Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 174



Xích Minh ma tôn bĩu môi, vui vẻ cười nói: " Có nhìn thấy không, đây là Tiên Lệ ít nhất cũng đã thuế biến qua ba trăm lớp da, ha ha, nó đã có linh mật, thật sự là bảo bối khó được a."

Lúc này Lý Cường mới nhìn Tiên Lệ đang quấn quanh trên người hắn, đó là một sinh vật giống loài rắn, đầu hình tam giác có hai sừng màu đỏ, thân thể tráng kiện màu hồng hoàng giao nhau, tương đối kỳ lạ chính là bụng của nó có một vòng tròn gì đó. Lý Cường bây giờ kiến đa thức nghiễm( hiểu biết nhiều), đối với bộ dáng kỳ quái của Tiên Lệ cũng không cảm thấy gì nữa.

Lý Cường cười hỏi: " Tiểu Minh a, sao nơi này lại rối loạn như vậy, ngươi đã đánh nhau với ai?"

Xích Minh ma tôn nào dám nói là do mình cố gắng cởi Ma Cấm, hắn lảng sang chuyện khác: " Chờ ta một chút được không a, ta phải có chút thời gian tu luyện Tiên Lệ, hà hà, vật này thật là ương bướng, quấn quýt mãi làm ta thật khó chịu." Thật ra hắn vốn không thèm quan tâm đến chuyện bị Tiên Lệ quấn quanh, hắn nói như vậy chỉ muốn dời đi lực chú ý của Lý Cường.

Lý Cường nhìn hai bên, tìm một khối nham thạch nhô lên ngồi xuống, đưa tay ra dấu cho Xích Minh ma tôn cứ tu luyện, trong lòng hắn vô cùng tò mò, không biết đại thần ma làm sao tu luyện Tiên Lệ, ở thế giới này là chuyện phi thường hiếm có. Xích Minh ma tôn không nghĩ tới Lý Cường lại dễ nói chuyện như vậy, hắn tiện tay trảo Tiên Lệ lôi ra, đắc ý cười to nói: " Bảo bối của ta, vận khí của ngươi đến rồi." Tiên Lệ như đã phát giác ra chuyện gì, phát ra tiếng rít bén nhọn.

Hai tay Xích Minh hiện lên một tầng ma diễm màu xanh, hắn há mồm phun ra một đạo huyết diễm màu đỏ, Tiên Lệ bị hai chủng loại lực lượng khác nhau bao phủ, bắt đầu chậm rãi thu nhỏ lại. Lý Cường cảm giác được sự thống khổ của Tiên Lệ, không khỏi lắc mạnh đầu, hắn biết bị Xích Minh ma tôn tu luyện xong Tiên Lệ sẽ biến thành vũ khí, hơn nữa lại là một vũ khí còn sống, hắn muốn ngăn cản Xích Minh ma tôn tu luyện, nhưng chuyển niệm vừa nghĩ, hắn lại nhẫn nhịn, kỳ thật thái độ của mình đối với loài sinh vật này cùng Xích Minh ma tôn cũng không khác nhau, đó cũng là tàn nhẫn. Nghĩ tới đây, hắn nhịn không được thở dài, đối với Xích Minh ma tôn ít đi một phần địch ý, bởi vì sinh tồn chi đạo của ma đầu chính là như thế này.

Tiên Lệ dài năm, sáu thước từ từ thu nhỏ lại. Xích Minh ma tôn xuất ra một đoàn khí quyển màu đỏ, ra tay liền hóa thành đường kính dài chừng ba thước, vòng tay lớn hai bên phát xuất ra từng đạo quang hoa phấn sắc, đem Tiên Lệ hút đi tới. Mắt nhìn Tiên Lệ một vòng quấn quanh bên trên, Xích Minh ma tôn đắc ý động ngón tay, theo ngón tay xao động, cự hoàn từ từ thu nhỏ lại, Tiên Lệ cũng theo cự hoàn thu nhỏ mà bị áp súc nhỏ đi, rất nhanh, cự hoàn lui về thước tất đầu tiên, Xích Minh ma tôn đưa tay tiếp lấy.

Xích Minh ma tôn thật dễ dàng luyện hóa Tiên Lệ, Tiên Lệ bị luyện chế thành một thủ hoàn( vòng tay)không lớn lắm. Lý Cường đưa tay cầm lấy xem xét, chỉ thấy Tiên Lệ này tinh xảo tới cực điểm, bởi vì giữ lại được nguyên hình của Tiên Lệ, mỗi một chi tiết đều tỉ mỉ hoàn mỹ, Lý Cường cảm thấy Tiên Lệ do đại thần ma tu luyện có thể gọi là ma bảo, hắn nhịn không được khen: " Nghĩ không ra Tiểu Minh cũng là luyện khí tông sư a."

Xích Minh ma tôn thiếu chút nữa bị Lý Cường làm cho tức giận đến hộc máu, đường đường là một đại thần ma của hắc ma giới, bị hắn trái một câu phải một câu gọi là Tiểu Minh này Tiểu Minh nọ, chẳng những không có mặt mũi, hơn nữa bị hắn gọi mãi đến tự mình đều cũng sắp quên mình là chí tôn của hắc ma giới. Hắn vô cùng bất đắc dĩ nói: " Ai, lão huynh giúp đỡ một chút đi, đừng gọi là Tiểu Minh nữa có được hay không? Ta cầu ngươi đó, con Tiên Lệ này ta tặng cho ngươi, đổi cách gọi có được hay không?" Hắn thật không quen cầu người, nếu lúc này bên cạnh mà có người khác, có bị đánh chết hắn cũng sẽ không nói như vậy.

Lý Cường giở khuôn mặt tươi cười nói: " Không được, tặng ma bảo cho ta? Ta không dám lấy a, vạn nhất bị người hiểu lầm ta là ma đầu thì thê thảm rồi, ngươi đang hối lộ ta hay là hại ta a, không gọi ngươi tiểu Minh chẳng lẽ gọi ngươi là lão Minh hay sao? Vậy nghe cũng không hay phải không? Bỏ đi, cứ gọi ngươi là tiểu Minh tốt hơn, ngươi biến thành tiểu nam hài là được rồi mà." Hắn cố ý đả kích ý khí của Xích Minh ma tôn, cho nên mới cố ý nói như vậy.

Xích Minh ma tôn quả thật không biết nói cái gì mới tốt, một hồi lâu hắn vô lực nói: " Ngươi mới là đại thần ma! Ngươi...ngươi so với Khai Hoàng ma tôn còn ghê tởm hơn...ngươi..."

Lý Cường đột nhiên phát giác Xích Minh ma tôn cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng, hắn có điểm không rõ tại sao, có lẽ bởi vì có Ma Cấm trên thân.

Hắn không để ý tới lời Xích Minh ma tôn nói, đi vào truyền tống trận, nói: " Đi thôi, ta còn muốn chạy về Lâm Minh Tinh."

Xích Minh ma tôn hận hận đi theo vào, trong miệng còn đang nói thầm mắng mỏ gì đó.

Lý Cường đối với truyền tống trận cũng đã phi thường thuần thục, hắn mang theo Xích Minh ma tôn truyền tống đến một tinh cầu khác, lập tức đã bị bảy, tám người tu chân vây quanh. Lý Cường rất ngoài ý muốn nhìn đám người tu chân này, hắn tiến lên vui vẻ hô: " Chào các ngươi, xin hỏi đây là địa phương nào?"

Đây là một đám người tu chân mặc bào phục màu nâu đậm, người tu chân cầm đầu mặc bào phục màu đen, hắn nghi hoặc hỏi: " Các ngươi từ nơi nào truyền tống tới? Nơi này thuộc tinh thạch quáng khu của Dã Sương Lâu, người tu chân của môn phái khác không thể đến đây, kỳ quái, các ngươi làm sao mà tới?"

Lý Cường bây giờ đối với tinh thạch rất mẫn cảm, hắn cần nhất chính là tinh thạch. Còn chưa chờ hắn trả lời, Xích Minh ma tôn đã làm trước, hai mắt hắn tỏa ánh sáng, nước miếng đã nhịn không được mà chảy ra, cơ hồ như muốn nói: " Nga yêu, ta thích a, lại đây!" Cánh tay hắn đột nhiên dài ra, một cái liền chộp được cổ người tu chân cầm đầu, kéo hắn tới bên người mình.

Người tu chân bên cạnh đồng thời kêu lên sợ hãi, đều mặc vào chiến giáp bắn ra phi kiếm.

Lý Cường nhìn thấy chuyện xảy ra ngoài ý muốn, chưa kịp ngăn cản, ba đạo kiếm quang đã như điện chớp bắn thẳng lên thân. Lý Cường quát to: " Tiểu Minh ngươi dám!" Tay hắn xuất ra chụp thẳng vào phi kiếm đang phóng tới.

Xích Minh ma tôn nghe ra Lý Cường phi thường tức giận, hắn chợt do dự. Bây giờ hắn thật có chút sợ Lý Cường, từ khi nếm qua sự lợi hại của Ma Cấm, hắn thật sự không muốn nếm thử lại lần nào, nhưng hắn lại không nỡ bỏ qua người tu chân mỹ vị đại bổ, nhìn người tu chân trong tay kia, rồi lại nhìn Lý Cường, Xích Minh ma tôn cũng không biết làm sao mới tốt.

Ngoại trừ ba đạo kiếm quang bắn về phía Lý Cường, những phi kiếm còn lại đều bắn về phía Xích Minh ma tôn, tu vi của mấy người tu chân này cơ bản đều chỉ tới Nguyên Anh kỳ, đối với Lý Cường và Xích Minh ma tôn cơ hồ không có gì uy hiếp. Hai tay Lý Cường trảo ra, ba đạo kiếm quang rơi vào trong tay hắn, Xích Minh ma tôn càng thêm lợi hại, hắn căn bản không để ý tới phi kiếm đang phóng tới, tùy ý cho phi kiếm xuyên thân bay qua, hắn bĩu môi hắc hắc cười vang, kêu lên: " Tiêu rồi, phi kiếm rớt rồi, hắc hắc!"

Phi kiếm xuyên qua thân thể Xích Minh ma tôn, giống như là bị ô nhiễm, kiếm quang phát ra màu đỏ ảm đạm, lập tức liền mất đi khống chế, trong tiếng đinh đinh đều rơi xuống mặt đất. Những người tu chân này nhất thời hoảng loạn thành một đoàn, trong đó có một người tu chân phát ra tiếng huýt sáo dài cảnh báo, hắn quát lớn: " Chúng ta mau lui lại."

Trong lòng Lý Cường cười khổ, tràng tranh đấu này thật sự là ngoài ý muốn. Hắn quát Xích Minh ma tôn: " Buông hắn ra!"

Xích Minh ma tôn cả giận nói: " Ngươi biết hắn sao? Hắn có quan hệ gì với ngươi? Không buông!" Hắn thật sự có chút không nỡ buông mỹ vị trong tay ra. Người tu chân kia bị Xích Minh ma tôn bóp chặt cả người xụi lơ, căn bản là vô lực phản kháng, hắn trơ mắt nhìn chằm chằm Xích Minh ma tôn, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Lý Cường tới gần nói: " Mụ nội ngươi, còn không buông tay thì đừng trách ta không khách khí!"

Xích Minh ma tôn bị chọc tức, hắn quát: " Ta đói bụng!" Người nghe được đều rợn tóc gáy.

Lý Cường mắng: " Hỗn đản! Ngươi đói bụng ta không xen vào, nhưng ngươi tuyệt đối không thể thương tổn hắn!" Lý Cường không muốn lập tức sử dụng Thất Tự tiên huyền, trong lòng hắn rõ ràng, sử dụng Ma Cấm quá nhiều, một ngày nào đó sẽ làm cho hắn tìm được cách hóa giải, biện pháp tốt nhất là vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, chỉ cần có thể khống chế hành động của hắn, thì đã đạt được mục đích rồi.

Những người tu chân này nghe xong cũng hồ đồ, hai người này thật sự là rất kỳ quái, tiểu tử kia mười phần tà khí, lời nói của hắn càng làm cho người ta khi nghe xong thì từ trong đáy lòng khởi lên hàn khí: " Ta đói bụng." đây là lời nói gì chứ, chẳng lẽ hắn muốn ăn thịt người?

Xích Minh ma tôn nghĩ đến uy lực của Ma Cấm không khỏi rét lạnh, hơn nữa hắn biết, chỉ cần Lý Cường nói ra một nhuyễn tự, thì đừng nói mình muốn ăn thịt người, ngay cả muốn đứng thẳng cũng không đứng nổi. Hắn do dự một chút, nhìn thấy bộ dáng Lý Cường tựa như muốn động thủ, hắn tức giận nói: " Ngươi độc! Ngươi độc..." Rồi đưa tay ném người tu chân kia ra ngoài.

Người tu chân ở không trung xoay mấy vòng rồi té ngã " ba tháp" một tiếng nằm dài trên mặt đất, những người tu chân khác vội vàng bước lên phía trước nâng hắn dậy. Lý Cường nói: " Xin lỗi, đồng bạn của ta đầu óc không tốt, các vị đừng kỳ quái, đây là phi kiếm của ai? Trả cho các ngươi." Hắn đưa thanh phi kiếm qua.

Xích Minh ma tôn ngang ngược nói: " Đầu óc ngươi mới có vấn đề, ai, đáng tiếc! Đáng tiếc!"

Hơn mười đạo kiếm quang từ xa xa phóng tới, Lý Cường biết phiền toái đã đến. Những người tu chân này lui về phía sau một khoảng cách, cũng không nói lời nào, lẳng lặng chờ đợi. Rất nhanh, kiếm quang trên bầu trời đã rơi xuống.

Lý Cường cảm ứng một chút, trong đám người tu chân mới tới không phát hiện ra có cao thủ lợi hại nào, chỉ có một người có tu vi Xuất Khiếu kỳ, còn lại đều là người tu chân đạt tới Nguyên Anh kỳ.

Xích Minh ma tôn chằm chằm nhìn những đại bổ phẩm này, biết mình không thể ra tay, hắn đặt mông ngồi trên mặt đất, hữu khí vô lực than thở: " Phiền a! Nhìn thấy mà không được ăn...ai!" Hai người cứ như vậy vừa đứng vừa ngồi mà yên lặng chờ.

Chỉ chốc lát sau, đám người tu chân kia tụ tập lại gần, người cầm đầu chính là vị cao thủ có tu vi Xuất Khiếu kỳ, hắn cẩn thận đánh giá hai người trước mắt, càng xem thì trong lòng càng giật mình, hai người này cho hắn cảm giác thâm sâu khó lường. Hắn do dự một chút, đi tới trước mặt Lý Cường, vén lên cái nón chụp của bào phục màu đen, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, Lý Cường có chút sửng sốt, nguyên lai là một nữ tu chân. Xích Minh ma tôn vốn đang cúi đầu ủ rũ ngồi trên mặt đất, vừa nhìn thấy nữ người tu chân này, hắn " sưu" một tiếng đứng lên, vẻ mặt tươi cười nói: " Muội muội xinh đẹp...oa nha! Sao ngươi lại đá ta chứ..." Không đợi hắn nói xong, Lý Cường đã đá hắn một cước té ngã.

Lý Cường đối với Xích Minh ma tôn đã cảm thấy phi thường đau đầu, người này thật sự là không chút kiêng kỵ, chỉ cần mở miệng nói chuyện, cơ hồ dám chắc sẽ gây họa, người tu chân này lại ngạo khí mười phần, lại không biết hắn là đại thần ma đại danh đỉnh đỉnh của hắc ma giới, nên đâu có ai sợ hắn, một khi động thủ, có hối hận cũng đã không còn kịp rồi. Lý Cường lại không thể ngồi nhìn mặc kệ, Xích Minh ma tôn cho dù có Ma Cấm trong người, nhưng người tu chân cũng đã rất khó tranh đấu với hắn, thực lực chính thức của hắn dù là Lý Cường cũng không thể sánh bằng.

Lý Cường thi lễ nói: " Chúng ta đi qua truyền tống trận, chuẩn bị đến Lâm Minh Tinh, rất xin lỗi, không biết nơi này có người tu chân, chúng ta sẽ lập tức rời đi." Hắn làm ra tư thái như chuẩn bị rời đi, nhưng lại có hai người không muốn, một là nữ tu chân kia, còn một là Xích Minh ma tôn.

Nữ tu chân nói: " Các ngươi không thể đi! Nếu chỉ đi ngang qua, tại sao lại hủy diệt phi kiếm của chúng ta?"

Xích Minh ma tôn nhịn không được kêu lên: " Muội muội nói không đi, ta sẽ không đi!" Hắn lại bước về phía trước vài bước.

Thiếu chút nữa Lý Cường bị người này làm tức chết, hắn thật sự là không muốn gây chuyện, nếu chuyện làm lớn ra, kinh động tới tiên nhân, cuộc sống của mình thật sự là rất khó qua. Hắn hung hăng nhìn chằm chằm Xích Minh ma tôn, nhịn không được sắp nổi giận.

Xích Minh ma tôn cười cười lui về phía sau, hắn nhìn ra Lý Cường thật sự tức giận, nhưng hắn có điểm không phục, tại sao phải sợ tên tiểu tử thúi này.

Nữ người tu chân đỏ mặt, kiên trì nói: " Các ngươi không thể đi như vậy..." Lý Cường biết cứ như vậy càng nói càng căng thẳng, hắn cắt lời nàng: " Cô nương, thanh phi kiếm bị hư ta phụ trách chữa trị, ngươi không cần tức giận." Hắn xoay người phất tay, hấp thu phi kiếm trên mặt đất. Nữ người tu chân không nghĩ tới Lý Cường lại nói như vậy, nàng đứng sang một bên, chỉ nhìn mà không nói một lời.

Lý Cường cẩn thận xem xét phi kiếm bị ô nhiễm, thử dùng thiên hỏa rèn luyện. Xích Minh ma tôn cười trộm trong lòng, phi kiếm bị ma diễm thiêu đốt qua sẽ không có cách nào khác để khôi phục, trừ phi chính tự hắn ra tay. Hắn đắc ý ngửa đầu nhìn bầu trời, ra một bộ dáng vô tư không biết.

Lý Cường dù sao cũng là luyện khí tông sư cấp cao thủ, hắn lập tức nhận ra được vấn đề trong đó, trong thân kiếm ẩn chứa một loại lực lượng rất cổ quái, dù là thiên hỏa cũng không thể tiêu trừ được. Hắn thử cảm giác một chút, liên tưởng đến chuyện vừa rồi phi kiếm rơi xuống, trong lòng chợt hiểu ra. Hắn nhàn nhạt nói: " Tiểu Minh, lại đây!"

Xích Minh ma tôn giả ra một bộ dáng kỳ lạ, nằm dài trên mặt đất, vặn mình một cái thật mạnh, giả lơ nói: " Tiểu Lý tử, đừng gọi ta, ta muốn đi ngủ."

Hắn làm Lý Cường tức giận đến dở khóc dở cười, ở quê hương, hình như có một tên thái giám nổi danh được kêu là cái gì tiểu Lý tử. Lý Cường nghe được thì cảm thấy rất chói tai, hơn nữa người này là đại thần ma, hắn lại nói là buồn ngủ, quả thật là vô lý không tưởng. Lý Cường lần này không buông tha cho hắn, rất nhanh kháp động tiên huyền quát: " Dương! Lão tử dương(nhột) chết ngươi!"

Đám người tu chân trợn mắt há hốc mồm nhìn Xích Minh ma tôn phát ra tiếng cười điên cuồng rung trời, hắn giống như phát điên quay cuồng trên mặt đất giãy dụa, không ngừng phát ra tiếng cười khiến người khác cảm thấy kinh khủng, trong tiếng cười còn kèm theo tiếng cầu xin tha thứ: " Ha ha, ha ha ha! A...ha ha, dừng...cáp, mau dừng lại...oa ha ha ha...ô ô, ha ha!" Thật đúng là nói không ra lời.

Lý Cường cười hì hì ngồi xổm xuống, rất hòa khí nói: " Tiểu Minh, nơi này ta có thanh phi kiếm hình như rất có luyện..." Hắn vẫn kháp tiên huyền không buông tay.

Xích Minh ma tôn vừa cười ha hả vừa nói: " Ta...ha ha, ta tu luyện nó..ha ha...chi nhi!" Một tiếng kêu quái dị cuối cùng làm cho những người ở đây đều phải nở nụ cười.

Lý Cường vẫn như trước không buông tay, tiếp tục nói: " Tiểu Minh, sau này ngươi gọi ta là gì?"

Xích Minh ma tôn thật sự là chịu không được nữa, thanh âm của hắn giống như quỷ khóc sói tru: " Ta gọi ngươi là cha! Ta...ha ha..gọi ngươi...ha ha ông nội..."

Lý Cường hài lòng gật đầu nói: " Ta cũng không muốn ngươi gọi ta là cha, ngươi hãy gọi ta một tiếng lão huynh là được, hiểu chưa?"

Xích Minh ma tôn gật lia lịa, xem như là gật đầu đáp ứng. Lý Cường cười nói: " Vậy là tốt lắm rồi." Hắn rốt cuộc buông ra tiên huyền.

