Uy lực của Tinh Nguyên Cung Lý Cường rất rõ ràng, người phàm bình thường không thể ngăn cản được.
Tiểu tử nọ tay cầm Tinh Nguyên Cung, quát to: " **, đường này không thông!"
Người trong quán loạn xạ hò hét chạy ra phía ngoài. Tiểu cô nương cũng chạy đến bên ngoài quán, đứng ở trên chiếc ghế gỗ nhìn ra xa xa. Rất nhanh, một đại đội kỵ binh tụ tập tới gần, tiểu cô nương kinh ngạc kêu lên: " Là quan binh!"
Lý Cường cầm ghế gỗ đi tới ven đường ngồi xuống, phe phẩy cây quạt hăng hái nhìn náo nhiệt.
Tiểu cô nương nhảy xuống ghế gỗ, vội vàng chạy tới bên cạnh Lý Cường, nói: " Đại thúc, ngài không muốn sống nữa sao, mau tránh đi, là quan binh tới." Nói xong bỏ chạy vào trong quán.
Người trong quán cũng đã chạy ra bờ sông, sợ bị liên lụy.
Hơn trăm người tới, chính là bộ đội kỵ binh, Lý Cường nhìn ra đó là kỵ binh chính quy của Cố Tống quốc. Cầm đầu là một tướng lãnh tuổi còn trẻ, trong tay cầm một thiết thương, hắn dùng thiết thương chỉ vào tiểu tử đứng trên bến thuyền, quát: " Lâm Cát Binh! Đem Tinh Nguyên Cung trả lại cho ta!"
Lâm Cát Binh cười hì hì nói: " Lâm Cát Tổ, ta không trả! Lão gia tử thiên vị, dựa vào điều gì mà đem gia truyền bảo bối đưa cho ngươi! Ta nói đại ca a, ngươi hãy trở về đi, qua bến thuyền này chính là địa giới của Lệ Đường quốc, chẳng lẽ ngươi muốn làm cho hai nước giao chiến hay sao?"
Lý Cường không khỏi nhịn được buồn cười, hai người này không ngờ lại là huynh đệ, nhìn bộ dáng hẳn là cháu chắt gì đó của Lâm Phong Hợp, chỉ là không biết Lâm Phong Hợp còn sống hay không.
Lâm Cát Binh đắc ý hư trương thanh thế: " Uy lực của Tinh Nguyên Cung ngươi không phải không biết, ngươi nếu dám lại đây, hắc hắc, vậy cứ thử xem uy lực của nó đi."
Lâm Cát Tổ tức giận nói: " Cát Binh! Ngươi nói những lời sai rồi, nếu thái tổ gia biết được, ngươi sẽ bị trừng phạt! Mau đưa Tinh Nguyên Cung trả lại cho ta."
Trong lòng Lý Cường vui vẻ, xem ra Lâm Phong Hợp vẫn còn sống.
Tinh Nguyên Cung trong tay Lâm Cát Binh lóe lên hồng quang.
Lâm Cát Tổ giật mạnh dây cương, con ngựa liền nhảy vòng quanh. Nhìn thấy bộ dáng vừa tức vừa hận của hắn, Lâm Cát Binh ha ha cười to, binh lính phía sau Lâm Cát Tổ không khỏi toát mồ hôi một trận. Lâm Cát Tổ quát: " Cát Binh, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
Lại là một trận ồn ào. Có người kêu lên: " Mau nhìn trên mặt sông!" Chỉ thấy sương mù trên mặt sông tản đi, một thân ảnh đạp sóng mà đến.
Lý Cường càng xem càng cảm thấy thú vị, hắn biết người đạp sóng đi tới là một người tu chân, nhìn qua tu vi rất thấp, còn chưa thể bay, mà phải mượn lực lượng của sóng gợn, nhưng ở trong thế tục giới xem ra, điều này đã là khó thể tưởng tượng.
Người nọ rất nhanh đã bước lên bờ sông.
Đó là một hán tử cao gầy mặc cẩm đoạn hoa lệ, nhìn qua chừng bốn mươi tuổi đầu, sắc mặt tái nhợt, hắn chuyển thân đi tới bên người Lâm Cát Binh, nói: " Đồ nhi, không tệ, lấy được Tinh Nguyên Cung rồi, ha ha."
Lâm Cát Binh cười hì hì nói: " Sư tôn, ta đắc thủ rồi."
Người nọ nhìn Lâm Cát Tổ, âm trầm sâm sâm nói: " Còn may ta tới kịp, những người này không thể lưu lại." Hắn rút trường kiếm trên lưng ra, tiến lên. Lâm Cát Binh kêu lên: " Sư tôn, để bọn họ đi thôi."
Sắc mặt Lâm Cát Tổ trầm xuống, phẫn nộ kêu lên: " Lâm Cát Binh, ngươi dám cấu kết cao thủ của Cung Phụng đường Lệ Đường quốc, ta..."
Người nọ cười lạnh nói: " Nếu ngươi biết, thì không lưu ngươi được!" Hắn rất nhanh tiến tới.
Chỉ nghe một trận dây cung vang lên, binh lính của Cố Tống quốc bắn ra mưa tên trong tay, nhất thời mưa tên bay loạn. Người nọ huy động bảo kiếm, thanh quang chớp động, chỉ nghe " ba ba" loạn xạ, không có mũi tên nào bắn trúng hắn.
Lý Cường mỉm cười, hắn biết cung nỏ của binh lính không cách nào làm bị thương người nọ. Hắn lặng lẽ bắn một chỉ về mũi tên nằm trên mặt đất, mũi tên kia lướt bay, tới gần người nọ thì đột nhiên bay xuyên lên, chợt nghe tên kia hét thảm một tiếng, mũi tên từ chân hắn xuyên ngược ra sau mông.
Lâm Cát Tổ mừng rỡ, hắn thúc ngựa lên, vũ động thiết thương muốn giết tới.
Trong lòng Lý Cường âm thầm than thở, dựa vào thân thủ của Lâm Cát Tổ, người nọ cho dù có bị thương nặng hắn cũng không phải đối thủ. Cũng quả nhiên, thiết thương của Lâm Cát Tổ đâm thẳng người nọ, uy lực của một thương này ỷ vào lực ngựa mà xông tới, có vẻ sắc bén cực kỳ. Người nọ cười lạnh một tiếng, một kiếm bắn tới, chỉ nghe một âm thanh vang lên, thiết thương bị hắn tước đoạn. Thân thể người nọ thật nhanh lướt qua đầu ngựa, một quyền đánh văng Lâm Cát Tổ xuống ngựa, trường kiếm chợt lóe, mũi kiếm đã chĩa vào ngực Lâm Cát Tổ.
Lâm Cát Binh hét lớn: " Sư tôn không nên tổn thương hắn."
Tâm niệm Lý Cường vừa động, một đoàn thần dịch lực lặng yên bảo vệ Lâm Cát Tổ.
Người nọ độc ác hung hăng nói: " Ác yêu, cái mông của ta! Con mẹ nó....là ai bắn trúng ta...ta chém chết ngươi!" Một kiếm hắn đâm xuống, Lâm Cát Tổ tuyệt vọng kêu to lên.
Lâm Cát Binh cũng phát ra một tiếng thét chói tai, Tinh Nguyên Cung trong tay hồng quang chớp động, một tiễn đã bắn ra ngoài.
Năng lượng của Tinh Nguyên Cung bắn ra đâm thẳng tới bảo kiếm của người nọ. Thân thủ của người nọ không tệ lắm, cho dù chân bị trúng tên, vẫn như cũ linh hoạt lộn một vòng ra ngoài. Năng lượng tiễn xẹt qua ngực Lâm Cát Tổ, đánh trúng một cọng rễ lớn của đại thụ cách đó không xa, một tiếng nổ ầm ầm, đem gốc đại thụ nọ tạc gãy, đại thụ phát ra tiếng rít quái dị, tà tà ngã xuống đất.
Lâm Cát Binh kêu lên: " Sư tôn, ngươi không phải đã cam đoan không làm hại người nhà ta sao? Tại sao muốn giết ca ca ta?"
Lâm Cát Bổn lăn tròn trở về đội kỵ binh, xoay người lên ngựa, mắng: " Ta biết, ngươi là cao thủ của Lệ Đường quốc Cung Phụng đường Truy Hồn Úy Trì Khang, thật không biết xấu hổ! Ngươi là tu chân cao thủ, vậy mà ra tay với người thường..."
