"Tham ban?"
Phó Âm Sênh mới vừa ngồi xuống ghế không bao lâu, liền nhận được điện thoại đến từ chính Mục Bá Bá, lần này, cô không dám tùy tiện cắt đứt, thành thành thật thật mà nghe máy, lại nghe nhận được một tin như sét đánh bên tai.
Trong phòng bao hết sức ầm ĩ, người nói chuyện rất nhiều, Phó Âm Sênh lại có thể xuyên qua diện thoại, rõ ràng nghe được thanh âm từ tính hơi lạnh của Mục Hoài: "Không sai, tham ban."
Tham ban hai chữ này nói ra cực kỳ rõ ràng.
Phó Âm Sênh nghĩ muốn xem nhẹ chuyện này đều xem nhje không được.
Chung quanh người quá nhiều, Phó Âm Sênh nắm di động, chuẩn bị tìm một chỗ không người cùng Mục Hoài câu thông một chút, cô vừa mới đến nơi này chưa tới một ngày, anh phát thần kinh cái gì mà đòi đến tham ban.
Cô mới vừa đứng lên, liền bị Thẩm Thiêm gọi lại.
"Sênh nhi."
Thẩm Thiêm bưng một đĩa điểm tâm nhỏ đi tới: "Anh thấy em vẫn chưa ăn cái gì."
Đến gần, mới nhìn thấy cô đang nghe điện thoại, nhìn cô không tiếng động nói câu xin lỗi, cũng không lưu lại, đem điểm tâm để xuống bàn liền rời đi.
Phó Âm Sênh không để ý đến đĩa điểm tâm, cúi người, lén lút rời khỏi phòng bao đi vào toilet.
Xác định xung quanh không có ai, cô mới nhẹ thở một hơi, cánh môi hơi nhếch lên, gọi: "Mục Hoài.."
Lại nghe thấy đầu dây bên kia ngữ khí lãnh đạm ủ dột của Mục Hoài hỏi: "Vừa nói chuyện với ai vậy?"
Phó Âm Sênh không kịp phản ứng lvới ngữ khí biến hóa của anh, thời điểm anh hỏi tới, hàng mi dài chớp chớp, cô đột nhiên hạ giọng, thần bí hề hề mở miệng: "Mục Hoài, nói ra anh có khả năng sẽ không tin, em cư nhiên đụng phải Thẩm Thiêm!"
"Đúng là em nói chuyện với Thẩm Thiêm, lúc trước là giáo thảo trường bọn em, anh ta hiện tại thế nhưng thành ảnh đế."
Ngữ điệu Mục Hoài trầm xuống: "Nga."
Mục Hoài phản ứng quá bình thường, làm Phó Âm Sênh hoàn toàn sinh không cảm nhận được sự ưu việt khi nói ra bí mật to lớn với người khác.
Thoáng ngưng mi, chẳng lẽ Mục Hoài đã sớm biết Thẩm Thiêm tiến vào giới giải trí?
Chính là.. Dựa theo hiểu biết của cô đối với Mục Hoài trong khoảng thời gian này, Mục Hoài rất ít chú ý giới giải trí, như thế nào sẽ đặc biệt chú ý Thẩm Thiêm.
"Anh một chút cũng không kinh ngạc sao?" Phó Âm Sênh cắn cắn môi đỏ, có chút không xác định, mang theo dò hỏi.
Sợ mình bị bại lộ bí mật vì đột nhiên không nhớ rõ rất nhiều chuyện.
Vạn nhất mười năm này, Mục Hoài cùng Thẩm Thiêm trở thành bạn tốt thì sao?
Lúc trước giáo thảo* giáo bá như nước với, trở thành bạn tốt, ngẫm lại liền cảm thấy thực kích thích.
* Giáo thảo: Học sinh giỏi của trường.
Mục Hoài lại không cho cô cơ hội thăm dò, thần sắc bình tĩnh: "Kinh ngạc."
Phó Âm Sênh khóe môi run rẩy, tức giận siết chặt di động, cảm thấy Mục Hoài đang chơi cô: "Thế sao em lại cảm thấy anh không kinh ngạc chút nào."
