Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 169



Cô Tinh vừa chuyển niệm liền hiểu được, hắn nói: " Dù sao ngươi đã tu luyện qua Thiên Tiến Chương, có thể nhìn thấy được huyễn tượng cũng không có gì kỳ quái. Ngươi xem Hiên Long đã đi tới nơi nào rồi?" Nguyên lai hắn còn chưa có được loại bản lãnh này của Lý Cường, có thể nhìn xuyên được huyễn tượng của nơi này. Lý Cường lại ngưng thần quan sát, nói: " Hiên Long đại ca tiến vào."

Kỳ Quân Sát nhỏ giọng hỏi: " Đồ nhi ngoan, Huyễn Thần Điện còn xa lắm không?"

Lý Cường cười nói: " Nhanh, lập tức sẽ tới. Sư tôn a, lão nhân gia sao nãy giờ cũng không nói lời nào?" Hắn rất tò mò, cho tới bây giờ Kỳ Quân Sát cũng đều rất kiêu ngạo, đột nhiên lại yên tĩnh im lặng, Lý Cường cảm thấy không quen.

Kỳ Quân Sát khẽ thở dài, không trả lời Lý Cường.

Mạc Hoài Viễn cười khổ nói: " Ngũ đệ, nếu ta biết rõ tình huống thế này, thì lúc đầu đã không đi phá đại trận của Tinh Cung, ai, liên lụy ngươi nữa."

Lý Cường liếc mắt nhìn hắn, mất hứng nói: " Liên lụy cái gì a, lão ca sao lại nhìn không ra..." Sư tôn và đại ca có chút tiêu trầm, điều này hắn thật không muốn nhìn thấy.

Thật ra, Cô Tinh và Mạc Hoài Viễn một chút quan hệ cũng không có, hai người bọn họ thật ra không hề có chút tình cảm gì, cùng lắm thì đánh một trận, chết sống phải dựa vào bản lãnh, nhưng tình hình bây giờ lại không thể làm càn, mặc kệ thế nào, Cô Tinh cũng là trưởng bối của Mạc Hoài Viễn, bọn họ căn bản không thể có ý niệm phản kháng trong đầu.

Mọi người rất nhanh đã đi tới ngoại điện của Huyễn Thần Điện, sau khi tiến vào ngoại điện, cảnh sắc phía sau biến mất không còn, chỉ còn những ngôi sao chi chít đầy trời. Huyễn Thần Điện cô linh linh treo ở không trung, không ai thấy rõ toàn cảnh thần điện, chỉ nhìn thấy một cây trụ thật lớn, cây trụ phát ra quang mang u lam chói mắt, vẫn kéo dài lên cao, nhìn không thấy trần nhà của đại điện, mặt trên tựa hồ bao phủ một tầng sương trắng bàng bạc, đầu ngọn của cây trụ dần dần biến mất trong vụ khí, mặt đất chỉ còn lại màu trắng noãn sắc, nhàn nhạt vụ khí từ trên mặt đất phiêu khởi, hết thảy đều có vẻ không thật chút nào.

Cô Tinh nhắc nhở: " Nơi này cũng là thần điện chính thức, mọi người xem điều tuyến trên mặt đất đang lưu chuyển, theo điều tuyến này mà đi, đừng đạp ra ngoài."

Lý Cường nhìn kỹ, chỉ thấy trên mặt đất màu trắng mơ hồ lóe lên một luồng tuyến ngân quang rất nhạt, không chú ý sẽ bỏ qua mà đi tới, hắn biết một khi đạp ra bên ngoài, cũng sẽ gặp lại huyễn tượng như trước.

Mọi người theo sát Cô Tinh đi vào bên trong, xuyên qua những cây trụ, một sân lớn rộng rãi xuất hiện trước mặt mọi người, Hiên Long đang đứng tại trung ương sân rộng, đang ngoắc mọi người. Cô Tinh nói: " Tốt, đến sân rộng thì không có việc gì nữa, có thể yên tâm lớn mật đi lại, nơi này là sân rộng trung ương của thần điện, các ngươi nhìn xem, đó chính là Huyễn Thần chánh điện, bất quá không ai có thể đi vào trong đó được, dù cho là tiên nhân cũng không được, bên trong đúng thật là nơi thần huyễn."

