Từ ngày hôm ấy trở đi, Phong Thiệu hoàn toàn rơi vào cảnh kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.
Thực tế là y cũng không thể gọi được, vừa không thể mở miệng nói chuyện, vừa không thể truyền âm mật. Y chỉ đành dựa vào ngôn ngữ thân thể.
Thế nhưng cho dù y vừa đấm vừa xoa, dùng nhiều cách khác nhau, vừa dỗ vừa lừa, thậm chí quyền đấm cước đá, dùng thân thể để phản kháng cũng không thể lay động được quyết tâm của Phong Bạch. Hắn quyết tâm phong ấn linh lực của y, cầm tù y trong động phủ. Y càng không thể lay động được việc cứ cách vài ngày lại bị Phong Bạch dẫn huyết khí vào trong cơ thể, hưởng thụ khoái cảm như hút thuốc phiện. Sau khi hút thuốc phiện xong lại luôn lo sợ không yên.
Mặc dù y không tận mắt nhìn thấy đã chết bao nhiêu người, nhưng chỉ cần nghĩ đến lượng huyết khí dồi dào trong bình ngọc, thậm chí đan điền của y cũng sắp đạt tới giới hạn Kết Anh thì cũng đủ để y hiểu việc mình kéo dài mạng sống đã tàn nhẫn đến mức nào.
Thiên Đạo hữu thường, vạn vật luân hồi. Hôm nay y và Phong Bạch tạo nghiệt thì sớm muộn gì cũng khiến lôi kiếp đòi lại gấp trăm ngàn lần trên người chính bọn họ.
Trong lúc tâm loạn như ma, Phong Thiệu lại hiểu rõ một chuyện, tại sao trong cảnh tiên đoán của Nê Lí trùng, Phong Bạch gặp phải Tử Kiếp trong Cửu Trọng Lôi kiếp mà y lại không có ở đó? Liệu có phải do thực lực của y không bằng Phong Bạch nên lúc Độ Kiếp đã bị đánh chết từ lâu rồi? Từ xưa đến nay Lôi kiếp của Ma tu còn nặng hơn tu giả bình thường rất nhiều lần, huống chi là loại người dùng huyết khí của người khác để bồi bổ cho bản thân như y… Nhưng ngẫm lại thì, hình như chết trước cũng không tồi, ít nhất y không phải tận mắt chứng kiến ngày Phong Bạch bị sét đánh tan thành mây khói.
Suy nghĩ lộn xộn như vậy khiến y cảm giác dường như Huyết La đã khống chế mình rồi.
Trải qua những ngày như thế này suốt hai tháng, Phong Thiệu liền không thể chịu đựng nổi nữa, y thà đoạt xá còn hơn.
Thế nhưng Phong Bạch không đồng ý để y đoạt xá.
Đoạt xá không phải cách toàn vẹn, hơn nữa sau khi đoạt xá còn phải bắt đầu lại từ đầu. Không nói thân thể của Phong Thiệu có tư chất trác tuyệt, mới trăm tuổi đã tu đến Kim Đan viên mãn đã là hiếm thấy như lông phượng sừng lân, cho dù thật sự tìm được thân thể có tư chất tuyệt hảo và phù hợp thì khi đoạt xá vẫn có tỉ lệ không thành công. Mỗi tu giả chỉ có một cơ hội đoạt xá duy nhất mà thôi.
“Gần đây tâm cảnh của thúc thúc càng ngày càng không ổn định, thật sự không phải thời cơ tốt để đoạt xá. Ta sẽ không để thúc thúc mạo hiểm đâu.” Phong Bạch dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu thúc thúc thật sự muốn thoát khỏi Huyết La đến vậy thì cũng chẳng cần phải đoạt xá. Chẳng phải trong sách tâm chú Tế Luyện còn có thuật Phân Hồn đó sao, không chỉ đảm bảo chắc chắn mà còn không mất công tu luyện lại từ đầu.”
Phong Thiệu lập tức thay đổi sắc mặt. Loại công pháp Ma môn đó phải dùng tính mạng của hơn một vạn người để kết trận, Phong Bạch thật sự đã tự tin một cách mù quáng rồi. Thế nhưng y không thể khuyen được hắn. Phong Thiệu lập tức cảm thấy vô cùng suy sụp, y cào nát phần núi tóc đã được Phong Bạch chải gọn gàng, trong lòng y như đáng có sóng cuộn biển gầm. Phong Bạch nói sai làm sai nhiều như vậy nhưng lại có một điều là đúng, quả thật tâm cảnh của y đang rung chuyển, gần như bị tên súc sinh này ép sắp vỡ nát.
Y muốn đứng lên tìm một thứ gì đó để trút sự căm phẫn của mình nhưng Phong Bạch lại chống hai tay của hắn lên hai bên tay vịn, vây y ngồi trên ghế.
“Thúc thúc đừng suy nghĩ bậy bạ, tất cả cứ giao cho ta đi, chỉ cần ngươi tin ta là được.” Phong Bạch vùi mặt vào hõm cổ của đối phương, khẽ nhếch khóe miệng tạo ra một nụ cười vô cùng đắc ý: “Ta đã trưởng thành rồi, tu vi của ta cũng tăng rất nhanh. Linh lực của thúc thúc lại đang bị phong bế nên chắc chắn không cảm nhận được ta đã lên đến hậu kì Kim Đan rồi đúng không?”
Phong Thiệu chấn động mà ngẩng đầu. Y thật sự không biết Phong Bạch đã tu luyện như thế nào, hoặc là đã được kế thừa sức mạnh gì từ Lăng Tiêu. Không ngờ hiện giờ hắn cũng đã ở ngưỡng cửa chuẩn bị đột phá từ Kim Đan lên Nguyên Anh?
Nếu là lúc bình thường thì chắc chắn y đã cảm thấy vui sướng và kiêu ngạo vì Phong Bạch, nhưng ở thời điểm như thế này, vừa nghĩ đến lôi kiếp đã khiến y gặp ác mộng suốt đêm. Thế cho nên sau này y cũng bắt đầu bỏ thói quen nằm ngủ mà chỉ ngồi xếp bằng nhập định, cho dù chẳng thể tĩnh tâm được chút nào.
Phong Bạch thấy thế, sau khi cẩn thận kết trận Tịnh Linh cho y xong rồi mới rời khỏi đó. Lúc đã đi ra khỏi động phủ, hắn liền lấy Trạm Lô kiếm ra, vong hồn chết dưới kiếm càng nhiều thì thân kiếm càng lớn, cũng càng tản ra sát khí nồng đậm.
Sau khi Lăng Tiêu đi ra khỏi kiếm trận thì vẫn sống nương nhờ trong Trạm Lô kiếm, mặc dù ông là khí linh của Hạ Vũ kiếm nhưng cũng chẳng thể chịu nổi loại sát khí vẩn đục này, vì thế căm hận nói: “Ngươi giết nhiều người như vậy thì sao, ngoại trừ sống như một tên Ma tu, cầm tù sư thúc của ngươi, bắt y nhận huyết khí thì ngươi tưởng y sẽ cảm kích ngươi chắc? Ta thấy y đúng là không muốn nhìn mặt ngươi nữa, sợ là đã cực kỳ thất vọng với ngươi rồi.”
Phong Bạch không hề thay đổi sắc mặt, chỉ có đôi mắt vàng đã tối sầm lại, giọng nói vô cùng lạnh nhạt: “Chỉ cần có thể giúp y sống thì ta sẽ chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì.”
Lăng Tiêu sửng sốt, thì thào lẩm bẩm: “Những lời nói này, dường như lúc trước ta cũng từng nghe thấy ai đó nói.”
Phong Bạch quay đầu, bỗng nhiên nói: “Là sư đệ Lăng Di của ông ư?”
Lăng Tiêu đột nhiên biến sắc, lạnh giọng hỏi: “Ngươi nhắc đến hắn làm gì?”
Phong Bạch thoáng nhướn mày rồi nói: “Ta nghĩ, một người có thể vào lúc trước khi tiền bối chết mà lập lời thề không bao giờ bước chân vào Côn Luân, cũng tuân thủ lời thề đó suốt hơn hai ngàn năm. Vậy chắc chắn tình cảm của hai sư huynh đệ tiền bối rất thâm hậu.” Nói đến này, hắn lại nói tiếp: “Gần đây tốc độ tu hành của ta tăng rất nhanh, không thể không kể công của tiến bối. Thân thể khí linh của tiền bối chỉ còn duy trì được vài năm nữa thôi… Tiền bối thật sự không muốn gặp lại cố nhân một lần trước khi tan biến ư?”
Sắc mặt của Lăng Tiêu lập tức chìm xuống: “Đừng có nhắc đến tên ma đầu này trước mặt ta. Hắn là tội nhân của Côn Luân, ta chắc chắn sẽ không gặp lại hắn.”
Phong Bạch từ chối cho ý kiến nhưng trong ánh mắt của hắn lại thoáng ẩn chút tính kế.
Có điều người đang tính kế không chỉ có mình Phong Bạch, Phong Thiệu đang ở động phủ cách đó xa xa rốt cuộc cũng bắt đầu tính kế.
Tất nhiên y biết mọi điều Phong Bạch đang làm đều là vì y, nhưng y thật sự không cảm thấy sự hi sinh này đáng giá, sắp đến Lôi kiếp Kết Anh rồi, nó tựa như một tấm bùa đòi mạng dính chặt lấy y. Y tin tưởng vào thực lực của Phong Bạch, nhưng những hình ảnh tiên đoán của Nê Lí trùng lại rất rõ ràng, dù không phải lần này thì ắt sẽ là lần sau.
Quả thật y sắp phát điên rồi, mà thứ càng khiến y cảm thấy tuyệt vọng hơn chính là Huyết La đang ẩn trong thân thể. Y vốn muốn hắn có thể nhanh chóng tìm một người thích hợp để đoạt xá, đây là cách ít tổn hại nhất rồi, ấy thế mà tên súc sinh này cứ muốn chọn thuật Phân Hồn!
Phong Thiệu trái lo phải nghĩ, cảm thấy nếu cứ tiếp diễn như vậy thì tương lai của hai người thật sự vô vọng rồi. Y không muốn Phong Bạch càng lún càng sâu, thật sự biến thành một tên Ma đầu giết người không chớp mắt. Đó không phải là con đường mà một nhân vật chính như Lữ Minh Tịnh nên đi vào. Nếu không có y thì mọi chuyện đã khác.
Phong Thiệu lấy tâm chú Tế Luyện ra khỏi túi gấm. Kỳ thật trong ấy có vài loại công pháp dù Phong Thiệu chưa từng thử nhưng cũng đã đọc thuộc hàng trăm lần rồi. Mà thứ y đang dùng hiện giờ chính là một loại công pháp y chưa từng sử dụng – Thuật Thúc Kiếp.
Phần lớn Ma Tu bởi vì trên con đường tu hành đã tạo nghiệp chướng sâu năm, mặc dù tốc độ tu luyện nhanh hơn tu giả bình thường nhưng cũng phải nhận lôi kiếp nặng hơn gấp bội. Mà thuật Thúc Kiếp này có tác dụng khiến Độ Kiếp đến sớm hơn. Độ Kiếp vốn là cơ hội Thiên Đạo ban xuống, phần lớn tu giả chỉ có thể cảm nhận nó ở một thời điểm mơ hồ nào đó. Chẳng hạn như giai đoạn hiện giờ của Phong Bạch và Phong Thiệu, hai người ước chừng sẽ đón Thiên kiếp Kết Anh trong vòng vài năm.
Thuật Thúc Kiếp sẽ giúp thúc dục Thiên Kiếp đến sớm hơn, giúp cho Ma Tu có thể ở trong trạng thái đã được chuẩn bị kĩ càng mọi thứ, từ pháp bảo đến linh sủng, con rối, tất cả mọi vật đều ở trạng thái hoàn hảo nhất để nghênh đón Thiên Kiếp, cũng nâng cao tỷ lệ Độ Kiếp thành công.
Thuật Thcus Kiếp vô cùng phức tạp, mà hiện giờ linh lực của Phong Thiệu đang bị phong ấn. Mặc dù sau khi Phong Bạch rời đi thì sẽ có một khoảng thời gian y không bị pháp trận áp chế, nhưng nó cũng chỉ hồi phục được một phần rất ít, cùng lắm là chỉ đủ dùng thức mở đầu của thuật Thúc Kiếp mà thôi.
Phong Thiệu cũng không lo lắng, vì thực tế y chỉ cần khởi động được thức mở đầu là đã đạt được mục đích. Tâm chú Tế Luyện không hổ là công pháp Ma Môn từ thời Thượng Cổ, từng loại tâm pháp bên trong đều cực kỳ quỷ quyệt, mang theo uy lực dị thường. Lại nói tiếp, y vừa mới kích hoạt thuật Thúc Kiếp, mới rót một chút ma khí mỏng manh vào trong mà chưa đến mười khắc đã thấy mây đen kéo đén dày đặc, sắc trời xám xịt, không khí nặng nề bắt đầu bao vây lấy toàn bộ động phủ.
Lúc đó, Phong Bạch vì muốn bố trí thuật Phân Hồn nên đang trên đường đi tìm Thanh Dương.
Hắn thu Thanh Dương làm đầy tớ của mình nên hiển nhiên có thể nắm được hành tung của đối phương, thế nhưng lúc bắt đầu thì không có vấn đề gì, được nửa đường lại đột nhiên mất liên hệ. Xuất hiện tình huống này thì chỉ có một nguyên nhân, gã đầy tớ của hắn đang ở trong một bí cảnh, linh cảnh nào đó, hoặc một nơi không thể dùng thức tảo được.
Phong Bạch trở thành chủ nhân thì đương nhiên phải có cách quản thúc gã, nhưng hắn còn chưa kịp dùng thủ đoạn thì sự liên kết với động phủ trong Thức Hải đột nhiên rung động mãnh liệt. Hắn chợt biến sắc, chẳng thèm quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa mà chỉ lập tức bay về.
Lúc này ở bên trên động phủ, mây đen đã nhanh chóng cuộn thành từng cơn, ánh sáng ngũ sắc thi thoảng lại vẽ lên những dải cầu vồng vừa rực rỡ nhưng cũng đầy nguy hiểm. Những đám mây tía này càng thêm tráng lệ so với Đan vân, rõ ràng là Anh vân!
Phong Bạch vừa liếc mắt đã nhìn thấy Phong Thiệu đang ngã trên đất, uy áp của Anh vân khiến y phải co rúm người lại, không ngừng phát run. Phong Bạch vội vàng nâng y dậy, lập tức lấy ra trận bàn Thái A để giải trừ phong ấn linh lực cho y, nếu không có linh lực thì khi Độ Kiếp chắc chắn sẽ phải chết.
Độ Kiếp trong động phủ không phải y hay, Phong Bạch lập tức ôm lấy Phong Thiệu đã hồi phục lại linh lực, nhanh chóng rời khỏi động phủ để đi tìm một đỉnh núi cao ở gần đó.
Vị trí càng cao thì linh khí sẽ càng tập trung, là lựa chọn hàng đầu để Độ Kiếp.
Linh lực trong phạm vi mấy ngàn dặm đã bị tản ra vào lúc Anh vân được hình thành thì giờ phút này lại cùng ồ ạt tràn vào trong những đám mây đen. Nếu đám mây đen này nổ tung thì uy lực mà nó phóng ra sẽ đủ để khiến hơn mười thành trấn ở xung quanh tan thành bột mịn.
Phong Bạch lập tức lấy ra hết số pháp bảo dùng để Độ Kiếp mà mình từng thu thập được trước, hắn ngóng trông chúng có thể giúp ích được cho Phong Thiệu. Có điều trong lúc hắn đang vội vàng thì lại phát hiện Anh vân này có điểm kì lạ — Dường như từ mấy canh giờ trước đến bây giờ, Anh vân này chưa từng thay đổi. Theo lý thuyết thì Anh vân cũng giống như Đan vân, chúng sẽ thay đổi dần thành từng tầng, làn sóng uy áp sau mạnh hơn làn sóng uy áp trước, mãi cho đến khi bắt đầu nghe thấy tiếng sấm cũng là lúc Thiên Kiếp sẽ giáng xuống…
Vì sao… Trong lúc Phong Bạch đang bắt đầu nghi ngờ thì Phong Thiệu với dáng vẻ nhập định chuẩn bị Độ Kiếp ở bên cạnh đã rút kiếm đứng dậy từ lúc nào. Y tức khắc dẫn Bồng Khâu ra khỏi bình, một lão quỷ béo mập lập tức xông ra cùng vài đạo kiếm quang.
“Thúc thúc, ngươi –” Tâm tư của Phong Bạch luôn nhạy bén, thấy tình trạng như vậy thì đã lập tức hiểu được, nhưng hắn vẫn không ngừng việc vận chuyển linh khí vào trong những pháp khí đã chuẩn bị, vội vàng khuyên nhủ y: “Thúc thúc, Độ Kiếp mới quan trọng! Nếu ngươi muốn trút giận thì đợi khi xong rồi, ta sẽ để thúc thúc thoải mái đánh chử, cần gì phải gấp gáp trong lúc như thế này!”
Tâm trạng của Phong Thiệu có phần phức tạp, y gần như sắp mềm lòng đến nơi nhưng vẫn nâng kiếm mắng: “Ta mà tin tên súc sinh nhà ngươi một lần nữa thì mới là kẻ ngốc. Sau khi Độ Kiếp, tu vi của ta sẽ không ổn. Một khi bị ngươi bắt về động phủ rồi sẽ lại bị ngươi phong ấn mà thôi, có khác gì cá nằm trên thớt đâu!”
Lúc này Anh vân trên không trung lại bỗng lóe lên những tia sáng ngũ sắc, tựa như rốt cuộc đã muốn nâng lên một tầng uy áp cao hơn. Sắc mặt của Phong Bạch lập tức trở nên gấp gáp, giọng điệu cũng càng nôn nóng hơn: “Phải làm sao thúc thúc mới chịu tin? Muốn ta làm gì mới bằng lòng an tâm Độ Kiếp?”
Phong Thiệu trầm mặc một lát rồi nói: “Đưa trận bàn Thái An cho ta, dạy ta thi pháp với ngươi, dạy ta đối với ngươi thi pháp.”
Phong Bạch nhíu mày nhưng không hề do dự liền đặt trận bàn vào trong tay Phong Thiệu, đồng thời truyền ngọc giản vào bên trong thần thức của y, nhanh chóng giảng giải vài câu: “…Như vậy là được. Thúc thúc ra tay đi, chỉ là ta không thể giúp thúc thúc vận tác những pháp bảo này nữa. Mấy thứ này đều không phải vật phàm, sau đó thúc thúc hãy tự vận dụng chúng, chắc chắn sẽ giúp ích cho thúc thúc Độ Kiếp… ”
Còn chưa dứt lời thì Phong Bạch đã cảm thấy đan điền của mình trống rỗng, bị một lá chắn vô hình cản trở. Không chỉ như vậy, mi tâm của hắn còn chợt truyền đến cảm giác đau xót, nhất thời hai mắt đã tối tăm.
Phong Thiệu thấy đối phương nằm ngất trên đất thì vẻ mặt cũng lộ ra chút hổ thẹn, y thở dài nói: “Ta tự có tính toán của ta. Ngươi thật sự quá tùy hứng, ta chỉ đành dùng hạ sách này thôi. Ngươi cứ an tâm đi, đợi sau khi ta đoạt xá xong sẽ quay về tìm ngươi. Sau này ngươi không cần phải giết người một cách bừa bãi như vậy nữa.”
Anh vân vẫn còn nhưng uy áp này chẳng đáng kể với Phong Thiệu. Thứ nhất là linh lực của y đã hồi phục được hơn phân nửa, thứ hai là dù sao lần Độ Kiếp này cũng không phải Độ Kiếp bình thường mà do y đẩy nhanh hơn, hiện giờ y không còn sử dụng thuật Thúc Kiếp nên nó sẽ không tiếp tục nữa mà ngược lại dần dần tan biến hết.
Cảm giác có được sự tự do lần nữa dường như cũng chẳng tốt đẹp lắm, Phong Thiệu lưu luyến nhìn Phong Bạch. Y biết lần này mình đi đoạt xá không phải chắc chắn sẽ thành công, bởi vì tâm cảnh của y đã không còn chắc chắn như lúc trước. Hơn nữa muốn cố gắng đoạt xá trước khi Huyết La phát tác lần tiếp theo thì y cũng không có quá nhiều cơ duyên để tìm được mầm non tốt, có lẽ phải chọn người có tư chất tầm thường.
Khi gặp lại Phong Bạch lần nữa, y sẽ không còn dáng vẻ như hiện giờ nữa, tư chất chắc cũng tầm thường, chẳng biết về sau sẽ bước được đến đoạn nào trên con đường tu chân, sợ là sẽ khó có thể bầu bạn với Phong Bạch đến đoạn đường cuối cùng. Haiz, nhưng biết sao được, nghiệp chướng của Phong Bạch nặng đến vậy, là kiếp số vạn dặm mới tìm được một… Bọn họ đúng là một đôi phu phu số khổ, đành phải đi bước nào tính bước ấy thôi.
Phong Thiệu suy nghĩ miên man một hồi, rốt cuộc cũng nhẫn tâm dứt áo ra đi. Có điều khi y vừa ngự kiếm bay lên thì lại phát hiện tình huống có biến hóa — Anh vân vốn đã dần tản đi lại càng ngày càng kéo đến dày đặc hơn, trong Anh vân còn chợt xuất hiện một điểm đen, tối đến không thể nhìn thấy đáy. Điểm đen kia vừa xuất hiện đã thôn phệ đám Anh vân ở xung quanh với tốc độ khiếp người.
Cùng lúc đó, sắc mặt của Phong Bạch đang bị Phong Thiệu làm hôn mê trên mặt đất chợt tím tái đi, hắn phát ra một tiếng rên rỉ đầy áp lực.
Phong Thiệu cực kỳ hoảng sợ, chẳng lẽ, chẳng lẽ đây là Thiên Kiếp Kết Anh của Phong Bạch?