"Vậy chờ anh đến gặp em rồi cho em thấy vẻ mặt kinh ngạc." Mục Hoài môi mỏng câu lên độ cong lành lạnh, ngón tay thon dài cầm lấy hộp Durex* màu cam, cầm lấy, như muốn bóp nát nó vậy.
* Durex: Chắc mọi người ai cũng biết ha, BCS đó.
Nhìn số đo của nó, ánh mắt anh dần dần nhiễm vài phần hắc ám nồng đậm.
Cô là cố ý, sống với nhau nhiều năm như vậy, thật không biết kích cỡ của anh.
"Không cần đặc biệt lại đây, Mục Hoài, thật sự đừng tới a.." Lại trở về đề tài ban đầu, thấy thế, Phó Âm Sênh định làm nũng chơi xấu, ai ngờ còn chưa kịp dùng tới.
Liền nghe được Mục Hoài nói: "Em làm rơi ở nhà một thứ, cho nên anh đến đưa cho em."
"Rơi cái gì?"
Phó Âm Sênh suy nghĩ bắt đầu tán loạn, rương hành lý của cô, là Từ Nghiên giúp cô thu xếp, làm kim bài trợ lý, Từ Nghiên không có khả năng quên mang theo thứ gì cho cô nha.
Bên kia, Mục Hoài đã chuẩn bị kết thúc cuộc trò chuyện: "Buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút, chờ anh đi qua."
Lòng bàn tay Mục Hoài vân vê cái hộp nhỏ kia, đôi mắt hơi lóe lên một chút, không có đem câu cách xa Thẩm Thiêm một chút nói ra.
Phồng má lên, Phó Âm Sênh trừng mắt nhìn điện thoại bị cắt đứt, lại nổi tiểu tính tình gì đây.
Mục Hoài thật đúng là một chút cũng không muốn thiệt.
Cô không phải chỉ cúp điện thoại của anh một lần thôi sao, anh còn phải cúp lại một lần mới được.
Tới liền tới, ai sợ ai.
Đến lúc đó thật sự bị chụp, xem người bị hại là ai.
Phó Âm Sênh nghĩ đến cái thể chất hút hot search của mình, trong lòng yên lặng mà bắt đầu thương tiếc Mục Hoài.
Mục Bá Bá nếu như bị chụp được, cô thậm chí có thể đoán được những cái tiêu đề vô lươn tâm mà truyền thông viết.
# Phó Âm Sênh sinh hoạt cá nhân hỗn loạn lại thêm có thêm người mới là lão đại thương giới #
Một chút ý tưởng mới cũng không có.
"Thịch thịch thịch."
"Sênh Sênh tỷ, chị đang ở bên trong sao?"
Tiếng nói của Từ Nghiên từ ngoài cửa truyền vào, Phó Âm Sênh rửa rửa tay, sau đó dường như không có việc gì đem vén ra đằng sau tai, đã có thể thuần thục dẫm lên giày cao gót ở trên nề gạch men bóng loáng mà bước đi.
Vươn ngón tay trắng nõn, kéo cửa ra: "Chị ở đây."
"Làm em sợ muốn chết, mới đi tới đây tìm một chuyến, mà lại không thấy chị." Từ Nghiên nhìn Phó Âm Sênh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Không có việc gì, chúng ta đi ra ngoài đi." Phó Âm Sênh vỗ vỗ bả vai Từ Nghiên, không biết ở phòng bao có phát sinh chuyện gì không.
Từ Nghiên đỡ Phó Âm Sênh, ở bên tai cô thấp giọng nói: "Sênh Sênh tỷ, lần trước chị tới khoa não kiểm tra đã có kết quả."
Bước chân Phó Âm Sênh hơi hơi ngừng một chút: "Trở về rồi nói."
"Vâng."
Thành phố Bắc Giang vào ban đêm so với ban ngày còn muốn náo nhiệt, yến tiệc khởi động máy diễn ra rạng sáng 12 giờ.
Thời điểm Phó Âm Sênh đi ra khỏi hội quán, thế nhưng phát hiện, bên ngoài vẫn là đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi.
Không ít người ăn mặc trang phục diễn đi đi lại lại, tựa như tới một thế giới khác.
Phó Âm Sênh đứng ở cửa chờ Từ Nghiên lái xe lại đây.
Cô lúc này duyên dáng yêu kiều đứng ở trước cửa hoa lệ, ánh sáng chiếu rọi xuống, càng thêm tô thêm da thịt tuyết trắng của cô, mặc một chiếc váy đơn giản nhưng tinh tế, mình hạc xương mai, nhỏ bé xinh đẹp.
Thời điểm Từ Nghiên lái xe đến, đáy mắt lướt qua một mạt kinh diễm, không biết vì cái gì, gần nhất mấy ngày nay, cô mỗi lần nhìn thấy Sênh Sênh tỷ, đều cảm thấy chị ấy cùng trước kia không giống nhau.
Chính là, muốn nói nơi nào không giống nhau, lại không thể nói ra được.
Tựa hồ.. Càng có cảm giác của thiếu nữ.
"Sênh Sênh tỷ, lên xe." Từ Nghiên đột nhiên nhìn thấy nam nhân ở phía sau Phó Âm Sênh đang đi tới, vội vàng xuống xe, trước khi cô kịp phản ứng.
Đã đóng cửa xe, khởi động lái đi.
Phó Âm Sênh còn ở trong trạng thái tự hỏi chính mình rốt cuộc bỏ quên cái gì quan trọng ở nhà, mà cần thiết Mục Hoài muốn tự mình đưa tới.
Hoảng hốt một chút, liền vào trong xe.
"Nghiên nghiên?"
"Sênh Sênh tỷ, chị nghỉ ngơi một lát, nửa giờ liền đến khách sạn."
Thời điểm Từ Nghiên nói chuyện, liếc mắt bên ngoài, phát hiện thân ảnh Thẩm ảnh đế đã biến mất không thấy, lúc này mới an tâm.
Phó Âm Sênh cũng không có phát hiện động tác của cô nhóc, nhìn sang Từ Nghiên, đột nhiên nhớ tới cô nhóc có nói khoa não gửi kết quả tới, cô liền duỗi tay tới phía trước: "Kết quả kiểm tra của khoa não đâu?"
"Ở đây, mới vừa gửi tới đây xong." Từ Nghiên từ trong hộp lấy ra bưu kiện, nghiêng người đưa cho Phó Âm Sênh.
Phó Âm Sanh tiếp nhận báo cáo, lông mi thật dài phủ xuống tạo thành một bóng râm, ở trong xe ánh sáng lờ mờ, càng làm cho sườn mặt của cô ôn nhu lại tinh xảo.
Gương mặt xinh đẹp mang theo mười phần nghiêm túc.
Danh từ học thuật cô xem không hiểu, nhưng mặt sau của bệnh án ghi lại kết quả: Không có dị thường.
Cái này không phải thuyết minh đầu óc cô không có vấn đề gì sao.
Đầu óc không có vấn đề.. vậy nơi nào của cô có vấn đề?
Phó Âm Sênh trong lòng lập tức luống cuống, chẳng lẽ thật là..
Cô đột nhiên nhớ tới cảnh trong mơ khi còn ở trên máy bay, ngón tay nắm chặt kết quả báo cáo, cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nghĩ đến muốn thử thăm dò Từ Nghiên hoặc là Từ Phi Nguyên, nhưng.. hai người họ ở bên cô đã lâu, bọn họ quá hiểu biết cô, phàm là chính mình biểu hiện ra một chút mê mang, bọn họ liền sẽ đoán ra cô xảy ra vấn đề.
Hai người bọn họ--- pass.
Về phần Mục Hoài, anh quá khôn khéo--- pass.
Người nhà? Sợ bọn họ không tiếp thu được--- pass.
Trong đầu Phó Âm Sênh đột nhiên xuất hiện một người, thiếu chút nữa đã quên, còn có một người đối với quá khứ của cô rõ như lòng bàn tay, đó chính là địch nhân của cô!
Tống Từ.
Tống Từ thần kinh thô, thích tiền, thích hàng xa xỉ, loại người này, cô tuyệt đối có thể thu phục.
Trị không được Mục Hoài, cô còn không trị được kẻ yêu tiền như mạng tiểu ngốc tử Tống Từ.
Trong lúc cô còn đang suy tư, xe rất nhanh đã lái đến khách sạn.
Phó Âm Sênh trước tiên tháo trang sức tẩy trang tắm rửa chăm sóc da, làm xong một loạt quy trình, đã gần rạng sáng 1 giờ.
Làm một nữ hài yêu cái đẹp, cô cần thiết phải thực hiện hoàn chính quá trình chăm sóc da, lúc trước đi học, không có thời gian còn chưa tính, hiện tại cô có tiền lại có thời gian, hơn nữa không duyên cớ dài hơn mười tuổi, đương nhiên phải hảo hảo bảo hộ thân thể mỗi một tấc da thịt.
Hiện tại cô chăm sóc rất cẩn thận, Collagen mười phần, cũng không phải là tùy tùy tiện tiện mà bôi.
Chờ làm xong một loạt, Phó Âm Sênh mới mang vẻ mặt thỏa mãn mà ngồi ở trên sô pha, bắt đầu tìm trang sức mới ra mắt của nhãn hàng K.
Thực nhanh, ánh mắt cô dừng lại trên cái lắc tay khảm kim cương, kim cương sáng lấp lánh, toàn bộ đều tản ra quang mang.
Phó Âm Sanh liếc mắt nhìn giá cả, vừa lòng gật gật đầu, ừ, giá cả cũng thực thích hợp với Tống Từ kia.
"Vậy thì cái này đi."
Đầu ngón tay Phó Âm Sênh nhẹ điểm lên lắc tay trên màn hình, lại không có tự mình đưa cho Tống Từ, ngược lại vui sướng hơn nửa đêm gọi điện cho người đại diện của mình.
"Từ ca, em nhìn trúng cái lắc tay đính kim cương, nó được khảm một vòng kim cương rất lớn, thoạt nhìn có cảm giác như nhà giàu mới nổi, anh đi mua đi, sau đó đưa cho Tống Từ."
Từ Phi Nguyên đã sớm ngủ, bị Phó Âm Sanh gọi điện thoại đánh thức, còn tưởng rằng cô lại lên hot search, ai ngờ, cư nhiên mua lắc tay kim cương cho tiện nhân kia.
Từ từ?
Không đúng.
Từ Phi Nguyên đầu óc đột nhiên thanh tỉnh: "Em muốn tặng cho ai?"
Là lỗ tai hắn có vấn đề, hay là đầu óc Phó Âm Sênh có vấn đề.
Phó Âm Sênh dùng tiếng phổ thông câu chữ rõ ràng tiếng, dứt khoát nhanh nhẹn trả lời: "Tống Từ Tống tiểu thư."
Từ Phi Nguyên lập tức lớn giọng quát: "Em điên rồi!"
Đưa lắc tay quý giá như vậy cho nữ minh tinh đối thủ của mình?
Nếu không phải cô không muốn quá mức đột ngột tặng quà cho Tống Từ, cô mới sẽ không tìm Từ ca đâu.
Chờ chuyện lần này ổn thỏa, lần sau cô chính mình đưa.
Bản thân tiểu tiên nữ có gia sản năm trăm triệu, sủng một cái nữ nhân vừa mới nổi thì phải có chút lòng thành.
"Từ ca, em muốn ngủ, anh nhất định phải đưa, nói cho cô ta là em tự mình chọn."
Từ Phi Nguyên: "..."
Cút mẹ em đi, lão tử đã tỉnh ngủ rồi.
Nghe Phó Âm Sênh cắt đứt điện thoại, Từ Phi Nguyên cảm thấy chính mình cần phải bình tĩnh bình tĩnh.
Sau đó mở ra trang chính thức của trang sức K.
Tìm ra lắc tay kim cương cô nói, do dự hơn một giờ, nhịn đau mà chốt đơn.
Mẹ nó, kiếm ở đâu ra cái đồ nghệ sĩ phá gia chi tử như thế này chứ.
Phó Âm Sênh không biết Từ ca trong lòng đang rủa thầm mình, nói chuyện điện thoại xong, liền bưng một ly sữa bò đã được hâm nóng, mặc áo ngủ đơn bạc, chậm rì rì đi đến trước cửa sổ sát đất của khách sạn, nhìn ra những ngọn đèn sáng rực bên ngoài.
Trong lòng từ từ thở dài.
Ai.
Mười năm, vô luận cô hồi ức như thế nào đi nữa, ký ức đều là trống rỗng.
Ý cưới trên gương mặt ý từng chút biến mất, hiện ra khuôn mặt, minh diễm động lòng người, lại thiếu linh động cảm xúc.
Hy vọng có thể từ Tống Từ, có được thông tin hữu dụng về quá khứ của mình.
Đem sữa bò uống một hơi cạn sạch.
Một người uống sữa say.
Ngón tay trắng nõn của Phó Âm Sênh xoay quanh vành ly, đem vào phòng tắm rửa sạch, mới xoay người từ ban công vào phòng ngủ chính.
Ánh mắt dừng lại trong căn phòng trống rỗng, giường lớn màu trắng vắng lặng, Phó Âm Sênh đột nhiên bắt đầu tưởng niệm ổ chăn của cô bị Mục Bá Bá chiếm dụng..
"Đúng rồi, lúc trước Mục Bá Bá gọi điện thoại gọi mình là cái gì?"
"Bảo bối?"
"Mẹ nó!"
Chờ đồng hồ điểm tới hai giờ, Phó Âm Sênh rốt cuộc mới kịp phản ứng lại, toàn bộ khuôn mặt chôn ở trên giường lớn lạnh lẽo mà cọ xát, muốn đem hơi nóng trên mặt xua bớt đi.
Mục Bá Bá cư nhiên trêu chọc cô!
Anh nói tới đưa đồ?
Phó Âm Sênh từ trên giường ngồi bật dậy, đôi mắt mê mang một mảnh, cô đột nhiên nhớ tới lúc trước xoát Weibo nhìn thấy một mẩu truyện cười:
Nam nhân nói: Em để quên đồ vật.
Nữ nhân hỏi: Em để quên cái gì?
Nam nhân liếc mắt đưa tình nói: Em để quên anh.
Càng lúc, Phó Âm Sênh càng muốn chửi mẹ nó.
Ý tứ của Mục Bá Bá, sẽ không phải là.. Cái này đi?
Trên cánh tay mềm mịn của Phó Âm Sênh, nổi lên một tầng da gà, cô thật sự không có biện pháp não bổ nữa, nhìn vào cái khuôn mặt cấm dục của Mục Bá Bá, nói ra loại nhu tình như nước này.
Không nhưng đôi mắt cay, mà lỗ tai càng cay hơn.
Phó Âm Sênh cọ chăn, đem mình vùi toàn bộ vào chăn, trong đầu lung tung nghĩ về Mục Hoài.
Bất tri bất giác, thế nhưng ngủ khi nào không hay.
Sau đó, cô lại nằm mơ.
Trong mơ.
Cô cư nhiên mơ thấy Mục Bá Bá dùng truyện cười này trên Weibo liếc mắt đưa tình sau đó nói cùng cô: "Bảo bối, em để quên anh."
Khi nói chuyện, Mục Bá Bá lôi kéo tay cô, cùng nằm trên giường lớn, cơ ngực rắn chắc mang theo cảm xúc nóng bóng, kề sát vào thân thể mềm mại của cô.
Khuôn mặt anh tuấn, cách chóp mũi của cô chỉ có một tấc, môi mỏng gợi lên, nhìn cô vừa cười xấu xa vừa trêu ghẹo
Tim Phó Âm Sênh đập phập phồng không theo sự khống chế, rõ ràng trong lòng muốn cự tuyệt, chính là phía sau lưng lại không nghe lời dán vào chăn, càng lún càng sâu.
Cảm giác được rõ ràng ngón tay dài linh hoạt của nam nhân vuốt ve vành tai mẫn cảm của cô, không ngừng ở bên tai cô, dùng tiếng nói khàn khàn từ tính gọi: "Bảo bối.."
* * *
Mùa hè trời rất nhanh đã sáng, thời điểm sáng sớm 6 giờ rưỡi, ánh nắng bên ngoài đã hơi chói chang.
Buổi tối khi đi ngủ, Phó Âm Sênh không có đem bức màn kéo kín lại.
Ánh nắng chói chan từ khe hở chiếu vào, chiếu đến trên đôi mắt đang nhắm chặt của người đang nằm trên giường.
Đột nhiên, nữ nhân đang yên tĩnh ngủ trên giường lớn, đôi chân trắng nõn động động vài cái.
Bỗng dưng, cô mở to mắt.
"..."
Phó Âm Sênh vẻ mặt hoảng sợ từ trên giường ngồi dậy, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ hoang mang cùng hoảng sợ.
Bàn tay theo bản năng vỗ vỗ trái tim đang kinh hoảng, cả người lâm vào cảm giác thẹn thùng cùng mơ hồ.
Cô -- một thiếu nữ mười tám tuổi ngây thơ, cư nhiên lại mơ thấy cái loại mộng xuân thẹn thùng này!
Tối hôm Mục Bá Bá chắc chắn đã đầu độc cô.
Đúng, nhất định là vậy!
Phó Âm Sênh ủy ủy khuất khuất khoác chăn, đem chính mình bọc đến kín mít, nhấc chân thẳng đến phòng tắm.
Tắm rửa.
Tắm rửa mới có thể làm cô bình tĩnh.
Cảm giác được thân thể có biến hóa rõ ràng như vậy, Phó Âm Sênh từ sau khi thành hai mươi tám tuổi, lần đầu tiên, cảm thụ được khắc sâu như vậy, thân thể cô là người hai mươi tám tuổi.
Oa một tiếng mà khóc lên.
Muốn lừa mình dối người đều không được.
Cô rõ ràng chỉ là tiểu tiên nữ mười tám tuổi thôi mà!
Thẳng đến lúc đi đến trường quay, trong đầu Phó Âm Sênh cũng không thể nào quên được cảnh trong mộng tối hôm qua.
Thời diểm đạo diễn kêu 'action', Phó Âm Sênh lại theo bản năng tiến vào trạng thái, cô vốn tưởng rằng đóng phim là lĩnh vực xa lạ, nhưng khi vừa vào trạng thái, những kĩ thuật diễn xuất giống như đã khắc sâu từ trong xương cốt bộc phát mà ra.
Cảnh đầu tiên Phó Âm Sênh độc diễn một mình hoàn mỹ mà kết thúc..
"Phó lão sư diễn thật tốt." Đạo diễn vừa lòng nhìn Phó Âm Sênh, cảm thấy hắn thật không chọn sai người, tuy rằng Phó Âm Sênh ở giới giải trí thanh danh không tốt lắm, nhưng thắng ở chỗ kĩ thuật diễn lại tốt.
"Cảm ơn." Phó Âm Sênh nghe đạo diễn khích lệ, mi mắt cong cong, cười thành hình trăng non, cô đột nhiên có chút minh bạch, chính mình vì cái gì lại tiến vào giới giải trí.
Cô giống như rất thích đóng phim.
Lần đầu tiên đóng phim, cô liền thích.
Đạo diễn vỗ vỗ bả vai cô, cười tủm tỉm nói: "Cảnh thứ hai tiếp tục bảo trì trạng thái."
"Đúng rồi, quên cùng em nói, cảnh thứ hai là cảnh diễn hôn cùng với Thẩm Thiêm."
"Thẩm Thiêm chính là nam nhân đứng đầu bảng xếp hạng được nữ nhân cả nước muốn hôn nhất đó, em đúng là có lộc ăn."
Đạo diễn dùng ngữ khí hài hước nói xong, cằm nâng nâng, ý bảo nói: "Thẩm Thiêm cũng tới, hai người tập đối diễn một chút đi."
"Hôn diễn?" Phó Âm Sênh ngốc lăng, theo bản năng theo tầm mắt của đạo diễn nhìn nam nhân đang đi về phía cô.
Thẩm Thiêm đã thay đổi một thân trang phục màu nguyệt bạch phim cổ trang, mặt mày thanh tuấn, ánh mắt lưu chuyển, rất có ý vị tiên phong đạo cốt.
Theo từng bước đi của hắn, tay áo rộng bay bay cảm giác tràn ngập tiên khí.
Thời điểm Phó Âm Sênh nhìn Thẩm Thiêm, Thẩm Thiêm cũng nhìn Phó Âm Sênh, nhìn nàng trang dung tinh xảo khuôn mặt, đạm sắc cánh môi giơ lên độ cung: "Sanh nhi, muốn đối diễn không?"
"..."
Đối cái gì diễn, hôn diễn?
Phó Âm Sênh ngốc lăng tại chỗ, ngay cả Thẩm Thiêm đi tới, đều không có chú ý tới, trong đầu cô lúc này tràn đầy đều là hình ảnh Mục Hoài hôn cô.
Mẹ nó, cô tuyệt đối là bị Mục Hoài hạ nguyền rủa.
Bằng không như thế nào thời thời khắc khắc nghĩ đến anh.
Đạo diễn đang uống nước, nhìn bọn họ nhìn nhau không nói gì, trực tiếp đánh nhịp: "Hai người các cô cậu không cần phải đối diễn, vậy trực tiếp diễn luôn đi."
"Các bộ phận chuẩn bị!"
Vừa nghe đến lời này, Phó Âm Sênh rốt cuộc giật mình tỉnh táo lại, con ngươi xinh đẹp mang theo hơi nước mờ mịt, vẻ mặt vô tội nhìn đạo diễn: "Đạo diễn, em còn chưa có chuẩn bị tốt.."
"Đều là diễn viên chuyên nghiệp, chuẩn bị cái gì." Đạo diễn hành động rất nhanh, nói bắt đầu quay liền bắt đầu quay, sẽ không cho người ta đường sống thương lượng.
Phó Âm Sênh bị không trâu bắt chó đi cày, trực tiếp chạy tới giữa sân.
Cảnh diễn này, quay nữ chính muốn cường hôn nam chủ, là cô muốn chủ động cường hôn Thẩm Thiêm.
Cường hôn.. Thẩm giáo thảo?
Kỳ thật Phó Âm Sênh ghi tội kịch bản này, chỉ là không nghĩ tới cảnh này diễn sớm như vậy, cảnh diễn này, không phải ở dưới sao.
Vốn dĩ cô còn nghĩ để Từ ca lại đây cùng đạo diễn nói một tiếng, cảnh diễn này sửa lại một chút.
Ai ngờ..
Từ ca còn chưa có tới, cảnh diễn này đã quay trước.
Mặc dù là Phó Âm Sênh không muốn bắt đầu, đạo diễn cũng không có tạm chấp nhận lời đề nghị của cô, không hề lãng phí thời gian, giơ lên bồ đàm: "Chuẩn bị bắt đầu quay."
Tiếng nói vừa dứt lời, camera ba trăm sáu mươi độ vây quanh bọn họ.
Phó Âm Sênh ăn mặc một thân màu váy dài hoa anh đào màu hồng nhạt, làn váy thêu nhiều đóa hoa anh đào hồng nhạt, theo động tác của cô, làn váy bay bay, trông rất đẹp mắt.
Cô nhớ lại nội dung trong kịch bản, bàn tay trắng nõn không xương mềm mại giơ lên, động tác dứt khoát lưu loát chống bên sườn mặt Thẩm Thiêm, nện bước cực nhanh, đem hắn dồn tới bên cạnh núi giả.
"Đừng khẩn trương." Lúc này, máy quay cũng không có đưa tới trên mặt Thẩm Thiêm, Thẩm Thiêm đại khái là đã nhận ra biểu tình Phó Âm Sênh có chút không đúng, cho nên mới thấp giọng trấn an cô.
Phó Âm Sênh ngay từ đầu lực chú ý thực tập trung, chuyên chú diễn, lập tức một bước tiến tới chuẩn bị chạm vào cánh môi Thẩm Thiêm.
Lại đột ngột dừng lại.
Con ngươi xnh đẹp bình tĩnh dừng ở trên môi Thẩm Thiêm.
Cánh môi hắn rất đẹp, đôi môi tương đối mỏng, sắc môi nhạt màu, khóe môi hai bên tự nhiên giơ lên, nhìn vào có vẻ cả khuôn mặt hắn đều là thanh tuấn vô hại.
Nhìn cánh môi Thẩm Thiêm, không biết vì cái gì, trong đầu Phó Âm Sanh, lại đột nhiên hiện ra một đôi môi của nam nhân khác.
Cô nghĩ, môi Thẩm Thiêm đẹp thì đẹp, nhưng là so với hình dạng hoàn mỹ của đôi môi Mục Hoài, kém hơn nhiều.
Môi Mục Hoài, hình dạng cực kỳ hoàn mỹ, vành môi xinh đẹp, thời điểm không cười, thoạt nhìn đạm mạc kiêu ngạo, nhưng là chỉ cần khi cánh môi anh nhẹ nhàng câu lên, cực kì gợi cảm dụ hoặc mị lực.
Nhớ tới câu nói kia của đạo diễn: Môi Thẩm Thiêm, chính là xếp hạng đầu trong bảng xếp hạng được nữ nhân cả nước muốn hôn nhất.
Trong lòng Phó Âm Sênh lúc này không cho là đúng.
Môi Mục Bá Bá so với Thẩm Thiêm có dụ hoặc hơn nhiều.
Như vậy có một điều, so sánh..
Sức hút của một đôi môi gợi cảm nam tính, cô hiện tại đối với môi của Thẩm Thiêm, thật là có chút không có cảm giác muốn hạ miệng.
Trong lúc cô đang rối rắm.
"Dư Hoàng, mau hôn đi!" Thanh âm hữu lực của đạo diễn từ bộ đàm ở xa truyền tới.
Dư Hoàng là tên trong kịch bản của cô.
Ngón tay Phó Âm Sênh cuộn tròn lên, làm diễn viên, cô hôn..
Chuẩn bị tâm lý xong, Phó Âm Sênh nhắm lại hàng mi dài rung động, nhón chân, chậm rãi, căng da đầu, chuẩn bị hôn lên môi Thẩm Thiêm..
Gần đến mức cô thậm chí có thể cảm nhận được khí tức tùng mộc nhàn nhạt trên người Thẩm Thiêm, bên ngoài đột nhiên truyền đến từng đợt xôn xao.
Có nhân viên trong đoàn viên kêu lên: "Mục tổng tập đoàn Hằng Á cùng nhà đầu tư truyền thông Toàn Cầu Ôn tổng tới thăm ban!"
Thân thể Phó Âm Sênh chợt cứng đờ.
Bỗng nhiên xoay người, đôi mắt xinh đẹp ngơ ngẩn nhìn người nam nhân tự phụ anh tuấn đang đứng ở bên cạnh đạo diễn, bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt theo bản năng nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng màu sắc mê người hình dạng tuyệt đẹp của nam nhân.
Ngốc lăng trong chốc lát, mới kịp phản ứng lại.
Mục Hoài?
Thật là Mục Hoài!
Anh tới nơi này làm cái gì?
Chẳng lẽ là..
Chú ý tới Mục Hoài dùng cặp mắt đen như mực thần sắc đạm mạc nhìn bọn họ.
Trong đầu Phó Âm Sênh đột nhiên nhảy ra hai chữ: Bắt gian.
Ôi trời ơi, cô cảm thấy chính mình đoán không sai, Mục Hoài đại khái là tới bắt gian!
Làm trò thân mật với nam nhân khác trước mặt ông xã, cảm giác thật.. Đặc biệt kích thích.