Mạc Hoài Viễn nhìn thấy bộ dáng như muốn đi vào của Lý Cường, vội vàng kéo hắn cảnh cáo: " Ngũ đệ, đừng xông loạn, ở chỗ này mê lạc cũng không ai có khả năng cứu ngươi." nguồn TruyenFull.vn

Lý Cường cười hì hì nói: " Sao ngươi biết ra muốn đi vào, a a, không nhìn thấy được thần điện chính thức, ta tò mò a."

Kỳ Quân Sát cuống quýt lắc đầu, nói: " Tiểu tử thúi, đừng tưởng rằng có thần nhãn thì sẽ không sợ, nơi này có nhiều thứ chúng ta không biết được, cẩn thận một chút, lòng hiếu kỳ sẽ lấy mạng ngươi đó."

Lý Cường thật ra cũng không có ý định đi vào Huyễn Thần chánh điện, ở Mãng Nguyên nơi Thản Bang Tinh, trong Đại Huyễn Phật Cảnh của Phật tông, hắn đã từng biết qua sự lợi hại của huyễn cảnh, nếu không có Thập Bát Diệt Ma Thủ, sợ rằng bây giờ còn đang giãy dụa trong phật cảnh, hắn rất rõ ràng uy lực của huyễn cảnh, hơn nữa nơi này là Ảo Thần Điện, ngay cả tiên nhân còn phải rất cẩn thận, hắn càng không dám coi thường vọng động. Lý Cường biết, trong những người này kiến thức của mình kém cỏi nhất, ngay cả Mị nhi đang trốn trong Hỏa Tinh tiên giáp cũng hiểu biết nhiều hơn mình. Hắn nói: " Sư tôn, đệ tử sẽ không chạy loạn đâu, a a, lão nhân gia yên tâm đi."

Mị nhi từ trong lòng ngực Lý Cường bay ra, nàng chỉ vào phương hướng của Huyễn Thần chánh điện kin hãi than thở: " Ca ca, thần điện thật xinh đẹp a, nếu có thể vào xem thì hay quá."

Cô Tinh quay đầu: " Tiểu nha đầu, mỗi tiên nhân đi đến nơi này đều muốn đi vào thần điện, theo ta được biết, trước mắt còn không ai có thể thành công, chỉ là thần thú trấn giữ thần điện mà đã đem tuyệt đại bộ phận tiên nhân ngăn cản ở bên ngoài rồi, cả thần điện chỉ có cái sân rộng này là an toàn thôi, ngươi phải thành thật ở lại chỗ này đi."

Mị nhi le lưỡi, làm cái mặt quỷ, dịu dàng nói: " Mị nhi biết rồi, cảm ơn tiền bối nhắc nhở, hì hì.."

Linh Vương và Quỷ Vương nhỏ giọng thương lượng vài câu, Linh Vương đi tới trước mặt Lý Cường nói: " Chúng ta đi ra quá lâu rồi, phải đi trở về.."

Hắn lấy Đồ Ma Cung ra lại nói: " Cái chuôi...Đồ Ma Cung này..."

Lý Cường cười nói: " Đồ Ma Cung ta đã đưa cho Mị nhi rồi, ngươi là sư tôn của nàng, nên làm cái gì thì đừng hỏi ta, a a, đa tạ hai vị đại tôn đã đến hỗ trợ, sau này Linh Quỷ giới có chuyện gì muốn ta xuất lực, thì cứ phân phó."

Mị nhi ôm cánh tay Lý Cường, làm nũng nói: " Mị nhi bây giờ chưa muốn đi trở về, đại sư tôn, tiểu sư tôn, hai người về trước đi, Mị nhi muốn ở bên ngoài du ngoạn một ít thời gian."

Linh Quỷ song tôn vốn rất sủng ái nàng, huống hồ có Lý Cường bảo vệ Mị nhi, hai người bọn họ đều rất an tâm. Quỷ Vương dặn dò: " Mị nhi, đừng đùa quá lâu."

Song tôn lại hướng Cô Tinh, Hiên Long và Mạc Hoài Viễn mấy người cáo từ, Lý Cường kháp động linh huyền đem song tôn đưa về Huyễn Ma Châu.

Hiên Long nói: " Vừa rồi ta đã quên một chút, Huyễn Thần Điện sẽ mở, lần này vận khí chúng ta không tệ, nơi này tựa hồ thật lâu không có người đến qua, Cam Thần Lộ hẳn là tụ tập được không ít, Thánh Thật Lãm cũng đã đến lúc kết quả, bằng vào thực lực của chúng ta, thu lấy thần phẩm này thì sẽ được thôi."

Cô Tinh không có phản ứng, chỉ gật đầu nói: " Không sai, từ sau khi Nghịch Hành thông đạo bị phong bế, người của tiên giới không cách nào đi tới thần điện, thần phẩm này hẳn là không ai có khả năng thu được."

Lý Cường không biết bọn họ nói thần phẩm là bảo vật gì, hắn có chút nghi vấn, nhịn không được hỏi: " Giới này không phải là có mấy tiên nhân sao? Tại sao bọn họ không tới thu lấy?"

Hiên Long nói: " Muốn tiến vào thiên điện, không có ba tiên nhân hợp lực, đó là vào không được, tiên nhân ở giới này đều chạy khắp nơi, sẽ không tụ tập một chỗ mà chạy tới thần điện, cho nên thần phẩm nơi này không có người thu thủ."

Cô Tinh liếc mắt nhìn Lý Cường một cái, vẻ mặt ngày càng trở nên nghiêm túc, hắn hỏi: " Tiểu tử, tu thần Thiên Tiến Chương ngươi tu luyện được đến cảnh giới Trọng Thần Thiên nào rồi?"

Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát cảm thấy một trận bất an, đều cũng không biết nói gì mới tốt. Lão Nhàn há to miệng không khép lại được, kinh ngạc cực kỳ, hắn cũng là lần đầu tiên nghe nói người tu chân tu luyện tu thần Thiên Tiến Chương, điều này đã vượt ra ngoài sự tưởng tượng của hắn.

Lý Cường thản nhiên nói: " Cảnh giới thứ ba của Nhị Dục Thiên, Bình Phàm Chi Tâm, gần đây tựa hồ có dấu hiệu muốn đột phá cảnh giới Tam Diệt Thiên. Cô Tinh lão đại, dù sao ta đã tu luyện đến bước này, tùy ngươi xử trí như thế nào, ngươi cứ làm đi." Hắn tỏ ra một bộ dáng không có gì, làm Cô Tinh tức giận đến lạnh lùng cười rộ lên.

Cô Tinh cười lạnh nói: " Hừ, ta có thể làm gì ngươi? Vì tu thần Thiên Tiến Chương này mà ta bị Thanh Đế xử phạt, Hoàn Vũ Thanh Điền đại trận tại Tinh Cung không có tiên linh khí thì vốn không thể phá được, hừ, ngươi lại có thể phá được đại trận, còn có thể khám phá được pháp thuật cách đoạn trong ngọc đồng giản, có thể tiến vào tu luyện thành công Thiên Tiến Chương mà ngay cả tiên nhân cũng khó thể tu luyện, ta thật sự là bội phục ngươi, tiểu tử, khi ta ở tiên giới đã nghĩ người này ta nhất định phải gặp được, để nhìn xem rốt cuộc là người lợi hại thế nào..."

Lý Cường nhịn không được cắt lời hắn, dương dương đắc ý nói: " Cô Tinh lão đại nhìn thấy ta hẳn là không có thất vọng, có đúng là ta còn tốt hơn sự tưởng tượng của lão nhân gia phải không? Ha ha, ha ha ha...ách.." Hắn còn chưa cười dứt thì đã bị Cô Tinh đá cho một cước té ngã.

Hiên Long ở một bên nhịn không được bật cười ha hả, Cô Tinh cũng ức chế không được mà mỉm cười. Mạc Hoài Viễn tiến lên nói: " Tổ sư gia, hết thảy chuyện này..."

Lý Cường nhảy dựng lên cướp lời nói: " Cô Tinh lão đại a, vừa nói là bội phục liền lập tức cho tiểu tử ta một cước, lão nhân gia ngươi lời nói và hành động không đồng nhất a, ta cảm thấy kỳ quái, ngươi ở tại tiên giới sao lại biết ta tu luyện tu thần Thiên Tiến Chương, lẽ nào ngươi biết bói toán?" Hắn lặng lẽ kéo Mạc Hoài Viễn, ý bảo hắn không nên xuất đầu.

Trong lòng Mạc Hoài Viễn thở dài, hắn vốn hạ quyết tâm, cho dù có phải trở mặt với Cô Tinh cũng phải cứu được Lý Cường. Hắn đã quyết định, nên thần sắc ngược lại trầm tĩnh hơn.

Cô Tinh nói: " Ta cũng không có bản lãnh lớn như vậy, là Thanh Đế nói cho ta biết. Ân, ngươi quả thật không tưởng tượng nổi, vừa mới bước đầu tu thần đã có thiên triệu, nói cho ngươi biết, tu thần Thiên Tiến Chương là công pháp tu luyện của Thanh Đế, cho dù tiên nhân bình thường tu luyện cũng không có thiên triệu, ngươi chỉ là một người tu chân, tu luyện Thiên Tiến Chương lại có thiên triệu tương trợ, bởi vậy đã kinh động Thanh Đế, ngươi hiểu chưa? Chỉ cần Thanh Đế chú ý tới ngươi, chuyện gì của ngươi cũng không dấu diếm được lão nhân gia."

Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát liếc mắt nhìn nhau, trong lòng khiếp sợ vạn phần, công pháp tu luyện của Thanh Đế lại bị bọn họ đem cho Lý Cường tu luyện, thật không biết lúc đầu làm sao mà nghĩ tới. Hai người nhìn Cô Tinh, không biết hắn sẽ còn nói ra điều gì kinh người nữa.

Thật ra, Lý Cường và Hiên Long từng nói chuyện qua, đối với những gì Cô Tinh nói hắn cũng không cảm thấy giật mình, hắn vẫn giở khuôn mặt tươi cười như trước nói: " Tiểu tử thật rất tò mò a, lão nhân gia với thân phận tiên nhân chuyển thế tái tu luyện thành tiên, là vì một lần nữa trở lại tiên giới hay sao? Kiền Thiện Dong và ngươi có cừu oán hay sao? Còn có a, Đại Huyễn Tinh kiếm phái là do ngươi sáng lập phải không?"

Cô Tinh bị Lý Cường hỏi đến trợn mắt há hốc mồm, hắn thật sự khó có thể tưởng tượng Lý Cường làm sao biết được chuyện này. Sắc mặt hắn có chút tái nhợt, vừa chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, vừa nói: " Mọi người đều cũng ngồi xuống đi. Tiểu tử, lòng hiếu kỳ của ngươi quả thật rất nặng, vấn đề của ngươi, chuyện ta nói cho ngươi, sau đó chúng ta sẽ trở lại nói chuyện của ngươi."

Hiên Long cũng ngồi xuống. Lý Cường đặt mông ngồi ở bên người Cô Tinh, lớn tiếng kêu lên: " Nghe chuyện xưa đây! Mọi người nghe thần tiên kể chuyện xưa này! Ha ha, sao này khoe khoang cũng có tiền vốn, ha ha."

Đến lúc này Cô Tinh mới phát giác Lý Cường khó chơi cực kỳ, tiểu tử này thật sự là không có chỗ nào cố kỵ, tại tiên giới, tiên nhân bình thường nhìn thấy mình cũng phải cung kính xưng hô một tiếng đại nhân, một người có gan lớn như thế thật chưa từng thấy qua.

Mị nhi dựa vào trong lòng ngực Lý Cường mừng rỡ hai mắt cũng sáng lên, nàng cười khanh khách không ngừng, cảm thấy ngữ khí của ca ca thật là thú vị vô cùng. Kỳ Quân Sát hiểu rõ tính tình của Lý Cường, hắn cười khổ lắc đầu, Lý Cường ở trước mặt tiên nhân cũng có bộ dáng không chút kiêng kỵ, ngẫm lại lần đầu tiên khi mình gặp hắn, thì tiểu tử này cũng là như thế. Hắn thở dài một tiếng, ngồi ở bên người Mạc Hoài Viễn, trong lòng suy nghĩ có phải lá gan của mình càng ngày càng nhỏ đi hay không.

Cô Tinh nói: " Thập Bát La Thiên Thượng Tiên các ngươi có biết chưa?"

Lý Cường thuận miệng nói: " Biết, biết, ngươi là bài danh lão tam La Thiên Thượng Tiên, nói mau đi, từ chỗ tu thần Thiên Tiến Chương đó."

Cô Tinh trừng mắt, tức giận nói: " Tiểu tử! Ngươi gấp cái gì? Ngậm miệng lại cho ta!"

Lý Cường cũng không tức giận, nhỏ giọng ở bên tai Mị nhi nói thầm một câu, làm Mị nhi cười hì hì không ngừng. Mạc Hoài Viễn vội vàng kéo Lý Cường, ý bảo hắn nghe Cô Tinh nói chuyện. Đến lúc này Cô Tinh mới nói: " Thật lâu trước kia, có một tiên nhân trộm lấy bảo điển tu luyện của Thanh Đế..."

Cô Tinh bắt đầu nói từ lúc Thanh Đế hạ chiếu lệnh truy nã vị tiên nhân kia, rồi lại nói tiên nhân đó lúc ở trong Nghịch Hành thông đạo vì tẩu hỏa tự bạo mà phong bế đi Nghịch Hành thông đạo. Thanh âm hắn khổ sở: " Vốn là tiên nhân kia đã đến ngay bên bờ bị tẩu hỏa nhập ma, do Kiền Thiện Dong dùng Bách Trạch Việt đánh lén hắn, mà tiên nhân kia thì đang ngăn cản Nghịch Thiên Bảo Kính của ta, bởi vậy không cách nào ứng phó, trong phẫn nộ hắn đã tự bạo. Lúc ấy ta và Hiên Long đều bị thương rất nặng, ta chạy trốn ra bên ngoài, không nghĩ tới Kiền Thiện Dong lại ra tay với ta, bất đắc dĩ ta chỉ có thể tránh né, vì vậy ta càng chạy càng xa."

Lý Cường có chút không rõ, hắn hỏi: " Kiền Thiện Dong tại sao tập kích ngươi?"

Cô Tinh lắc đầu nói: " Đến bây giờ ta cũng không rõ ràng vì sao hắn lại muốn ra tay với ta, lần này đánh thông Nghịch Hành thông đạo, ta trở lại thế giới này, không nghĩ tới vừa đi ra lại gặp ngay hắn và Đại Nam Phong Ngự đang tranh đấu, nhìn thấy ta, cũng đồng thời hướng ta công kích, bất quá lần này ta có Lôi Tiên Chuy do Thanh Đế ban cho, ai, bởi vì mới sử dụng lần đầu tiên, không có nắm được khống chế, lỡ tay một chút lại phá vỡ đi Nghịch Hành thông đạo thông tới hắc ma giới, ta còn đang lo phong bế lại thông đạo, hai người bọn họ thừa cơ bỏ chạy, nếu không có Hiên Long chạy tới hỗ trợ, thì ta đã gây ra đại họa."

Lý Cường bật cười: " Ngươi thật là không may, bị người đánh mà không biết nguyên nhân, a a, có phải trước kia ngươi đã đắc tội hắn không?"

Mị nhi chen lời nói: " Ca ca, huynh để cho Cô Tinh tiền bối nói xong đi, tiền bối sau này làm sao lại chuyển thế?" Tiểu cô nương thích nhất là nghe chuyện xưa, nàng thật sự là cảm thấy tò mò.

Cô Tinh cúi đầu, trầm ngâm chốc lát nói: " Kiền Thiện Dong vẫn truy tung không tha, ta chạy trốn tới một tinh cầu vô danh, thật sự là hoàn toàn kiệt lực, thương thế cũng càng phát ra nghiêm trọng, bất đắc dĩ, ta không thể làm gì khác hơn là ẩn núp dưới mặt đất, dùng Lạp Di Thuật tiến vào trạng thái tịch diệt..."

Hiên Long kinh ngạc nói: " Dùng Lạp Di Thuật? Nguyên lai là như vậy."

Lý Cường hỏi: " Cái gì là Lạp Di Thuật?"

Hiên Long nói: " Lạp Di Thuật chính là tự mình phong bế bản thân, như vậy bất luận kẻ nào cũng tìm không được, nhưng vì Cô Tinh đại nhân thân bị trọng thương, lại sử dụng Lạp Di Thuật, công lực sẽ rất khó khôi phục, trách không được phải chuyển thế, điều này rõ ràng là không thể tránh được."

Cô Tinh nói: " Đúng vậy, sau khi ta giải thoát mình khỏi Lạp Di Thuật, phát giác mình không có cách nào khôi phục nữa, dù muốn rời khỏi tinh cầu vô danh cũng không có khả năng, ta không thể làm gì khác hơn là tu kiến một tòa địa cung, lặng yên chuyển thế." Ngữ khí của hắn có chút bất đắc dĩ, lại có chút vui mừng, tựa hồ đối với việc chuyển thế cũng không chán ghét.

Cô Tinh lại nói: " Bởi vì ta chuẩn bị rất nhiều, sau khi chuyển thế thì tu luyện cũng rất dễ dàng. Buồn cười chính là Kiền Thiện Dong vốn không nghĩ ta sẽ chuyển thế trọng tu, hắn nhất định nghĩ ta còn đang khổ sở tu luyện, vì thế hắn đại động can qua, chẳng những bắt đầu bồi dưỡng người tu chân với số lượng lớn, còn dùng thủ đoạn lừa gạt đi đến các tinh cầu thiên tỷ dân cư( di dân), cố gắng tìm tung tích của ta, ha, ta chỉ dùng mấy trăm năm ngắn ngủi đã tu luyện đến Đại Thừa kỳ, không đợi hắn tìm được ta, ta đã lại phi thăng rồi."

Lý Cường đột nhiên nhớ tới nhìn thấy tấm bia khắc lại lời nhắn ở Thiên Đình Tinh, nghĩ thầm: " Nguyên lai Kiền Thiện Dong mới là người thao túng ở phía sau, sau khi Cô Tinh phi thăng, lại qua thật lâu Mạc Hoài Viễn với đến tinh cầu này, rồi lại cũng tiến vào Tinh Cung, sau này tinh cầu vô danh mới thiên di lượng lớn người địa cầu, trở thành Thiên Đình Tinh bây giờ." Hắn không khỏi cảm thán, sự tranh đấu của tiên nhân thật sự là quá lớn, bởi vậy xem ra, người tu chân ở Phong Duyên Tinh tụ tập hưng thịnh, cũng chính là công lao của Kiền Thiện Dong.

Mị nhi vỗ tay khen: " Tiền bối thật là lợi hại a!"

Gương mặt hung hãn của Cô Tinh trở nên nhu hòa hơn, hắn khép hờ hai mắt, nói: " Sau khi trở lại tiên giới, ta bị Thanh Đế triệu kiến, Thanh Đế trách ta không nên lưu lại bản sao của tu thần Thiên Tiến Chương, vì thế bị Thanh Đế phạt tại Thanh Đế Cung Thiên Tương Luân tu luyện, mặc dù vì thế chịu nhiều đau khổ, nhưng cũng khôi phục được công lực nguyên lai của ta. Gần đây ta bị Thanh Đế triệu kiến một lần nữa, lệnh ta trở về thu lại tu thần Thiên Tiến Chương và Nghịch Thiên Bảo Kính." Hắn bỗng dưng mở hai mắt, nhìn chằm chằm Lý Cường nói: " Bây giờ nói tới ngươi đi, Nghịch Thiên Bảo Kính và tu thần Thiên Tiến Chương cũng ở chỗ ngươi phải không?"

Mặc dù trong lòng Lý Cường sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn còn nhịn không được khẽ run lên, hắn hiểu được cuối cùng chuyện đã tới. Hắn gật đầu nói: " Đúng vậy, đồ vật đều ở chỗ ta, nhưng ta muốn nghe về Thanh Đế...lão đại chí tôn của tiên giới, rốt cuộc có xử phạt gì với tiểu tử ta, hắc hắc, nếu không phải quá mức, ta cũng sẽ chịu hết, nếu...ân.." Ý tứ trong lời nói của hắn ai cũng hiểu, nếu Thanh Đế xử phạt mà hắn không thể tiếp nhận, hắn sẽ không tuân lệnh.

Nói chuyện trả giá vốn đã xâm nhập vào trong xương cốt Lý Cường, hắn xuất thân là thương nhân, ở trường hợp sinh tử lâm đầu này dù vô luận thế nào cũng phải tranh thủ một phen. Lý Cường một khi muốn đàm phán, thì cũng có hình dáng, Cô Tinh, Hiên Long và lão Nhàn đều cũng nghĩ Lý Cường này thật không thể tư nghị, vậy mà cũng dám trả giá đối với chiếu lệnh của Thanh Đế. Chỉ có Kỳ Quân Sát rõ ràng được ý đồ của hắn, trong lòng hắn rất khẩn trương, ý nghĩ của hắn và Mạc Hoài Viễn giống nhau, nếu đến bước đường này, vô luận như thế nào cũng phải bảo toàn cho Lý Cường, tuyệt không để cho hắn bị tổn hại.

Cô Tinh đột nhiên cười ha hả: " Tiểu tử, thật không biết ngươi là muốn chết hay là người ngu ngốc, Thanh Đế nói mà ngươi cũng dám phản đối? Lá gan thật lớn!" Hắn đứng dậy, bộ dáng như là muốn ra tay.

Lý Cường cũng không hề chớp mắt, khoát tay nói: " Ngồi xuống nói! Ngồi xuống nói!" Hình như Cô Tinh đang đại phát tính tình với người khác chứ không phải hắn.

Cô Tinh bị hắn nói xong phát run một chút, rồi lại ngồi xuống. Lý Cường nói: " Cô Tinh lão đại, tính tình của ngươi cũng thật là quá nóng nảy đi, ta có phải ngu ngốc hay không không quan hệ, chỉ là Thanh Đế nói thì sao ta phải nghe, hắn cũng không phải cha của ta, ngươi..." Hắn còn chưa có nói xong, đã bị Cô Tinh đánh cho một quyền té ngã, Mị nhi bất ngờ từ trong lòng ngực hắn rơi xuống, tức giận đến vung tay ném một viên âm lôi về phía Cô Tinh.

Không ai nghĩ tới Mị nhi lại đột nhiên ra tay, Cô Tinh không kịp phòng bị liền bị âm lôi tạc trúng té ngã. Loại âm lôi này vốn không thể đả thương được hắn một sợi lông nào, nhưng bị một tiểu nha đầu làm té ngã, Cô Tinh thật sự có chút khó chịu, sắc mặt hắn âm trầm xuống tới.

Mị nhi cũng tự mình hoảng sợ choáng váng, vừa rồi là nàng vô thức bắn ra âm lôi, nàng " sưu" một tiếng quay trở về trong lòng ngực Lý Cường, tiến vào trong Hỏa Tinh tiên giáp không dám tiến ra nữa.

Lý Cường nằm trên mặt đất, vỗ tay cười ha ha nói: " Hay! Hay! Hay! Ha ha! Ha ha ha!"

Hiên Long vốn tưởng Lý Cường sẽ cầu tình, nhìn thấy bộ dáng này của hắn, tựa hồ như nhận ra cái gì, bèn nhẫn nhịn không nói. Trong lòng Cô Tinh thật sự không rõ vì sao Lý Cường lại lớn mật như thế.

Thật ra Lý Cường bị Cô Tinh đánh cho một quyền ngã ngửa thì hắn chợt nghĩ thông suốt một đạo lý, đó chính là Thanh Đế tuyệt đối sẽ không làm khó mình, nếu không căn cứ theo tính tình của Cô Tinh, hắn dám chắc không có kiên nhẫn nói nhiều với mình như vậy, cũng căn bản không đưa mình đến Huyễn Thần Điện. Bằng tu vi của Hiên Long và Cô Tinh, mấy người bọn họ vốn không thể đánh lại, nhất là Cô Tinh còn có Lôi Tiên Chuy Thanh Đế cấp cho, phỏng chừng mình bị trúng một chùy, cho dù không chết thì cũng trọng thương. Một khi nghĩ thông suốt, Lý Cường nhất thời cảm thấy cả người dễ dàng, nhịn không được mà nổi điên lên vì vui vẻ.

Cô Tinh lại cảm thấy tức giận, dù sao hắn đã có kinh nghiệm hai lần thành tiên nhân, nhìn thấy cử động của Lý Cường, trong lòng hắn hiểu được, Lý Cường đã nhìn thấu bài tẩy của hắn, mình sẽ không còn uy hiếp hắn được nữa. Cô Tinh lạnh lùng nói: " Tiểu tử, đứng lên đi, đừng có giả ngu nữa, làm cho ta xem thường." Trong lòng hắn mặc dù âm thầm bội phục tiểu tử này nhanh như vậy mà có thể nhìn thấu hết thảy, nhưng ngoài miệng vẫn không nhịn được mà đâm hắn một câu. Ai ngờ Lý Cường vốn không thèm để ý, hắn cười hì hì đứng dậy, ôn văn nhã nhặn nói: " Xin lỗi, mọi người đừng quái dị, tiểu tử tương đối dường như cao hứng, oa ha ha, ha ha ha!" Hắn lại nhịn không được mà cười ha hả không chút kiêng kỵ.

Mọi người nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm cảm thấy kỳ lạ, Mị nhi thò đầu ra hỏi: " Ca ca, sao huynh lại cao hứng như vậy a?"

Lý Cường vui vẻ nói: " Đầy trời mưa gió, nhưng khi hướng lên thì trời lại xanh trong không khí sảng khoái, ca ca làm sao mà không cao hứng." Nói xong Mị nhi cũng không hiểu được hắn nói gì.

Hiên Long cười nói: " Lão đệ, ngươi quả thật khác hẳn người khác a, ngay cả ta cũng cao hứng cho ngươi, chỉ là ngươi làm sao biết được ý nghĩ của Cô Tinh đại nhân?"

Lý Cường hắc hắc cười nói: " Ta là tên ngu ngốc mà, đó là do chính Cô Tinh lão đại nói đó thôi, ha ha.."

Cô Tinh không tránh được nói: " Tiểu tử, xem như ngươi lợi hại!" Lời này vừ nói ra, Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát đều thở ra một hơi, nói cách khác Cô Tinh sẽ không làm khó Lý Cường nữa.

Lý Cường nói: " Cô Tinh lão đại, chiếu lệnh của Thanh Đế là cái gì? Nói cho ta biết đi!"

Cô Tinh nói: " Thanh Đế vẫn không rõ vì sao người tu chân tu luyện Thiên Tiến Chương lại có được thiên triệu, bởi vậy ông ấy hạ lệnh, nếu ngươi có thể tiếp tục tu luyện mà không tẩu hỏa nhập ma, Thanh Đế nguyện ý thu ngươi làm đồ đệ."

Tất cả mọi người đều choáng váng, ai cũng không nghĩ ra Cô Tinh lại nói như vậy, chí tôn Thanh Đế của tiên giới, dĩ nhiên lại coi trọng Lý Cường như vậy. Không ai biết, Thanh Đế tu luyện Thiên Tiến Chương đến Trọng Thần Thiên thứ tám, Bát Tiên Thiên cảnh giới cuối cùng, rất nhanh sẽ đi vào Cửu Trọng Thần Thiên cảnh giới, hắn còn chưa từng thấy qua ai có thể chính thức tu luyện được Thiên Tiến Chương, bởi vậy hắn rất coi trọng Lý Cường.

Lý Cường cũng ngây ra, hắn cũng không nghĩ tới có kết quả thế này, một hồi lâu hắn mới nói: " Nếu ta tẩu hỏa nhập ma thì thế nào?"

Cô Tinh lạnh nhạt nói: " Thì nghe thiên mệnh mà thôi, ngươi chỉ có thể thành công, nếu thất bại thì hết thảy đều là hư vô, bởi vậy địch nhân của ngươi chính là bản thân ngươi, nếu ngươi bị chính mình đánh bại, ngươi cũng không nên oán giận bất luận kẻ nào, đó chính là vấn đề của ngươi, không có quan hệ gì đến người khác." Lời hắn nói làm mọi người có mặt đều có một loại cảm giác lạnh lẽo.

Trong phút chốc đột nhiên Lý Cường hiểu được, mình chỉ là một thí nghiệm phẩm mà thôi, chỉ vì mình tu luyện Thiên Tiến Chương thì có thiên triệu, làm cho Thanh Đế của tiên giới nổi lên lòng hiếu kỳ, hắn cũng không phải muốn thu mình làm đồ đệ, mà là muốn nhìn một chút người tu chân có thể tu thành Thiên Tiến Chương hay không.

Trong lòng Lý Cường cảm khái không thôi, nguyên lai tiên giới cũng không mỹ hảo giống như mình tưởng tượng, thái độ của Thanh Đế khiến cho hắn một lần nữa khắc sâu vào lòng, vô luận là ở nơi nào, đừng mong người khác ân tứ cho mình, chỉ có chính mình cố gắng phấn đấu mới có chỗ đặt chân.

Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát đều hiểu được ý tứ của Cô Tinh, hai người tuy không nói lời nào nhưng trong lòng lại mắng Thanh Đế không còn lời để mắng.

Cô Tinh nói: " Trước kia ngươi lấy được tu thần Thiên Tiến Chương chỉ là một bộ phận, Thanh Đế mệnh lệnh cho ta đem Thiên Tiến Chương chính thức xuống đưa cho ngươi, nhưng ngươi phải lập tức ghi nhớ ngay tại chỗ này, tu thần Thiên Tiến Chương chính thức không thể lưu lạc lại thế giới này." Hắn đưa cho Lý Cường một quyển trúc giản( sách bằng trúc) màu xanh.

Trong lòng Lý Cường mừng thầm, hắn mặc kệ Thanh Đế đối với mình có thái độ gì, có tu thần Thiên Tiến Chương chính thức thì có thể rút ngắn được rất nhiều đường quanh co, còn về phần hậu quả tu luyện không thành công, không phải là chuyện hắn lo lắng.

Cô Tinh nói: " Mời đưa Nghịch Thiên Bảo Kính trả lại cho ta."


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv