San Nương hoài nghi nhìn hắn, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, “Ta không tin ngươi! Kế hoạch của ngươi rõ ràng là có lợi cho ngươi.”
Bỗng dưng, trong ngực Viên Trường Khanh dâng lên một trận buồn bực. hắn không thể tưởng tượng được, lời nàng nói lại như dao đâm vào lòng hắn, một dao thấy máu —— tuy rằng nàng nói không sai chút nào. Đuôi mắt hắn hơi hơi nheo lại, đột nhiên thẳng sống lưng, lãnh đạm nói: “Tất nhiên rồi. Đó gọi là không có lợi thì không dậy sớm. Đối với ta không có gì tốt thì sao ta phải giúp ngươi?” Lại nói, “Đối với ngươi không lợi, ngươi khẳng định cũng sẽ không làm.”
San Nương ôm đầu gối, sâu kín thở dài, thừa nhận nói: “Cũng phải.”
Trong lòng Viên Trường Khanh lại im lặng rỉ máu.
Trầm mặc trong chốc lát, hắn nhìn nàng nói: “Thế nào? Cuối cùng thì ngươi có muốn suy nghĩ lại không?”
San Nương cắn môi, một bên trầm tư, một bên như là theo bản năng mà vỗ về hoa văn trên vỏ kiếm đang nẹp chân nàng.
Viên Trường Khanh ngồi xếp bằng bên cạnh nàng, yên lặng chăm chú nhìn khuôn mặt nàng, dần dần, nhìn đến ngẩn người. Thế nên lúc San Nương một lần nữa lên tiếng, hắn liền giật mình.
“Chính là nói, chúng ta trước tiên đính thân giả……”
“Đính thân thật.” Viên Trường Khanh nói, “Chỉ là ngươi có thể tuỳ ý huỷ bỏ hôn ước……” hắn ngừng lại nghĩ, rồi bỏ thêm điều kiện, “Ít nhất một năm sau.”
San Nương trừng hắn một cái, “Thế thì khác gì đính thân giả!”
Viên Trường Khanh há mồm muốn phản bác, San Nương lại trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “Tóm lại, trước tiên chúng ta đính thân, chờ sau khi lời đồn thổi qua đi……” Nàng bỗng ngừng lại một chút, nói: “Chỉ có “ta" có thể huỷ bỏ hôn ước sao?! Vậy còn ngươi?” Nàng nhấn thật mạnh chứ “ta". ngôn tình sủng
Viên Trường Khanh hơi nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo, “Bản thân ta cả đời không kết hôn cũng chẳng vấn đề gì. Đương nhiên, nếu ngươi nguyện ý gả cho ta, ta cũng có thể cưới ngươi.”
“Tưởng bở!” San Nương không hề nghĩ ngợi liền gầm lên một tiếng.
Viên Trường Khanh nhìn nàng lẳng lặng chớp mắt, cười nói: “Đúng vậy, tưởng bở. Ngươi chịu giúp ta, ta đã phải ngàn ân vạn tạ. Lại bắt ngươi hy sinh cả đời giúp ta, quả là làm khó ngươi rồi.”
San Nương ngẩn ra. Nụ cười của Viên Trường Khanh dần mở rộng. hắn bỗng nhiên giơ tay, vuốt mái tóc dài vẫn còn ẩm ướt của nàng, nói: “Ta nói rồi mà, ta thực sự thích ngươi. Như là ……” hắn dừng một chút, ngón trỏ lại lần nữa mơn trớn vết thương trên má nàng, “Kỳ thật ta thật sự hâm mộ Hầu Thụy, có thể có người muội muội như ngươi. Nếu ngươi nguyện ý, về sau có thể coi ta như ca ca của ngươi.” Dừng một chút, hắn lại cười nói, “Kỳ thật ta cũng là ca ca ngươi. Biểu ca, không phải sao?”
San Nương trừng hắn một cái, “Bang” một phát mà mở tay hắn ra.
Mắt Viên Trường Khanh chợt lóe, lại lần nữa duỗi tay vuốt ve khuôn mặt nàng: “Mặt ngươi bị gai cào ở đây này. Ngươi không biết đau sao?”
San Nương cả kinh, vội vàng giơ tay sờ sờ mặt, lúc này mới cảm thấy hơi hơi đau, nhịn không được hốt hoảng nói: “A, cào sâu lắm không? Có khi nào huỷ dung luôn không?”
Viên Trường Khanh ngẩn người, đột nhiên cười ra tiếng: “Biết ngươi lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy ngươi giống tiểu cô nương đấy”. Lại nói, “không sao, chỉ cắt qua một tầng da giấy mà thôi. Ở chỗ ta có Ngọc Dung Cao dùng trong cung, hiệu quả liền sẹo rất tốt.” Lại nói, “Đáng tiếc ta tới vội vàng, quên mang theo gói thuốc tuỳ thân, bằng không bây giờ ngươi cũng không phải chịu đau.” Lại nói, “Ngươi đem tóc xoã ra đi, ướt sũng như vậy sẽ bị cảm lạnh đó.” Dừng một chút, lại nói: “Còn quần áo……”
Đôi mắt San Nương thon dài nay đang trừng lớn. không nói đến nội dung hắn lải nhải, chỉ riêng việc lải nhải trái một câu, phải một chuyện đã hoàn toàn khác với Viên Trường Khanh nàng biết hai đời nay……
Viên Trường Khanh hơi mỉm cười, đứng lên, đi đến bên kia cái giá bằng cành cây hắn tự chế, quay đầu lại bảo San Nương: “Quay đầu đi.”
San Nương không hiểu gì. Viên Trường Khanh lại không thèm giải thích tiếp, mà bắt đầu cởi áo.
San Nương hết hồn, vội vàng ngoảnh đầu đi, quát: “Ngươi làm cái gì đó?!”
“Mặc quần áo ướt trên người không khó chịu sao?” Viên Trường Khanh trầm giọng cười nói, “Ta sẽ dùng quần áo của ta che ở giữa, nếu ngươi dám, cũng học theo ta cởi hết đi. Chung quy so với cảm lạnh thì tốt hơn nhiều.”
San Nương đột nhiên quay đầu lại trừng hướng Viên Trường Khanh. Đây là lần đầu nàng biết được hắn lại có cả một mặt vô lại thế này……
Mà lúc nàng quay đầu qua mới phát hiện, cái giá Viên Trường Khanh chế tác đã treo quần áo hắn kia rồi. Tấm áo choàng đen treo như một tấm rèm, đem Viên Trường Khanh che ở bên kia cái giá, khiến nàng chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy vai lưng trần trụi của hắn. San Nương liền nghĩ tới vết thương trên ngừoi hắn lần trước. Nàng muốn hỏi thăm lại bỗng nhiên không mở miệng được, liền cắn răng một cái —— chắc là đã lành rồi!
Tuy nói hiện giờ đã vào hạ, trên núi ban đêm vẫn khá lạnh, huống chi bên ngoài mưa còn đổ ào ào. Nhưng kể cả khi cả người ướt đẫm, San Nương cũng không dám học Viên Trường Khanh thực sự cởi quần áo, đành phải lê một thân quần áo ẩm ướt, cố gắng ngồi thật gần lò sưởi. Nàng chỉ nghe theo ý kiến của hắn một chút là đem đầu tóc ướt xoã tung ra, dựa vào lò sưởi mà hong khô tóc.
Cả một đêm bị trói rồi chạy trốn rồi té ngã, mặc dù trên đùi vẫn rất đau, hơi ấm từ lò sưởi vẫn làm San Nương không ngăn được cơn buồn ngủ dâng lên. Nàng đem cái trán gác ở trên đầu gối lành lặn, dần dần ngủ gà ngủ gật.
Ngủ trong tư thế như vậy đương nhiên không thoải mái. Nàng giật mình, suýt nữa ngã nhào, lại được một người kịp thời đỡ lấy.
“Nhũ mẫu……” San Nương mơ hồ kêu một tiếng, muốn mở to mắt, lại có một ngón tay ấm áp khẽ đè mí mắt nàng lại.
“Ngủ đi.” một âm thanh ôn nhu vang lên bên tai, một bàn tay nâng vai nàng, đem nàng đặt nằm xuống. Sau đó một đầu ngón tay hơi thô ráp khẽ mơn trớn lông mày nàng, ngón tay xẹt qua trán, nhẹ nhàng vuốt làn tóc nàng.
San Nương thoải mái khẽ hừ một tiếng, cọ cọ mặt vào “gối đầu” êm ái rắn chắc, nghoẹo đầu sang bên liền ngủ say luôn.
Tới khi nàng tỉnh lại, mặt trời đã lên cao rồi. Nằm ở trên sàn nhà gồ ghề mấp mô, từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu nàng tỉnh ngủ hoàn toàn nhanh đến như vậy. Nhất thời nàng quên mất vết thương trên đùi, lúc ngồi dậy động vào chỗ đau. Cơn đau ập tới lập tức đánh bay hết bất cứ cơn ngái ngủ nào.
Yên lặng thở dốc một hồi lâu, San Nương mới hoàn hồn. Nàng ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện ra tấm chăn nàng đang đắp chính là tấm áo choàng đen của Viên Trường Khanh. Mà chủ nhân cái áo thì đã không còn ở trong phòng nữa.
San Nương quay đầu nhìn về phía cửa, bỗng nhiên nhìn thấy một bím tóc đen nhánh rủ xuống trên vai. Nàng không khỏi sửng sốt, duỗi tay cầm bím tóc kia xem xét, sau đó yên lặng chớp mắt một trận —— nàng có thể sửa đồng hồ Tây Dương tiến cống nhưng lại chưa từng thắt được bím tóc nào tử tế thế này……
Như vậy, bím tóc này là ai giúp nàng thắt, tất nhiên là không cần nói cũng biết. Bỗng dưng, một trận cảm xúc không biết là xấu hổ buồn bực hay là khốn quẫn dâng lên. San Nương đỏ mặt thấp giọng mắng: “Đăng đồ tử*!”
*Đăng đồ tử: kẻ dâm tặc háo sắc. Đại khái là một cách mắng khi có kẻ trêu đùa, sàm sỡ con gái nhà lành mà ở đây là anh nhân lúc chị ngủ lần mò bện tóc cho chị.