không có ai ở trong phòng.
Cô ấy nhìn quanh phòng, xác nhận không có ai ngủ dưới những chiếc chăn chưa gấp, cẩn thận đóng cửa lại.
Cô ấy lục trong ba lô một chiếc hộp nhỏ hình chữ nhật, run rẩy làm rơi xuống đất, rồi ngồi xổm xuống nhặt lên.
Lúc này có tiếng chìa khóa mở cửa, cô ấy lặng lẽ nhét chiếc hộp vào túi.
Người vào là bạn cùng phòng, không nhận ra Ngô Khương có gì khác thường, người không thân thiết thì khó giao tiếp, không chào hỏi đã nằm vật ra giường.
Ngô Khương cũng không có ý định bắt chuyện, đi ngang qua đến phòng tắm ở cuối hành lang.
Đóng cửa lại.
Ngô Khương cẩn thận ngồi lên bồn cầu, chiếc quần màu xanh trắng kéo xuống đầu gối, rộng thùng thình và nhăn nhúm.
Một lúc sau, trên tay cô ấy có thêm một que thử thai hai vạch.
Tâm trạng bồn chồn và nặng nề, chiếc que thử thai đã được dự đoán trước, rất rõ ràng, được nắm chặt trong đôi tay run rẩy.
*****
Lưu Diễm theo thói quen đến trước cửa lớp của Chu Sâm, đã có bạn học nhận ra cô, nói Chu Sâm đã về rồi.
"Không đợi tôi à?"
"Ừm, cậu ấy bảo tôi nói với cậu một tiếng." Cậu ta cười cười, "Nhưng cậu ấy cũng mới đi thôi, cậu đuổi theo vẫn kịp."
Lưu Diễm "ồ" một tiếng, quay người định đi, bạn học kia vội vàng gọi cô lại: "À, còn có một chiếc máy ảnh tôi mượn của cậu ấy," cậu ta chạy nhanh đến chỗ ngồi của mình lấy ra, "Mỗi lần muốn trả đều quên, cậu mang về giúp nhé."
Cậu ta đưa cho cô, cô đứng ở cửa nhận lấy, dây màu đen quấn quanh trên tay, cô bật nguồn máy ảnh, hỏi: "Cậu mượn lúc nào vậy?"
"Lâu lắm rồi," cậu ta còn cười hì hì, "Hình như là học kỳ trước, lúc đó hội học sinh có hoạt động, nên mượn."
Lưu Diễm liếc cậu ta một cái, trêu chọc: "Vậy thì đúng là mượn khá lâu."
Hai người không trò chuyện thêm, Chu Sâm mới đi không lâu, cô nghĩ vẫn có thể đuổi kịp, chạy một mạch băng qua con đường nhỏ rợp bóng cây, nhanh chóng ra khỏi cổng trường.
Quả nhiên, từ xa Lưu Diễm đã vui mừng tìm thấy bóng dáng quen thuộc đó, hôm nay dọn dẹp không mặc đồng phục, sáng nay cậu đã thay một chiếc áo hoodie màu đen, quần jean rách gối và giày thể thao màu trắng.
Mưa phùn lất phất, cậu đội mũ áo hoodie lên đầu, lưng hơi khom, khoác ba lô lên một bên vai, một tay đút túi quần bước đi.
Lưu Diễm còn cách cậu một khoảng, cô đi càng lúc càng nhanh, vừa đi vừa gọi điện cho cậu.
Điện thoại áp vào tai, đổ chuông rất nhiều lần, cô thấy Chu Sâm ở đằng xa sắp bị đám đông nhấn chìm, giơ tay lấy thứ gì đó từ trong túi ra.
Chẳng mấy chốc, điện thoại được kết nối.
Lưu Diễm chậm bước, đi theo sau cậu từ xa, vừa thở hổn hển vừa trêu cậu: "Sao anh đi trước vậy?"
Chu Sâm cúi đầu, vành mũ hoodie che khuất vẻ mặt, ngữ khí điềm đạm ôn hoà nói với cô: "Lâu rồi không về, ban quản lý nói ống nước bị hỏng làm ngập tầng dưới, em ra khỏi trường chưa?"
Lưu Diễm cười khúc khích, vui vẻ nói: "Chưa đâu."
Lưu Diễm thấy Chu Sâm dừng lại trước sạp báo, lấy một điếu thuốc, mãi không châm lửa.
Cậu nói: "Vậy em về trước đi, tối nay hầm canh cho Lưu Nhất cũng mất kha khá thời gian."
Lưu Diễm nhẹ nhàng nói "Vâng", im lặng một lát, giọng cậu trầm thấp êm tai, nói: "Thế cúp máy nhé."
Lưu Diễm bước chân nhanh lên, mang theo tâm trạng vui sướng chạy như bay về phía Chu Sâm, chiếc áo đồng phục rộng thùng thình bay phần phật trong gió, hai tay đưa ra phía trước, quai cặp trên vai rung rung, mái tóc mềm mại bay phấp phới, cố gắng đuổi kịp cậu để tạo bất ngờ.
Cô thấy cậu đi đến thùng rác, ném bao thuốc vào đó, có lẽ bao thuốc đã hết. Nhưng cậu lại ném cả điếu thuốc chưa châm vào thùng rác.
Tâm trạng vui vẻ của Lưu Diễm dần hiện rõ, khóe miệng khẽ nhếch lên. Vì cô biết cậu nhớ đến lời dặn của cô, cô không thích cậu hút thuốc.
Cảm giác được quan tâm, được dựa dẫm, cảm giác hòa hợp lẫn nhau thấm đẫm trong từng việc nhỏ nhặt hàng ngày.
Giống như bây giờ, cô định lén lút đi theo sau cậu, sẽ bất ngờ vỗ vai làm cậu giật mình.
Cô tưởng tượng ra vẻ mặt ngạc nhiên của cậu, sau khi bình tĩnh lại, chắc chắn cậu lại trách móc cô vài câu, nhưng chỉ cần cô làm nũng giả vờ vô tội, cậu nhất định sẽ không làm gì cô.
Sau đó, như thường lệ, cô và cậu sẽ vừa đi vừa đùa giỡn vài bước.Tiếp theo, cậu về nhà, cô lên xe buýt.
Nhịp sống bình thường như vậy, ngày qua ngày, Lưu Diễm sẵn sàng đắm chìm, thậm chí chết đuối trong cuộc sống tuần hoàn đó, thế nên, cô đã từng che mắt bịt tai mình.
Nhưng bây giờ, tận mắt cô thấy Chu Sâm quay người, đi về hướng ngược lại với nơi ở.
Tâm trạng vui mừng trở nên do dự, bước chân cũng dần dần dừng lại, gió lạnh thổi qua, bất ngờ len lỏi vào xương tủy.
Cô lại cầm điện thoại, gọi lại cho Chu Sâm.
Tút——Tút——Tút——Tút——Tút——
Ngay khi cô nghĩ rằng cậu sẽ không nghe máy, màn hình điện thoại hiển thị thời gian cuộc gọi.
Chu Sâm tùy tiện bắt một chiếc taxi, mở cửa xe ngồi vào ghế sau, hỏi cô: "Sao em không nói gì?"
Ngón tay Lưu Diễm khẽ động, cô cố gắng kìm nén sự tò mò và tìm hiểu của mình, hỏi bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể: "Ống nước bị rò rỉ thế nào rồi? Anh đã xem chưa?"
Chu Sâm dựa vào lưng ghế, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn vào gương chiếu hậu, ánh mắt sâu thẳm hơn vài phần.
Cậu trả lời: "Anh vừa mới về đến nhà."
Cậu nghe thấy Lưu Diễm "ồ" một tiếng, nhẹ nhàng dặn dò: "Tối nay về sớm nhé, em làm đồ ăn ngon cho anh."
Chu Sâm cao lớn, ghế sau xe taxi có vẻ chật chội, chỉ có thể duỗi thẳng chân.
Cúi đầu thở dài, cậu nói: "Được."
Lưu Diễm là người cúp máy trước.
Cô giơ tay cũng gọi một chiếc taxi, mơ màng cẩn thận ngồi lên.
Bác tài hỏi: "Cháu đi đâu?"
Lưu Diễm ngẩn người, vẻ mặt thờ ơ, cô chỉ vào chiếc taxi phía trước, khẽ nói: "Chiếc xe phía trước đó, bác cứ đi theo là được."
Tài xế nghi hoặc, nhưng làm ăn kiếm tiền, không có lý do gì từ chối.
Ông ta kiểm tra một chút, nói: "Cửa xe chưa đóng chặt đâu cô gái."
Lưu Diễm bèn đóng lại.
******
Lúc này trường học vắng tanh, Ngô Khương đến lớp xin nghỉ học buổi tối vì bị bệnh, sau đó, cô ấy đi ra sân vận động trống trải.
Ở góc sân vận động có một cây hòe to bằng vòng tay một người ôm, lẻ loi trơ trọi, năm tháng trôi qua cành khô xù xì, rễ chằng chịt bám sâu vào lòng đất, mạnh mẽ đâm chồi nảy lộc xanh mướt.
Ngô Khương đứng dưới gốc cây hòe, gọi điện cho Cát Nghị, mãi không ai nghe máy.
Cô ấy cúp máy, trực tiếp gửi cho cậu ta một tin nhắn bốn chữ.
Chẳng mấy chốc, điện thoại của Cát Nghị gọi lại, cậu ta hỏi dồn dập: "Em nói em có thai rồi? Đùa gì vậy, rõ ràng anh đã dùng bao rồi sao lại dính được? Em đừng có lừa anh đấy nhé?"
Ngô Khương cắn môi, những lời nói như dao đâm này khiến cô ấy nghẹn lời trong giây lát, nước mắt rơi lã chã trên tay, bị cô ấy lau đi.
May mắn là Cát Nghị vẫn biết tính cách ngốc nghếch của Ngô Khương, nếu thật sự có con, chỉ có thể là của cậu ta.
Ngô Khương nghe thấy tiếng đóng cửa, Cát Nghị đi tới đi lui, giọng nói vẫn còn bực bội, cậu ta hỏi: "Sao em biết mình có thai?"
"Em đã mua que thử thai, hai vạch," chiếc mũi nhỏ xinh đỏ ửng, giọng nói trầm xuống, cô ấy bình tĩnh nói, "Nếu anh không tin, em đã chụp ảnh, lát nữa sẽ gửi cho anh."
"Có khi nào que thử thai sai không?"
"..."
Một thoáng im lặng, cô ấy không hỏi cậu ta phải làm sao, vì nghe giọng cậu ta lạnh lùng, cô đã đoán được quyết định của cậu ta, "Vậy thì bỏ đi, không còn cách nào khác. Học kỳ này cũng không làm mấy lần, nếu trúng thì chắc chắn là lần trước cách đây một tháng rồi."
Giọng Cát Nghị lạnh lẽo, Ngô Khương khựng lại, cô hỏi ngược, "Bỏ đi?"
Cát Nghị sốt ruột, sợ cô có chút không nỡ, "Không thì em muốn làm thế nào? Em nuôi hay anh nuôi, chúng ta còn trẻ như vậy, bản thân chưa lớn, căn bản không gánh nổi một đứa bé, hơn nữa, bố mẹ anh biết được sẽ nói anh thế nào? Còn em, bố mẹ em sẽ không để ý sao? Họ sẽ không nói em không đứng đắn sao? Em không sợ người khác chỉ trỏ sao?"
"..." Ngón tay Ngô Khương run rẩy, cả người co rúm lại, cúi đầu nhìn xuống đất, nước mắt bất lực rơi xuống.
"Anh cũng vì muốn tốt cho em, miệng lưỡi thế gian đáng sợ, mẹ em còn đang mong em thi đại học, em chẳng lẽ vì đứa bé này mà từ bỏ tương lai của mình?" Dừng một chút, Cát Nghị nhắc nhở, "Nhân lúc chưa đầy một tháng mà bỏ đi thì tổn hại cho cơ thể sẽ rất ít, em tốt nhất nên suy nghĩ kỹ, chỉ có con đường này, sớm muộn gì cũng phải đi."
Cậu ta hùng hổ, không thể để cô ấy cản trở, chỉ có thể dùng sự lạnh lùng thường ngày để cảnh cáo và xúi giục, nhưng lại giả vờ quan tâm đến cô ấy.
Cuối cùng, cậu ta nghe thấy câu trả lời của Ngô Khương: "Được, nhưng còn hơn mười ngày nữa là thi đại học rồi, em muốn thi xong rồi mới làm phẫu thuật, nếu không sẽ bị ảnh hưởng."
Cát Nghị yên tâm hơn một chút: "Được, đến lúc đó anh đưa em đi bệnh viện."
Ngô Khương "Ừ" một tiếng, cô ấy nhẹ nhàng hỏi, "Đi bệnh viện xong rồi thì sao?"
Thực ra cô ấy muốn hỏi, đi bệnh viện xong, hai người có phải đường ai nấy đi không?
Mỗi lần nghĩ đến điều này, tim cô ấy lại đau quặn thắt.
Sự si mê của cô ấy dành cho cậu ta bắt nguồn từ vẻ ngoài đẹp trai, tuấn tú và gia cảnh tốt, cậu ta gần như đáp ứng mọi mong muốn của cô ấy về tình yêu, dù thời gian qua cậu ta lạnh nhạt với cô ấy, nhưng cô ấy vẫn le lói hy vọng cậu ta sẽ thật sự quay đầu lại, cô ấy vẫn có thể cậu ta hài lòng.
Thật hèn mọn, thậm chí đánh mất cả lòng tự tôn của mình.
Mỗi lần tự vấn lòng mình, Ngô Khương lại tự hỏi, sự si mê của cô ấy dành cho cậu ta rốt cuộc là vì tiền tài hay vì phù phiếm?Nhưng dù vì tiền tài hay phù phiếm, chẳng lẽ không thể là lý do để yêu cậu ta sao?
Cô ấy cứ như vậy mà giãy giụa.
Cát Nghị không nghe rõ, cậu ta hỏi lại, "Em nói gì?"
Ngô Khương thản nhiên, "Không có gì, em không nói gì cả." Đột nhiên thông suốt, cô ấy hỏi, "Cát Nghị, anh đã từng yêu em chưa?" Cười nhẹ một tiếng, "Yêu" là một từ quá mơ hồ không cụ thể, cô lại hỏi lại, "Cát Nghị, anh đã từng thích em chưa?"
Dù chỉ là chút thiện cảm....
Nhưng Cát Nghị do dự không nói, cậu ta có chút chần chừ, thậm chí còn có chút áy náy.
Ngô Khương không đợi cậu ta trả lời, cô ấy cười một tiếng, "Em biết rồi, cúp máy đây."