Phiêu Du Giang Hồ

Quyển 3 - Chương 31: Tôi muốn đi khắp giang hồ, đảm nhiệm trọng trách giết Thượng Quan Tình



Đã ở lại chỗ khỉ ho cò gáy này mấy ngày rồi. Những ngày qua,tôi chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng tò mò hỏi han gì hết, chỉ nỗ lực tập luyệnvõ công do các huynh đệ chỉ dạy.

Đến cả chiêu thức nội lực quang học, đối với tôi mà nói cũngkhông còn là chuyện khó khăn nữa. Mấy ngày nay, tôi cũng học được bản lĩnh vữngvàng, hóa ra võ công còn lợi hại hơn tôi tưởng rất nhiều.

Thời gian nghỉ ngơi, tôi không kìm được lại thầm nghĩ, liệumình có phải người đầu tiên sau khi xuyên không học võ công không? Cảm giác tựhào cứ thế dâng lên trong lòng.

Ba ngày sau, tôi quyết định đi làm một vài chuyện mà tôi nhấtđịnh phải làm.

Tôi gọi tất cả mọi người vào phòng, mở một cuộc họp.

“Tôi có một vấn đề muốn hỏi các huynh”, ngồi nghiêm trangtrên ghế, đối diện với đám nam nhân này, tôi nghiêm túc hỏi.

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, ra hiệu mời tôi nói tiếp.

“Hiện tại các huynh muốn cùng tôi làm những gì?”

Âu Dương Thiếu Nhân vén mái tóc đen nhánh lên, ánh mắt thâmthúy nói: “Có hai con đường, chỉ còn chờ xem nàng muốn đi con đường nào. Nếunàng muốn rời khỏi đây, phiêu bạt chân trời góc biển, bọn ta sẽ bảo vệ nàng điđến bất cứ nơi nào. Nếu nàng muốn báo thù, muốn lấy lại sự trong sạch và danh dựcủa mình, vậy chúng ta sẽ dọn đường cho nàng. Thế nào, nàng thấy đường nào tốthơn?”.

Tôi mỉm cười, giả bộ thản nhiên cầm chén rượu. Thực ra tôikhông cách nào đối diện được với tia sáng trong mắt huynh ấy.

Mọi thứ lấp lánh đều gây chói mắt khiến cho người ta khôngcách nào nhìn rõ được.

“Phải chăng các huynh cũng đều đã nghĩ qua, muốn phối hợp vớitôi?”, tôi hỏi.

Không gian bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.

Vẻ trầm mặc cơ hồ đang trải khắp căn phòng không quá rộngnày.

“Tiểu Tình, nàng muốn làm gì?”, Âu Dương Y lo lắng hỏi.

“Cái bang sẽ vì nàng mà xử lý mọi chuyện, đây là chuyện củanam nhi, nàng cứ ở đây đợi mấy ngày, đợi đến khi tất cả kết thúc là được”, MạchThiếu Nam ngang ngược nói.

Đặt chén rượu trên tay xuống, hít thật sâu, tôi muốn nói rasuy nghĩ của mình một cách bình thản nhất.

“Mọi chuyện đều do tôi mà ra, cũng nên để tôi kết thúc nó chứ.Tôi muốn cùng chiến đấu với các huynh, chứ không phải muốn các huynh nhận tráchnhiệm bảo vệ tôi. Có thể luôn ở bên các huynh, cùng khóc cùng cười, cuộc sốngnhư thế mới là điều tôi muốn. Đừng cãi lý với tôi, các huynh nên hiểu, chẳng cótác dụng gì đâu. Lần này, tất cả đều phải nghe theo tôi, các huynh hãy nói mộtcâu đồng ý đi.”

Mặc Nguyệt ngồi bên cạnh tôi, cúi đầu nói: “Ta đồng ý”.

Sau đó, bốn huynh đệ Âu Dương cũng đưa mắt nhìn nhau, ÂuDương Thiếu Nhiên mơ hồ hỏi lại tôi: “Vậy thì, Tiểu Tình, nàng phải đồng ý vớita, không được mạo hiểm”.

Tôi cười dịu dàng.

“Đồ ngốc, không có chuyện đó đâu, tôi không muốn chết sớmnhư thế. Tôi còn muốn sống cùng các huynh nữa mà”.

Nghe tôi nói như thế, mấy người mới gật đầu đồng ý.

Cuối cùng, tôi quay người về phía tên hồ ly Mạch Thiếu Nam.

Trong mấy người có mặt ở đây, huynh ấy là người khó đối phónhất.

“Thiếu Nam, ý của huynh thế nào?”

“Không đồng ý có được không?”

“Vậy huynh cảm thấy có được không?”

“Thượng Quan Tình, nói cho ta biết, nàng đang lừa gạt chúngta phải không?”

Tôi cười nói: “Cũng có thể, ngày nào tôi cũng nói dối rấtnhiều, chính vì như thế nên huynh không tin tưởng tôi nữa phải không?”.

Ở đây, người thông minh nhất chính là Mạch Thiếu Nam, bởi vìhuynh ấy không tin tưởng tôi.

Huynh ấy đủ tỉnh táo để có thể đặt mình vào vị trí của tôi,nhất định huynh ấy phải xác định tôi chắc chắn an toàn thì mới đồng ý. Cho nênhiện tại, chỉ có huynh ấy phản bác lại.

Tôi chăm chú nhìn cặp mắt đào hoa của Mạch Thiếu Nam rồi lạinhớ đến phủ trạch của huynh ấy, nhớ về ngày xuân hoa đào chẳng rụng lá.

Từng làn gió nhẹ nhàng thổi tới, mái tóc huynh ấy khẽ phiêuđộng, nhưng chẳng thể làm tan đi ánh mắt đầy ma lực đó.

“Thượng Quan Tình, ta đồng ý với nàng. Không phải vì ta tintưởng nàng, mà vì ta tin chính bản thân mình”, huynh ấy quay đầu nhìn ra cửa sổ,mỉm cười thoải mái, tán cây bên ngoài khẽ rung rung, huynh ấy u buồn nói vớitôi.

Trái tim tôi lại bất ngờ thổn thức.

Tôi… bị huynh ấy nhìn thấu rồi.

Không kiềm chế được, tôi muốn tự cười giễu chính bản thânmình.

Kẻ nào nói dối, mũi nhất định sẽ dài ra.

Mạch Thiếu Nam, huynh đã hứa bảo vệ tôi rồi đấy nhé.

Lại nâng chén rượu trên tay, tôi nói với tất cả mọi người:“Các huynh vui vẻ lên nào. Bây giờ tôi sẽ truyền đạt mệnh lệnh. Bất luận cuốicùng thành hay bại, những điều chúng ta sắp làm tới đây nhất định phải thậtoanh oanh liệt liệt, đây chính là phương cách của tôi. Nếu không thoải mái cóthể đập vỡ chén, nhưng tuyệt đối không được phản bác”.

Mấy người chúng tôi cùng nhau uống cạn chén rượu.

Rượu này là loại rượu mạnh nhất mà tôi từng uống, khiến lụcphủ ngũ tạng đảo lộn hết cả, mới uống một chút mà đã thấy choáng váng. Tôi cốkiềm chế… muốn biết tên loại rượu này.

“Ha ha, rượu này đúng là mạnh thật”, Âu Dương Thiếu Nhânbông đùa, khẽ cười nói.

Tôi gật đầu, lặng lẽ nhìn huynh ấy.

“Đúng vậy, là loại rượu mạnh nhất mà tôi từng uống, tên nólà gì thế hả?”

Âu Dương Huyền tung chén rượu lên không trung, rồi đột nhiênbình rượu trong tay cũng được vung ra, cứ thế rót đầy rượu vào chén.

“Rượu, chỉ là rượu mà thôi”, uống một ngụm rượu, Âu DươngHuyền nói với tôi như thế.

Tôi vén lọn tóc trước trán sang một bên, nhẹ nhàng tung chénrượu trong tay cho Âu Dương Y.

“Rượu không tên, thật đáng buồn. Y huynh, chúng ta hãy đặtcho loại rượu này một cái tên đi.”

Âu Dương Y rót đầy chén rượu, ngón tay thon dài đưa đi đưa lạichén rượu trước mũi, khẽ nghiêng đầu, tựa như một thư sinh hiền hòa nói: “TiểuTình thích gọi tên nó là gì?”.

“Vãn Dương đi. Ánh chiều tà vào thời khắc hoàng hôn, mang đếncảm giác nồng đậm không thể xóa nhòa.”

Loại rượu này thực sự rất mạnh, tôi không biết đó là ảo giáccủa mình hay là cái gì nữa. Ngày hôm đó, tôi ngẩng đầu nhìn trời cao, vạn dặmchẳng một gợn mây, ánh mặt trời chiếu rọi ngay trên đỉnh đầu, xuyên thấu tất cảmọi thứ, rồi tôi lại trông thấy ánh trăng đêm nào, tựa như giọt máu treo giữachân trời.

Vãn Dương, Vãn Dương, thực ra là, Huyết Nguyệt (trăng máu).

Mạch Thiếu Nam đột nhiên mỉm cười, rồi lại phá lên cười ha hả.

“Ha ha ha ha! Tên hay! Vãn Dương, Vãn Dương.”

Tại sao, Thiếu Nam, tại sao trong tiếng cười của huynh, tôichỉ nghe thấy những thanh âm khóc than thê thiết?

Nỗi bi ai trong lòng mỗi chúng tôi, tới thời khắc này cũngnên dừng lại thôi, tôi muốn cùng họ vui vẻ hạnh phúc đi đến giây phút cuốicùng. Đừng để nước mắt tôi rơi xuống, đừng để tôi phải đau buồn, tôi đã tuyên bốrồi, tôi nhất định phải kiên trì đến cùng.

“Thôi được rồi, bây giờ tôi nói vào chuyện chính, mọi ngườicũng đều chuẩn bị tâm lí cả rồi”, đập bàn bôm bốp, tôi lớn giọng nói.

Mấy người đồng loạt đặt chén xuống, đưa mắt về phía tôi.

Tôi vô cùng mãn nguyện về khả năng hiệu triệu của mình, mỉmcười nói: “Thanh Hầu giả chết, chắc chắn có mục đích. Nếu tôi muốn rửa sạch tộitrạng của mình, nhất định phải dẫn dụ được hắn xuất đầu lộ diện. Tôi muốn điềutra người này, Thiếu Nam, huynh để người của cái bang điều tra tất cả về ngườinày, tôi muốn biết tường tận từng nơi hắn đến từng tiểu điếm hắn đặt chân vào.Nhân sĩ giang hồ hiện đang lùng tìm tôi rất gắt gao, cứ thế này, tôi thực chẳngthể hành động gì được. Tôi cần phải thoát khỏi sự chú ý của họ”.

Âu Dương Thiếu Nhân chau mày nói: “Thoát khỏi sự chú ý của họ?Bằng cách nào đây?”.

Tôi cười mờ ám. Được sinh ra ở thế kỷ Hai mươi mốt, điều tốtđẹp nhất mà tôi cảm nhận được đó chính là có thể xem phim truyền hình. Tục ngữnói rất đúng, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Giờ này tất cả đám nhân sĩ võ lâm đều cho rằng tôi đang lẩntrốn, nếu tôi bất ngờ xuất hiện giữa thanh thiên bạch nhật, nhất định không aicó thể ngờ tới đó lại là tôi.

Vậy thì, hà tất tôi phải lẩn tránh, cứ hiên ngang xuất hiệnthôi.

“Thiếu Nam, hãy cải trang cho tôi, tôi phải xông pha chốngiang hồ, đích thân đi bắt Thượng Quan Tình”, tôi mỉm cười, tươi rói như hoa nở.

Tôi nghĩ lúc này, chính là thời điểm oai hùng nhất trong cuộcđời. Vì sau khi nói xong câu này, cằm tất cả những tên nam nhân có mặt trongphòng đều rớt xuống tận chân.

Mạch Thiếu Nam nhìn tôi, nói: “Thượng Quan Tình, nàng điên rồisao?”.

“Điên!”, Âu Dương Huyền chòng chọc nhìn thẳng vào mắt tôi.

Tôi lắc đầu, nghiêm túc đáp lại: “Tôi không điên, chính vìtôi không điên, nên mới nói như thế. Trên giang hồ có rất nhiều bang phái, nếunhư họ đều tới giết tôi, chỉ có mấy người các huynh và tôi cộng lại, sao đủ đểchống trả cơ chứ. Nhưng nếu võ lâm chỉ phái đi một người để giết tôi? Vậy thì sẽdễ đối phó hơn rất nhiều. Đã thế, nếu người được phái đi đó lại chính là tôi,tôi chẳng phải sẽ tuyệt đối an toàn hay sao?”.

Mấy nam nhân kia bất giác sững người, không dám tin bộ não củatôi lại có thể nghĩ ra phương cách mới lạ đến thế.

“Vậy nàng muốn làm thế nào?”, một lát sau Mặc Nguyệt mới hỏi.

“Rất đơn giản, các huynh hãy chi viện tiền cho tôi, tôi cầnmấy chục vạn lượng vàng, tất cả phải đổi thành bạc vụn với mệnh giá nhỏ nhất. Mỗikhi đêm xuống tôi sẽ xuất phát, đi đến những nơi nghèo khổ để phát bạc. Trướctiên phải tạo nên tên tuổi của một hiệp khách chính nghĩa. Sau bảy ngày nữa,thành Giang Hoa sẽ tổ chức một buổi đấu võ, chúng ta sẽ đến đó dạo một vòng, tiếptục nhiệm vụ giết Thượng Quan Tình. Mọi kế hoạch đều đã tính toán kỹ lưỡng, nắmchắc trong lòng bàn tay. Còn riêng với Giang Tả, tuyệt đối chúng ta phải tránhxa.”

Âu Dương Y bị chấn động không nhẹ bởi những lời này của tôi,có thể vì một cách thức kỳ lạ như thế, họ chẳng làm sao mà nghĩ ra được, vậy màtôi lại có thể nhanh nhẹn tính toán một cách kỹ lưỡng như thế.

“Sẽ không bị phát hiện chứ?”, Âu Dương Y do dự hỏi.

“Tôi vốn không phải nữ hiệp Thượng Quan Tình, vũ khí, võcông đều không giống, ngay đến tính cách cũng khác cô ấy một trời một vực, chonên tôi rất có niềm tin.”

Lát sau, Mạch Thiếu Nam nói: “Cách này, cũng được”.

Tôi cười cười, thở phào nhẹ nhõm, tôi biết là sẽ được mà.

Giang hồ ơi, ta trở lại rồi đây, lần này, không phải bị épbuộc, là ta tới để khuấy động dông bão trong ngươi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv