Từng xem Thủy hử truyện[1] chưa? Có biết Long Môn khách điếmlà nơi nào không?
[1] Thủy hử hay Thủy hử truyện, nghĩa đen là bến nước, là mộttác phẩm trong bốn tác phẩm lớn của văn học cổ điển Trung Hoa, thường gọi là “Tứđại danh tác”. Tác giả Thủy Hử thường được ghi là Thi Nại Am, cũng có người cholà của La Quán Trung. Truyện được viết dựa theo sách Đại Tống Tuyên Hòa di sự.Cốt truyện chính là sự hình thành và những thành tích của một nhóm người chốngtriều đình, trở thành giặc cướp, thường gọi là “Một trăm lẻ tám anh hùng LươngSơn Bạc”.
Không sai, Long Môn khách điếm được miêu tả trong truyện làmột nơi vô cùng kinh điển, đó chính là hắc điếm.
Trong mấy bộ phim truyền hình cổ trang võ hiệp, cái gọi là hắcđiếm, chính là nơi nhân vật chính bắt buộc phải đi qua, phải ở lại và phải chiếnđấu với những thế lực đen tối.
Hắc điếm chính là một trong những thử thách cần thiết khi bắtđầu hành tẩu giang hồ.
Hiện giờ bổn tiểu gia cũng đang dừng chân lại cột mốc vĩ đạitrong lịch sử xuyên không lừng lẫy ấy.
Ghé thăm hắc điếm!
Tôi thực sự không thể không bái phục hắc điếm này.
Tạm thời không kể đến chuyện món ăn khó nuốt, tiền trọ quácao, phòng ốc ở đây lâu năm chẳng hề được tu sửa, vi phạm luật bảo vệ an toànnhà cửa quốc gia, cây cối trong hoa viên đều đã khô héo, chẳng biết đã khô héonhư vậy mấy trăm năm rồi nữa, lượn qua lượn lại trong hắc điếm, bất ngờ còn gặpmột vài sinh vật mà hoàn toàn có thể liệt vào những loài động vật có nguy cơtuyệt chủng. Càng quá quắt hơn chính là, ngay cả giường và cửa sổ đều lung laykhông chắc chắn, cơ hồ có thể đổ sụp xuống bất cứ lúc nào.
Tuy luôn tự nhắc mình, khi hành tẩu giang hồ, cái gì nhịn đượcthì nhịn, nhưng cái kiểu này, có nhịn cũng khó mà ngủ được.
Tạm thời cứ qua một đêm ở đây cũng không sao. Người ta làmăn buôn bán chẳng dễ dàng gì, hắc điếm cũng có cái khó khăn của hắc điếm.
Nhưng!
Không quan trọng! Những thứ đó đều không quan trọng!
Điểm mấu chốt là, khi được dẫn đến trước cửa phòng mình, tôibất giác cảm thấy âm khí xung quanh vô cùng nặng nề.
Tôi liền hỏi tiểu nhị: “Tiểu nhị, tại sao nơi này lại âm u lạnhlẽo như thế, không phải có ma quỷ lộng hành đấy chứ?”.
Tiểu Nhị này rõ ràng dây thần kinh cười bẩm sinh đã khôngphát triển, chỉ khẽ nhếch mép nói với tôi: “Ma quỷ lộng hành ư? Sao có thể vậychứ?”.
Đợi khi tôi bình tâm trở lại, tiểu nhị lại tiếp tục cườinói: “Ma ở chỗ chúng tôi đều tương đối yên tĩnh, không làm ồn đâu. Nhớ lại chàngtrai bị chết ở đây trước kia, cũng là một tú tài, vô cùng nhã nhặn đấy”.
Ngữ khí bình thản kết hợp với nụ cười trên khuôn mặt như bạiliệt kia khiến mọi suy nghĩ trong đầu tôi ngay tức khắc dừng lại. Giờ não bộ củatôi chỉ có thể vọt ra hai chữ: Độc ác!
Hu hu, nghĩ đến tuổi xuân phơi phới của bổn tiểu gia lại phảiqua đêm với ma, tôi lập tức phát hoảng.
Giữ chặt tay tiểu nhị, tôi khe khẽ nịnh nọt: “Tiểu nhị, vậyđổi cho ta phòng khác được không?”.
Tiểu nhị dù sao cũng là kẻ thấu tình đạt lý, rất vui vẻ đồngý: “Được thôi”.
Tôi kích động đến mức suýt chút nữa nhảy vọt lên. Tiểu nhịà, ngươi thật tốt bụng. Tôi vội vàng hỏi: “Thật không?”.
Tiểu nhị nói: “Tất nhiên là thật, cô nương xem cần phòng cóma nữ không đầu từng ở hay là phòng của ma chết đói kia. Hay là chết vì treo cổ,moi tim? Hay là…”.
Cuối cùng, tôi cũng ngoan ngoãn ở lại căn phòng của tú tài.
Dù sao cũng thấy, thư sinh sẽ nhã nhặn, lịch sự hơn.
Nhưng, nhưng, sự thực là… tôi không thể ngủ được.
Bật dậy, tôi mò đi tìm Âu Dương Thiếu Nhân.
Hu hu, dù sao ngủ cùng một tên háo sắc vẫn tốt hơn ngủ cùngvới ma.
Tôi bước xuống giường, lạy trời khấn đất một hồi, mới từ từrời khỏi gian phòng đó.
Trên đường, tôi cứ thầm tụng niệm trong bụng: “Tạ ơn Trời Đất,Bồ Tát chở che”.
Vừa đi được mấy bước, tôi liền thấy một bóng người mặc áo đỏcứ phiêu động trong bóng tối, tựa hồ đang muốn xông tới phòng Mạch Thiếu Nam.
Tôi giật mình kinh hãi.
Khốn nạn thân tôi! Đúng thật là có quỷ háo sắc gõ cửa haysao.
Đi nhanh mấy bước, tôi đến trước phòng Âu Dương Thiếu Nhân.Ngay cả cửa cũng chẳng dám gõ, chỉ lách người qua mà vào phòng.
“Âu Dương Thiếu Nhân”, tôi khẽ giọng gọi huynh ấy.
Không có động tĩnh, tôi lần mò đi đến bên giường. Vừa đi vừacăng mắt ra nhìn.
Tên tiểu tử thối, ngủ như chết thế này, bị người ta phi đaoám toán thì sao phát hiện được. Thật không biết tên tiểu tử này quan niệm thếnào là bình yên trong cuộc sống giang hồ nữa.
Sờ đến cạnh giường, tôi không khách khí bổ xuống một quyền.
“Âu Dương Thiếu Nhân, huynh dậy ngay cho tôi!”, tuy vẫn nhẹgiọng nói nhưng tôi tin, câu vừa rồi nhất định rất có uy.
“Đau! Mũi của ta bị nàng đấm phải rồi!”, Âu Dương Thiếu Nhânkhẽ giọng, gào lên oan ức.
“Tại sao huynh lại không có ý thức phòng bị như thế, tôi gọihuynh bao nhiêu câu như vậy mà huynh vẫn không thèm dậy”, tôi nhỏ giọng trách.
Trong lòng còn thêm một câu: Haizzz, ai bảo huynh đẹp trainhư thế cơ chứ.
Nhận ra huynh ấy không hề động đậy, tôi cảm thấy đang có gìđó rất bất thường.
Xuyên qua ánh trăng mờ ảo, sắc mặt Âu Dương Thiếu Nhânthoáng đỏ, thở hổn hển.
“Huynh… không phải bị trúng độc đấy chứ.”
“Ừm, ta thử dùng lực rồi nhưng không cách nào cử động được.”
Quả nhiên là… hắc điếm mà!
Một tiếng sét rung chuyển trời đất từ trên cao đánh xuống xoẹtqua đầu tôi.
Một cây nấm hương bé nhỏ mới mọc lên đã bị cháy đen xì.
Bùm bùm!
Tình tiết vở kịch kinh điển gì thế này?
Trúng độc! Trúng độc! Lại là trúng độc!
Hu hu, sự trong trắng của tôi, trinh tiết của tôi. Lẽ nàotrong đêm nay, khi tôi còn chưa biết chữ yêu viết thế nào, thì đã phải rơi vàocảnh ngộ đau thương thế này rồi.
Tôi còn chưa biết yêu thắm thiết, nồng cháy là gì mà.
Tôi chăm chú nhìn Âu Dương Thiếu Nhân, lại chăm chú nhìn lầnnữa.
Thấy bộ dạng đau khổ của huynh ấy, tôi bắt đầu bi tráng cởiy phục.
“Thôi, trông thấy huynh đau khổ như vậy, tôi sẽ nhắm mắt, chịuđựng một chút, xem như vì nghĩa mà cống hiến vậy.”
Mấy giây sau đó, Âu Dương Thiếu Nhân hoàn toàn sửng sốt.
Tôi tròn mắt nhìn. Con tim đẫm lệ.
Hu hu, tiểu gia tôi quá ư khốn nạn!
Một lát sau, chữ O cực đại trên miệng Âu Dương Thiếu Nhân mớikhép lại được, khẽ nhếch mép hỏi tôi: “Nàng làm gì đấy hả?”.
Tôi cơ hồ muốn nhảy xổ đến xơi tái huynh ấy.
“Tôi giúp huynh giải độc!”
Tôi giận! Chết tiệt! Tiểu gia tôi đã hạ mình như thế, huynhkhông thể im lặng được một lát à. Nếu huynh không phải một mỹ nam tuyệt thế thìdù có đánh chết tôi, tôi cũng không thèm giúp huynh giải độc đâu nhé.
Âu Dương Thiếu Nhân lại há hốc miệng.
“Giúp ta giải độc, thế nàng cởi y phục làm gì?”
Tay tôi lập tức dừng lại.
Hả? Hả???
Phim truyền hình chiếu trên ti vi đều diễn như thế phảikhông?
Nhân vật nam chính bị trúng độc, sau đó biến thành cầm thú,rồi “qua lại” với nữ chính.
Hoặc là nữ chính chủ động giúp đỡ nam chính, dùng cách “qualại” này để chữa trị.
Tuy vậy nhưng tôi cũng không nhập vai đến mức quằn quại đấutranh tư tưởng như vẫn thường thấy trong phim đâu.
Không có cách nào thể hiện các tư thế bứt rứt, dằn vặt trướckhi quyết định “qua lại”, nhưng tôi cảm thấy, tiểu gia tôi cũng có chút đấutranh vật lộn đấy chứ.
Lẽ nào…
Tưởng tượng và thực tế lại cách nhau mười vạn tám ngàn dặm?
Không, không phải đâu.
Cơ thể tôi bất giác cứng đờ nhìn Âu Dương Thiếu Nhân.
Khóe miệng giật giật, hỏi: “Ý của huynh là…”.
“Ta bị trúng độc tán công.”
Con tim vẫn kiên cường vùng dậy, tôi tiếp tục truy vấn:“Nhưng bộ dạng của huynh vừa rồi trông rất đau đớn”.
“Vì lưng ta bị rắn cắn, nên lúc nãy ngứa quá không sao chịunổi.”
Tôi cơ hồ vừa bị sét đánh.
Ông Trời ơi! Sự trong trắng của tôi ơi!
Chỉ vì hắn ta bị rắn cắn, không thể gãi ngứa được nên mới cóbộ dạng đau đớn như vậy, và đó là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến suy nghĩ sai lệchcủa một thiếu nữ là tôi đây, khiến tôi suýt chút nữa đã hy sinh thân mình.
Tôi hối hận về việc đó vô cùng, sau này tôi cũng không dám lấynhững chi tiết trong phim truyền hình để tham khảo nữa đâu.
Hu hu, phim cổ trang cái gì chứ, tôi ghét nhất…
Âu Dương Thiếu Nhân trông thấy bờ vai tôi lộ ra một khoảngtrắng như ngọc thì nuốt nước bọt ừng ực.
Tôi lùi lại phía sau một chút, tên tiểu tử này, muốn làm gìthế hả?
Chỉ thấy Âu Dương Thiếu Nhân thoáng cười, nói: “Có điều, tathích cách chữa trị của nàng, chúng ta tiếp tục nhé. Chắc chắn nàng sẽ mệt đấy”.
Hóa ra hắn đúng là tên háo sắc chính hiệu.
Mặt tôi chợt sa sầm, cười u uất: “Được thôi, có điều, tôi sẽkhiến huynh nửa phần đời còn lại chẳng thể đi được như người bình thường”.
Âu Dương Thiếu Nhân rùng mình ớn lạnh, mặt mày khổ sở: “Tađùa chút thôi mà”.
Tôi hừ lạnh một tiếng, mặc lại y phục.
Xí! Tôi biết huynh sẽ không dám mà.
Đã háo sắc còn nhát gan, đó chính là tật chung của đàn ông.
Có điều, có tật như thế cũng tốt.
“Đúng rồi, tại sao huynh lại trúng độc?”, chợt nhớ ra bóngngười vừa đi vào phòng Mạch Thiếu Nam. Tôi lo lắng hỏi.
Âu Dương Thiếu Nhân mặt đen xạm nói: “Ta không cẩn thận uốngphải rượu độc. Nàng yên tâm, hai tên tiểu tử chết tiệt kia không uống. Họ bảota thử rượu”.
Tôi vung tay nện vào đầu huynh ấy.
“Đồ ngốc nhà huynh, họ đem huynh ra làm chuột bạch mà huynhcũng nhận làm hả?”
Âu Dương Thiếu Nhân tủi thân nhìn tôi.
“Ta không muốn uống, nhưng bị Mặc Nguyệt nện cho một cái, sợquá nên mới uống một ngụm, thế là bị trúng độc luôn.”
Tôi nghiến răng ken két.
Mặc Nguyệt, huynh là âm binh hả. Huynh cứ đợi đấy.
Đang nói, đột nhiên nghe thấy tiếng bà chủ và tiểu nhị bênngoài vọng vào.
“Ngươi chắc chắn tiền đều ở chỗ tên đó?”
“Tiểu nhân đã qua phòng của hai tên kia nhưng đều không thấy.Chỉ còn phòng này và phòng của ả đàn bà kia thôi.”
“Mau chuẩn bị xong xuôi đi. Đợi lát nữa người của lầu xanhvà thanh phong quán sẽ đến. Khó khăn lắm lần này mới có được cực phẩm tốt như vậy.Chúng ta sắp phát tài rồi.”
Tôi rùng mình ớn lạnh.
Quả nhiên là hắc điếm. Hiện tại Âu Dương Thiếu Nhân không cònvõ công, tiếp theo đây không biết phải làm sao.
Đang thầm suy tính, đột nhiên có hai người xông vào phòngtheo hướng cửa sổ, hai bóng người đó bay lên xà nhà phía trên giường Âu DươngThiếu Nhân.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Mạch Thiếu Nam mỉm cười, còn quẳngmột chiếc mặt nạ ma xuống.
Trong lòng tôi không ngừng bái phục.
Huynh ấy quả là cao cường, mặt nạ vừa xấu xí vừa kinh dị thếnày, không biết huynh ấy kiếm ở đâu nữa.
Bằng bạc hả?
Tôi gật đầu tán thưởng, chui vào chăn của Âu Dương ThiếuNhân.
Hi hi, đêm nay, khách điếm sẽ có ma về náo loạn rồi…