Edit: Frenalis
Trước khi bóng tối buông xuống, tuy mấy con cua chạy tán loạn và dữ dội, nhưng hai người bên bờ biển không tốn chút sức lực nào đã bắt được một túi đầy, cộng thêm có cá đã mua trước, tối nay chắc chắn sẽ là một bữa tiệc tuyệt vời.
Một con phố nhỏ chuyên bán hải sản, lát đá ẩm ướt, đèn hình quả lê mờ ảo chiếu sáng lấp lánh.
Có đứa trẻ về nhà muộn bị cha mẹ càm ràm vài câu, nhưng đứa trẻ chẳng để ý, chăm chú xem phiên bản mới nhất của "Anh Hùng Xạ Điêu"; có cụ già ăn xong bữa, tự mình đẩy xe lăn ra cửa ngồi thư thái, không biết đang nghĩ gì; có vài người đàn ông trung niên, vẫn chưa cởi bộ đồ nhựa làm việc, chỉ ngồi xổm dưới đất chăm chú đánh cờ; có một nhóm phụ nữ trung niên, bưng bát cơm từ nhà mình ra, ngồi dưới mái hiên kể chuyện nhà.
Đây đều là những khoảnh khắc bình dị nhất, không phân biệt tốt xấu, nhưng lại hạnh phúc.
Như lúc này, Lưu Diễm thoải mái đi theo sau Chu Sâm, miệng ngậm cây kẹo mút.
Chu Sâm xắn hai tay áo lên, một tay cầm con cá, một tay cầm mấy con cua đang ngọ nguậy, đi vài phút cậu dừng lại, đợi Lưu Diễm chạy theo, lặp đi lặp lại, cô hỏi một câu, cậu trả lời một câu.
Cuối cùng, hai người trở về nhà nghỉ.
Nhà nghỉ có bốn phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm, gần cuối năm kinh doanh không tốt, ngoài phòng của bà chủ, còn lại một phòng đơn tối nay không có khách.
Chu Sâm để nguyên liệu vào bếp, dặn Lưu Diễm đi tắm trước, thực ra là ống quần cậu bị ướt, nhưng hôm nay không có đồ thay chỉ có thể dùng máy sấy tóc sấy khô.
Lưu Diễm "ừ" một tiếng, cũng đi vào bếp nhìn, "Tối nay em sẽ trổ tài cho anh xem, nấu cá là sở trường của em."
Chu Sâm không biểu lộ cảm xúc, cậu rửa sạch bụng cá, nói đùa, "Anh cũng có sở trường đấy."
Lưu Diễm không để ý đến cậu, dù sao chuyện đùa tục tĩu của cậu càng ngày càng nhiều, "Em không rành làm cua, anh định làm thế nào?"
Chu Sâm nhốt mấy con cua trong hai cái rổ, "Rửa sạch rồi đặt lên thớt bóc vỏ."
Lưu Diễm ngẩn ra, một tay chống lên thớt: "Vậy anh làm nhé." Nói rồi cô đi vào phòng tắm.
Chu Sâm nghĩ mọi người đều đã ngủ, không ngờ phòng đơn có một người đàn ông lạ mặt bước ra, chỉ mặc quần đùi mang dép lê, anh ta nhìn thấy Chu Sâm, rõ ràng cũng sững lại.
Chu Sâm thấy anh ta định vào phòng tắm, ngăn lại, "Có người trong đó."
Người đó nghe vậy liền dừng lại, gãi gãi đầu "Ồ" một tiếng, do dự nói, "Vậy, khi nào các người xong, tôi muốn tắm rửa."
Chu Sâm vớt cua ra khỏi nồi nước nóng, thản nhiên nói: "Khoảng mười lăm phút," dừng lại một chút, "Anh có cần dùng bếp không?"
Người lạ lắc đầu, "Không cần, các người dùng đi."
Có người khác thật không tiện, vì phòng tắm và bếp chỉ cách một bức tường.
Lưu Diễm tắm xong, sạch sẽ bước ra ngoài, mặc đồ tươm tất, cười mỉm đi đến bên cậu, tóc ướt bám vào trán, mặt cũng đỏ ửng hơn.
Lưu Diễm nhìn cậu mở nắp nồi hấp ra, mùi thơm ngon ngào ngạt tràn ngập trong không gian nhỏ bé.
Cô quơ quơ tay lên chóp mũi hít hà: "Thơm quá," Chu Sâm rửa sạch nồi sắt, bật bếp gas, đặt nồi lên, đợi hơi nước bay hết mới đổ chút dầu ô liu vào, xèo xèo, Lưu Diễm không nhịn được muốn trổ tài: "Anh đi nghỉ đi, để em nấu cá cho."
Lúc này người khách nam lạ mặt bước ra, không chào hỏi, vào phòng tắm rồi đóng cửa, có tiếng nước chảy.
Chu Sâm nhìn cô một cái, cong khoé miệng cười, "Sẽ có lúc em được thể hiện, đi sấy tóc đi, kẻo cảm lạnh trong mùa đông."
Lưu Diễm lắc đầu, "Không sao, chỉ nấu cá thôi mà."
Chu Sâm cố ý trừng mắt nhìn cô, thấp giọng nói: "Em không sao nhưng anh thì có."
Lưu Diễm nhìn cậu, mặt mỉm cười vui vẻ, "Sao anh lại có sao?"
Chu Sâm không muốn giải thích, vì sẽ khiến cậu có vẻ hẹp hòi, nên cậu chỉ mấp máy miệng không nói ra lời: "Anh bảo em đi sấy tóc," sau đó nhỏ giọng lại, "còn lắm mồm nữa."
Đúng lúc đó, từ phòng tắm vọng ra tiếng hắt hơi lớn.
Lưu Diễm chợt nhận ra thực sự có chút bất tiện, ôm mặt cậu hôn nhẹ lên má cậu, cười nói: "Anh vất vả rồi."
Lưu Diễm mượn được máy sấy tóc từ chủ nhà nghỉ, tiếng máy sấy rì rì vang lên từ trong phòng, không có tác dụng cách âm chút nào.
Chu Sâm thở dài. Một lát sau, người khách lạ từ phòng tắm bước ra, đầu quấn khăn ướt, thân trên cởi trần, thân dưới mặc quần đùi mang dép lê đi ra.
Chu Sâm khẽ nhíu mày không rõ nét.
Người đó ở cửa phòng tắm ra ra vào vào, giặt một cái áo khoác rồi phơi trong phòng mình, lúc ra ngoài nghe thấy tiếng gõ gõ, anh ta quay đầu lại, thấy cậu thiếu niên nấu ăn trong bếp "Ê" một tiếng.
Anh ta ngạc nhiên hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
Chu Sâm tay cầm điếu thuốc, lãnh đạm hỏi, "Anh không thấy mình ăn mặc quá mát mẻ sao?"
Người đó nhìn quanh: "Điều hoà không bật, trời cũng không lạnh, cậu thấy sao?"
Chu Sâm bước tới cửa, rải nhẹ tàn thuốc vào thùng rác, tro thuốc rơi xuống, cậu đứng thẳng người lạnh lùng nói: "Nhưng trong nhà này không chỉ có mỗi mình anh ở, anh cứ cởi trần đi lại thế này, không thích hợp đâu."
Người đó sững lại, cười gượng: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không để ý, mấy ngày nay chỉ có mình tôi đều như vậy," dừng một chút, anh ta cười hắc hắc: "Ở đây còn có phụ nữ à, lâu rồi không có chuyện này."
Cuối cùng người đó thoả hiệp trở lại phòng, Chu Sâm dọn xong bát đĩa, đi đến phòng kế bên gõ cửa, lâu cũng không thấy trả lời.
Chu Sâm mở cửa, thấy Lưu Diễm đang nằm dang tay dang chân trên giường, máy sấy tóc chiếm một góc giường, chăn gối lộn xộn, cô ngủ say sưa, khóe mắt cong cong, mái tóc mềm mượt rủ trên giường đen trắng xen kẽ, xuống dưới là đôi môi mềm mại hồng hào.
Chu Sâm đóng cửa, bước đến bên cô, không nỡ đánh thức, cậu dựa lưng vào bàn gỗ nhắm mắt hút một điếu thuốc, làn khói lượn lờ, hương vị thuốc lá nhạt nhẽo quanh quẩn lẩn trong hơi thở.
