Ở nơi cực bắc của Ký Châu đang là mùa xuân tháng ba nhưng không khí vẫn lạnh buốt đến thấu xương. Đặc biệt là các thành trấn ở tận cùng phía bắc, nơi đó thi thoảng vẫn có những trận tuyết rơi giống như sợi bông phủ trắng khắp cả trên mái nhà lẫn nền đất.
Tuy nhiên mức độ lạnh giá như vậy không ảnh hưởng gì tới đoàn người Phong Thiệu, cho dù Nấm nhỏ không có tu vi nhưng cũng được Phong Thiệu phủ một lớp khí bảo vệ thật dày xung quanh cơ thể, khiến cho gió tuyết không thể ảnh hưởng đến nó. Về lý thuyết thì tốc độ của bọn họ không đến mức chậm chạp như vậy nhưng Nấm nhỏ nhìn đâu cũng thấy toàn thứ mới lạ, tuyết vừa rơi là nó liền không muốn lên đường nữa mà cứ hưng phấn vung tay đòi vào trong thôn trang đang được tuyết bao phủ để chơi đùa.
Những lúc như vậy, Phong Thiệu không thể không ôm nó bay xuống, nếu không nhóc con này hoặc là sẽ lăn lộn khóc lóc om sòm hoặc là sẽ để lại rất nhiều dấu răng trên người Xuyên Nghi đang ôm nó.
Phong Thiệu bó tay, dù sao chuyện tìm nơi có linh khí sung túc cũng không thể nóng lòng nhất thời nên đành chiều theo ý nó. Có lẽ vì Nấm đã phải rời khỏi cha mẹ từ khi còn bé xíu lại chịu nhiều cực khổ nên y đối xử với nó còn kiên nhẫn yêu thương hơn cả với Tiểu Bạch hồi bé.
Lúc này một nhà bốn người bọn họ vừa bước vào Đông Vọng thành. Phong Thiệu và Phong Bạch đều mặc đạo bào của đệ tử thân truyền Côn Luân: áo choàng màu bạch nguyệt, đai lưng màu hoa tùng, tóc vấn đạo kế chỉnh tề. Còn Xuyên Nghi mặc một bộ pháp bào thượng phẩm màu xanh đen, nhìn rất nhẹ nhàng đơn giản.
“Cha, cha!” Nấm nhỏ một tay ôm cổ Xuyên Nghi, một tay chỉ vào mấy người giàu có mặc áo khoác lông thú đang đi trên đường, trong mắt nó chan chứa sự hiếu kì và yêu thích “Muốn! muốn!”. Chữ “muốn” này là từ thứ tư Nấm nhỏ học được, trong đó từ thứ nhất là “Cha”, thứ hai là “Mẹ”, thứ ba là “Xuyên Xuyên”.
Phần lớn tu giả bình thường đều không dùng loại áo khoác da thú này, nhưng nếu Nấm nhỏ đã thích, cộng thêm tránh để trên người Xuyên Nghi lại có thêm mấy dấu răng, Phong Thiệu vẫn thỏa mãn yêu cầu của nó.
Có điều sau khi đi ra từ cửa hàng may, không chỉ Nấm nhỏ mặc áo khoác lông thỏ tuyết trắng với quần lót nhung mà ngay cả Phong Thiệu và Phong Bạch cũng không lay chuyển được nó phấn khởi lựa chọn, mỗi người đều phủ thêm một chiếc áo khoác chùng, một người đỏ hòng, một người trắng muốt.
Tuy Phong Thiệu không thích màu đỏ giống như Thanh Thành nhưng đúng là y rất hợp với màu này. Áo choàng thủ công cũng không phải quá tinh tế nhưng vẫn giúp cho y trông như một vị công tử tuấn tú nho nhã tựa mỹ ngọc. Sắc đỏ diễm lệ không mang theo tính xâm lược như Thanh Thành mà tỏa ra không khí vui vẻ, dễ chịu của riêng Phong Thiệu.
Mắt vàng của Phong Bạch khẽ híp lại, trên khuôn mặt bỗng xuất hiện ý cười như có như không rồi chợt vươn tay nắm lấy tay đối phương đang khuất trong áo choàng. Phong Thiệu cũng không trốn tránh mà chỉ đảo mắt nhìn hắn, gió tuyết lạnh lẽo càng làm nền cho Phong Bạch, mũi cao mắt sâu, tay vượn lưng ong, đúng là hoàn toàn trưởng thành rồi.
Xuyên Nghi thì hơi thảm hơn một xíu, Nấm nhỏ bắt nó đội một chiếc mũ lông hoa tuyết màu xám, mặc áo khoác nâu, nhìn từ xa trông cứ như một con gấu đang đi bằng hai chân, trong lòng ôm bé thỏ trắng.
Bé thỏ được chiều theo ý thì vui sướng vô cùng, cứ bi ba bi bô khua khoắng tay chân suốt cả đường đi.
Phong Thiệu cảm nhận được nó vui vẻ thì trong lòng cũng ấm áp, ôm lấy bé thỏ đáng yêu tựa mĩ ngọc rồi khẽ véo khuôn mặt nhỏ nhắn của nó: “Chơi vui không? Chúng ta lại lên đường nhé?”
Nấm nhỏ cười khanh khách rồi giơ tay lên, Phong Thiệu liền tung hứng nó, vậy còn chưa đủ nên ném nó cho Phong Bạch. Hiện giờ Phong Bạch đã rất thuần thục rồi, dùng một tay cũng bắt được bé thỏ, bé thỏ liền ôm lấy cánh tay hắn gọi giòn tan “Mẹ” !
“Gọi cha.” Mắt vàng của Phong Bạch nhíu lại, nâng con thỏ nhỏ này lên sửa lại lời nó
Bé thỏ thơm “Chụt” một cái lên mặt hắn, sau đó cần gọi là “Mẹ” thì vẫn gọi là “Mẹ”, khiến Phong Thiệu đứng bên cạnh xem đến vô cùng vui vẻ, vỗ vỗ bả vai Phong Bạch an ủi: “Nương tử bớt giận, nào có nhà ai có đến hai người cha, đứa nhỏ không hiểu được lý lẽ này đâu.”
“Ai là nương tử?” Phong Bạch cười như không cười híp mắt liếc nhìn y, một bàn tay đang nắm bên hông đối phương khẽ bóp, không ai có thể hiểu rõ những nơi mẫn cảm trên cơ thể Phong Thiệu bằng hắn. Một bóp này, lực đạo vừa nhanh, ác, chuẩn, khiến cho Phong Thiệu bị bất ngờ không kịp đề phòng, bị bóp đến mặt biến sắc, khi nhìn sang lại bắt gặp ánh mắt ái muội của Phong Bạch liền muốn bấm tay niệm thần chú đập hắn theo bản năng.
Cố tình Phong Bạch lại giả bộ vô ý nâng Nấm nhỏ lên, bày ra dánh vẻ từ ái khiến Phong Thiệu đành phải thu tay về, không muốn trước mặt trẻ nhỏ lại trình diễn một màn bạo lực gia đình. Nhất là với Nấm nhỏ đã có xu hướng bạo lực từ trước.
Nhưng khi Nấm nhỏ đã quay trở về vòng tay của Xuyên Nghi, thừa dịp trong ngõ nhỏ không người, Phong Thiệu nghiêng mình nâng tay, một đạo Viêm Hỏa liền bay thẳng về phía trán Phong Bạch. Động tác cực nhanh khiến dù Phong Bạch có thân pháp linh hoạt cũng khó lòng tránh né, dứt khoát biến một tay thành móng vuốt đỡ lấy làn lửa, một tay đánh về phía Phong Thiệu, chế trụ cánh môi của đối phương rồi hung hăng hôn xuống.
Lúc Nấm nhỏ tò mò quay đầu thì trùng hợp bắt gặp cảnh tượng nóng bỏng này, không khỏi thấy khó hiểu nhìn về phía Xuyên Nghi, ngón tay bé xíu chỉ ra đằng sau: “Xuyên Xuyên, cha… Mẹ!”
Tất nhiên Xuyên Nghi cũng thấy nhưng nó vốn là người dù Thái Sơn có sụp ngay trước mắt thì mặt cũng không đổi sắc, Nấm không có được đáp án liền bắt chước theo, bẹp một tiếng cắn lên miệng Xuyên Nghi, chọc cho đối phương giật mình ngửa mạnh về phía sau, thiếu chút nữa ném bay Nấm nhỏ ra ngoài.
Phản ứng của Xuyên Nghi không thể nghi ngờ đã khiến cho Nấm nhỏ mừng rỡ như tìm được một lục địa mới, sau này chỉ cần nó thấy nhàm chán liền muốn tìm vui một hồi, mà cái trò tìm vui này dường như cũng chữa khỏi chứng mặt liệt trì độn của Xuyên Nghi, từ đó xuất hiện thêm vài biểu cảm.
Đoàn người Phong Thiệu đi dạo một vòng trong thành thị của Đông Vọng thành, so với nơi ở của phàm nhân thì nơi đây không có tuyết động, người trên đường cũng mặc quần áo mỏng nhẹ, không ai không lộ ra dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Đoàn người Phong Thiệu ai cũng mặc áo khoác dày nặng khó tránh khiến cho đám tu giả coi thường hơn vài phần, bởi chỉ có đám đệ tử sơ kì Luyện Khí vừa mới vào Đạo Môn mới e ngại gió tuyết lạnh lẽo, tuy nhiên cũng có rất nhiều người vì mặt mũi mà không chịu mặc loại y phục của phàm nhân này, thà cắn răng mua một kiện đạo bào cấp cao còn hơn, vừa nhẹ nhàng thanh thoát lại không sợ lạnh, trông rất tiêu sái phóng khoáng.
Phong Thiệu đang muốn tìm một hiệu thuốc để mua thêm Tích Cốc đan hạ phẩm thì đã thấy Nấm nhỏ chỉ vào cửa tiệm nằm ở đầu đường, là cửa tiệm lớn và đẹp nhất chỗ này, miệng nó không ngừng bi bô: “Muốn! muốn!” Đúng là phường nhan khống.
Cửa hàng dễ nhìn này có tên gọi là Bách Trân phường, nó đẹp như vậy hóa ra cũng có nguyên nhân, bởi đó là sản nghiệp của Bão Phác tông với chi nhánh ở khắp các đại thành trấn. Đây cũng là lý do Bão Phác có tiền nhất trong tứ đại tông môn – người ta là lái buôn dược liệu lớn nhất của Cửu Châu đấy. Phiêu Miểu cũng xây dựng hệ thống hiệu buôn như vậy với tên gọi Bảo Khí các, chỉ là pháp khí không có được sản lượng lớn như đan dược cho nên lợi nhuận kiếm được cũng không dày bằng Bão Phác.
“Biến đi biến đi! Hôm nay Bách Trân phường không mở cửa đón khách, huống chi là loại tiểu tán tu như mấy người, mau tránh ra!” Hỏa kế của Bách Trân phường bày ra vẻ mặt không thiện ý nhìn đám người Phong Thiệu, còn huơ huơ pháp côn loạn xạ muốn đuổi người, giọng điệu vô cùng không kiên nhẫn.
Thứ này cũng chỉ là pháp côn hạ phẩm, tất nhiên không thể làm tổn thương đến đám người Phong Thiệu, thế nhưng thái độ như vậy quả thật quá không coi ai ra gì. Phong Bạch híp mắt, đang muốn bấm tay niệm thần chú lại bị Phong Thiệu ngăn cản, truyền âm nói: Có kỳ quái.
“Làm sao, chỉ là mấy tên Luyện Khí kì nhãi nhép mà cũng muốn đấu võ à? Tới đi, tiểu gia lại sợ tụi bây à…” Vẻ mặt của hỏa kế tràn đầy khinh thường nhưng còn chưa nói xong đã bị chủ điếm ở bên trong gọi với ra: “Nói nhiều với đám đó làm gì, đuổi đi là được!”
Hỏa kế liên tục vâng dạ, sau đó xoay người quát tháo đám Phong Thiệu: “Còn không mau cút đi!”
Tuy Nấm vẫn còn nhỏ nhưng cũng hiểu được đây là giọng điệu hung ác không tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống, lập tức có huyết khí muốn phun trào ra bên ngoài nhưng Xuyên Nghi lại đè bàn tay nhỏ bé của nó, lắc đầu. Phong Thiệu cũng cảm nhận được tâm trạng của nhóc con này thay đổi liền xoay người an ủi vài câu. Cũng may nơi này không có tu giả cấp cao, bằng không khó tránh ma khí trên người Nấm nhỏ sẽ bị người ta nhìn thấu.
Tuy một bên vẫn đang trấn an nhưng thức tảo của Phong Thiệu không hề ngừng lại. Y chỉ tùy ý đảo qua đã phát hiện bên trong có người quen của bọn họ, cũng may thức tảo của y không xâm nhập vào bên trong mà chỉ dò xét ở ngoài, nếu không quét đến người kẻ kia sẽ dễ dẫn tới đánh rắn động cỏ. Suy cho cùng kẻ này cũng có tu vi ngang ngửa với y.
“Tại sao gã lại ở đây?” Phong Bạch cũng quét ra được điều bất thường. Tuy rằng tu vi của hắn không bằng Phong Thiệu nhưng biên độ thần thức lại không hề tầm thường.
Lúc này đoàn người đã ngồi trong một trà lâu cách Bách Trân phường không xa, Phong Thiệu uống một ngụm trà nóng nhuận hầu, nói: “Tất nhiên là chẳng phải chuyện tốt lành gì, có điều may mà gã dám ở lại Ký Châu.”
“Không phải thúc thúc từng nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất đó thôi.” Phong Bạch nâng mắt nhìn qua, giọng nói đạm nhạt: “Chẳng phải lúc trước thúc thúc đã nghi ngờ gã có quan hệ với sư phó của người hay sao… Thúc thúc dự định làm thế nào?”
Phong Thiệu không phải nghi ngờ mà là khẳng định Thanh Dương có liên quan đến Tu Di lão tổ, nhưng càng là như thế y lại càng không muốn đụng vào họng súng. Không phải y không muốn biết âm mưu của Tu Di lão tổ, thế nhưng biết xong rồi thì làm được gì? Đối phương là một Ma Chủ có tu vi Đại Thừa kỳ, đừng nói là âm mưu, cho dù là dương mưu thì y cũng chẳng có cách nào đối phó lại được.
Ánh mắt của y khẽ lay động nhưng vẫn làm bộ không hề để ý: “Lát nữa ta sẽ gửi phi hạc về tông, khắc có đệ tử đến đây tranh thiện công.”
“Dù sao gã cũng chưa đột phá Nguyên Anh, cho dù có chút thủ đoạn nhưng cũng không phải là đối thủ của chúng ta.” Trong đôi mắt hoàng kim của Phong Bạch như có dòng nước đen đang lưu động không ngừng, tỏa ra ánh sáng hung ác.
“Không gấp được.” Phong Thiệu lắc đầu. Hiện giờ sức mạnh còn chưa đủ, y vẫn nên ngủ đông thì tốt hơn, tránh trêu chọc phiền phức mới tốt.
Dường như Phong Bạch cũng hiểu được ý tứ chưa nói ra của đối phương, trong ánh mắt chợt lóe lên chút lạnh lẽo, cầm lấy tay Phong Thiệu: “Ta sẽ càng mạnh mẽ hơn.” Để cho người không còn phiền não.
Phong Thiệu nở nụ cười, nói: “Với tu vi hiện giờ của ngươi thì thực lực đã rất mạnh rồi …” Còn chưa nói dứt lời thì y bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía Bách Trân phường.
Không lâu sau, nơi đó liền có một tu giả ngự kiếm đáp xuống đất. Người đó mặc một thân đạo bào lục sắc, dáng vẻ vội vàng đi thẳng vào trong Bách Trân phường, lần này hỏa kế không những không ngăn lại mà còn bày ra dáng vẻ lấy lòng đón người vào. Tất cả những điều này đủ thấy đây chính là người gã đang chờ.
Tuy chỉ có một bóng dáng vội vã lưới qua nhưng Phong Thiệu vẫn nhận ra người đến là ai, dù thức tảo của y không đặt trên người đối phương nhưng cũng đủ thấy rõ mặt của hắn, bởi vì đó vẫn là một người quen của bọn họ — Lâm Tòng Chi.
Phong Bạch cũng nhận ra, hơn nữa còn để ý đối phương không mặc đạo bào màu bạch nguyệt của Côn Luân, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều đã có định luận.
Vốn Phong Thiệu đang muốn lên đường thì lúc này không đi nữa, ngược lại kêu thêm vài đĩa đồ ăn lót dạ, một hàng bốn người trông giống như chỉ đang ngồi đây dùng cơm nhưng thần thức của Phong Bạch và Phong Thiệu đã sớm tìm kiếm ở trong Bách Trân phường rồi.
Đúng là có chỗ kỳ quái, thần thức của Phong Thiệu vừa quét qua liền cảm nhận được một đạo cấm chế quỷ dị vừa mới xuất hiện, may mà y vẫn luôn cẩn thận cộng thêm có nghiên cứu về ma công nên không vội vàng động đến đạo Ma cấm này, chỉ sợ sẽ đánh rắn động cỏ.
Bên này Phong Thiệu bị cản trở nhưng Phong Bạch lại không hề bị ảnh hưởng gì. Từ lúc hắn tu được Tụ Thần pháp liền cần mẫn luyện tập không ngừng nghỉ, cộng thêm có thân thể thánh thú và thánh thú cấp năm làm trụ cột giúp cho Thức Hải càng thêm rộng lớn thâm hậu. Tuy Phong Bạch không có nhiều hiểu biết về Ma công nhưng lại hết sức mẫn cảm với các loại ma vật, bởi vậy cũng cảm nhận được đạo Ma cấm này.
Thế nhưng Phong Bạch không vì vậy mà e ngại, hắn khống chế thần thức thành một tia cực nhỏ, lặng yên lẻn vào. Với công lực bậc này của Phong Bạch thì cho dù có là thiện tu chuyên tu luyện về thần thức bậc nhất cũng khó mà làm được.
Tác giả có lời muốn nói:※ Tiểu kịch trường
※ Nấm: Xuyên xuyên, muốn ![¯﹃¯]
※ Xuyên Nghi:…[này nọ]
※ Nấm: Xuyên Xuyên, muốn! muốn![¯﹃¯]
※ Xuyên Nghi:…[ này nọ này nọ]
※ Nấm: Xuyên Xuyên, muốn! muốn! muốn!…[¯﹃¯]
※ Xuyên Nghi:…_[: 」–∠]_[ đã mệt chết