Úy Trì Khang quát to một tiếng: " Lưu các ngươi không được, giết!" Hắn trở tay đem kiếm cắm vào vỏ kiếm, tay lại xuất ra một đạo phù chú. Lý Cường nhìn ra đây chỉ là một Liên Hoàn Phích Lịch lôi rất bình thường, thuộc về một loại âm lôi tầm thường. Lâm Cát Binh hoảng sợ kêu lên: " Sư tôn! Sư tôn...ngươi..."
Cây quạt của Lý Cường nhẹ nhàng huy động, đạo âm lôi nọ lập tức bay lên bầu trời. Liên tiếp tiếng lôi trầm muộn như chuỗi xuyến vang lên, quang hoa chói mắt từ mặt đất bay lên không trung.
Úy Trì Khang hoảng sợ phát giác không đúng, hắn nhìn chung quanh, rống lớn: " Là ai ở một nơi bí mật nào làm loạn, đi ra!" Đồng thời cấp tốc thối lui ra sau.
Hắn lui tới bên người Lâm Cát Binh, đưa tay cướp lấy Tinh Nguyên Cung. Lâm Cát Binh không kịp đề phòng, trong tay đã trống rỗng. Không đợi hắn nói chuyện, Úy Trì Khang quát: " Hỗn đản, ngay cả sư tôn cũng dám đánh, ngươi cút cho ta!" Hắn một cước đá vào chân Lâm Cát Binh, đá văng hắn ra ngoài.
Lâm Cát Binh ngã quỵ trên mặt đất, cả người đều cũng choáng váng, hắn nhìn chằm chằm Úy Trì Khang, lẩm bẩm: " Nguyên lai bọn họ nói là thật....đều là thật, sư tôn..sư...ngươi là vì Tinh Nguyên Cung mới thu ta sao?"
Úy Trì Khang cười lạnh một tiếng, cắn răng rút mũi tên trên người ra, định đứng dậy đánh về phía mặt nước, ai ngờ thân hình mới vừa động, liền phảng phất như bị đánh vào một bức tường vô hình. " Phanh" một tiếng té ngã trên mặt đất. Hắn đột nhiên hiểu được, nơi này quả thật đang cất giấu một cao thủ lợi hại, hắn tức giận quát: " Là ai đang giở trò, là ai?"
Lâm Cát Tổ thống lĩnh binh lính nhân cơ hội vây quanh Úy Trì Khang. Lâm Cát Binh cũng bị mấy binh lính trói lại, hắn căn bản là không có phản kháng, chỉ là thống khổ cúi đầu, trong miệng không biết đang nói thầm cái gì. Hắn thật sự chịu không được đả kích bị sư tôn lừa gạt, không nghĩ tới người tu chân mà cũng bội khí tín nghĩa như thế.
Úy Trì Khang không sợ binh sĩ này, nhưng lại rất sợ hãi vị cao thủ bí mật kia. Binh lính bao vây cũng rất sợ hãi Úy Trì Khang, dựa vào thân phận người tu chân, những binh lính này cũng không muốn động thủ đối với hắn, người của lục địa đối với người tu chân có vô hạn sợ hãi và sùng bái, tuyệt không dám dễ dàng đắc tội người tu chân.
Thiết thương của Lâm Cát Tổ đã bị gãy đoạn, hắn xuất ra cây đao bên hông, chỉ vào Úy Trì Khang nói: " Buông Tinh Nguyên Cung ngươi có thể rời đi, nếu không người tu chân của Cố Tống quốc sẽ không buông tha cho ngươi."
Úy Trì Khang đột nhiên vọt đến phía sau Lâm Cát Tổ, kẹp lấy cổ Lâm Cát Tổ, trong tay xuất ra một phi kiếm sáng ngời, quát: " Đi ra, ngươi đi ra!"
Tất cả mọi người ngây ngốc nhìn hắn, cái gì mà đi ra không đi ra, không ai nghe hiểu được, chỉ có Lý Cường biết, tiểu tử này là đang kêu mình đi ra.
Lâm Cát Tổ bị hắn kẹp cổ đến đỏ bừng mặt, hắn cố hết sức nói: " Ngươi kêu ai đi ra?"
" Hắn là đang gọi ta."
Lý Cường phe phẩy cây quạt đi tới.
Bọn lính nhanh tránh ra một đường đi. Lý Cường đi tới trước người Úy Trì Khang, dùng cây quạt chỉ vào hắn nói: " Buông hắn ra đi, cho dù ngươi giết chết hắn thì thế nào? Ta và chủ nhân cây cung này có quen biết, cho nên ngươi lưu lại Tinh Nguyên Cung rồi lập tức rời đi đi, ta cũng không thèm quản mấy chuyện rối loạn này của các ngươi."
Úy Trì Khang nghiêm mặt nói: " Ngươi thả ta đi, ta để lại hắn, Tinh Nguyên Cung ta phải mang đi."
Lý Cường lắc đầu nói: " Người tu chân của Lệ Đường quốc Cung Phụng đường như thế nào mà không tiến bộ như vậy, thật là làm mất mặt người tu chân, nếu ngươi vẫn còn tham lam như vậy, ta sẽ không quản khó khăn, cho ngươi đến Cung Phụng đường của Cố Tống quốc mà du ngoạn."
Sắc mặt Úy Trì Khang liên tục trắng xanh không ngừng, rốt cuộc hắn hét lớn: " Ta và các ngươi liều mạng!"
Phi kiếm dài một thước tám trong tay Úy Trì Khang hung hăng hướng tới cổ Lâm Cát Tổ, nhưng hắn đột nhiên phát hiện mình toàn thân vô lực, căn bản không cách nào nhúc nhích.
Lâm Cát Tổ liều mạng giãy dụa, trong giây lát cảm thấy tay của Úy Trì Khang buông lỏng ra, hắn ra sức tránh thoát đi ra ngoài, chạy ra vài bước thì quay đầu lại nhìn, Úy Trì Khang vẫn duy trì động tác nguyên bản, một tay co lại một tay cầm chặt phi kiếm lóe sáng.
Lý Cường hì hì nói: " Nói ngươi không nghe, được rồi, để cho bọn họ mang ngươi về Cố Tống quốc Cung Phụng đường thôi." Hắn dùng cây quạt điểm nhẹ lên vai Úy Trì Khang, phong bế công lực đồng thời cũng giải mở cấm chế vừa rồi.
Thương cảm Úy Trì Khang gặp Lý Cường, căn bản là không cách nào phản kháng, hắn đột nhiên cảm thấy mình có thể động đậy, liền không chút suy nghĩ phóng đi về phía bờ sông. Hắn giơ phi kiếm dài một thước tám, khí thế hung hung bộ dáng làm cho đám binh lính phải nhanh chóng tránh ra một đường đi. Người này còn muốn đạp sóng mà đi, ai ngờ một đầu chúi vào trong nước, hắn luống cuống tay chân ngụp lặn trong nước, nguyên lai hắn không biết bơi lội.
Lý Cường đưa tay hư trảo, Úy Trì Khang phảng phất như bị một bàn tay to vô hình chụp lên từ trong nước, hắn ô oa kêu loạn bị lôi ngược lên bờ, trong tay cũng còn cầm chắc thanh phi kiếm dài một thước tám kia, nhìn bộ dáng chuôi phi kiếm này là bảo bối của hắn.
Lâm Cát Tổ lúc này mới nhìn ra Úy Trì Khang chẳng khác gì người thường, đã tan mất lực lượng tu chân, hắn không chút khách khí ra lệnh binh lính nắm lấy hắn, giật lại Tinh Nguyên Cung và thanh phi kiếm nọ, ngay cả trường kiếm trên lưng Úy Trì Khang cũng thu đi, làm Úy Trì Khang tức giận đến kêu to, chỉ chốc lát sau hắn đã bị binh lính trói gô lại.
Úy Trì Khang nhìn chằm chằm Lý Cường, không cam lòng kêu lên: " Ngươi là ai? Ngươi hẳn là tu chân tiền bối, tại sao nhúng tay vào chuyện của Lệ Đường quốc chúng ta."
Lý Cường đi tới trước mặt hắn, thở dài: " Vốn ta cũng không nghĩ sẽ quản nhàn sự này của các ngươi, không khéo chính là chuôi Tinh Nguyên Cung này là ta đưa cho Lâm Phong Hợp, mặt khác ta là bằng hữu của Cố Tống quốc Thánh Vương, ngươi nói, ta có nên quản hay không?"
Lâm Cát Tổ đứng ở bên cạnh Lý Cường, hắn vừa nghe thì biết Lý Cường là ai rồi, lập tức " phác thông" quỳ xuống trên mặt đất: " Cát Tổ bái kiến vương gia." Binh lính chung quanh nhìn thấy thiếu tướng quân đã quỳ xuống rồi, nên cũng " hoa lạp lạp" đồng loạt quỳ xuống: " Bái kiến vương gia."
Úy Trì Khang nhất thời than thở, hắn cũng đã biết Lý Cường là ai. Tại các quốc gia nơi lục địa này, cơ hồ mỗi người đều cũng biết Cố Tống quốc có hai cao nhân cực kỳ lợi hại, một là Thánh Vương Hầu Phích Tịnh, còn một là huynh đệ của hắn Lý Cường.
Lý Cường cười nói: " Lâm Cát Tổ, không cần bái ta, mang binh lính hồi doanh đi thôi, mặt khác hãy thả Lâm Cát Binh ra, nếu hắn trở về, e rằng sẽ rất thảm phải không?" Hắn dùng cây quạt điểm Lâm Cát Binh, chỉ thấy dây thừng trói trên người hắn đều vỡ vụn. Lâm Cát Binh " phác thông" quỳ gối trước mặt Lý Cường, bật khóc lớn.
Lâm Cát Tổ đứng dậy, nói: " Vương gia, thái tổ gia vẫn rất nhớ nhung ngài, lão nhân gia rất hối hận không đi theo ngài tu chân."
Lý Cường biết Lâm Phong Hợp bởi vì được ăn tiểu Bồi Nguyên Đan, hơn nữa được học chút ít tu chân pháp môn, cho nên đến bây giờ vẫn còn sống, chỉ là hắn muốn tu chân thì đã muộn, dù sao tuổi đã quá già.
Lý Cường gật đầu nói: " Phong Hợp thì được rồi, trở về giúp ta hỏi thăm, đáng tiếc công danh tâm của hắn quá nặng, không thích hợp tu chân a." Lâm Phong Hợp lúc này đã có thân phận là quận vương, bởi vì chiến công cao dày, Lâm gia thành danh môn đại tộc nổi danh của Cố Tống quốc, con cháu môn nhân làm quan vô số, hắn xem như cũng là nguyên huân đại lão của Cố Tống quốc.
Lâm Cát Tổ cung kính đáp: " Thái tổ gia thân thể còn tốt lắm, vương gia..."
Lý Cường cắt lời hắn: " Cát Tổ, đừng gọi ta vương gia, vương gia như ta cho tới bây giờ cũng không chứng thật."
Lâm Cát Tổ cũng rất cơ trí, lập tức sửa lời nói: " Thái tổ bá, có thể thỉnh mời ngài về nhà không? Thái tổ gia phi thường tưởng niệm ngài, lão nhân gia từng nhiều lần nói, nếu có thể gặp lại thái tổ bá...dù là chết cũng nhắm mắt."
Lý Cường thở dài trong lòng, ngoại trừ những lão bằng hữu đang tu chân thì vẫn còn sống, những người khác đều cũng khó sống đến bây giờ, lúc đầu nếu Lâm Phong Hợp quyết định tu chân, thì mình cũng sẽ không cự tuyệt. Hắn nói: " Cát Tổ, ta thạm thời sẽ không đến đại đô, đây là ba viên linh đan, đưa cho thái tổ gia ngươi, để cho hắn phục dụng, sau này có lẽ còn có cơ hội gặp lại, các ngươi đi thôi."
Lâm Cát Tổ không dám nói thêm nữa, quỳ xuống dập đầu cáo biệt, sau đó đứng dậy lên ngựa, mang theo binh lính và Úy Trì Khang phóng nhanh đi, thủy chung không nói thêm lời nào với Lâm Cát Binh.
Lâm Cát Binh thương cảm nhìn Lý Cường, hắn đã ngừng khóc. Lý Cường dùng cây quạt nhẹ nhàng gõ vào đầu hắn, nói: " Đi theo ta." Hắn xoay người đi vào quán.
Người trốn ở những mô đất bên bờ sông cũng đi về hướng quán trà. Lý Cường ngồi xuống, nói: " Cát Binh, ngươi định làm sao bây giờ?"
Người trong quán cũng không biết thân phận của Lý Cường, vừa rồi bọn họ cũng lẩn đi rất xa, chỉ biết Lý Cường và Lâm Cát Binh đều là người rất lợi hại, bởi vì bọn họ không chút thương tổn đang ngồi trong quán.
Tiểu cô nương kia cố hết sức nâng một cái khay đi tới, Lý Cường vội vàng đưa tay đặt lên trên bàn. Tiểu cô nương nói: " Đại thúc, đây là lương khô chuẩn bị cho ngài." Bạn đang xem tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Lâm Cát Binh không quan tâm, chỉ lặng yên gật đầu nói: " Tiểu muội muội, ngươi cứ đi làm việc đi."
Trầm mặc một hồi lâu, Lâm Cát Binh cười khổ nói: " Cháu có thể chạy đi đâu nữa chứ? Ai, cháu chỉ nghĩ rằng muốn đi tu chân, nhưng thái tổ gia không đồng ý cho cháu đi Cung Phụng đường, mà chỉ muốn cho cháu đi thi công danh...cho nên..."
Lý Cường lắc đầu, nói: " Vì muốn tu chân mà ngươi có thể phản bội cả gia tộc hay sao?"
Lâm Cát Binh xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng nói: " Cháu là thứ xuất, ở trong gia tộc không có địa vị gì..."
Lý Cường nghe không hiểu, ngạc nhiên nói: " Cái gì là thứ xuất?"
Lâm Cát Binh khổ sở nói: " Chính là do vợ nhỏ sinh...ai...mẫu thân qua đời rồi, không ai quan tâm tới cháu..."
Lý Cường là người hiện đại xuất thân rồi đi tu chân, đối với chuyện cổ xưa phong kiến không có khái niệm gì, không hiểu được hay cảm thụ được một đứa nhỏ do tiểu thiếp sinh ra có thân phận trong gia tộc như thế nào, mặc dù không thiếu tiền tài, nhưng là không có địa vị gì. Hắn nói: " Cát Binh, dù gia tộc đối với ngươi thế nào, ngươi cũng không nên cấu kết với người ngoài, ăn trộm bảo bối trong nhà đi tu chân a."
Lâm Cát Binh bất đắc dĩ nói: " Sư tôn...ai, hắn đáp ứng cháu, chỉ cần lấy được Tinh Nguyên Cung thì sẽ dạy cháu tu chân, ai biết hắn chỉ muốn lợi dụng cháu ăn trộm Tinh Nguyên Cung, thái tổ gia nếu biết được, cháu nhất định sẽ bị gia pháp trừng phạt đến chết, cháu không thể về được nữa." Hắn mờ mịt nhìn Lý Cường, không biết Lý Cường làm sao an trí cho mình.
Lý Cường suy nghĩ một chút nói: " Nếu ngươi muốn tu chân đến như vậy, ta truyền cho ngươi một tu chân pháp môn, đi theo ta." Hắn đứng dậy đi ra khỏi quán.
Lâm Cát Binh quả thật không dám tin tưởng chính lỗ tai của mình, hắn vì tu chân phí tận tâm lực, thậm chí không tiếc cùng cả gia tộc kháng tranh, cuối cùng cái gì cũng không xong, bây giờ mình cái gì cũng không cần làm, mà thái tổ bá đương nhiên lại chịu truyền thụ tu chân pháp môn. Hắn ngây ngốc sợ run rẩy cả người, mừng rỡ đi theo sát phía sau.
Nước dưới Thanh Vị Giang trong suốt, ở bên bờ có thể nhìn thấy cá bơi lội dưới nước thật rõ ràng, bùn đất tạo thành tảng lớn, thỉnh thoảng có những con chim hoang dã bay lên, trong thiên địa thật yên lặng. Lý Cường đứng yên tay chắp sau lưng nhìn mây bay ở chân trời, chậm rãi nói: " Cát Binh, ngươi nghĩ tu chân mục đích có lẽ là vì chứng minh cái gì, hoặc là vì muốn thay đổi sự tự ti địa vị, ta nói cho ngươi...tất cả đều là không hết, ngươi thật sự muốn tu chân hay sao?"
Lâm Cát Binh " phác thông" quỳ xuống, hai đầu gối lún sâu vào trong cát bùn, bách thiết nói: " Cháu muốn tu chân! Cháu không phải vì muốn chứng minh cái gì, mà chỉ là muốn chạy trốn sự dây dưa của thế tục giới, cầu thái sư bá truyền tu chân pháp môn cho cháu."
Lý Cường cảm thấy có chút ngoài ý muốn, hắn không nghĩ tới Lâm Cát Binh lại có ý niệm tránh thế trong đầu, tự mình lúc đầu không phải cũng có ý nghĩ như vậy hay sao? Hắn quay đầu lại, nói: " Được rồi, gặp mặt coi như là duyên phận, nơi này có một đoạn pháp quyết tu chân, ta chỉ nói ba lần, nhớ được hay không phải nhìn vào duyên phận của ngươi thôi." Hắn thong thả đọc qua một lần tu chân pháp quyết. Đây là một bộ pháp quyết phi thường đơn giản do hắn sửa sang lại, Lâm Cát Binh ngưng thần chăm chú mạnh mẽ ghi nhớ.
Ba lần qua đi, Lâm Cát Binh không dám nói chuyện, chỉ liều mạng cố gắng ghi nhớ vào lòng. Một lát sau, Lý Cường bắt đầu giải thích nội dung pháp quyết bên trong. Hai người hỏi qua lại một chút vấn đề, Lý Cường cho hắn mười hai khối trung phẩm tiên thạch, nói: " Trúc cơ dùng tiên thạch tiến cảnh sẽ nhanh hơn."
Lý Cường xoay người nhìn vào bụi rậm bên bờ sông, nói: " Tiểu nha đầu, đừng trốn, ra đi."
Bụi rậm chợt chớp lên, tiểu cô nương trong quán trà kia đi ra, nàng xấu hổ nói: " Đại thúc, cháu không phải cố ý nghe lén, cháu..."
Lý Cường cười nói: " Nga, ngươi là sợ ta không trả tiền thì bỏ đi, có đúng không?"
Vẻ mặt tiểu cô nương đỏ bừng, không biết nói thế nào mới tốt. Lý Cường cười nói: " Ngươi tên là gì?" Tiểu cô nương cúi đầu, nhỏ giọng nói: " Cháu gọi là Diệp Tử, tiểu danh là Oa Oa."
Không đợi Lý Cường nói nữa, Diệp Tử đỏ mặt hỏi: " Đại thúc, cái gì gọi tâm trận?"
Lý Cường chấn động, hỏi: " Vừa rồi chúng ta nói chuyện ngươi đều nghe thấy được?" Diệp Tử gật đầu.
Lý Cường hỏi: " Nguoi...ngươi đều có thể ghi nhớ?"
Diệp Tử kiêu ngạo, ngẩng đầu lên, một chữ rõ ràng đọc lại một lần pháp quyết của Lý Cường đã nói. Lâm Cát Binh than thở: " Trời ạ, tiểu cô nương này thật sự không tưởng nổi..." Hắn phát giác mình đã nhớ lầm vài chỗ trong đó.
Lý Cường ngồi xổm xuống, giải thích một lần nguyên lý của tâm trận. Diệp Tử lại hỏi: " Nếu không cần tiên thạch trúc cơ, chỉ dựa vào pháp quyết tu luyện sẽ rất chậm chạp sao?"
Lý Cường cười gật đầu nói: " Có tiên thạch rất nhanh là có thể trúc cơ, không có thì tiến cảnh tương đối chậm, ngươi bao tuổi rồi? Có đi học không?"
Diệp Tử lắc đầu nói: " Oa Oa năm nay mười ba tuổi, là ông nội dạy chữ cho Oa Oa, Oa Oa không có đi học."
Lý Cường nghĩ thầm: " Khó trách tiểu nha đầu có thể nghe hiểu được, theo ngộ tính của nàng, ông nội nàng nhất định không phải người thường." Hắn nổi lên lòng yêu mến tài, đồng dạng xuất ra mười hai khối trung phẩm tiên thạch, đưa cho Diệp Tử nói: " Oa oa, tặng cho ngươi, nếu là muốn tu chân, thì dùng nó trúc cơ, nếu không thì ngươi có thể đem tiên thạch này bán đi, coi như đại thúc cho ngươi của hồi môn đi." Hắn nhịn không được nói đùa một câu.
Diệp Tử tuy nhỏ tuổi, nhưng cũng cực kỳ thông minh, nàng đỏ mặt nói: " Oa Oa không lấy chồng đâu, Oa Oa muốn ở với ông nội."
Lão nhân nấu nước trong quán kia tập tễnh đi tới, nói: " Oa Oa, con đến bờ sông làm gì? Mau trở về châm trà cho khách đi." Diệp Tử cuống quýt đem tiên thạch nhét vào trong lòng ngực, lớn tiếng nói: " Ông nội, con đi lên ngay."
Lâm Cát Binh kinh ngạc nhìn lão nhân kia, đột nhiên nói: " Khó trách...khó trách...hắn là Xu Mật viện..."
Lão nhân kia liếc mắt nhìn hắn, nói: " Khách quan, ngươi nhận lầm người rồi, ta chỉ là một lão nhân bán nước trà, Oa Oa, mau trở về." Lão nhân mang theo Diệp Tử đi về quán, tiểu nha đầu vui vẻ vẫy tay từ biệt Lý Cường.
Lý Cường nói: " Cát Binh, mọi người có cơ duyên của họ, ngươi tìm một chỗ ẩn cư, chậm rãi tu luyện, nếu tu luyện thành, ngươi có thể đi tới Phong Duyên Tinh Cổ Kiếm Viện, cứ nói là ta giới thiệu ngươi đến."
Lâm Cát Binh cái hiểu cái không lắng nghe, nghi hoặc nói: " Cái gì là Phong Duyên Tinh Cổ Kiếm Viện? Ở nơi nào?" Hắn căn bản không có khái niệm về tinh cầu.
Lý Cường không khỏi nở nụ cười, hắn vỗ vai Lâm Cát Binh nói: " Tiểu tử, thiên hạ rất lớn, chỉ có đợi tu luyện đạt thành, ngươi mới có thể hiểu được, được rồi, ngươi đi đi."
Lâm Cát Binh nhìn kỹ Lý Cường nói: " Thái sư bá, Cát Binh vĩnh viễn sẽ không quên ngài, ngài yên tâm, Cát Binh nhất định sẽ tu luyện thành công." Nói xong trịnh trọng dập đầu ba cái, xoay người chạy đến chỗ quán trà, nhảy lên ngựa phi đi.
Lý Cường mỉm cười, cất bước đi ra sông.
Diệp Tử ở trong quán nhìn thấy, không khỏi kêu lên: " Ông nội mau nhìn!"
Người trong quán nhìn thấy sợ hãi than thở không thôi, chỉ thấy Lý Cường một thân áo trắng, phiêu nhiên hướng bên kia bờ Thanh Vị Giang đi đến, nước sông trong suốt phảng phất như là một con đường lớn rộng rãi, Lý Cường càng đi càng xa, rất nhanh đã biến mất trong sóng nước bên bờ xa xa.
Ông nội nhỏ giọng nói: " Đó là người tu chân, là người không tưởng tượng nổi a." Hai mắt Diệp Tử tỏa sáng, nàng âm thầm hạ quyết tâm, tự mình cũng muốn phải tu chân. Nàng sờ sờ tiên thạch trong lòng ngực, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười.
Lý Cường tiếp tục chậm rãi đi về phía trước không mục đích, hắn còn không nghĩ ra sau này nên làm gì bây giờ. Bất tri bất giác, hắn đã đi ra khỏi lục địa.
Dần dần, cảnh sắc chung quanh càng ngày càng hoang vu, lục địa cũng hiếm thấy dần, từng khối lớn nham thạch tán lạc rơi trên mặt đất, địa thế trở nên phập phồng không bằng phẳng. Lý Cường hoàn toàn không thèm để ý tới hoàn cảnh nơi này, những tinh cầu ác liệt hơn hắn cũng đã kiến thức qua, hắn vô ý thức đi về phía trước, trong lòng còn đang tính toán làm sao tìm được tư liệu về Hâm Ba Giác, làm sao ứng đối với người từ tiên giới tới.
Xa xa mơ hồ truyền đến một tiếng kêu hống, chỉ chốc lát sau, lại một tiếng rống vang lên, lần này thanh âm rõ ràng rất nhiều, Lý Cường xoay người hướng theo phương hướng truyền đến tiếng rống đi đến.