“Ha ha, sao lần nào cũng náo nhiệt vậy nhỉ, làm người ta ngượngmuốn chết”, Mộ Dung Tuyết phe phẩy quạt, khóe môi khẽ nhếch tạo thành nụ cười.
Da gà da vịt trên người bất giác lại dựng lên lần nữa, sauđó nhao nhao chạy khỏi cơ thể tôi.
“Thiếu Nhân, lâu rồi không gặp, mấy ngày qua đều ổn chứ”, đứngsau Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Tiên đang tạo bộ dạng ai oán sầu thảm, nước mắt chựcrơi, ngước ánh nhìn về phía Âu Dương Thiếu Nhân.
Bên hồ cảnh đẹp là thế, đắm mình trong hương sen cuốn theolàn gió tung bay khắp trời, phảng phất đắm say, cô nàng mặc y phục màu phấn,ánh mắt thâm tình, còn chàng trai…
“Tiểu Tình, nàng không sao chứ?”
Tôi trừng mắt nhìn, làm ơn đi, huynh lại khiến bầu không khítrở nên u ám hơn rồi đấy.
Rõ ràng Mộ Dung Tiên phải chịu đựng không ít đả kích, haidòng lệ bất giác trào ra. Riêng tôi gọi đó là “đau lòng”. Nữ nhi, quả nhiên lànước. Tất nhiên phải trừ tôi ra, về cơ bản tôi là thép, không gì xuyên qua được.
“Âu Dương Thiếu Nhân! Muội muội của ta muốn nói chuyện vớingươi!”, Mộ Dung Tuyết giận dữ thu quạt lại.
“Ta biết, nhưng ta đang có chuyện muốn nói với Tiểu Tình”,Âu Dương Thiếu Nhân bình thản nói.
“Không cần để ý đến sự tồn tại của ta? Mộ Dung Tuyết, tạisao ngươi lại tiến cung? Ngươi đến tìm hoàng huynh của ta sao?”, Giang Tả chêmthêm một câu.
“Bái kiến Tả Thân vương”, Mộ Dung Tuyết cung kính chào hỏi.
“Thiếu Nhân, tại sao đối xử với thiếp như thế”, Mộ Dung Tiêntiếp tục nỗ lực nói chuyện với Âu Dương Thiếu Nhân.
Hết cách, vụ ồn ào này xảy ra khiến tôi giờ mới phát hiệnmình vẫn đang nằm trong lòng Âu Dương Y, tôi hơi lúng túng, khẽ giọng nói vớihuynh ấy: “Y huynh, buông tôi ra”.
Âu Dương Y “ừ” một tiếng, sau đó tôi thoáng nghe thấy tiếngthở dài não nề của huynh ấy.
Lẽ nào huynh ấy cũng thuộc loại âm thầm háo sắc?
Tụt từ trên người Âu Dương Y xuống, tôi sửa sang váy áo, mỉmcười yêu kiều bước về phía Mộ Dung Tuyết.
Dù Mộ Dung Tuyết đã rất quen với cách ăn mặc trang điểm củacác cô nương. Nhưng có lẽ đây là làn đầu trông thấy tôi trang điểm theo phongcách thục nữ xinh xắn như thế, cho nên hắn ta liền có chút thất thần.
Tôi di chuyển liền mấy bước, trước ánh mắt ngờ vực của đámngười, chạy thẳng đến bên hắn, mỉm cười nói: “Mộ Dung Tuyết, đã lâu không gặp”.
Giọng nói mềm mại và ngọt ngào, sau đó…
Tôi giẫm mạnh một cái lên chân Mộ Dung Tuyết, hắn bị tôi đạpchân như thế thì mặt mày biến sắc vô cùng khó coi, còn đám Âu Dương Thiếu Nhânsớm đã không nhịn được cười rũ rượi.
Huynh đệ à, tôi đang muốn tìm huynh đệ để tính sổ đây! Đãbám theo chúng tôi gây chuyện khó dễ, giờ còn giả bộ không có gì, đã thế còndám xuất hiện trước mặt tôi. Huynh cho rằng tiểu gia tôi là cái đồ ăn toàn bã đậumà lớn lên chắc?
Rõ ràng tôi cảm nhận được luồng điện phẫn uất phát ra từ MộDung Tuyết, hắn ta muốn cảnh cáo tôi rằng: Nàng không nên quá đáng như thế.
Tôi hiên ngang ngẩng đầu, trừng mắt nhìn lại như muốn thôngbáo với hắn: Có bản lĩnh thì đánh tôi đi, để xem đám Thiếu Nhân có giết huynh không?
“Thượng Quan Tình, nhấc chân của cô ra!”, hòa khí trong ngườiMộ Dung Tiên đang bốc cao, trừng mắt lao thẳng về phía tôi mà hét. Hoàn toànkhông còn chút phong thái thục nữ, một trận cuồng phong giáng xuống, tôi vộivàng lùi lại, nhưng đã muộn, cơn lốc xoáy kinh hồn đã lao thẳng về phía tôi,tôi nhìn thấy những ngón tay nhỏ dài của cô ta đang phe phẩy quạt trước mắt.Tôi không kiềm chế được, trong lòng dấy lên nỗi bi thương hoang lạnh.
Nhắm mắt lại, việc đầu tiên tôi nghĩ đến là: Thượng đế ơi! Ảđàn bà này mềm yếu như thế nhưng lại biết võ công, còn con thì không! Lẽ Trờicòn đâu!!!
Mấy giây sau, mọi thứ trước mắt tôi thay đổi chóng mặt.
Chỉ nghe thấy “tõm” một tiếng, tôi vội vàng mở mắt, liền thấyđại tiểu thư Mộ Dung Tiên đang vùng vẫy trong nước. Còn bên cạnh là một chàngtrai trông giống như Âu Dương Thiếu Nhiên vậy, khuôn mặt mang nụ cười băng lạnhtàn khốc, khẽ khàng nói với Mộ Dung Tiên đang quẫy đạp trong nước: “Xin lỗi,không cẩn thận nên quá tay, lần sau khi muốn đánh người nhớ phải nhìn trước ngósau nhé”.
Một cơn gió thổi tới, bộ xiêm y của Thiếu Nhiên khẽ đongđưa, tôi nhìn nghiêng khuôn mặt huynh ấy, cảm thấy mình thật là đần độn. Đúnglà Âu Dương Thiếu Nhiên thật sao? Tại sao từ trước đến nay tôi chưa từng nhìnthấy bộ dạng này? Bất giác trông thấy ánh nhìn của tôi, Âu Dương Thiếu Nhiênquay người, trên môi xuất hiện nụ cười ngọt ngào ấm áp, mê đắm lòng người, nóivới tôi: “Tiểu Tình, nàng không sao chứ? May mà ta đến kịp”.
Pháo hoa tung bay tứ phía, con tim tôi chợt ấm lên, mềm dịulạ thường.
Thiếu Nhiên nhà chúng ta đáng yêu quá đi mất.
Khoảnh khắc đó, trên khuôn mặt huynh ấy, dường như tôi nhìnthấy nét trưởng thành lại rất ngây thơ chỉ thuộc về Âu Dương Thiếu Nhiên.
Đúng lúc tôi đang rung động thì từ bên kia hồ, Âu Dương Huyềnđạp nước bay tới, cuối cùng ra sức dùng chân giữ thăng bằng trên mặt nước bănglạnh để kéo Mộ Dung Tiên lên.
Tiếng kêu bi thương, Mô Dung Tiên bị rơi xuống hồ nước dướihai độ C.
Tên tiểu tử này, vừa nãy nhất định tốn không ít sức lực.
Con tim tôi không sao kiềm chế được, âm thầm thể hiện sự đồngtình với Mộ Dung Tiên. Cô nương đáng thương.
Mộ Dung Tuyết đang gầm gừ gào thét bên tai, Mộ Dung Tiêncũng đang chửi bới, trách móc, nhưng tôi cứ thấy mọi thứ càng lúc càng trở nênmơ hồ.
Thế giới đã trở nên tĩnh lặng, trước mắt tôi lúc này chỉ cònbốn người, Âu Dương Thiếu Nhân, Âu Dương Y, Âu Dương Huyền và Âu Dương ThiếuNhiên.
Cảm tạ Trời Đất đã ban tặng cho tôi cuộc tương phùng tốt đẹpnày.
Lúc này trong lòng tôi có một cảm giác, chỉ cần được đi cùngbốn chàng trai này, đối với tôi, nơi đâu cũng sẽ là thiên đường.
“Lệ Phi nương nương giá đáo”, giọng vút cao sắc bén của tênthái giám khiến mấy người chúng tôi bừng tỉnh.
Mộ Dung Tuyết thấy có người đến, lại nở nụ cười.
Tôi có một dự cảm chẳng lành.
“Tham kiến Lệ Phi”, tôi cùng mấy người nhất loạt hành lễtheo quy củ.
Kinh nghiệm xem phim truyền hình gần hai mươi năm mách bảotôi rằng: Phi tử chuộng chuyện phiền phức đều là mấy ả hay xuất hiện trong nhữngvụ hỗn loạn.
Cho nên, sau những khoảnh khắc rung động, năm người bọn tôilại gặp phải vận đen rồi.
Lệ Phi chẳng thèm để ý đến chúng tôi mà đi thẳng về phía MộDung Tiên vừa được lôi dưới hồ lên.
Tôi lại có dự cảm vô cùng không tốt.
“Tiểu Tiên, là ai đã làm muội trở nên thế này?”, Lệ Phinghiêm nghị hỏi, đôi lông mày lá liễu chau lại.
Tôi bị dọa cho nuốt nước bọt ừng ực, phi tử thời cổ đều rấtbiết cách giày vò người khác, thật đáng sợ, híc!
Mộ Dung Tiên tủi thân chỉ tay về phía tôi nói: “Biểu tỷ, là ảta. Chính là con đàn bà ti tiện kia đã đẩy muội xuống hồ”.
Mộ Dung Tiên, cô đổi tên được rồi đấy, gọi là Biến Dung Tiênđi. Ừ, ừ, chuẩn, rất thích hợp với cô đấy.
Không đợi tôi mở miệng kháng nghị, Âu Dương Thiếu Nhiên đãtiến lên trước một bước nói: “Không phải do Tiểu Tình, là ta đẩy cô nương đây”.
Mộ Dung Tiên lại giả bộ dịu dàng thùy mị nói: “Thiếu Nhiên,thiếp biết chàng rất lương thiện, nhưng nếu phạm sai lầm thì cần phải sửa chữa.Thiếp đây cũng là muốn tốt cho ả thôi”.
Cảm ơn, không cần đối tốt với tôi vậy đâu.
“Người đâu, lôi con nha đầu này ra đánh hai mươi trượng chota”, Lệ Phi không nghe ai giải thích, quay người hạ lệnh.
Thôi đi đời tôi rồi! Lần này khó mà bảo toàn rồi!
Bốn huynh đệ Âu Dương vô cùng lo lắng, muốn chạy về phía trướcnói gì đó, nhưng đều bị tôi trừng mắt bắt quay trở lại. Mấy tên tiểu tử này chorằng đang quay phim hả! Đây là hoàng cung, sao mấy người có thể kích động hơn cảtôi như thế.
“Ha ha! Lệ Phi, nương nương thực sự muốn đánh người của ta hả?”,lúc đó Giang Tả đột nhiên xuất hiện, cười lạnh lùng nói.
Lệ Phi thoáng biến sắc, rõ ràng có chút nể nang trước vịVương gia này, đúng là câu nói quá hay phải không: Hổ ở núi xa không bắt đượcthỏ ở núi này. (Câu này là ai sáng tạo ra ý nhỉ!)
Vì Giang Tả rất ít khi về hoàng cung, cho nên dù nghe đồnđây là người con trai được Hoàng đế sủng ái nhất. Nhưng cũng chỉ là loángthoáng nghe mà chưa chắc chắn, nên Lệ Phi nương nương nghiêm túc mở miệng:“Vương gia cũng biết, Tiểu Tiên được Hoàng thượng tấn phong làm Công chúa. Cònnha đầu kia chỉ mang thân phận thứ dân. Dù Vương gia có lòng muốn bảo vệ ả thìcũng cần tuân thủ quy định của hoàng cung chứ”.
Sắc mặt Giang Tả vô cùng khó coi. Ngước ánh mắt đau xót, ngậptràn thương cảm về phía tôi. Tên tiểu tử này cũng thật là, dù là Vương gia,cũng không thể không e dè trước quy định của hoàng cung. Mấy người này tại saolại không hiểu biết được như tôi vậy.
Tôi nở nụ cười xảo quyệt nhìn hắn, môi mấp máy nói: “Cảmơn”, rồi hiên ngang bước về phía trước.
Ít ra, cũng để tôi dũng cảm lần này chứ, chỉ một lần thôi.Sau này, nhớ phải bảo vệ tôi cho tốt đấy.
“Dân nữ Thượng Quan Tình cảm tạ Lệ Phi đại nhân đại lượng”,hành lễ, tôi xoay người hào sảng nhảy lên “hình đài”.
Sau đó, những tiếng “lốp bốp” không ngừng vang lên, tôi cố gắngchịu đau không muốn hét lên, nhưng thực không tài nào khống chế nổi, tiếng hétchói tai vẫn vọt lên cổ họng, bắn tung ra ngoài.
“Á!!!”, tôi đau đớn gào thét.
“Tiểu Tình, rất đau phải không?”, Âu Dương Thiếu Nhân chạy đếnbên hỏi han.
Đồ ngốc! Đau chết đi được nè!
“Không, không sao”, tôi miễn cưỡng nói. Trên trán túa đầy mồhôi. Hu hu, từ nhỏ đến lớn chưa có ai đánh tôi như thế!
Âu Dương Thiếu Nhân đau xót nhìn, bất giác đưa tay chạm lênmôi tôi. Đúng là khốn kiếp, tôi đau không chịu nổi nữa, dùng miệng cắn chặtngón tay huynh ấy.
Tôi dùng hết sức bình sinh mà cắn, nhất định đã dùng hết sức,nhưng huynh ấy không nói lời nào, mặc cho tôi cắn.
Trong lúc mê man, tôi rõ ràng nhận thấy răng của mình đã cắnvào thịt của ai đó. Và cũng có ai đó đang lau mồ hôi cho mình.
Tuy tôi chẳng tài nào cười được, nhưng trong lòng lại thầm hảhê như chưa bao giờ được vui như vậy.
Bốn huynh đệ Âu Dương ngốc nghếch, làm gì có người nào lạithích cùng chịu phạt như thế chứ!
“Mười tám, mười chín, hai mươi.”
Cuối cùng hai mươi trượng cũng đánh xong, toàn thân đã khôngcòn sức lực, Âu Dương Thiếu Nhân bồng tôi dậy.
Giọng Giang Tả lại vang lên: “Lệ Phi nương nương vừa lòng rồichứ. Lệ Phi đã nói trong cung cần phải tuân thủ quy định, vậy thì sau này mongLệ Phi cũng nên tuân thủ quy định cho tốt. Đừng có vượt quá chuyên quyền là được.”
Cơ thể tuy mềm nhũn yếu ớt nhưng đầu óc tôi vẫn vô cùng linhhoạt.
Nếu lúc này tôi có thể cử động, nhất định tôi sẽ xông thẳngđến trước mặt tên Vương gia đần độn mà mắng cho hắn đến chết thì thôi.
Sơn tặc đần độn! Ai cần huynh xuất đầu lộ diện chứ! Huynh uyhiếp mụ như thế, nhất định mụ sẽ báo thù cho xem.
Lệ Phi tức tối vô cùng, xoay người bỏ đi.
Còn Mộ Dung Tuyết và Mộ Dung Tiên lại bị bốn huynh đệ ÂuDương gọi lại.
“Mộ Dung Tuyết, ngươi nhớ cho kỹ, chúng ta nhất quyết khôngbao giờ lấy Mộ Dung Tiên”, giọng Âu Dương Thiếu Nhân vang lên.
Tôi tròn mắt nhìn về phía Âu Dương Thiếu Nhân, huynh ấy cúiđầu liếc nhìn về phía tôi nở nụ cười đưa tình.
Thôi bỏ đi, giờ không phải là lúc mình chõ mũi vào.
“Thiếu… Thiếu Nhân, chàng nói cái gì, các chàng có thể vìcon nha đầu này mà đối xử với thiếp như thế sao”, Mộ Dung Tiên mặt mày biến sắc,nước mắt đẫm hai hàng, giọng nói the thé kinh hoàng.
“Đừng có gọi nàng là nha đầu này nha đầu nọ! Nàng ấy khôngphải người cô có thể gọi đâu”, Âu Dương Y tức giận hét lên, dọa tôi tim đậpthình thịch, tôi không kiềm chế được liền đưa tay kéo kéo xiêm y của huynh ấy.
Âu Dương Y mỉm cười an ủi tôi, giọng lại dịu dàng như cũ:“Tiểu Tình, đừng lo lắng, ta không sao”.
“Đi!”, rõ ràng Âu Dương Huyền cũng bắt đầu phát hỏa.
Đầu tôi đau như búa bổ. Nhưng nếu không rời đi lúc này thìchiến tranh sẽ bắt đầu nổ ra. Tôi vội đưa tay kéo Âu Dương Thiếu Nhân.
“Thiếu Nhân, chúng ta về thôi”, tôi nhỏ giọng nói.
Âu Dương Thiếu Nhân gật đầu, chúng tôi xếp thành hàng ngangquay người rời đi. Kỳ thực, tôi biết, Mộ Dung Tuyết không có ý xấu, Mộ DungTiên cũng chỉ mang tính kiêu kỳ của đại tiểu thư mà thôi.
Thực ra ánh tà dương hôm nay rất đẹp, nếu cái mông của tôi khôngđau, chắc sẽ càng đẹp hơn.
Lần sau sẽ kể tiếp, được mỹ nam quan tâm, chỉ có thể dùng mộtchữ để biểu đạt: Sướng!