Lưu Diễm bất chợt nhíu mày, đá chân một cái bừng tỉnh, nhưng lại lười biếng duỗi người.
Cô mơ màng nhìn thấy Chu Sâm dựa lưng vào cạnh giường, một tay chống đầu, tay kia lướt điện thoại không mục đích.
Cô ngồi dậy tiến lại gần cậu, ngẩn ngơ một lát, dụi mắt hỏi, "Cơm có bị nguội hết không?"
Chu Sâm thoát ứng dụng khóa màn hình, đặt điện thoại lên tủ đầu giường, ôm đầu cô nói: "Không sao, hâm nóng lại là được."
Lưu Diễm "ừ" một tiếng, đẩy nhẹ cậu, cười tinh nghịch: "Anh đi hâm nóng đi."
Chu Sâm nắm lấy ngón tay trắng trẻo của cô, liếc một cái, "Anh đi hâm nóng cũng được, em đã dưỡng sức khỏe chưa?"
Lưu Diễm ngoan ngoãn gật đầu, "Dưỡng tốt rồi, mà quan trọng là đói nữa."
Chu Sâm cười nói, "Vậy thì tốt."
Chu Sâm xỏ giày đứng dậy, Lưu Diễm lại định nằm xuống nhưng thấy ánh mắt của cậu lướt qua, liền ngồi dậy làm nũng, "Anh nhìn em làm gì," cô vẫy tay tinh nghịch, "Nhanh đi nấu cơm, nuôi gia đình."
Chu Sâm cởi áo khoác, đem cô bế lên từ trên giường, Lưu Diễm vốn dĩ nhỏ nhắn, bế cô nhẹ nhàng như bế một đứa trẻ.
Lưu Diễm bám vào cổ cậu, dáng vẻ đã thành thạo, cô cười tươi, ghé vào tai cậu ngốc nghếch nói, "A, có người định lười biếng đây!"
Chu Sâm vỗ mạnh vào mông cô, Lưu Diễm giật mình, nghe thấy cậu trêu, "Lười biếng cái gì, thức ăn vẫn còn nóng, em nghĩ mình ngủ bao lâu rồi?"
Cậu nhìn cô: "Còn định ngủ bao lâu nữa? Hửm?"
Một tiếng "hửm" trầm xuống lại mờ ám, Lưu Diễm khẽ nuốt nước bọt, đầu vùi vào cổ cậu, giọng nói rầu rĩ, "Không phải chỉ ngủ một giấc thôi sao, anh làm gì kinh ngạc như thế, em không được vui hay sao?"
Chu Sâm cười nhạt, "Vậy còn anh? Em dưỡng sức rồi, anh có được vui không?"
Lưu Diễm đỏ mặt nhưng không nói gì.
"Sao vậy?" Anh chỉ vào đầu cô, buồn cười nói: "Bực à? Không phải em nói rất nhiều sao?"
Lưu Diễm nghẹn lại, ừ một tiếng: "Ai như anh, suốt ngày trong đầu toàn nghĩ những cái không lành mạnh."
Chu Sâm cười nhạt, thở dài, "Muốn ăn em một bữa cũng không dễ..."
Lưu Diễm không phục ngẩng đầu nhìn cậu, dù vẫn thấp hơn cậu một đoạn nhưng không thể để thua khí thế, "Sao lại không dễ? Em đã lặn lội đường xa đến tận nơi."
Lưu Diễm véo mũi cậu, "Biết không, người chủ động dễ không có cảm giác an toàn, anh hơi hất hàm sai khiến lạnh lùng sắc bén là em sẽ bị tổn thương!"
Trái tim lạnh lùng của Chu Sâm bắt đầu mềm lại, ngữ khí cũng ôn hoà hơn, trêu đùa nói: "Nghe ai nói bậy bạ thế?"
Cô nghiêm túc nghĩ ngợi, "Tiểu thuyết mạng, Weibo, đều nói con gái chủ động trong tình yêu khó được trân trọng, phải giữ chừng mực, lạt mềm buộc chặt."
Cô nói nghiêm túc như thế, Chu Sâm chịu thua, một tay đặt trên eo cô, hỏi: "Vậy sao em không giữ chừng mực, lạt mềm buộc chặt?"
Lưu Diễm lắc đầu, "Khó làm lắm, em không nhịn được."
Chu Sâm cười đắc ý, giọng trầm hẳn đi, "Anh cũng không nhịn được, cơm nước xong chúng ta không cần nhịn nữa."
****
Nếu biết trước nhà nghỉ này thiếu sự tách biệt và kín đáo như vậy, Chu Sâm sẽ không bao giờ chọn nó.
Nói là thế giới của hai người, mà một câu tình cảm cũng chưa nói được.
Hai người vừa bưng thức ăn lên bàn, bà chủ nhà nghỉ mập mạp đã mở cửa bước vào, mang theo một làn gió lạnh.
Bà ấy mỗi ngày dậy sớm làm việc vất vả, ngoài việc ngồi chờ ở bến xe, còn quản lí một trang web, biết mua chuộc người viết, quảng cáo trên nhiều nền tảng du lịch.
Dù sao thành phố này là một thành phố văn hóa lịch sử, nhà mình để trống cũng phí, thế là sửa sang lại, chỉ cần có người thuê là kiếm lời không vốn.
Bà chủ nhà nghỉ tính tình tốt, hay tươi cười, Lưu Diễm thấy vậy tự nhiên phải chào hỏi, Chu Sâm không kịp ngăn.
Bà chủ nhà nghỉ lập tức nhìn họ, cười hớn hở, một tay đặt lên hông: "Ôi, thơm quá," bà ấy thèm thuồng, cười nói, "Tôi chưa ăn cơm, làm việc mệt chết đi được."
Một khoảng trầm mặc ngắn ngủi, Lưu Diễm nhìn Chu Sâm, người kia chỉ cúi đầu, một dáng vẻ em tự giải quyết, Lưu Diễm bĩu môi lịch sự mời: "Hay dì cũng ăn cùng đi, chúng cháu nấu hơi nhiều."
Chu Sâm hít một hơi, ngẩng đầu liếc cô một cái.
Bà chủ nhà nghỉ vội bỏ chiếc túi đựng tiền màu nâu ở giá thay giày, vừa từ chối có lệ vừa cười tươi bước về phía bàn ăn, "Thật ngại quá," bà ấy ta đứng trước bàn ăn nhìn nhìn, xoa bụng, "Màu sắc hương vị đủ cả, làm tôi thèm quá," cười ngây ngô, lại nói, "Vậy tôi không khách sáo nữa."
Bà chủ nhà nghỉ xắn tay áo kéo một cái ghế, ngồi xuống trò chuyện rôm rả với Lưu Diễm.
Chu Sâm ăn vài miếng, thật sự nghi ngờ có khi nào cậu rời bàn ăn mà Lưu Diễm không biết không.
Bà chủ nhà nghỉ vừa ăn vừa than vãn, trong đó có cả sự đắc ý, bà ấy nói con trai bà ấy vừa đủ điểm vào đại học tuyến hai, học phí không đắt nhưng chi tiêu lớn, còn nói có nhiều cô gái theo đuổi vì con trai giống bà ấy nên đẹp trai!
Nhưng việc chọn vợ thì lại lo lắng, kinh tế gia đình có hạn, chỉ có thể trả tiền đặt cọc mua nhà ở thành phố hạng hai, năm ngoái vừa mới mua nhà, vẫn còn đang trả nợ, nếu nhà gái đòi hỏi quá cao, bà ấy không thể chịu nổi.
Bà ấy còn kể, con trai tham gia câu lạc bộ nào, đi đâu chơi, kỳ nghỉ hè có về không, bà ấy sẽ vất vả hơn để kiếm thêm tiền tiêu vặt cho con, không thể chỉ dựa vào lương cố định của ông chồng, làm sao nuôi gia đình.
Nhà họ là một gia đình bình thường, họ chỉ chăm chỉ tìm kiếm hạnh phúc cho con cái, bản thân thì lại lui về phía sau.
Lưu Diễm tạm thời tưởng tượng bà chủ mập mạp này là mẹ mình, chỉ nghe thôi đã thấy ghen tị, nhưng cô biết mình không phải.
Nhưng điều đó cũng không sao, vì cô cảm thấy khoảng trống trong cuộc sống được bù đắp rất nhiều, thế là nhìn về phía mình được bù đắp.
Lưu Diễm chớp chớp mắt một cái, Chu Sâm không còn ở đó .....