Xích Minh ma tôn quỳ trên mặt đất thở dốc dồn dập, qua chốc lát, hắn mới đứng dậy, tiếp nhận phi kiếm, tiện tay vuốt một lượt trên thân kiếm, ném lên mặt đất, hừ hừ nói: " Tốt lắm rồi."

Lý Cường cũng bất kể sự vô lễ của Xích Minh ma tôn, hắn hấp khởi phi kiếm trên mặt đất nhìn một chút, biết đích xác đã tu luyện lại thật tốt, mới đưa phi kiếm qua, nói: " Được rồi, trả phi kiếm cho các ngươi. Cô nương, xin hỏi nơi này các ngươi có xuất thụ tinh thạch hay không?"

Xích Minh ma tôn nhỏ giọng nói: " Xuất thụ cái đầu ngươi a, cướp là được rồi." Hắn ở tại hắc ma giới cho tới bây giờ vật gì cũng chỉ cướp lấy để dùng, hắn nghĩ với thực lực của Lý Cường căn bản là không cần quan tâm tới mấy người tu chân có tu vi thấp này.

Thanh âm của Xích Minh ma tôn mặc dù rất thấp, nhưng ở đây đều là người tu chân, mỗi người nghe được trên mặt đều biến sắc. Nữ người tu chân kia rất cơ trí, nàng nói: " Tiền bối, ngươi có thể đợi chốc lát được không? Việc này ta không thể làm chủ."

Nàng phân phó người tu chân bên người mấy câu, mấy người nọ rất nhanh bay đi.

Xích Minh ma tôn âm dương quái khí nói: " Hắc, đi gọi cứu binh chứ gì, lão huynh, ngươi phải cẩn thận, cáp, nếu ngươi bị vây công, đừng trách ta mặc kệ a."

Lý Cường mỉm cười, hắn phát hiện Xích Minh ma tôn không dám kêu mình là tiểu Lý tử nữa. Hắn nói: " Lão Xích a, không cần ngươi quan tâm, chỉ cần ngươi không gây ra họa cho ta là được."

Xích Minh ma tôn mừng rỡ, Lý Cường rốt cuộc đã gọi mình là lão Xích, cảm giác nhất thời tốt hơn rất nhiều, hắn vui vẻ nói: " Hắc hắc, chỉ cần bọn họ không chọc đến ta, nhìn ở mặt mũi của ngươi, ta cũng không chấp nhất đâu." Kỳ thật hắn chỉ sợ Lý Cường lại dùng Ma Cấm sửa trị hắn.

Xích Minh ma tôn đi tới trước mặt nữ người tu chân, tà tà nhìn nàng cười hỏi: " Tiểu cô nương, tên gọi là gì a? Làm quen một chút, ta tên là Xích Minh...ân, cái kia..tôn.." Coi như hắn cũng phản ứng nhanh, hắn thiếu chút nữa đã gọi mình là Xích Minh ma tôn.

" Các ngươi là cái gì mà người tu chân của Dã Sương Lâu? Môn phái ở nơi nào a?"

Từ khi bị Mị nhi mê hoặc, hắn đều hóa thành hình tượng một tiểu tử anh tuấn, mặc dù có đôi chút khí chất tà khí, nhưng cũng không dễ dàng làm cho người ta bị phản cảm.

Lý Cường nhàn nhạt nói: " Đừng đùa quá trớn nữa, nếu không ta không buông tha cho ngươi." Hắn không hề để ý tới những người này, một mình khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

Xích Minh ma tôn hiểu được ý tứ của Lý Cường, trong lòng mặc dù không phục nhưng cũng không dám làm loạn.

Nữ người tu chân kia nói: " Ta là Sương Vãn Du của Dã Sương Lâu, tiền bối là cao nhân của môn phái nào?" Nàng tựa hồ cũng không chán ghét Xích Minh ma tôn.

Xích Minh ma tôn đắc ý nói: " Ta là...này..." Hắn cũng không nghĩ ra tên một môn phái nổi danh nào, đầu lưỡi uốn một vòng trong miệng còn chưa có nói xong. Lý Cường đột nhiên mở mắt nói: " Hắn là chưởng môn nhân của nhàm chán hậu bì phái đó."

Sương Vãn Du nghi hoặc nói: " Nhàm chán hậu bì phái? Đây là môn phái gì?"

Xích Minh ma tôn cuống quýt khoát tay: " Đừng nghe hắn nói hưu nói vượn. Ai, tiểu Sương Sương, người của các ngươi sao còn chưa có tới?" Hắn thuận miệng gọi nhũ danh thân thiết của Sương Vãn Du, đám người tu chân nghe được thì sững sờ.

Gương mặt của Sương Vãn Du cũng hồng lên, nàng nhẹ nhàng dậm chân, tức giận xoay người đi sang một bên, không hề đáp Xích Minh ma tôn.

Lý Cường cảm giác buông lỏng một chút, trong lòng hắn rất phiền Xích Minh ma tôn, bởi vì hắn biết mục đích của Xích Minh, người này thật sự là quá nguy hiểm, tất cả người tu chân trong mắt hắn đều là đại bổ phẩm, nói không chừng có lúc nào không chú ý, hắn sẽ cắn nuốt đi mấy người tu chân, nếu làm cho hắn làm vậy, hậu quả thật là quá nghiêm trọng.

Xích Minh ma tôn nhếch miệng, không chút thú vị đi tới bên cạnh Lý Cường ngồi xuống. Trong lòng hắn càng thêm phiền muộn, ở thế giới này bị Lý Cường quản lý, hắn cảm thấy bó tay bó chân, con mắt hắn không ngừng nhìn đám người tu chân, trong lòng không ngừng nói sàm đến hoảng.

Sương Vãn Du kỳ thật trong lòng rất khẩn trương, hai người kia không giống bằng hữu, địch thủ cũng không giống, tu vi lại cao đến đáng sợ. Nàng ở tại Dã Sương Lâu đã coi như là cao thủ, nhưng tu vi của hai người tu chân này nàng lại nhìn không thấu. Vì tinh thạch quáng của nơi này, Dã Sương Lâu cùng với hai tu chân đại phái minh tranh ám đấu thật lâu, gần đây còn tranh đấu thêm vài lần, các phái đều có thương vong, cho nên bọn họ cũng không muốn dễ dàng thụ địch.

Đợi thêm chốc lát, lại bay tới một người tu chân, hắn rơi vào bên người Sương Vãn Du, nhỏ giọng nói mấy câu, Sương Vãn Du nhất thời hiển lộ ra thần sắc khẩn trương, gấp gáp nói: " Chúng ta nhanh đi!" Nàng lập tức chiêu tập đồng bạn, bay lên không trung.

Xích Minh ma tôn căm tức kêu lên: " Uy, tiểu Sương Sương, sao lại bỏ mặc chúng ta thế?"

Sương Vãn Du ở trên không trung nói: " Xin lỗi, chúng ta phải lập tức rời đi, tiền bối, các ngươi đi thôi." Không đợi trả lời, nàng liền mang theo một đám người tu chân rất nhanh hướng phương xa bay đi.

Lý Cường cũng cảm thấy kỳ lạ, vừa rồi không có lưu ý người tu chân kia nói cái gì, sửng sốt cả hồi lâu, hắn nói: " Bỏ đi, chúng ta đi!"

Xích Minh ma tôn thì lại biết là chuyện gì, mắt hắn xoay chuyển, nói: " Lão huynh, ta đi xem!" Hắn cũng không đợi Lý Cường trả lời, liền cấp tốc đuổi theo. Lý Cường cũng chỉ đành đứng dậy bay theo sau, kêu lên: " Lão Xích, ngươi đi làm gì? Có náo nhiệt gì a."

Xích Minh ma tôn căn bản không để ý tới câu hỏi của Lý Cường, hắn bay thật nhanh. Bởi vì nơi này đã rời xa Huyễn Tinh Thần Trận, Lý Cường đột nhiên thuấn di, vừa đến bên người Xích Minh ma tôn, chỉ thấy hắn nhếch miệng cười, cũng liền thuấn di đi tiếp. Lý Cường tức giận mắng: " Hỗn đản ngươi, chạy nhanh như vậy để làm gì!"

Đột nhiên, Lý Cường phát hiện Xích Minh ma tôn ẩn hình, hắn cảm thấy phi thường tò mò, người này muốn làm gì? Hắn vận khởi thần nhãn, phát hiện Xích Minh ma tôn đang quỷ quỷ túy túy bay đi về hướng trời cao. Lý Cường mỉm cười, bắn ra Thái Hạo Toa bao bọc quanh thân hình biến mất, gắt gao đi theo sát. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Tinh cầu này là một tiểu hành tinh sản xuất tinh thạch, không khí cực kỳ yếu ớt, con người bình thường rất khó sinh tồn ở chỗ này. Đây là một địa phương rất hoang vu, không có thực vật gì lớn, bùn đất màu nâu hồng sinh trưởng một chút rêu, trên mặt đất có những cái hố lớn nhỏ, gió lướt qua nhấc lên những bụi đất màu đỏ, nhiễm đỏ đậm một mảnh bầu trời.

Truyền tống trận tọa lạc tại bình nguyên màu đỏ này, khoảng cách trăm cây số về phía trước, trên mặt đất rất nhiều khe nứt lần lượt tung hoành hiển lộ ra, đại địa phảng phất như bị xé rách ra, mỗi một cái khe ít nhất cũng sâu một trăm thước, từ bầu trời nhìn xuống, trong khe nứt có vẻ như âm u trầm trầm. Nơi này chính là liệt khẩu tinh quáng khu nổi tiếng nhất tinh cầu này, là bảo địa của rất nhiều môn phái tu chân tranh đoạt.

Xích Minh ma tôn ẩn tại trời cao, Lý Cường theo phương hướng phi hành của hắn nhìn xuống, chỉ thấy ở bên dưới một cái khe lớn mơ hồ có kiếm quang chớp động, tiếng sấm trầm muộn không dứt bên tai. Lý Cường nhất thời hiểu được ý đồ của Xích Minh ma tôn, hắn muốn thừa loạn săn bắt người tu chân. Lý Cường có chút dở khóc dở cười, người này thật sự không bao giờ buông tha một chút khe hở thừa thãi nào.

Rất nhanh hai người bay đến phía trên khe nứt. Lý Cường kinh ngạc cực kỳ, đây đúng là đại quy mô tranh đấu của người tu chân.

Khe nứt này bề ngang chừng hai cây số, bên trong kiếm khí lần lượt thay đổi, tiếng rít bén nhọn vang thành một mảnh, các loại lôi phù tạc nổ làm bụi mù tung bay cuồn cuộn, mấy trăm người tu chân đang ở bên trong liều chết tranh đấu.

Lý Cường quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai mắt Xích Minh ma tôn phát ra hồng quang màu đỏ, có vẻ ướt át nhìn chằm chằm người tu chân phía dưới, hắn tựa hồ như sắp không nhịn được nữa. Lý Cường đột nhiên thuấn di qua bên người hắn, nhỏ giọng cảnh cáo: " Nếu ngươi dám ra tay, ta cho ngươi sống dở chết dở đó!"

Xích Minh ma tôn kinh hãi, không nghĩ tới Lý Cường có thể nhìn xuyên qua thuật ẩn thân của hắn, hắn xụ mặt trả giá: " Nếu ta không chủ động đả thương người, ngươi không thể trách ta, ta thu thập nguyên anh bay ra có được không?"

Lý Cường không để ý tới hắn, cúi đầu nhìn xuống phía dưới, đột nhiên giật mình, hắn phát hiện có một nhóm tham gia tranh đấu lại là người đầu trọc lóc. Tại tu chân giới, môn phái có người đầu trọc sợ rằng chỉ có mỗi Phật tông mà thôi. Vốn Lý Cường chỉ chuẩn bị quan sát, nhưng khi nhìn thấy những người đầu trọc, hắn không có cách nào không quan tâm tới, dù sao, mình và Phật tông có quan hệ rất sâu xa.

Xích Minh ma tôn nhìn đăm đăm một nguyên anh bay lên, tay bắn ra một đạo hồng quang. Lý Cường vốn không để cho hắn có cơ hội, Thái Hạo Toa hóa thành một màn quang tường che ở phía trước, hắn nhìn nguyên anh kia quát: " Ngươi lại đây!"

Nguyên anh kia hoảng kinh bối rối bay tán loạn, thầm nghĩ muốn thoát khỏi địa phương này, cũng không có nghe rõ Lý Cường nói.

Xích Minh ma tôn hé miệng phun ra ba đạo hư ảnh, đó chính là ma hồn của hắn. Lý Cường biết không hay, lập tức làm bộ kháp tiên huyền, làm Xích Minh sợ đến mức lại há mồm hấp hồi ma hồn, hét lớn: " Ta tha cho hắn! Ta tha cho hắn!"

Hai người nháo loạn trên bầu trời, người tu chân tranh đấu phía dưới liền chú ý tới, có người kêu lên: " Các ngươi là ai?"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv