Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 121



Lâm Phong Hợp vẻ mặt đau khổ nhìn bốn phía: " Vương gia, hay là vào trong cung rồi hãy nói."

Lý Cường bị hắn mở miệng ngậm miệng đều gọi là vương gia làm cả người hắn không được tự nhiên, trong lòng hắn hiểu được, người xuất thân trong gia đình quan hoạn như Lâm Phong Hợp, thì không có khả năng cùng người người khác nói giỡn tùy ý, nhất là trong những trường hợp chính thức, những quy củ đã ghi sâu trong lòng từ nhỏ, thật không dễ dàng từ bỏ. Hắn gật đầu nói: " Được, chúng ta đi vào."

Trên đường Lý Cường hỏi: " Triệu Hào, người của chúng ta ở nơi nào?"

Triệu Hào nói: " Sư tôn, bọn họ đều canh giữ ở thẩm cung làm hộ vệ."

Lý Cường cười nói: " Không nghĩ tới các ngươi đều cũng bị chộp tới đây, Không Hậu bọn họ cũng ở đây sao?"

Lâm Phong Hợp vội vàng chen lời: " Không Hậu đại sư cũng ở đây. Chúng ta cũng không có cách nào, trong cung đang có nhiệt náo long trời lở đất, vừa lúc người của vương gia vừa đến, là do hạ quan xin thánh chỉ mời Triệu gia bọn họ tiến cung."

Triệu Hào nói: " Đã gặp phải người tu chân cao minh, may là chúng ta có nhiều người, lại có Không Hậu và Khô Độ là cao thủ, mới làm cho đối thủ sợ quá chạy mất, đến bây giờ tạm thời không có gì đại sự xảy ra."

Lý Cường biết lần này lại bị cuốn vào sự tranh đấu trong nội bộ Tống quốc lần nữa.

Từ cửa cung tiến vào trong, trên đường đi canh gác càng thêm sâm nghiêm. Lý Cường đại khái nhìn lướt một phen, phát hiện cả hoàng cung cơ hồ không có vắng bóng người, mỗi một chỗ đều có thị vệ canh gác, thỉnh thoảng nhìn còn có thể thấy, người tu chân của cung phụng viện đang dò xét. Đi tới phía trước cửa thẩm cung, Lý Cường nói: " Di, toàn là người của chúng ta không a."

Nạp Thiện và Thản Ca hai người đang đứng ngay cửa tẩm cung, nhìn giống như hai tượng thần giữ cửa, ngẩng cao đầu, mắt nhìn thẳng ra phía trước. Lý Cường đột nhiên tăng tốc, xuất hiện ngay trước mặt Nạp Thiện làm hắn sợ đến run lên, phát hiện là Lý Cường, hắn lập tức mặt mày hớn hở, nhỏ giọng kêu lên: " Lão Đai…a a, lão Đại, huynh rốt cuộc đến rồi."

Lý Cường phủi ngực hắn, cười nói: " Nạp Thiện a, ngươi thật uy phong a."

Nạp Thiện hắc hắc cười nói: " Lão Nạp ta bây giờ chính là nhất đẳng thị vệ đó." Hắn đắc ý không biết làm sao mới nói hết.

Lý Cường cười nói: " Nga, quan lớn vậy, vậy phẩm bậc thứ mấy? Nói cho ta nghe một chút."

Nạp Thiện ngại ngùng nói: " Dù sao rất lớn…còn về phẩm quan, lão Nạp ta cũng không biết, dám chắc rất lớn là được, a a…"

Thản Ca nói: " Lão Đại, tiểu tử này mới được làm quan lớn…hắc hắc, ngay cả bước đi cũng khác hẳn rồi…"

Nạp Thiện trừng mắt nhìn Thản Ca: " Lão Thản, không cho nói bậy!"

Từ trong cung đi ra một tổng quản thái giám, cất tiếng chói tai: " Vương gia, hoàng thượng triệu kiến."

Nạp Thiện hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói thầm: " Thật là không được a, nguyên lai lão Đại lại là một vương gia."

Thản Ca không hiểu, hỏi: " Vương gia là quan gì, so với ngươi có lớn không?"

Nạp Thiện lắc lắc cái đầu bóng lưỡng: " Không thể so sánh, đều là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."

Lý Cường mắng nhỏ: " Chức quan của ngươi không nhỏ, có muốn ta cho ngươi ở lại hoàng cung không?"

Nạp Thiện hắc hắc cười nói: " Không cần lưu lại, Lão Đại, để cho lão Nạp được uy phong một lần, ta chỉ muốn đi theo huynh thôi, cả đám huynh đệ…ai, ta không thể rời khỏi bọn họ a."

Lý Cường cười vỗ vai hắn, xoay người đi vào tẩm cung.

Trong đại sảnh tẩm cung ngồi mười mấy quan viên, trong đó có mấy người Lý Cường quen biết, đó chính là lão phu tử Trình Tử Trọng, hắn vừa nhìn thấy Lý Cường thì trên mặt toát ra một tia sợ hãi, hắn còn chưa quên được việc lần trước khi Lý Cường rời đi thì đánh ngất hắn. Lý Cường cười hì hì nói: " Ai yêu, là lão phu tử…chúc mừng ngươi thăng quan."

Trên người Trình Tử Trọng mặc một bộ quan phục nhất phẩm, hắn đã là Lại Bộ Thượng Thư, hắn cũng biết bởi vì Lý Cường nên hoàng thượng đối với hắn có chút ưu ái, hắn nhờ mặt mũi của Thánh Vương Gia và Lý Cường mới có thể tiến nhanh như vậy. Trình Tử Trọng cười khổ nói: " Vương gia, nhờ vào phúc của ngài, hạ quan Lại Bộ Thượng Thư Trình Tử Trọng bái kiến vương gia."

Lý Cường phất tay, Trình Tử Trọng không thể bái nổi nữa. Lý Cường nói: " Lão phu tử a, xem ra ngươi gặp ta có vẻ không vui a, hà hà, lần trước đánh ngất ngươi cũng là bất đắc dĩ thôi, ta xin lỗi được rồi chứ?"

Vẻ mặt Trình Tử Trọng sợ hãi, luôn miệng nói: " Không dám! Không dám! Tử Trọng nhìn thấy vương gia cao hứng còn không kịp, làm sao dám than oán."

Quan viên trong đại sảnh đều là cao quan của Cố Tống quốc, bọn họ vừa nhìn thấy trang phục của Lý Cường thì biết là một vị quận vương vừa tới, nhưng phần lớn vẫn không ai nhận ra hắn, chỉ có vài ngươi biết Lý Cường là ai. Trình Tử Trọng giới thiệu: " Vị này là huynh đệ của Thánh Vương Gia, hoàng thượng khâm phong là Trung Dũng Quận Vương." Hắn là Lại Bộ Thượng Thư, đối với những sự thay đổi hắn đều cũng rõ ràng.

Lý Cường bây giờ chức quan gì cũng không trọng yếu, quan trọng nhất chính là hắn là huynh đệ của Thánh Vương Gia, thân phận này tại Cố Tống quốc rất dọa người, vì thế các cao quan đều tiến lên ra mắt. Có thái giám nhỏ giọng nhắc nhở: " Vương gia, hoàng thượng đang chờ triệu kiến."

Lý Cường gật đầu, vội vàng đi theo thái giám vào bên trong.

Bên trong tẩm cung là một cái sân hình chữ nhật, trong viện có mấy người Khô Độ đang đứng, bọn họ thấy Lý Cường lập tức hành lễ, đồng thời bảo hắn mau nhanh đi vào. Lâm Phong Hợp thấp giọng nói: " Hoàng thượng đã tới bờ hấp hối."

Lý Cường cả kinh, hắn không nói gì, vội vàng đi nhanh hơn vào trong phòng.

Bên ngoài cửa phòng đứng một đội cung nữ thái giám, ai cũng đang chắp tay. Thái giám tổng quản ở ngay cửa lặng lẽ khoát tay, ra dấu cho mấy người Lý Cường đứng lại đợi rồi hắn đi vào phòng bẩm báo. Chỉ chốc lát sau, tổng quản thái giám đi tới, nhỏ giọng nói: " Các vị đại nhân xin mời."

Phòng ngủ không lớn, là một vân sàng khắc hình rồng phượng chiếm nửa phòng, một mùi thuốc lan tỏa khắp nơi. Trong phòng đứng vài người, một trung niên nhân mặc trang phục thân vương, là đệ đệ của đương kim hoàng thượng là Đức Hiền thân vương Triệu Củng. Còn có một đứa nhỏ cỡ mười hai mười ba tuổi, mặc trang phục thái tử, hắn là con trai độc nhất của hoàng thượng Triệu Ki. Hoàng thượng mãi cho đến năm gần sáu mươi tuổi nhờ Hầu Phích Tịnh tặng cho linh đan mới sinh hạ được đứa con bảo bối duy nhất này, vừa sinh ra đã được phong làm thái tử.

Không Hậu đứng phía sau vân sàng, lại thêm một tu chân cao thủ đứng ngay cửa sổ, cả hai đang canh giữ cho vị hoàng thượng đang bệnh nặng, còn hai ngự y bó tay không còn biện pháp đứng ngay ở một bên.

Thái tử Triệu Ki quỳ gối trên bậc ngay vân sàng, nắm tay của hoàng thượng, trên mặt ướt đẫm nước mắt. Mấy người Lý Cường vừa đi vào phòng, lập tức kinh động mọi người, ai cũng xoay mặt qua nhìn bọn họ. Lý Cường liếc mắt nhìn thấy vị hoàng đế trên giường, trong lòng không khỏi cả kinh, hắn không để ý tới những lời chào hỏi của người khác, bước nhanh tới bên giường. Đức Hiền thân vương trong mắt hiện lên một tia tức giận, Lý Cường này dám không để ý tới mình, hắn đưa mắt nhìn sang một bức tranh vẽ cây tùng và chim ưng trên vách để che dấu sự tức giận trong lòng.

Lý Cường không biết chẩn đoán bệnh, nhưng hắn là tu chân cao thủ, vừa nhìn thì biết hoàng thượng không phải sanh bệnh mà giống như trúng phải độc dược mãn tính, ước chừng là do có người tu chân cung cấp cho linh đan diệu dược để cầm cự cho đến bây giờ.

Lý Cường ngoắc ngự y tới hỏi: " Hoàng thượng bị cái gì?"

Tiểu thái tử chen lời: " Ta biết, là trúng một loại độc kỳ quái!"

Ngự y khom người gật đầu: " Vương gia, loại độc này phi thường kỳ quái, tìm không được giải pháp…" Hắn ấp úng giải thích.

Tiểu thái tử nhìn Lý Cường với ánh mắt rất đặc biệt, đó là một loại ánh mắt sùng bái. Hắn biết Lý Cường là ai, làm người thừa kế ngai vàng của Cố Tống quốc, hoàng thượng sớm đã cho hắn biết một số chuyện trọng yếu, nhất là những gì có liên quan đến Thánh Vương Gia. Hắn tràn ngập hy vọng hỏi: " Ngài có thể cứu được phụ hoàng ta không?"

Không Hậu từ khi Lý Cường vào phòng, đã đem thân phận mỗi người truyền âm cho hắn biết. Lý Cường cười nói: " Ngươi là thái tử Triệu Ki? A a, yên tâm đi, chỉ cần là độc thì không cần sợ." Hắn nghe nói là độc thì thở dài một hơi, bởi vì hắn có giải độc thánh dược của Thiên Lại Thành Hàn Tủy Lân. Thái tử Triệu Ki mừng rỡ, căn bản không chấp nhất cách nói chuyện vô lễ của Lý Cường, phải biết rằng hắn là thái tử của một nước, muốn nói chuyện với hắn thì phải hành lễ quỳ lạy.

Thái tử mặc dù còn trẻ nhưng cũng rất lão luyện thành thục, hắn nói: " Vạn hạnh có được quận vương giúp đỡ, Triệu Ki thay mặt phụ hoàng xin đa tạ."

Lý Cường cười hì hì vỗ vai hắn nói: " Yên tâm đi, thái tử không cần khách khí."

Mọi người trong phòng thiếu chút nữa bị cử động của Lý Cường hù chết, trong lòng đều đang suy nghĩ, Lý Cường này thật là có phong cách của Thánh Vương Gia, không lớn không nhỏ, không nói quy củ.

Đức Hiền thân vương đột nhiên quát: " Lớn mật! Dám đối với thái tử điện hạ vô lễ, người đâu, mau bắt hắn lại!"

Người tu chân trong phòng kia đột nhiên bắn ra phi kiếm, nhắm thẳng tới ngay cổ Lý Cường. Không Hậu giận dữ, bắn ra một châu xuyến màu nâu, Triệu Hào cũng ở sau lưng Lý Cường phun ra Hàn Tước phi kiếm, cùng thời gian kiếm quang lóe ra đầy phòng.

Lý Cường đối với những việc này không thèm để ý tới, chỉ lấy Hàn Tủy Lân ra, nói: " Đây là giải độc linh đan…"

Đức Hiền thân vương hét lớn: " Thái tử điện hạ, loại đan dược không rõ lai lịch này vạn vạn không thể tùy ý để cho hoàng huynh uống vào, trước tiên nên để cho cung phụng đường kiểm nghiệm một phen!"

Lý Cường đưa linh đan cho thái tử, thân thể đảo bay ra ngoài, lăng không chụp lấy phi kiếm của người tu chân kia, lạnh lùng nói: " Trong tẩm cung của hoàng thượng mà dám động phi kiếm, ngươi không muốn sống rồi!" Hắn truyền âm dặn Không Hậu: " Canh giữ hắn, không cho hắn thoát."

Đức Hiền thân vương kinh hãi thất sắc, Lý Cường này thật sự là quá lợi hại. Hắn đanh mặt nói: " Tốt…lá gan thật lớn! Thái tử điện hạ, ngươi phải làm chủ cho hoàng thúc a."

Thái tử giống như không có nghe thấy Đức Hiền thân vương nói, toàn bộ tinh thần chăm chú cẩn thận đem đan dược bỏ vào trong miệng hoàng thượng, nhưng hoàng thượng không thể nuốt xuống, hắn khó khăn nói: " Quận Vương.."

Lý Cường nói: " Thái tử xin mời tránh ra, để cho ta tới thử xem."

Thái tử Triệu Ki đứng dậy, lui qua một bên, chăm mắt nhìn Lý Cường. Gương mặt của Đức Hiền thân vương Triệu Củng đỏ bừng, lớn như vậy chưa từng có ai dám vô lễ với hắn bao giờ, hắn tức giận phủi tay áo đi thẳng ra ngoài cửa. Tâm thần của Lý Cường đều đặt trên người hoàng đế, hắn dùng thần thức xem xét một chút rồi nghĩ tới một biện pháp tốt, nói: " Không Hậu, Triệu Hào, hai ngươi hộ pháp cho ta, thái tử, trước tiên đừng động đến chuyện gì, ngươi hãy ra lệnh không bất cứ kẻ nào vào đây, nếu không giết chết không tha."

Lý Cường nói vậy làm cho tinh thần thái tử rung lên, trong lòng hắn vô cùng rõ ràng lúc này nếu hoàng thượng xảy ra bất cứ việc gì thì hắn cũng ngồi không yên trên ngôi hoàng đế, cho nên hắn so với ai khác càng coi trọng sự sống chết của hoàng thượng. Hắn quyết đoán hạ lệnh xuống, sau đó ngồi xuống ở ghế bên cạnh, nói: " Mời quận vương toàn lực cứu chữa, hết thảy đều có ta cam đoan."

Lý Cường cảm thấy rất kinh ngạc, vị thái tử này thật sự là ngoài ý tưởng tượng, có thể quyết định thật nhanh, nắm lên cầm xuống cương quyết, đúng là có phong thái của một đế vương. Hắn gật đầu nói: " Yên tâm đi, thái tử." Trên tay hắn nổi lên tử hồng sắc quang mang chói mắt, một tia chỉ khí bắn thẳng vào trong thân thể hoàng thượng. Dần dần, màu tím xanh trên mặt hoàng thượng đổ mồ hôi hột, hắn bắt đầu run rẩy, tựa hồ như đang cực lực giãy dụa.

Đang đứng ở bên cạnh có một vị thái giám cầm khăn định lau mặt cho hoàng thượng, Lý Cường quát nhẹ: " Bỏ đi!"

Triệu Hào thân pháp cực nhanh, một quyền đã đánh vị thái giám kia bay ra, vị thái giám sợ đến ngất đi. Không khí trong phòng nhất thời khẩn trương lên, tất cả thái giám cung nữ đều cũng cúi đầu, ngay cả hơi thở cũng không dám thở. Nếu lúc này gây ra đại họa, dù tru di cửu tộc cũng không đủ giết.

Hàn Tủy Lân theo chân nguyên lực của Lý Cường vận động rất nhanh khuếch tán ra, dần dần một chất nhầy đen như mực từ trong cơ thể hoàng thượng toát ra, ngưng kết phía trên thân thể hắn, đoàn chất nhầy này bị bao vây một tầng tử quang. Lý Cường nhận ra, đây là một loại kịch độc mãn tính rất hiếm thấy, gọi là Tử Mặc Độc Âm, là do Độc Chú truyền tống qua.

Hoàng thượng đột nhiên hét lớn: " Đau chết trẫm a!"

Sắc mặt thái tử nhất thời vui mừng, trong lòng đối với Lý Cường càng thêm sùng bái. Nhiều người như vậy mà cũng bó tay không có cách, ngay cả những cao thủ của cung phụng đường cũng giải cứu không được phụ hoàng, vậy mà Lý Cường vừa tới không được canh giờ đã làm cho hắn nhìn thấy được hy vọng, thật không hổ là huynh đệ của Thánh Vương Gia.

Lý Cường vốn muốn dùng Thiên Hỏa thiêu hủy đoàn Tử Mặc Độc Âm này, nhưng ý nghĩ vừa chuyển, lại thay đổi chủ ý. Đoàn độc vật này thật sự rất hiếm thấy, thiêu hủy cũng quá đáng tiếc, hắn dùng thủ pháp luyện đan của Hồi Xuân Cốc, đem đoàn Tử Mặc Độc Châu ngưng tụ thành sáu viên độc châu trong suốt. Lý Cường tay cầm độc châu, nói: " Chính là đồ vật này hại người, nhưng ta không rõ hoàng thượng vì sao lại chọc vào người của Độc Chú Giáo?"

Hoàng thượng mở mắt ra, hắn lập tức nhận ra Lý Cường, nhiều năm như vậy mà Lý Cường cũng không có già đi chút nào, vẫn là bộ dáng như lần đầu tiên gặp mặt. Hắn suy yếu nói: " Rốt cuộc cũng đợi được ngươi rồi, khái khái, lần này vô luận như thế nào cũng phải lưu lại Cố Tống quốc một thời gian dài chút, trẫm biết ngươi không muốn làm quan, thôi thì hãy nể mặt của Thánh Vương…"

Lý Cường ngại ngùng gật đầu nói: " Hoàng thượng cứ an tâm dưỡng bệnh đi, bây giờ việc như thế này, ân, ta sẽ lưu lại một đoạn thời gian." Hắn vẫn mềm lòng, nếu hoàng thượng dùng mệnh lệnh để nói, có thể hắn không để ý tới, nhưng hoàng thượng lại dùng giọng điệu khẩn cầu, hắn thật không có biện pháp.

Hoàng thượng vui mừng nở nụ cười nói: " Hoàng nhi, mau tới ra mắt Trung Dũng Quận Vương, sau này gặp chuyện cần phải thỉnh giáo ông ấy."

Thái tử cao hứng nói: " Phụ hoàng, Trung Dũng Quận Vương có công cứu giá, con đã nhớ tới, xin phụ hoàng an tâm tĩnh dưỡng, sớm ngày hồi phục."

Hoàng thượng đối với vị thái tử này phi thường hài lòng, trong mắt tràn đầy sủng ái.

Lý Cường lấy ra hai ngọc bài màu xanh, niết trong lòng bàn tay, trong thời gian ngắn khắc họa bên trên ba loại phù chú, lại vận xuất một cỗ chân nguyên lực khởi động phù chú, hắn đưa cho thái tử nói: " Một khối cấp hoàng thượng đeo ở trên cổ, một khối cho ngươi, để tránh lời âm độc nguyền rủa của Độc Chú Giáo."

Đây là Tỵ Tà Phật Chú của Phật tông, khác hẳn với pháp thuật của người tu chân.

Thái tử dụng một sợi dây màu hồng đem ngọc bài xỏ vào rồi đeo lên cổ hoàng thượng. Ngọc bài màu xanh lóe lên ba đạo thanh quang, vô thanh vô tức ẩn tiến vào trong cơ thể hoàng thượng, hoàng thượng nhất thời cảm thấy vô cùng dễ chịu, lúc trước hơi thở khó khăn cũng đã biến mất, hắn lập tức ngủ say đi.

Lý Cường cười nói: " Tạm thời hoàng thượng không có nguy hiểm nữa, có khối ngọc bài này thủ hộ, độc chú rất khó đi vào thân, nhưng nếu gặp độc chú cao cấp thì ngọc bài này không thể ngăn cản. Nhớ kỹ, nếu ngọc bài nổ tung, gần trong mười bước nhất định có người hạ chú."

Thái tử đem ngọc bài đeo lên, tức giận nói: " Nếu tra ra là ai sai người hạ chú, ta…ta sẽ tru di cửu tộc hắn!" Ngữ khí tàn nhẫn thật không tương xứng với tuổi của hắn.

Vị thái giám vừa rồi bị một quyền đánh bay rên rỉ đứng lên, rồi quỳ sụp trên mặt đất, thái tử không chút thay đổi sắc mặt vung tay lên: " Lôi ra ngoài! Giết!"

Lý Cường khuyên nhủ: " Thái tử, bỏ đi, lúc này giết người thì không may mắn đâu."

Thái tử lập tức tỉnh ngộ lại, phụ hoàng vừa mới khỏe lại, bây giờ giết người quả thật không tốt, vì vậy nói: " Đưa đến Bắc Hà Khẩu."

Lý Cường thở dài trong lòng, mạng người nơi này thật không đáng giá, nói giết là giết. Vị thái giám kia dập đầu như điên, hắn biết vừa rồi chính Lý Cường đã cứu tính mạng của mình. Truyện được copy tại Truyện FULL

Lý Cường hỏi: " Thái tử, là ai cùng hoàng thượng kết oán, nên mới hạ loại độc chú này?"

Thái tử Triệu Ki day day con mắt, gương mặt non nớt toát ra vẻ nghiêm túc, hắn thấp giọng nói: " Mấy tháng trước phụ hoàng đã bắt đầu lâm bệnh, ngự y cũng không tra ra là vấn đề gì, sau càng ngày càng nghiêm trọng, phụ hoàng đặc ý tìm Lâm Phong Hợp đại tướng, phái người mời cao thủ cung phụng đường tới, mới biết được có người giở trò quỷ. Lần này nhờ có Lâm Phong Hợp đại tướng, hắn lập tức an bài cấm quân nghiêm mật, chu đáo phòng thủ, đồng thời mời cao thủ cung phụng đường hộ vệ tẩm cung. Nhưng bệnh của phụ hoàng ngày càng phát ra trầm trọng, mặc dù có linh dược của cung phụng đường kéo dài, ai…đã phái người đi thăm dò, nhưng còn chưa biết là ai có gan lớn cuồng vọng như thế."

Thật ra hoàng thượng đã sớm có an bài, hắn phát hiện tình huống không đúng liền bắt đầu chuẩn bị. Hắn biết vấn đề của chính mình, chuyện phải do cao thủ tu chân giới đến để giải quyết, bởi vì không tìm được Hầu Phích Tịnh, hắn liền chú ý trên thân Lý Cường, vừa lúc này Triệu Hào bọn họ tới. Vì vậy hoàng thượng chẳng những phong quan ban thưởng cho Triệu Hào mấy người, còn đặc ý lưu lại chiếu thư, chỉ cần Lý Cường trở về, lập tức phong vương, rồi chiêu vào hoàng cung. Bởi vì Hầu Phích Tịnh từng nói cho hắn nghe, Lý Cường là người đáng tin cậy như chính mình.

Lý Cường hỏi: " Một chút đầu mối cũng không có sao?"

Thái tử cười khổ nói: " Không có, ba quốc gia tại lục địa tranh đấu đã nhiều năm, ai mà biết là người của nước nào giở trò quỷ?"

Lý Cường nhớ tới lúc mới gặp Hầu Phích Tịnh thì hắn cũng bị độc chú vô tình gắt gao cuốn lấy, nếu không phải mình cho hắn một bình rượu cồn, chỉ sợ hắn còn đang chìm trong sầu não.

Lý Cường đối với tình huống của Cố Tống quốc cũng không biết cụ thể, trong lúc nhất thời hắn cũng không rõ tình hình, suy nghĩ một chút hắn nói: " Chuyện gì trước tiên nên đặt sang bên, hoàng thượng hổi phục là chuyện trọng yếu nhất, ta sẽ để Không Hậu lưu lại, lại phái mấy cao thủ đến canh giữ nội cung cho ngươi, cấm vệ quân có thể triệt về đợi lệnh, hết thảy cũng đợi hoàng thượng hổi phục lại rồi hãy nói, không cần làm ra điều gì kinh thiên động địa. Bây giờ chủ yếu nhất là giữ vững cục diện trong ngoài, ta phỏng chừng đối thủ dám chắc sẽ còn hành động, động không bằng tĩnh, chúng ta chờ."

Mắt thái tử sáng rực lên, mấy câu nói của Lý Cường đã là có ý tứ rõ ràng, hắn đáp: " Tốt, cứ theo ý của quận vương mà làm." Hắn dù sao vẫn còn là một đứa nhỏ, chịu đựng nhiều ngày như vậy đã mệt mỏi cực kỳ, nói xong không nhịn được ngáp to một cái. Lý Cường cười nói: " Thái tử sớm nghỉ ngơi một chút đi, di? Cái tên dùng phi kiếm chạy đi đâu rồi?"

Không Hậu nói: " Hắn đi theo Đức Hiền thân vương, ta xem lão Đại đang lúc bận rộn nên không dám kinh động. Hắn là người của cung phụng đường, trốn không được đâu."

Thái tử nói: " Hắn không phải là cung phụng của cung phụng đường, là bằng hữu của hoàng thúc, bởi vì thiếu cao thủ cho nên đặc ý cử hắn đến nơi này hộ vệ cho phụ hoàng."

Lý Cường chợt như có chuyện sáng ra: " Là như thế này…nếu..nếu…này…" Hắn có chút không biết nên nói như thế nào mới tốt.

Thái tử nhìn Lý Cường nhỏ giọng nói: " Quận vương có gì cứ nói, không cần băn khoăn."

Lý Cường nói: " Nếu ta không có cách nào cứu trị hoàng thượng, ngoại trừ thái tử, ai là người thu được lợi lớn nhất?"

Thái tử dù sao cũng còn nhỏ, nghe được thì sắc mặt nhất thời không còn chút máu. Hắn hiểu được ý tứ trong lời nói của Lý Cường, chỉ là do một kim trúng huyệt nên không chịu được mà thôi. Lý Cường là người từng lăn lộn trên thương trường, biết không vô duyên vô cớ mà yêu, cũng không vô duyên vô cớ mà hận, chuyện gì cũng có nhân quả quan hệ, hắn chỉ là muốn hướng tỉnh thái tử.

Lý Cường nói: " Trong lòng thái tử biết là được, chuyện này cũng có thể."

Trong lòng thái tử hiểu được, Lý Cường đang nói chuyện trọng yếu sau này mình có thể ngồi được trên ngai vàng hay không, hắn nói: " Quận vương lần này quay lại, thật sự là chuyện vạn hạnh của Cố Tống quốc, Ki nhi thay mặt phụ hoàng tạ ơn." Nói xong hắn đứng dậy hành lễ. Với thân phận thái tử của hắn mà tự xưng Ki nhi, đó là đã xem Lý Cường là trưởng bối.

Lý Cường đỡ lấy hắn, nói: " Ai, thái tử không cần khách khí như thế." Trong lòng hắn lại sợ hãi than, tuổi nhỏ như vậy mà đã biết lung lạc lòng người, đứa nhỏ này thật là không đơn giản a.

Nhìn vào mặt mũi Hầu lão ca, Lý Cường nếu đã tới Cố Tống quốc thì đối với chuyện phát sinh ở nơi này không thể không quản. Lý Cường nói: " Thái tử cũng cần phải cẩn thận, bên người tốt nhất cũng phải có người của cung phụng đường bảo vệ."

Hắn lại lấy từ trong thủ trạc ra khối hộ thân phù do Kỳ Quân Sát tặng cho, đeo vào trên cổ tay thái tử, nhỏ giọng nói: " Nếu phát hiện có cái gì không đúng thì có thể dùng cánh tay này ngăn cản, có thể cứu mạng."

Không biết tại sao Lý Cường đối với tiểu thái tử này có một phần thương cảm, nhỏ như vậy mà phải đối phó với cục diện phức tạp như vậy, quả thật không dễ dàng.

Thái tử cảm nhận được ý tốt của Lý Cường, gật đầu đa tạ: " Ân, Ki nhi sẽ cẩn thận."

Lý Cường lại phân phó Lâm Phong Hợp vài câu rồi khoanh chân ngồi xuống, nói: " Đêm nay do ta canh giữ, những người khác cứ đi nghỉ ngơi."

Lâm Phong Hợp khom người thi lễ, xoay người xuất cung, thái tử mang theo thị vệ cũng trở về nghỉ tạm, trong phòng yên tĩnh trở lại.

Ánh đèn trong tẩm cung dần dần tối đi, đêm đã khuya.

Một đêm bình an.

Đối với chuyện ngủ, Lý Cường sớm đã sắp quên có mùi vị gì. Hắn đứng lên nhìn hoàng thượng đang ngủ say trên giường và Triệu Hào cùng Không Hậu đang khoanh chân ngồi cạnh, lặng yên đi ra khỏi phòng.

Tối hôm qua lúc ngồi tọa thì hắn phát hiện bốn phía phòng ngủ có mai phục cao thủ, khoảng bảy người, như là bảo vệ hoàng thượng. Đi tới hành lang, chỉ thấy thái giám và cung nữ đang dựa vào tường ngủ gật.

Lý Cường bước đi không một tiếng động, phảng phất trên mặt đất phiêu hành, những người này cũng không có phát hiện. Hắn hướng ra phía ngoài đi đến, tới cửa tẩm cung, chỉ thấy Nạp Thiện và Thản Ca hai người đang tựa cửa ngủ ngon lành, bên cạnh có mười mấy thị vệ đang đứng nghiêm, nhìn thấy Lý Cường đi tới thì vội hành lễ.

Lý Cường gật đầu, nhẹ nhàng vỗ một cái vào cái đầu bóng lưỡng của Nạp Thiện, tiểu tử này sợ đến bật dậy, tay cầm Thanh Ảnh Thúc lóe ra một đạo quang, bổ vào người Lý Cường. Khi hắn phát hiện người mình đánh chính là lão Đại, hoảng hốt thét lên: " Di uy! Lão Đại, ta không có cố ý…"

Thị vệ chung quanh sợ hãi, Nạp Thiện này chẳng những bổ tia chớp đánh vương gia, còn mở miệng kêu vương gia là lão Đại, quả thật vô lễ vô cung.f Ai ngờ Lý Cường cười cười nói: " Nạp Thiện, theo ta đi chơi nào." Về chút tia chớp này căn bản không thể đánh thương hắn. Thản Ca nói: " Ta cũng muốn đi!" Nạp Thiện cười hắc hắc: " Cảm ơn lão Đại. Lão Thản a, trên mặt ngươi là vật gì vậy? Ai…"

Thản Ca bị hắn nói xong thì nghi hoặc, dùng ống tay áo lau mặt, hỏi: " Vật gì vậy? Lão Nạp, là cái gì a?"

Nạp Thiện làm ra vẻ không có gì: " Không có gì, chỉ là hai con mắt đầy ghèn mà thôi."

Bọn thị vệ ha ha cười to. Thản Ca hai tay hươ lên, cười nói: " Ta còn tưởng là gì, vậy thì có gì quan hệ? Dù sao còn đẹp mắt hơn so với đầu bóng lưỡng của ngươi."

Nạp Thiện dùng tay áo lau đầu trọc của mình, nói: " Không có khả năng.."

Lý Cường cười nói: " Ân, không phải trên đỉnh đầu, mà ở bên đây, gần lỗ tai…đúng là có…ngươi ngủ không có chú ý sao?" Hắn nghiêm trang nói.

Nạp Thiện xoa cái đầu đến đỏ bừng như muốn tróc cả da, Thản Ca và Lý Cường hai người còn đang nói: " Không đúng!" " Qua bên một chút!" " Ở bên kia, bên này không có!"

Đám thị vệ cười đến đau cả bụng, Nạp Thiện lúc này mới biết bị hai người họ trêu chọc, tức giận đến kêu to: " Lão Đại! Thản Ca!"

Lý Cường ra vẻ không có gì, nói: " Ân, đã lau sạch sẽ rồi." Thật sự là không còn bằng chứng. Thản Ca cũng cuống quýt gật đầu: " Đúng vậy, lau thật là sạch sẽ a. Ai, lão Nạp, đầu ngươi thật là hồng a, hồng quang lóe ra đó, như là bộ dáng sắp phát tài."

Nạp Thiện mở to miệng tức giận đến không biết làm sao nói mới tốt. Có lão Đại gia cùng trêu chọc mình, thì dám chắc là sẽ bị chơi chết mà thôi.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv