Trận tâm của kiếm trận Bắc Đẩu Côn Luân mười năm mới mở ra một lần, là cơ duyên tôi luyện hiếm có.
Có điều loại thí luyện này không phải đệ tử Côn Luân nào cũng có thể đi vào, bởi vì kiếm ý ở tâm trận vô cùng cường liệt, nếu không có sự quyết tâm và nhẫn nại ở mức độ nhất định cùng với thực lực kiếm ý vững vàng thì sẽ không được phép bước vào.
Lần này chỉ có hơn mười người được vào tâm trận của Côn Luân, so về tu vi thì duy nhất có Phong Bạch vẫn là Trúc Cơ. Thế nhưng sau mười tháng, chỉ còn Phong Bạch vẫn lưu lại bên trong tâm trận, những đệ tử khác của Côn Luân đã không thể chịu đựng nổi nữa, cũng xuất trận từ lâu.
Trận tâm có mười hai vòng, Phong Bạch đã đi vào vòng sâu nhất.
Sương mù nhanh chóng tràn ngập khắp nơi, khiến cho hắn nâng tay không thấy nổi năm ngón, rút kiếm lập trung thì bỗng nghe được một tiếng “Xuy!”, chợt một đạo kiếm quang màu xanh đột nhiên bắn ra từ trong sương mù rồi nhanh chóng đâm về phía hắn!
“Đến.”
Phong Bạch đã dàn trận chờ quân địch từ sớm liền lập tức bấm tay hóa kiếm, một đạo kiếm quang kim sắc bắn ra, chuẩn xác đánh trúng vào đạo kiếm quang màu xanh kia.
Hai bên giao nhau, đồng quy vu tận.
Những đốm sáng nhỏ liên tục lóe lên, lập tức từ bốn phương tám hướng truyền đến hàng loạt kiếm ý xích, chanh, hoàng, lục, thanh, lam ngũ quang thập sắc bắn ra sát khí khắp nơi. So với những vòng trước thì vòng cuối cùng này là nguy hiểm nhất.
Kiếm khí bạo liệt trút xuống như mưa rào, cho dù Phong Bạch có danh kiếm Thượng Cổ trong tay cộng với sức mạnh của Bạch Hổ cũng vẫn bị chém hơn mười nhát, đạo bào đã bị hủy đến tan nát, những chỗ bị thương máu chảy thấm đẫm cả y sam. Thế nhưng nét kiên nghị trên khuôn mặt hắn lại chưa từng thay đổi, đôi mắt vàng tựa như hai ánh trăng sáng, hùng dũng như ưng, dáng vẻ sừng sững, xuất kiếm sát phạt giống như một hung thần không biết đau đớn…
Có điều dù Phong Bạch có thể chịu đựng được đau đớn khắp toàn thân lẫn xương cốt do kiếm thế để lại nhưng sắc thân thì không kiên trì nổi nữa. Kiếm ý của tâm trận không phải chỉ là hư danh, đây đều là bảo tàng được các đại năng Côn Luân để lại suốt vạn năm, muốn phá trận không phải là điều dễ dàng.
Lúc hôn mê tỉnh lại, Phong Bạch cảm thấy toàn thân nóng bỏng đau nhức nhưng lại có một luồng sức mạnh ấm áp bao vây lấy hắn, chữa trị các vết thương trên sắc thân lành lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, chỉ còn những vệt máu dữ tợn.
“Nếu như bản chân nhân không đến, chẳng lẽ ngươi định chết ở chỗ này?”
Phong Bạch nâng mí mắt nhìn qua, một người dáng vẻ trang nghiêm mặc đạo quan thanh ngọc, phía trên là hình bát quái, tay cầm lông vũ ngũ sắc, giọng nói ôn hòa lại vô cùng uy nghiêm. Kỳ thật không cần nhìn hắn cũng biết là ai, thản nhiên nói: “Nếu Tử Hư chân nhân đem toàn bộ chín chữ Chân Ngôn truyền cho ta, lúc ấy không cần nhọc chân nhân phải bận tâm thì cũng không chết được.”
“Là ngươi muốn dẫn bản chân nhân tới đây?” Tử Hư nhẹ nhàng nhíu mi, nghĩ một chút liền hiểu được. Còn nơi nào có thể dễ gặp nguy hiểm nhưng lại không thật sự mất mạng tốt hơn kiếm trận? Ông ta đánh giá liếc mắt nhìn Phong Bạch, cả người đẫm máu, toàn thân bị kiếm ý cắt xẻ đến độ chẳng còn chỗ nào lành lặn, thế mà sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường, không ngờ hắn có thể tàn nhẫn với chính bản thân mình như vậy.
Phong Bạch không đáp, Tử Hư đành phải tiếp tục: “Mởi chỉ qua vài năm mà thực lực của ngươi đã tăng mạnh như vậy, muốn nắm giữ hoàn toàn sức mạnh của Bạch Hổ, há có thể vội vàng như thế?”
“Nếu Chân nhân sớm truyền công pháp cho ta, vừa không phải lo lắng ta dễ bị mất mạng mà cũng tiện cho ta có thể làm việc giúp chân nhân.” Phong Bạch vừa vận khí vừa nói.
“Việc này liên quan đến thiên hạ muôn dân, sao có thể nói là làm việc cho bản chân nhân?” Chân mày Tử Hư cũng nhíu lại, trầm giọng nói: “Ngươi vốn có tính cách đơn thuần không rõ thế sự, sao bây giờ lại trở nên khôn khéo vì lợi ích như vậy? Ngươi cần phải hiểu rằng phổ độ chúng sinh, thái bình nhân ái mới là Chính Đạo.”
Phong Bạch nhướn mày, Tử Hư thấy thế liền thở dài: “Ngươi đã không thích nghe những lời này thì ta cũng không nói nhiều. Như vậy đi, nếu ngươi muốn có được toàn bộ tâm pháp của Chân Ngôn, vậy hãy tìm đủ tất cả tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc Đồ cho ta. Tìm đủ một quyển, ta liền truyền thụ toàn bộ cho ngươi.”
Mày dài của Phong Bạch thoáng nhướn, nói: “Toàn bộ tu giả của Cửu Châu đều muốn tìm được tàn quyển. Một kẻ mới Trúc Cơ như ta, chân nhân cũng quá đề cao ta rồi.”
Tử Hư trầm mặc một chút, không phải ông không biết đối phương nói có lý, vì thế trả lời: “Truyền Chân Ngôn cho ngươi cũng được.” Nói xong, ông dứt khoát lấy từ hư không ra một ngọc giản nhưng không vội vàng đưa cho Phong Bạch. Ông nhìn ra được tâm của Phong Bạch không đặt ở trên Sơn Hà Xã Tắc Đồ, trầm ngâm nói: “Ta muốn ngươi thu thập đủ Sơn Hà Xã Tắc Đồ, không chỉ là vì muôn dân Cửu Châu mà cũng là vì ngươi.”
Phong Thiệu chém chết Cửu Anh được coi là một hành động vô cùng vĩ đại, cũng nhận được sự tung hô đồng lòng đến từ nhóm tán tu của Bình Nhung châu. Thế nên khi y ở Tán Tu Minh đã được chiêu đãi hết sức ân cần, đồng thời y cũng hỏi ra những chuyện lúc trước vì tình hình chiến đấu mà không kịp trao đổi.
Chẳng hạn như nơi đây là địa phận của Bão Phác tông, cho dù đại tông không phái đệ tử ra mặt nhưng tại sao các tông môn ở địa phương cũng không ai ra tay giúp đỡ? Lại chẳng hạn như thành trì của thế tục vốn là những nơi vô cùng vẩn đục, sao có thể xuất hiện yêu thú cấp cao như vậy, còn hết đợt này đến đợt khác ồ ạt không ngừng?
Hạ Cường Sư lộ vẻ mặt căm hận: “Những tông môn nhỏ đều trốn còn không kịp, tông môn lớn thì chẳng thèm để ý đến tán tu chúng ta khổ sở cỡ nào, Bão Phác tông lại càng không quan tâm những chuyện như thế này. Chẳng qua là vài tòa thành mà thôi, phàm nhân nhiều người, có thể trùng kiến lại trong chớp mắt, vậy nên cũng chẳng ảnh hưởng gì tới bọn.”
Minh chủ của Tán Tu Minh là Ngụy Hiền thì thở dài liên tục: “Phong đạo hữu có điều không biết, ta đã đến chỗ Thiện Nghiệp tông – tông môn lớn nhất ở Bình Nhung châu để xin giúp đỡ từ lâu, nhưng bọn họ lại nói rằng mình còn đang phải làm việc cho Bão Phác tông, tạm thời không thể phân được người đến cho nên muốn chúng ta tự mình xử lí việc này trước.”
Phong Thiệu nghĩ một chút thì đã hiểu được, cái gọi là làm việc cho Bão Phác tông cũng không ngoài chuyện sưu tầm tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc Đồ. Sau chuyện xảy ra trên Hư Vô phong năm năm trước, Phiêu Miểu tông ăn đau nhưng Bão Phác và Bồ Đề lại kiên định muốn tìm được thứ này.
“Phong đạo hữu có điều không biết, mấy năm nay yêu thú hoành hành vô cùng dị thường. Vốn là tốt xấu gì đều trú ẩn ở bên trong thâm sơn cùng cốc, cũng không có yêu thú cấp cao, cùng lắm là vài yêu thú cấp thấp thôi. Thế nhưng không biết tại sao gần đây lại xuất hiện yêu thú cấp bậc như Cửu Anh, điên cuồng quấy phá khắp nơi, không biết đã dìm chết bao nhiêu phàm nhân, hủy hoại biết bao thành trấn, ngay cả tu giả cũng… ”
Nhóm tán tu của Cửu Châu có ràng buộc rất sâu với phàm nhân thế tục, hầu như bọn họ chẳng tạo thành nổi sóng gió gì, cùng lắm chỉ là cầu sống thọ hơn một chút, có cuộc sống tốt hơn một chút mà thôi. Có không ít tán tu đều dựa vào việc buôn bán tài vật trong phường thị của thế tục để duy trì việc tu hành. Tu chân không phải là ăn không ngồi rồi, nếu như không có lữ pháp địa bảo thì ngay cả làm tán tu cũng khó.
Cho nên những tán tu của Bình Nhung châu này đều luôn cố gắng để duy trì, bảo vệ các thành trấn xung quanh. Tất nhiên nguyên nhân có phần do thiện niệm nhưng cũng có phần do cản trở lợi ích thiết thân.
“Nghe nói Đại Hoang châu cũng có yêu thú quấy phá, chỉ sợ tình hình không tốt hơn nơi này là bao. May mà chúng ta có Phong đạo hữu tương trợ…”
“Mấy đại tông môn kia đều là thấy chết mà không cứu!”
“Lúc thu bảo vật thì không ngại nhiều, lúc gặp khó khăn lại trơ mắt nhìn chúng ta rơi vào chỗ chết!”
Vài vị trưởng lão cảm thán một hồi liền mắng đến mấy đại tông môn, đầu tiên là tông môn trong thế tục, sau đó ngay cả Bão Phác tông cũng không kiêng kị. Phong Thiệu không thẳng thắn thân phận với họ, bọn họ liền mắng mà chẳng thèm che giấu.
Phong Thiệu thấy một màn này thì cũng dần hiểu được tại sao ở trận đại chiến Ma – Đạo cuối cùng trong nguyên tác, nhóm tán tu lại lựa chọn trợ giúp cho phía Ma tu mà không phải là các đại tông môn. Có điều y không thấy như vậy có gì không tốt, chỉ yên lặng gửi một phong thư cho Cố Hoài, nhắc nhở hắn lưu ý trong địa phận Côn Luân đang có yêu thú hoành hành.
Thái độ của nhóm tán tu với Côn Luân cũng không quá khác biệt so với tam tông, nhưng ít nhất Côn Luân không một lòng một dạ truy tìm Sơn Hà Xã Tắc Đồ nên vẫn còn tinh lực để ý đến chuyện này một, hai phần. Vì vậy nhóm tán tu trong địa phận không thể làm loạn để cho Ma tu có cơ hội thừa dịp quấy phá.
Chuẩn bị xong mọi thứ, Phong Thiệu liền mang theo Nấm nhỏ lên đường. Tuy rằng nhóm tán tu của Bình Nhung châu đã giữ y lại nhiều lần, cũng nói ra không ít điều kiện xa xỉ nhưng vẫn không thể ngăn cản được tâm ý muốn đi đến núi Đại La để tìm Nhai Tí của y.
Nói ra thật xấu hổ, mấy năm nay Phong Thiệu gần như đã quên mất chuyện này, cũng là do y nhìn thấy mặt của Hạ Cường Sư mới đột nhiên nhớ tới. Nếu đã nhớ ra rồi, vậy tất nhiên y sẽ không bỏ qua cơ hội để gia tăng sức chiến đấu, Nhai Tí trong nguyên tác là một loại yêu thú rất thích hợp với Ma tu. Cho nên Phong Thiệu lập tức lấy ra bản đồ của Bình Nhung châu đã được đánh dấu lại từ năm đó, nhanh chóng đi đến khu vực sông Bạch Long của núi Đại La để tìm yêu sủng.
May mà hiện giờ Phong Thiệu không cần lo lắng vấn đề ăn uống của Nấm nhỏ nữa. Y đã lấy được rất nhiều Tích Cốc đan hạ phẩm từ chỗ Tán Tu minh, chỉ là từ sau khi Nấm nhỏ được uống sữa thì không còn thích Tích Cốc đan nữa. Thế nhưng không thích cũng chẳng thể làm gì được, Phong Thiệu không thể mang theo nữ tu có sữa lên đường, lại càng không thể tự tạo ra sữa.
Khó tránh khỏi việc phải để Nấm nhỏ chịu chút uất ức.
Thế nhưng bé nấm vẫn rất ngoan, sau vài lần nhè Tích Cốc đan lại bị Phong Thiệu nhét lại vào mồm thì cũng trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, cùng lắm chỉ vừa ngủ vừa mếu máo thôi.
Vùng sông Bạch Long cũng lộ dáng vẻ bị ác thủy quấy phá, thành trấn trước mắt đều là một vùng xanh biếc, thậm chí thế nước còn có xu hướng dâng lên, nhấn chìm tòa thành trong biển nước.
Ven đường Phong Thiệu cũng gặp phải một ít yêu thú nhưng phần lớn đều là cấp một, cấp hai; cấp ba thì lại rất hiếm thấy, y chỉ tùy tiện ra tay đã tiêu diệt được chúng. Cứ tìm tòi ở xung quanh như vậy nhiều ngày liền, thậm chí Phong Thiệu còn thả linh thực để hấp dẫn đám yêu thú nhưng vẫn không thu hoạch được kết quả gì.
Ngay lúc Phong Thiệu cảm thấy đã để vuột mất thời cơ nên chuẩn bị buông tay thì chợt gặp phải một đám yêu thú đang quần đấu. Có bảy, tám con Thổ Lâu* đang vây quanh hai người. (*Thổ Lâu: là loài thú ăn thịt người có 4 sừng như dê, hình ảnh ở phần cuối chương)
Một người là nữ tử phàm nhân mặc quần áo bằng vải bố, người còn lại là một nam tử thân thể trần truồng đang ôm lấy nữ tử trong tay, cho dù nàng ta đã tứ chi không còn nguyên vẹn, cả người đều là huyết nhục mơ hồ.
Thổ Lâu vốn là loại yêu thú ăn thịt người. Về lý thuyết, tuy rằng những con Thổ Lâu này chỉ là yêu thú cấp hai nhưng có đến tận bảy, tám con lận, mà cho dù chỉ có một con cũng đã đủ cắn chết hai người kia. Có điều chẳng hiểu sao lại thành thế cục như vậy, dường như nam tử này vẫn đang giằng co với bảy, tám con Thổ Lâu kia? Hơn nữa đám Thổ Lâu còn có xu thế lui bước trước?
Phong Thiệu không kịp nghĩ nhiều. Tuy rằng y không phải là kẻ thích chõ mũi vào chuyện của người khác nhưng cũng không muốn trơ mắt nhìn người chết trước mặt mình. Lúc này lập tức đánh ra một đạo [ Côn Luân · Tầng lan ], kiếm quang đỏ rực như một con hỏa long nhanh chóng thiêu đốt dữ dội khiến đám Thổ Lâu không kịp trốn chạy, lập tức hóa thành một đống bùn máu.
Lúc này nam tử mới xoay người, dáng vẻ khôi ngô giống như một pho tượng. Da thịt toàn thân hắn ánh lên màu lúa mạch khỏe mạnh, trên đầu là đám tóc màu xám vừa thô vừa cứng, ngũ quan sâu sắc lại lập thể, lộ ra dáng vẻ đặc biệt phóng túng, tùy ý.
Phong Thiệu còn chưa kịp nghĩ nhiều, nam tử này đã đặt nữ tử trong lòng xuống rồi hỏi y: “Ngươi có thể được cứu nàng không?”
Giọng nói của hắn trầm thấp khàn khàn, ngữ điệu thong thả. Người này lớn lên rất kỳ quái khiến Phong Thiệu cảm thấy vô cùng hứng thú. Một tay y ôm Nấm nhỏ, một tay tham thức cho nữ tử, có điều thật đáng tiếc, người đã chết không thể sống lại được.
Phong Thiệu lắc đầu, đang muốn nói “Nén bi thương” đã thấy nam tử trước mắt nhướn mày: Ngươi đã cứu ta, ta tất sẽ báo đáp.”
Lúc này Phong Thiệu cảm giác được linh khí của đối phương thì không khỏi hơi nhướn mày, hóa ra là tu giả? Một tu giả thân thể đang xích lõa mà vẫn tự nhiên bậc này thì đúng là rất hiếm thấy.