Lời này vừa nói ra, kẻ cướp đã biến thành khách mời, còn khiến cho một vài đệ tử của Phích Lịch môn không biết phải phản ứng thế nào.
Tu giả Kim Đan bên cạnh Không Hà chân nhân kia ngoài cười nhưng trong không cười, nói thẳng: “Lai sứ có điều không biết, lần này chúng ta đến đây không phải làm khách, mà là đến để nhận lại phúc địa từ Lữ thị.”
Phong Thiệu làm bộ nghi hoặc, tu giả Kim Đan kia liền ho khan hai tiếng.
Từ góc độ của Phích Lịch môn, đem toàn bộ chân tướng của sự việc này nói lại từ đầu đến cuối, còn chỉ trích Lữ thị vô lễ vũ nhục, vì đã phạm sai lầm mà xin được dâng phúc địa lên để bồi thường.
Người của Lữ Xuân Thu đều đang đứng ở đây, tuy rằng phần lớn đệ tử phía sau vẫn còn ngất chưa tỉnh, thế nhưng cũng muốn tiến lên phản bác.
Lập trường của hai người đối lập, nhất thời trở thành tranh cãi ầm ĩ.
Nếu là văn nhân, có lẽ sẽ tiếp tục đấu khẩu; nếu là thế tục, nói không chừng đã xắn tay áo lên đánh nhau một trận rồi.
Nhưng đây là tu giới, hai người dưới cơn thịnh nộ còn định lấy pháp khí ra tranh đấu một trận, Phong Thiệu vội vàng ngăn lại.
“Trương sư đệ, ta thấy việc này hình như đã có chỗ hiểu lầm rồi, oan gia nên giải không nên kết, quý tông chắc cũng không muốn trong nội hạt của tông môn mình không được yên ổn.
Ta nghĩ, tuy rằng Lữ tộc trưởng làm việc có phần khinh suất, nhưng cũng không hẳn là cố ý vô lễ với Phích Lịch môn, vả lại Lư Sơn Lữ thị có giao hảo với Côn Luân ta.
Không thì như vậy đi, ta thay mặt bộ tộc Lữ thị, ngay tại đây thỉnh tội với Không Hà chân nhân, hi vọng chân nhân rộng lòng bao dung.” Nói xong, Phong Thiệu đã nghiêm trang cúi đầu.
Không Hà vung tay lên, một đạo khí đã cứng rắn ngăn cản biên độ hành lễ của Phong Thiệu, không ngừng sinh sôi.
Nói cho cùng thì cũng là tu vi Nguyên Anh, cho dù đó chỉ là một loại pháp thuật của kiếm tu, Phong Thiệu cũng không thể cứng rắn chống đỡ.
Không Hà không chịu lễ này, cười như không cười nói: “Bản chân nhân không nhận nổi đại lễ bồi tội của lai sứ Côn Luân.”
Không nể mặt như vậy, nét mặt của Phong Thiệu cũng không dễ nhìn, nhưng thứ y am hiểu nhất chính là diễn trò, khiến cho người khác không thể mảy may nhận ra được một chút xấu hổ.
Y nhìn về phía Trương Dưỡng Thanh, cười nói:
“Không Hà chân nhân chướng mắt ta, không bằng Trương sư đệ giúp ta khuyên nhủ chân nhân.
Dù sao thiếu tông chủ cũng là sư huynh ta mà biết được việc này, chỉ sợ huynh ấy không hài lòng, đến khi ta trở về tông môn cũng khó mở lời nói chuyện.”
Trong lời nói ám chỉ tất cả mọi người đều đã biết, đằng sau Lữ thị đã có tòa núi Côn Luân chống lưng.
Không cho Lữ thị đường sống, chính là không cho Côn Luân mặt mũi, đến lúc đó, Côn Luân sẽ không vui.
Ánh mắt của Trương Dưỡng Thanh chợt lóe, liếc mắt nhìn Không Hà, lại chần chờ nói: “Phong sư huynh, việc này là do bộ tộc Lữ thị quá phận.
Nếu không khiển trách, ngày khác những thế gia và tông môn ở Đại Hoang châu sẽ càng đối chọi gay gắt hơn, dẫn đến việc mất hòa khí?”
Chụp mũ như vậy… Phong Thiệu có chút buồn cười, trong lòng lại không thể cười nổi.
Bão Phác tông ở dưới Côn Luân tông, theo lý thuyết thì Trương Dưỡng Thanh không nên chỉ vì một tiểu tông môn trong nột hạt mà làm tổn thương hòa khí với Côn Luân.
Nhưng cố tình mọi chuyện lại vượt ra ngoài dự kiến của y, Bão Phác tông vậy mà lại ra mặt giúp Phích Lịch môn… Đây cũng không phải là tác phong quen thuộc của tứ đại tông môn ở Cửu Châu.
Trong lòng còn nghi hoặc, nhưng sắc mặt của Phong Thiệu cũng không biểu hiện điều gì.
Kế này không thành còn có kế khác, y thở dài nói:
“Không ngờ tới chuyện này lại phát triển thành như vậy, ta đây cũng không gạt chân nhân.
Thật ra thì Lữ tộc trưởng đã dâng phúc địa này cho Côn Luân ta.”
“Cái gì?” Tất cả mọi người đều là lần đầu tiên nghe được tin tức kinh động như vậy, nhưng người kích động nhất không phải chủ nhân của phúc địa là Lữ Xuân Thu, ngược lại là Không Hà chân nhân và Trương Dưỡng Thanh.
Lã Xuân Thu hoàn toàn tin tưởng nhân phẩm của Phong Thiệu, hơn nữa lúc trước khi y cầu tình và bồi tội, ông ta đã có cảm giác vạn phần thua thiệt cho Phong Thiệu.
Không nói đến việc ông ta biết Phong Thiệu chỉ là hù dọa người khác, ngược lại nếu nhất định phải đổi chủ cho phúc địa, ông ta cũng nguyện ý dâng lên Côn Luân, miễn cho đám cướp Phích Lịch môn này chiếm được bảo vật.
Phong Thiệu lại đang suy nghĩ một chuyện khác, y luôn cảm giác đối phương đã ý đến phúc địa của Lữ thị có chút quá mức.
Nếu chỉ là Phích Lịch môn đỏ mắt linh thú nghịch thiên trong phúc địa Lữ thị thì còn có lý, nhưng cho dù có thế nào, nó cũng chỉ là tông môn ở thế tục.
Nhưng Bão Phác tông kích động như vậy, dường như không chỉ muốn ra mặt giúp Phích Lịch môn.
Nếu không phải giúp Phích Lịch môn, vậy là nhằm vào phúc địa của Lữ thị?
Tuy rằng Bão Phác tông ở vị trí thứ ba trong bốn tông môn, nhưng cũng là đại tông xuất thế, sao lại chỉ vì chút lợi ích nho nhỏ này mà không cho Côn Luân mặt mũi?
Nghi hoặc trong lòng Phong Thiệu càng thêm sâu, mà Không Hà chân nhân và Trương Dưỡng Thanh sau khi bị kích thích thì mất một lúc lâu cũng không nói được gì.
Ngược lại là Lữ Xuân Thu tỉnh táo lại nhanh chóng, bình tĩnh nói:
“Không Hà chân nhân, phúc địa Lữ thị ta đã thuộc sở hữu của Côn Luân.
Nếu như Phích Lịch môn nhất định phải lấy phúc địa để bồi lễ, vậy thì không ngại phân trần với Côn Luân tông.”
Không Hà trợn mắt nhìn ông ta, sau đó nghĩ đến tu vi của mình, cũng không thất thố.
Nhưng tu giả Kim Đan bên cạnh ông ta thì khác, mắng:
“Hay cho cái con lừa ngu ngốc nhà ngươi! Lúc trước thì khép nép như một con chó, lúc này ôm được đùi Côn Luân thì liền dám lên mặt với ông mày đây!” Nói xong, tu giả Kim Đan kia liền nhanh chóng đánh một chưởng.
Tu giả Kim Đan kia và Lữ Xuân Thu đều là Kim Đan trung kỳ, một là võ tu một là kiếm tu.
Nếu luận về công kích, tất nhiên kiếm tu có lợi thế lớn, nhưng nếu luận về phòng thủ và cận chiến, thì kiếm tu vẫn còn kém xa võ tu.
Đặc biệt tu giả Kim Đan này còn ra tay bất ngờ, lại dốc hết toàn lực.
Từ bàn tay hình thành một cái lồng, trong đó sinh ra lốc xoáy cực lớn! Phong Thiệu đứng ngay cạnh Lữ Xuân Thu, cũng không hề phòng bị.
Y lập tức cảm giác máu thịt toàn thân cứng lại, thân thể giống như muốn vỡ ra thành nhiều mảnh.
Còn chưa kịp phản ứng, y liền bị Bạch Hổ đẩy mạnh xuống đất, cùng lúc đó, phía sau vang lên một tiếng nổ tung vang trời!
Phong Thiệu bị tấn công, vừa mới đứng dậy đã thấy Tiểu Bạch đứng chắn trước mặt mình.
Toàn bộ phần da lông ở lưng đã biến thành màu đen, còn đang chảy máu đầm đìa, càng thêm đau lòng, sắc mặt cũng trở nên khó coi mười phần.
May mà Lữ Xuân Thu phía sau y bị phản ứng nhạy bén của Bạch Hổ làm cả kinh.
Khó khăn tránh né được một chưởng kình lôi của đối phương, chỉ là vô cùng chật vật, pháp bào cũng biến thành đống giẻ rách.
Lữ Xuân Thu tức giận đến phát run, rút ra một thanh phi kiếm muốn tiến lên ứng chiến, lại bị Phong Thiệu đưa một tay ngăn lại.
Ông ta nghi hoặc nhìn về phía Phong Thiệu, lại thấy Phong Thiệu cúi người đút đan dược cho Bạch Hổ ăn trước, sau đó mới đứng dậy nói một câu: “An tâm, chớ nóng.”
Giọng điệu của Phong Thiệu bình tĩnh, nhưng tâm tình lại không hề bình tĩnh như vậy.
Sở dĩ không muốn đối phương ra tay là vì chỉ cần ra tay thì sẽ không còn đường sống.
Lúc này y và Lữ Xuân Thu đều chỉ mới là Kim Đan, tuy rằng đối phương đều là võ tu nhưng khác ở chỗ có Nguyên Anh chân nhân.
Nếu thật sự muốn lật mặt, đối phương sẽ không còn cố kỵ, ngược lại trở thành chó cùng rứt giậu.
Đương nhiên, Phong Thiệu không hề nghĩ đối phương sẽ dám làm đến mức ấy, hơn nữa còn là sau khi đã biết rõ thân phận của đối phương.
Y nhìn về phía Trương Dưỡng Thanh, Trương Dưỡng Thanh cũng hơi kinh ngạc, có điều ánh mắt không hề có gợn sóng, đã nói trước một bước:
“Phong sư huynh đừng trách móc, tính tình Mã đạo hữu táo bạo, cũng không phải cố ý làm linh sủng Phong sư huynh bị thương.”
“Không phải ta muốn đánh con súc sinh kia, mà là đánh tên lừa ngốc kia kìa!” Họ Mã kia cũng lên tiếng, nói xong còn bước vài bước về phía Phong Thiệu.
Nhưng chân mới dừng lại, Bạch Hổ ở phía đối diện bỗng nhiên nhảy lên phía trước bảo vệ Phong Thiệu ở phía sau.
Hai móng của nó vươn về trước, trong ánh mắt vàng kim tràn đầy sát khí, vừa phòng thủ lại như có tư thế muốn công kích.
Họ Mã dù sao cũng là Kim Đan trung kỳ, đương nhiên sẽ không bị một con linh thú dọa sợ, cho dù đó có là linh thú ngũ giai thì cũng không có thực lực tương xứng.
Gã chỉ giật mình khi linh thú này phát ra linh khí màu bạch sắc, lại tinh thuần như vậy… Gã là người thô lỗ, thích gì thì liền nói thẳng: “Con Bạch Hổ này của Côn Luân sử so với con Huyền Vũ của lão lừa ngu ngốc kia nhìn qua còn thú vị hơn nhiều!”
Phong Thiệu lạnh lùng nhìn gã một cái, cũng không để ý đến những lời mê sảng kia, chỉ vỗ nhẹ Tiểu Bạch để trấn an nó.
Sau đó y mới đứng thẳng dậy, không nhanh không chậm nói:
“Hôm nay có ta ở đây, dùng lời lẽ tốt đẹp để nói chuyện; vậy mà vẫn có người dám động thủ với Lữ thị, vậy có nghĩa là đã không đem Côn Luân ta để vào mắt.
Ngày khác nếu đệ tử Côn Luân không còn ở phúc địa, có phải Phích Lịch môn ngươi liền biến thành kẻ giết người cướp của?”
Tuy rằng biết rõ thái độ của Phích Lịch môn sẽ không thoát khỏi việc có liên quan đến Bão Phác tông, nhưng lúc này Phong Thiệu không muốn dính líu đến Bão Phác tông.
Nói cho cùng thì một chưởng kia cũng khiến cho y nhận ra một điều, ở đây vẫn đang là địa bàn của Bão Phác tông.
Mà mũ này vừa chụp xuống, Không Hà chân nhân có chút đứng không vững.
Tuy rằng ông ta không đem một tu giả Kim Đan nho nhỏ để vào mắt, nhưng lại càng không dám đối nghịch với Côn Luân.
Ông ta không nhịn được mà mở miệng làm dịu không khí: “Phong tiểu hữu đã quá lời…”
Lúc nói lời này thái độ cũng đã mềm mỏng hơn rất nhiều, nhưng Phong Thiệu lại không thể bình tĩnh chu toàn như trước.
Phích Lịch môn lặp đi lặp lại hành động không để ý đến mặt mũi của Côn Luân, còn dám động thủ trước mặt mình, có thể thấy được đối phương không có sợ hãi Côn Luân.
Đối với loại người này, thái độ của Phong Thiệu cũng trở nên cường ngạnh.
Nếu không thì đối phương sẽ càng muốn mềm nắn rắn buông, lúc này y chỉ lẻ loi có một mình!
“Phúc địa Lữ thị đã thuộc về sở hữu của Côn Luân.
Nếu Phích Lịch môn các ngươi lại muốn đánh chủ ý lên phúc địa, cố tình tìm đến tộc nhân của Lữ thị gây khó dễ, cũng có nghĩa là đang muốn đối địch với Côn Luân ta.”
Phong Thiệu không nói một lời liền nâng Xích Viêm kiếm, y vận chút linh lực còn sót lại chém mạnh một đường xuống mảnh đất dưới chân.
Kiếm ý bạo liệt nóng rực rung lên, vẽ ra một vết nứt thật dài trên đất đá, thạch bích hóa thành tro bụi, trong nháy mắt tan vào gió.
“Kẻ địch của Côn Luân ta, đến cuối cùng sẽ có kết quả giống như tảng đá này.” Phong Thiệu hơi nghiêng tay, nhìn lướt qua đám người Phích Lịch môn, còn cả Trương Dưỡng Thanh kia.
Không Hà chân nhân không nói gì, ánh mắt của thiếu niên này lạnh lùng lướt qua giống như thiểm điệm, trong nháy mắt khiến cho không khí như đóng băng.
Sở dĩ ông ta trơ mắt nhìn một hàng người của đối phương tiến vào bên trong truyền tống trận, không hẳn là vì kiếm thế của Phong Thiệu uy mãnh đến mức nào.
Mà là khi thiếu niên này làm như vậy, phía sau còn thể hiện cả thái độ của Côn Luân…
Mới từ trận pháp quay lại phúc địa, Phong Thiệu liền cảm thấy cánh tay bắt đầu trở nên vô cùng đau đớn.
Bụi gai ngủ yên hơn một năm chưa từng phát tác, vào lúc này lại bắt đầu rục rịch.
Y giữ lại cánh tay, vội vàng nuốt một viên Dưỡng Nguyên đan.
Lữ Xuân Thu thấy sắc mặt của Phong Thiệu trắng bệch liền biết linh lực của đối phương bị cạn kiệt, vội vàng dùng linh khí mộc trúc của mình đưa vào trong cơ thể của đối phương.
Một lúc sau lại nhớ tới Bạch Hổ của Phong Thiệu đang bị thương, liền niệm tâm pháp của tộc chữa thương cho nó.
“Ân cứu cả tộc, bần đạo không có gì báo đáp.
Nếu ngày sau ân công có gì cần sai bảo, cho dù có chết Lữ thị cũng không từ.” Lữ Xuân Thu cúi đầu, mấy đệ tử ở đằng sau cũng chợt bừng tình cúi đầu theo ông ta.
Phong Thiệu nâng cánh tay bọn họ lên, cười khổ nói với Lữ Xuân Thu:
“Tuy ta nói năng hung ác, nhưng có một vài việc chỉ là lời nói dối hư ảo.
Theo ta thấy thì Phích Lịch môn kia nhất định phải có được phúc địa này.
Ngươi xem, đệ tử thân truyền của Bão Phác tông cũng tự mình đến trợ trận.”
Lữ Xuân Thu cũng biết Phong Thiệu mạo danh Côn Luân dọa lui Phích Lịch môn.
Lúc này vừa nghe được những lời này cũng cảm thấy, chẳng lẽ Phích Lịch môn vì phúc địa mà ngay cả Côn Luân cũng không sợ?
Tuy rằng phúc địa của Lữ thị hiếm thấy, nhưng cũng không đến nổi được người xua như xua vịt… Ông ta suy nghĩ nát óc mà mà vẫn không nghĩ ra.