Editor: Frenalis
Lưu Diễm vốn dĩ không nóng nảy, nhưng nhìn bóng đêm dần buông xuống, trong lòng cũng bắt đầu cuống lên. Cô đá rồi đập cửa phòng chứa đồ, nhưng bên ngoài không có tiếng đáp lại.
Bác bảo vệ sân vận động đã ngáp ngắn ngáp dài từ lâu. Tối qua chơi mạt chược đến khuya, bác đã buồn ngủ lắm rồi.
Gọi một lần rồi lại một lần, qua loa xác định không còn ai, bác cầm ổ khóa to tướng ra ngoài, rồi cạch một tiếng, sân vận động hoàn toàn đóng cửa.
Vắng lặng, không một bóng người, trừ căn phòng chứa đồ.
Cô hỏi: "Điện thoại cậu sao lại hết pin đúng lúc thế?"
Chu Sâm lôi một chiếc giường gấp ra, dù sao cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, lạnh lùng nói: "Tôi hết pin còn đỡ hơn là không có điện thoại."
Lưu Diễm khựng lại: "Vậy... tại sao cậu lại lẩn quẩn trong lòng muốn hút thuốc?"
Chu Sâm không đáp. Cô muốn trách cứ người khác thì có cả vạn lý do, hồi bé cô nhõng nhẽo cậu đã lĩnh hội đủ rồi, giờ cậu phải khôn ngoan hơn một chút.
Lưu Diễm đứng dậy định bật đèn, nhưng bác bảo vệ đã cần mẫn ngắt điện luôn rồi.
Lưu Diễm nhất thời không nói nên lời, chỉ cảm thấy trong lòng có chút buồn đến hoảng.
Chu Sâm ung dung nằm trên giường gấp nhắm mắt dưỡng thần. Lưu Diễm lúc ẩn lúc hiện đi tới đi lui, tiếng bước chân quen thuộc như dẫm lên ngực cậu, hòa cùng nhịp tim cậu.
Trái tim cậu đập thình thịch không ngừng, nhanh hơn mọi khi rất nhiều, như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lưu Diễm vẫn ngồi trên chiếc ghế đẩu bên cửa sổ. Chu Sâm không nói gì, cô cũng im lặng. Ngủ một giấc dậy trời đã tối hẳn, chỉ còn ánh đèn từ những ngôi nhà xa xa và ánh trăng lưỡi liềm trên bầu trời đêm. Vẫn là một màn đêm không nhìn rõ năm ngón tay.
Lưu Diễm cuộn tròn trong góc, cố gắng tìm một tư thế thoải mái để dựa vào tường, hai tay luồn vào ống tay áo. Cô bất ngờ hắt hơi một cái, nhưng vẫn không tỉnh lại.
Nếu chỉ hắt hơi một lần thì Chu Sâm đã không tỉnh, nhưng cô hắt hơi liên tục mấy cái mà vẫn ngủ ngon lành như vậy, chứng tỏ sức khỏe của cô nàng này thật sự không tầm thường.
Chu Sâm không đành lòng, ngồi dậy đi đến bên cạnh cô. Cậu gọi: "Này!" Lưu Diễm hé mắt, hỏi: "Sao thế?"
"Cậu ngủ trên giường đi."
Lưu Diễm lạnh đến run rẩy, nghĩ một chút rồi nói: "Không có gối tôi ngủ không được."
Chu Sâm chưa kịp nói gì thì Lưu Diễm bỗng cười sáng lạn: "Tôi đùa cậu thôi."
Hô hấp của Chu Sâm giờ phút này bỗng trở nên nặng nề hơn. Lưu Diễm biết cậu đang suy nghĩ điều gì đó. Một lát sau, cậu như thể nói ra những lời đã muốn nói từ lâu: "Ngoài thích trêu chọc người khác ra, cậu còn sở thích gì khác không?"
Hai chữ "còn có" được nhấn mạnh, gần như nghiến răng nghiến lợi.
"Có chứ," Lưu Diễm rùng mình một cái, vô tư nói: "Hồi nhỏ tôi thích cậu như vậy mà cậu nói thế là vô nhân đạo đấy."
Chu Sâm lại một lần nữa bị làm cho cứng họng. Lưu Diễm ngồi xuống mép giường, lúc nãy còn có thể cố gắng ngủ khi chưa tỉnh hẳn, giờ thật sự lạnh quá không ngủ được nữa.
Cô hỏi: "Sắp sáng chưa?"
Chu Sâm không đáp.
Lưu Diễm hỏi lại: "Mấy giờ rồi?"
Cơn buồn ngủ vừa mới nhen nhóm của Chu Sâm lập tức tan biến.
"Này?"
Chu Sâm xoa xoa cái trán.
"Chu Sâm?"
Chu Sâm đứng dậy, bóng dáng cao lớn của cậu dưới ánh trăng in lên thân hình mảnh mai của Lưu Diễm, che khuất tầm nhìn của cô. Cô đưa tay về phía ánh sáng, mờ mờ ảo ảo.
Lưu Diễm ngồi trong bóng tối, nhẹ nhàng gọi: "Chu Sâm."
******
Hồi nhỏ Chu Sâm rất nhút nhát. Mẹ cậu mới đến Tân Kinh chưa quen dùng tàu điện ngầm, hôm đó đi lòng vòng rất nhiều, bị không ít người xem thường. Đến nơi rồi mà vẫn không tìm được đường đến trường.
Dưới gốc cây thông xanh mướt có giọng nói một cô bé (Lưu Diễm). Cô đẩy một cậu bé sang một bên, kéo một cô bạn đang khóc lấm lem bùn đất lên, rồi lấy kẹo dỗ dành bạn.
Chu Sâm đi theo sau mẹ, tay cầm một quả bóng bay màu vàng.
Mẹ cậu gọi cô bé, nhẹ nhàng hỏi đường đến trường bằng tiếng địa phương. Cô bé ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Nụ cười của cô bé gần như rạng rỡ. Cô bạn kéo tay cô bé (Lưu Diễm), sợ người lạ là kẻ xấu, nhưng cô bé không hề e dè.
Giọng nói cô bé ngoan ngoãn mềm mại, làn da trắng trẻo, đôi mắt to tròn. Cô bé nói không hiểu, bảo mẹ cậu nhắc lại lần nữa.
Mẹ cậu kéo Chu Sâm lại, bảo cậu nói chuyện với cô bé bằng tiếng địa phương.
Cô bé cho cậu cảm giác an toàn, cậu tin là cô sẽ không làm hại cậu. Cậu đưa quả bóng bay màu vàng cho cô, mặt lạnh tanh nhưng tim đập thình thịch, vì đây là lần đầu tiên cậu nói chuyện với người lạ.
Lưu Diễm nắm tay cậu cùng đi vào trường. Cậu đi chỗ nào cũng tò mò ghé vào cửa sổ nhìn theo. Đi vào lớp, cô giơ tay chỉ cậu ngồi cạnh mình.
Khi cậu nói chuyện còn hơi ngọng nghịu, cô sẽ sửa cho cậu. Cô bắt chước rất nhanh, có thể nhớ được hầu hết những chỗ cậu phát âm sai, rồi nói lại cho cậu nghe, vừa giảng vừa cười khúc khích ngây thơ.
Sau này cậu mới biết, cô cũng thích trêu chọc người khác.
Cô có thể trêu chọc cậu, và chỉ có cô mới được trêu chọc cậu.
Cô có thể cù lét cậu khi cậu ngủ trưa, bị thầy cô mắng lại là cậu; cô chỉ thích ăn đồ ăn trong bát của cậu, cuối cùng để lại cho cậu những thứ cô không muốn ăn; cô có thể chơi nhảy dây với các bạn nữ, còn cậu luôn là người quay dây; cô thấy cậu xinh đẹp nên gọi cậu là "cô gái nhỏ", chẳng mấy chốc cả lớp đều gọi cậu là "cô gái nhỏ"...
Quá nhiều những việc nhỏ nhặt không đáng kể ấy, cô chẳng thèm để ý nhưng cậu lại lặng lẽ tích tụ, chưa kịp lên men đã bị mai một.
Hôm đi chơi xuân, trường thuê năm chiếc Santana mui trần vì đường tỉnh lộ gập ghềnh. Chu Sâm đến muộn, bên cạnh còn có một cô bé khác, định lên một chiếc xe khác.
Lưu Diễm liều mạng gọi Chu Sâm, nhưng Chu Sâm không để ý.
Cô còn nhỏ nhưng đã có tính chiếm hữu cố chấp. Khi xe vừa nổ máy, cô nhảy xuống đuổi theo bị vấp ngã. Cô ngã sấp mặt, mảnh thủy tinh cứa vào tay máu chảy đầm đìa, rất nhanh đã ngất xỉu.
Cô được đưa đến phòng khám, khâu vết thương mà không cần gây tê. Cô cười khanh khách nói với mọi người rằng mình không đau chút nào.
Thật sự không đau, trong khoảnh khắc mơ màng giữa tỉnh và mê, cơn đau đã biến mất, chỉ để lại một vết sẹo hình con bướm theo năm tháng.
Chia xa ngắn ngủi rồi lại quấn quýt, cô làm gì cậu cũng vui vẻ.
Cô luôn bám lấy cậu, ban đầu vì tò mò, vì cậu đẹp, sau thành quen, thói quen ấy thay đổi khi cậu đột ngột rời đi.
******
Chu Sâm đã quá quen với sự càn quấy của cô, tích tụ qua năm tháng, chắc chắn đã từng có lần nào đó bị trêu chọc, cho nên hiện tại dù cô có mềm nhẹ gọi cậu thế nào, cậu cũng không dám đáp lại.
Cậu cố ý lạnh mặt hỏi, "Làm sao vậy?"
Lưu Diễm cuộn tròn thành một khối, cười ngây ngô: "Sao cậu không giống hồi nhỏ thế?"
"Còn muốn quay lại hồi nhỏ để bị cậu bắt nạt à?"
Lưu Diễm định giải thích, nhưng rồi lại hỏi: "Hồi nhỏ cậu thấy tôi phiền lắm à?"
Chu Sâm không lên tiếng, cậu không hề thấy cô phiền, chưa từng.
Lưu Diễm nằm xuống giường không ồn ào nữa, niềm vui ngắn ngủi bị kìm nén lên men trong lòng, cuối cùng cô tự nhủ: Lưu Diễm, mày lớn rồi, không thể tùy hứng nữa.
Đêm khuya dài đằng đẵng, nhiệt độ âm hai độ, nhưng vì kiểm tra thể lực nên cô mặc đồ như giữa mùa hè, vừa lạnh vừa rét, lòng rối bời trằn trọc, dạ dày bỗng cuộn lên từng cơn đau quặn thắt, nghiêng sang trái, Lưu Diễm nôn khan.
Sau khi nôn xong, đầu óc choáng váng, cô buông lỏng nắm tay vì lạnh cóng, mơ màng thấy một bóng người đứng lên, bước nhanh đến bên cạnh cô.
"Làm sao vậy?" Cậu dò hỏi.
Một lát sau, cậu cảnh giác hỏi: "Cậu lại giả vờ đấy à?"
Lưu Diễm vẫn không nhúc nhích, cậu bất giác hoảng loạn trong lòng, gọi: "Này, Lưu Diễm?"
Như thể xác nhận điều mình đang nghi ngờ, cậu không chần chừ cởi áo khoác đồng phục trùm lên người cô. Có lẽ do tâm lý, cậu cứ thấy trán Lưu Diễm càng lúc càng nóng.
"Lưu Diễm?"
Thấy cậu cuống quýt, Lưu Diễm không dám nói gì nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
"Cậu thật phiền phức."
Cậu cằn nhằn rồi nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô, ủ ấm bằng chính hơi ấm của mình. Ánh trăng bên ngoài càng thêm sáng tỏ, đêm khuya dài dằng dặc, cậu nghĩ nghĩ, rồi đứng dậy đi đến cửa sổ. Đây là tầng ba của tòa nhà sân vận động, nếu có dây thừng thì nhảy xuống cũng không phải không được.
Tiếp theo, Lưu Diễm nghe thấy tiếng Chu Sâm lục lọi. Cô hé mắt thấy cậu gom các mảnh vải vụn trên cây lau nhà, rồi cẩn thận buộc chặt chúng lại.
Lưu Diễm giật mình. Quả nhiên, Chu Sâm buộc đầu mảnh vải vào cửa sổ, so so một chút rồi kéo mạnh. Nếu không có gì bất ngờ, chắc là nhảy xuống không chết.
Chắc là không chết? Nếu ngã chết thì sao?
Lưu Diễm bỗng thấy đầu óc quay cuồng. Cô vốn hay nghĩ vẩn vơ, chỉ một lát sau đã nghĩ đến đủ loại thảm kịch, từ Chu Sâm hóa thành lệ quỷ báo oán, đến những tin đồn nhảm nhí của báo lá cải "Đến Gần Khoa Học".
Thiếu niên cao lớn vì sao chết thảm dưới sân vận động? Đêm khuya thanh vắng, thiếu nữ cùng tuổi bị nhốt trong phòng dụng cụ với ai? Màn vải lau nhà liên tục bị mất trộm? Tiếng gõ cửa phòng dụng cụ là người hay ma? Thế giới nội tâm của cô gái trẻ ẩn chứa sự thật nào không ai biết? Phía sau tất cả, là đạo đức suy đồi hay lòng người chôn vùi?!
Ngay khi Chu Sâm trèo lên cửa sổ, Lưu Diễm lặng lẽ ngồi dậy.
Cô "Ê" lên một tiếng.
Trong lòng Chu Sâm, ngay lập tức như có tiếng thét gào.
Lưu Diễm giả vờ ho khan yếu ớt: "Tôi còn chịu được, nhưng nếu cậu ngã chết thì sao?"
Lưu Diễm thề chưa từng trải qua đêm dài dằng dặc như vậy, vừa lạnh vừa đói, bên cạnh còn có người bạn cũ lạnh lùng, dù cô ngọt nhạt thế nào, Chu Sâm vẫn không để ý.
"Tôi không cố ý, sau này không trêu cậu nữa được không?" Lưu Diễm lại ho khan. Thể chất cô vốn yếu hơn con trai, nhiều lần không được đáp lại nên giọng càng thêm yếu ớt, cuối cùng cô cũng không rõ mình là đang trêu chọc cậu hay là ho thật.
Mơ mơ màng màng, lời nói dần thành mê sảng.