Sau khi màn khôi hài trên Hư Vô phong kết thúc, Phiêu Miểu tông tổn thất cùng lúc cả tông chủ và thiếu tông, lại thêm lúc trước trưởng lão Bích Ngọc đã ngã xuống nên càng thêm kết thù chuốc oán với Côn Luân, cùng lúc bị mấy đả kích nặng nề khiến Phiêu Miểu tông lập tức rung chuyển.
Quần long không thể mất đầu, căn cứ theo tông quy thì người nhận vị trí tông chủ tiếp theo phải là những sư tỷ muội nội môn cùng lứa với Bích Thục.
Phần lớn những người này đều đã Kết Anh, nếu chưa Kết Anh thì cũng bời vì thọ tẫn mà ngã xuống, hiện giờ lại mất thêm hai vị Nguyên Anh chân nhân là Bích Thục và Bích Ngọc, cuối cùng lứa này chỉ còn sót lại Bích Lạc, Bích Ba. Năm đó Bích Lạc bị Đan Thanh nhập ma gây thương tổn, đến nay vẫn chưa rõ sống chết, mà Bích Ba thì đã hợp tịch với Phục Dương tử của Bão Phác tông.
Dưới tình huống như vậy, chiếc ghế tông chủ khiến mọi người phải xôn xao.
Bích Thục chỉ có một đệ tử thân truyền là Đan Thanh nhưng Bích Ngọc trưởng lão lại có đến bốn năm người, dù vài người đã ngã xuống nhưng vẫn còn dư lại được một Đan Xích tiên tử. Đan Xích tiên tử tự cho mình là người có quyền kế thừa chính tông, nhưng nếu nàng có quyền kế nhiệm tông chủ thì những đệ tử thân truyền của các trưởng lão đời chữ Bích cũng đều có quyền tương tự. Thế hệ trước đã chết gần hết nhưng thế hệ sau vẫn còn đông đảo, nhất thời khiến trong tông dấy lên một trận gió tanh mưa máu.
Mặc dù vẫn nói kẻ tu chân đều là người chốn bồng lai nên không hề si mê quyền lực, thế nhưng càng là tông môn cường đại như Phiêu Miểu thì thân phận tông chủ lại càng không đơn giản. Nếu muốn tu hành một cách ổn định thì chắc chắn không thể thiếu pháp, lữ, tài, bảo, vậy còn vị trí nào tốt hơn vị trí tông chủ để đạt được những thứ ấy một cách dễ dàng?
Cho nên chốn bồng lai cũng biến thành đầm lầy của phàm tục, khiến cho đám đệ tử thân truyền đời chữ Đan của Phiêu Miêu không thể tự thoát ra được, càng lún càng sâu. Thế nhưng bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, bên này đấu đến mấy nhóm cùng trọng thương, mắt thấy vô số đệ tử ngoại môn của Phiêu Miểu bị tử thương, gần như phá hủy hơn nửa căn cơ… Bích Ba thân là vị trưởng lão duy nhất còn sống sót đã nhận mệnh trong lúc nguy cấp, trở về tông môn để ổn định đại cục.
Sau khi mấy vị đệ tử đời chữ Đan lần lượt ngã xuống một cách khó hiểu, dưới thủ đoạn như sấm sét của Bích Ba thì không còn ai dám nhắn đến thân phận vi diệu của bà ta khi đã hợp tịch với trưởng lão của Bão Phác tông. Bà ta cầm quyền ở Phiêu Miểu hơn mười năm, cuối cùng đã chính thức kế nhiệm chức tông chủ của Phiêu Miểu vào hai mươi năm trước. (Mốc thời gian được lấy cùng với sự kiện Đan Thanh nhập ma nha)
Lúc này, vị tông chủ ấy đang dùng ánh mắt khó tin để nhìn sư điệt ngày trước của mình, trong giọng nói ẩn chưa sự vui sướng: “Lữ Minh Tịnh đã xuất quan?”
Thanh Dương gật đầu, Bích Ba lập tức hỏi: “Nếu hắn trở về Côn Luân để bế quan thì liệu tàn quyển còn trên người hắn không? Đám Côn Luân rất gàn bướng nhưng cực kỳ hướng về tông môn của mình, nhỡ hắn nộp lên rồi thì sao?”
Thanh Dương cười: “Sư bá mẫu yên tâm, tàn quyển trên người Lữ Minh Tịnh không phải nhiệm vụ của tông môn mà do hắn tình cờ có được trong linh cảnh Nam Hoa, sao hắn lại nỡ nộp lên được. Mà cho dù không còn trên người hắn, so với tàn quyển thì khả năng hóa giải phong ấn Sơn Hà Xã Tắc đồ của Lữ Minh Tịnh còn quý giá hơn nhiều.”
“Đúng vậy, chỉ cần dùng pháp khí khống chế được thân thể của hắn thì cũng đồng nghĩa với việc có thể thu được toàn bộ tàn quyển của Cửu Châu vào tay, cần gì phải đau khổ phá trận nữa. Mà phần lớn cũng có phá được đâu, chỉ toàn trông giữ như vậy thôi.”
Bích Ba cười thành tiếng, sóng mắt nhìn về phía Thanh Dương, giọng nói đặc biệt dịu dàng: “Hiện giờ Huyết La trong cơ thể con thế nào rồi? Huyết khí hấp thu lúc trước còn đủ dùng không? Có điều tu vi của con cũng tăng tiến rất nhanh, chỉ mới mười năm mà đã lên đến Kim Đan đại viên mãn rồi? Nếu cứ tiếp tục gia tăng số lượng huyết khí thì chắc có thể Kết Anh trong vòng một trăm năm.”
Mí mắt của Thanh Dương khẽ giật, gã gật đầu: “Sư bá mẫu giễu cợt rồi. Dưỡng Thanh tiến vào hậu kỳ đã ba mươi năm, nhờ có yêu vật như Huyết La thôi thúc nên cũng chẳng tính là nhanh đâu. Chỉ sợ lúc Dưỡng Thanh Kết Anh thì sư bá mẫu đã tiến vào Phản Hư từ lâu rồi.”
Bích Ba nghe đến vừa lòng, bà ta nhướn mày cười nói: “Mấy tháng nữa là đến đại hội đấu pháp kén rể, ta quyết định để mấy đứa đệ tử nội môn cũng chọn rể thông qua đấu pháp, như vậy sẽ càng có thêm nhiều tu giả tiến vào mê cảnh Bảo Nguyệt, thậm chí là tu giả cấp cao. Tới lúc ấy trừ những người khám phá ra điểm mấu chốt, chỗ còn lại đủ để ngươi ăn no hơn cả ba năm trước ấy chứ?”
Thanh Dương cũng biết đây là thù lao được tăng thêm nên cố làm ra vẻ vô cùng vui sướng: “Đa tạ sư bá mẫu quan tâm.”
Bích Ba nheo mắt, mỉm cười nói: “Mấy năm nay cũng nhờ có ngươi. Năm ấy trở về Phiêu Miểu làm chủ, ngoài việc loại trừ những tên nghịch đồ làm náo loạn trong tông thì ngươi còn tiết lộ cho một mình ta tin tức quan trọng như vậy, thậm chí còn không nói cho sư bá của ngươi. Vậy nên ta chắc chắn sẽ không quên chỗ tốt của sư điệt đâu.”
Thanh Dương lại nghe ra ý thử lòng trong câu nói của bà ta, gã lắc đầu: “Dưỡng Thanh cũng có tư tâm. Năm đó gặp nạn khiến Dưỡng Thanh rơi vào thế cửu tử nhất sinh, sư tôn không chỉ dùng pháp bảo bản mệnh để cứu ta mà chính người cũng bị chết dưới kiếm của đám Côn Luân tông, suốt đời này Dưỡng Thanh sẽ không quên. Vậy mà khi ấy Bão Phác tông lại tỏ ý mặc kệ không thèm quan tâm đến sống chết của sư đồ ta, bây giờ Dưỡng Thanh nào dám tin tưởng một cách dễ dàng nữa, cũng không khỏi thầm oán hận trong lòng.”
Gã dừng lại một chút, trong đôi mắt ánh lên vẻ cảm kích khi nhìn về phía Bích Lạc: “Khi ấy chỉ có mỗi sư bá mẫu còn đứng ra nói lời cứu giúp, Dưỡng Thanh vẫn luôn khắc ghi trong lòng. Nay ta đã lưu lạc vào Ma đạo, năng lực yếu kém, chỉ mong có thể nhờ sư bá mẫu dùng sức mạnh của Phiêu Miểu để khiến Côn Luân phải tổn thương nặng nề, từ đó rừa hận cho mối thù giết sư của ta!”
Bích Ba vẫy tay nói: “Ngươi yên tâm đi, năm ấy Phiêu Miểu ta bị làm nhục trên Hư Vô phong, khiến cho người của ba tông nhìn vào đều chê cười. Sư tỷ, sư điệt của ta đều mất mạng trong tay Lữ Minh Tịnh, chúng ta cũng có chung mối thù sâu như biển. Không nói đến chuyện ta và Dưỡng Thanh có tình cảm sư môn, cho dù chỉ với thân phận tông chủ của Phiêu Miểu đã đủ để chúng ta cùng chung chí hướng, sớm muộn gì cũng khiến đám Côn Luân phải đẹp mặt! Cho dù nhất thời không thể lay động được Côn Luân nhưng chẳng lẽ một tên Lữ Minh Tịnh nhỏ bé cũng không khống chế được hay sao?”
Thanh Dương nói: “Lữ Minh Tịnh có thân thể thánh thú hiếm thấy, nghe nói thực lực của hắn rất mạnh.”
Bích Ba không cho là đúng, bà ta đáp lại: “Có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là một tên tiểu tử mới Kết Đan mà thôi. Dù thực lực của hắn mạnh hơn Nguyên Anh nhưng Phiêu Miểu ta cũng có vô vàn pháp khí tinh diệu để đối phó với hắn, càng đừng nói đến việc hiện giờ chúng ta bỏ ra biết bao nhiêu tâm tư để dụ hắn tới. Chỉ cần hắn dám đặt chân lên Lương Ung châu thì chúng ta sẽ lấy tĩnh chế động, giăng cạm bẫy khắp bốn phía còn sợ không bắt được?” Nói xong bà ta còn bổ sung thêm: “Có điều cẩn thận cũng không thừa. Dù sao ngươi và Lữ Minh Tịnh đã kết khế ước với nhau, tới lúc ấy ngươi hãy cùng đi vào với hắn để tránh có chuyện bất trắc xảy ra.”
Thanh Dương trên mặt thì phụ họa theo nhưng trong lòng lại thầm cười lạnh, tình cảm sư môn quái gì, rõ ràng chẳng hề khác với lũ tiểu nhân của Bão Phác tông. Bà ta muốn trừ khử luôn cả gã để tránh có người thứ hai biết được chỗ kỳ diệu của Lữ Minh Tịnh.
May mà gã đã có kế hoạch khác, chứ nếu thật sự tin Bích Ba thì đúng là đã may áo cưới thay người rồi.
Ở một đầu khác, nhân vật đang bị người ta tính kế lại chẳng cảm nhận được gì, hắn đang đi khắp Cửu Châu để tìm kiếm thúc thúc của mình.
Suốt nửa năm nay, gần như Phong Bạch đã chạy hết cả Cửu Châu. Hắn lợi dụng con đường Tứ Châu minh của Tán tu để tìm kiếm trong bốn châu địa phận Côn Luân, còn hắn thì dùng thức tào để tìm kiếm khắp năm châu còn lại nhưng vẫn chẳng thu hoạch được gì. Phong Thiệu cũng không có ở động phủ trong phúc địa của Lữ thị, hắn không biết rốt cuộc y sẽ đi đến nơi nào, thậm chí hắn còn thăm dò cả ở bí cảnh âm tà năm đó họ từng đi vào, gian nhà trúc thiếu linh khí tẩm bổ đã bị mục nát từ bao giờ…
Hắn rất sợ Phong Thiệu có Huyết La trong cơ thể nhưng lại kháng cự không muốn hút tinh huyết của người khác sẽ có kết cục như gian nhà trúc này.
Vừa nghĩ như vậy liền khiến Phong Bạch muốn phát điên, lệ khí trong lòng càng không thể giải tỏa được. Ngoài việc thường xuyên đi thu thập huyết khí của tu giả sống, hắn cũng hay bay về Côn Luân để nhìn đèn Trường Sinh thuộc về Phong Thiệu trong Quy Chân đường.
May mà vẫn luôn sáng, chỉ là gần đây càng ngày càng mỏng manh hơn. Nếu không phải đèn Trường Sinh không thể rời khỏi tông môn thì sợ là Phong Bạch đã treo nó trên người lâu rồi. Hắn thật sự rất sợ cây đèn này bỗng vụt tắt khi hắn đang cố gắng tìm người.
Lúc này hắn đang tới Tứ Châu Minh với ý định thăm dò tin tức, không ngờ trên đường lại gặp được Hà Loan và Quý Liên Vân đi du lịch trở về.
Hơn mười năm không gặp, hiện giờ Hà Loan đã có tu vi hậu kỳ Trúc Cơ, đi du lịch bên ngoài lâu như vậy cũng giúp tính cách của nàng trầm ổn hơn hai phần, nhưng thần thái vẫn linh động như trước. Xưa nay nàng luôn có mấy phần sợ hãi khi đứng trước Phong Bạch, chỉ vì sư tôn nên mới cố gắng yêu ai yêu cả đường đi lối về, nhưng đi ra ngoài đã lâu, cũng thấy được nhiều thứ nên thành kiến của nàng đã phai bớt dần. So với những người khác thì Phong Bạch vẫn được nàng đặt vào vị trí người trong nhà.
Đột nhiên gặp lại như vậy khiến Hà Loan cảm thấy rất vui sướng và thân thiết, đồng thời cũng bỏ qua sắc mặt lạnh lẽo của Phong Bạch, dù sao chỉ khi đứng trước mặt sư tôn của nàng thì hắn mới lộ ra mấy phần ấm áp, còn lại lúc nào cũng đầy lạnh lẽo.
“Sư nương, để ta kể cho mà nghe, mấy năm nay ta với Liên Vân tỷ tỷ ở bên ngoài…” Hà Loan líu ríu, khi nói đến đoạn thích thú còn không ngừng khoa tay múa chân: “Khi ấy may mà Liên Vân tỷ tỷ có thể lĩnh ngộ được kiếm ý nhị trọng thiên trong lúc nguy cấp, nếu không kiểu gì ta cũng bị đám ác nhân của Phiêu Miểu làm thịt! Hừ, rõ ràng năm đó trên Hư Vô phong là sư tôn ta bị chịu oan uổng, Phiêu Miểu không những hủy hoại danh dự của sư tôn mà còn dám ghi thù trên đầu Côn Luân, biết ta là đệ tử của Côn Luân nên không ngừng đuổi theo đánh giết!”
Nói đến đây, Hà Loan còn hơi khóc nức nở: “Nếu không nhờ có Liên Vân tỷ tỷ liều chết cứu ta thì chắc ta đã bị pháp khí ác độc của các nàng treo cổ lâu rồi!” Lúc nói đến đây, dường như nàng đã coi sư nương thành sư tôn của mình nên không ngừng kéo cánh tay áo của hắn để làm nũng.
Nếu là người ngoài thì đừng nói đến việc nắm tay, chỉ cần đứng gần thôi đã đủ để Phong Bạch khiến kẻ đó sống không bằng chết. Có điều dù sao Hà Loan cũng là đệ tử duy nhất của thúc thúc nên hắn không ghét nàng, ngoài ra nàng còn có thể chế thuốc nữa. Cho nên sau đó Phong Bạch chỉ rút tay về.
Thấy Hà Loan bĩu môi, thậm chí hắn còn hơi không đành lòng, tự thấy mình phải có trách nhiệm của một người sư nương nên hắn vẫn trầm giọng nhắc nhở: “Từ sau chuyện trên Hư Vô phong, Phiêu Miểu vẫn luôn cảm thấy bất mãn với Côn Luân ta, trước kia là do trong Phiêu Miểu đang tranh vị loạn lên nên mới không chú ý đến bên ngoài. Mấy năm trước đã dần ổn định rồi nên đám người Phiêu Miểu mới dám tìm đến cửa khiêu khích. Mặc dù ngươi là đệ tử của Côn Luân nhưng vẫn luôn tu luyện kĩ thuật đan dược ở bên ngoài, bởi vậy thực lực cũng thua xa một kiếm tu bình thường. Nếu đã bị người ta ức hiếp như thế chứng tỏ ngươi còn cần tu luyện thêm nhiều.”
Hiếm lắm mới thấy Phong Bạch thao thao bất tuyệt một lần, bởi vì Phong Thiệu không có ở đây nên hắn phải kiêm luôn trách nhiệm của cả cha lẫn mẹ, có điều Hà Loan nghe vào hay không lại là chuyện khác. Nàng bĩu môi, dù trong lòng biết sư nương muốn tốt cho mình nhưng vẫn nhung nhớ sự dịu dàng của sư tôn hơn. Ở bên ngoài lâu như vậy mới thấy rõ, thế gian rất hiếm ai dịu dàng được như sư tôn nhà mình… “Sư nương, sư tôn ta đâu?”
Phong Bạch biến sắc, thấy Hà Loan vẫn muốn tiếp tục hỏi đông hỏi tây, Quý Liên Vân liền vội vàng lặng lẽ kéo nàng lại. Dù sao Quý Liên Vân cũng xuất thân từ Tán tu, năm đó còn từng nhậm chức minh chủ của Tán Tu minh cho nên so với người của tông môn thì tâm tư của nàng cũng nặng hơn hai phần. Mấy năm nay dù nàng đã nghe Hà Loan kể rất nhiều chuyện liên quan đến sư tôn và sư nương của mình nhưng chỉ dám tin bảy, tám phần. Nếu trên đời thực sự có một người ôn hòa như vậy thì chỉ sợ người đó không phải là sư tôn mà là cha.
Nàng đã từng gặp cha của Hà Loan là Cửu Anh đạo nhân, đủ thấy sư tôn là sư tôn mà cha là cha. Cho nên Phong Bạch vẫn chỉ là sư nương mà thôi, cách một tầng. Lúc này nàng nhìn thấy sắc mặt của Phong Bạch như vậy, sợ Hà Loan động chạm khiến đối phương không vui, dù sao Phong Bạch không chỉ là đệ tử của Côn Luân mà còn là thiếu tông chủ. Vậy nên nàng vội vàng đổi chủ đề: “Chắc thiếu tông đang có chuyện quan trọng cần làm? Vậy ngài cứ đi trước đi. A Loan và vãn bối tình như tỷ muội, xin thiếu tông an tâm giao cho vãn bối chăm sóc nàng là được.”
Hà Loan lại chẳng biết nỗi khổ tâm của Quý Liên Vân, vừa nghe thấy lời này, nhìn kỹ thì thấy đúng là sắc mặt của Phong Bạch còn lạnh hơn cả lúc trước nên không khỏi bắt đầu cảm thấy lo lắng. nàng chưa từng thấy Phong Bạch như vậy bao giờ, trừ khi là vì sư tôn… Cho nên lập tức hỏi thẳng: “Sư nương và sư tôn giận nhau à? Sư nương đừng ngại nói với ta. Sư tôn thương ta nhất, nếu ta đi khuyên thì chắc chắn sư tôn sẽ không giận nữa đâu. Hơn nữa đã rất lâu rồi ta không được gặp sư tôn, chắc chắn sư tôn sẽ quan tâm ta mà!”
Vốn khi Phong Bạch nghe thấy hai chữ “Thương nhất” thì hơi nhướn mày, nhưng trong lòng lập tức khẽ động. Đúng vậy, đúng là thúc thúc rất thương đứa đồ đệ này cho nên cũng cực kỳ quan tấm đến nàng. Nếu như thúc thúc biết Hà Loan gặp nạn thì kiểu gì cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Cùng lúc đó, Phong Thiệu – người còn chưa biết ái đồ nhà mình đã “gặp nạn” đang ở Dương Hạ châu để bố thí cháo cùng đám người Thiện tu ở tông môn địa phương và Từ Giác.
Từ sau khi Phong Thiệu nói chuyện về Huyết La trong cơ thể cho Từ Giác, cứ mười ngày một lần, y phải nhờ vào pháp chú của Từ Giác để khắc chế cơn nghiện huyết khí, đồng thời cũng phong bế cả Ma khí, linh lực và thậm chị là cả đan điền của y. Lúc đầu y còn nghĩ nó đã trở thành một loại độc mãn tính cho nên cứ kéo dài để tìm cách giải quyết rồi tính sau, thế nhưng chớp mắt đã trôi qua nửa năm nhưng tình hình của y càng lúc càng kém, lượng pháp chú xâm nhập vào cũng nhiều hơn lúc trước mà thời gian duy trì lại bị rút ngắn đi.
Hiện giờ với tu vi Phản Hư kỳ của Từ Giác, pháp chú xâm nhập vào chỉ duy trì được trong ba ngày, hơn nữa việc gia tăng số lượng pháp chú cũng khiến miệng vết thương nơi đan điền của y nứt ra càng ngày càng lớn, chẳng có chút lạc quan nào. Hiện giờ Phong Thiệu còn không bằng một tu giả Luyện Khí kì, linh khí của y đều có đầu rụt cổ lại thành trứng, sẽ không có bất kì ai cảm nhận được y đã đến tu vi Kim Đan viên mãn!
Lúc bọn họ bố thí cháo xong thì đã là hoàng hôn, Từ Giác nâng tay thu dọn hết đám tạp vật, khi xoay người liền nhìn thấy Phong Thiệu có hơi thất thần. Phong Thiệu mặc bố y đứng lặng trong ánh chiều tà, vệt nắng vàng nhạt nhuộm thẫm lên dáng vẻ tuấn mỹ của y, mặc dù không còn vẻ tiên phong đạo cốt như trước kia, thậm chí ngay cả nốt chu sa giữa mi tâm cũng ảm đạm hơn vài phần, nhưng nhìn y như vậy lại có thêm mấy phần nhân khí. Một người vốn đã có vẻ rất dịu dàng nay lại càng thêm thân thiện đáng yêu.
“Dùng pháp chú để ức chế không phải là cách lâu dài. Ở Bồ Đề tự còn có một hoa cảnh Phân Thỏa Lợi, bên trong có Thiên Diệp Bạch Liên là thánh vật chí tịnh trong truyền thuyết. Nếu ngươi có thể đi vào đó để gột rửa, biết đâu sẽ có cơ hội. Bởi vì hoa cảnh nằm trong chính giữa tông mạch cho nên đệ tử trong chùa rất khó đi vào, vì thế ta đã bố trí…”
Phong Thiệu lại lắc đầu cười, ngắt lời ông: “Nửa năm nay sư thúc đã tìm cho ta rất nhiều biện pháp khác nhau, ngay cả những chỗ mà người ngoài không thể đặt chân trong Bồ Đề tự ta cũng đã từng đi qua, nhưng thân thể này chẳng hề tốt lên chút nào. Khiến cho sư thúc phải hao tốn tâm sức như vậy, lại nhớ trước kia từng bất kính với sư thúc như thế làm ta thấy vô cùng hổ thẹn.”
Từ Giác nhíu mày: “Ngày đó ngươi một lòng một dạ muốn bảo vệ hắn nên mới đổi trắng thay đen, nhưng tính cách của ngươi rất nhân từ nên mới có thể bị Minh Tịnh lợi dụng. Suốt nửa năm này ngươi cũng đã nghe được rất nhiều lời đồn rồi, thường xuyên có tiểu tông môn bị tiêu diệt, tiểu bí cảnh bị sụp đổ, tu giả thì mất hết cả huyết khí và nội đan. Nếu không phải gần đây yêu thú tàn sát bừa bãi ngày càng gia tăng thì chỉ sợ một lời đồn đãi Ma tu xâm nhập đã đủ để khiến Cửu Châu rung chuyển .”
Ông thở dài rồi nói tiếp: “Ngươi không ở bên cạnh mà hắn vẫn chẳng ngừng việc giết chóc? Nếu không phải không yên lòng về ngươi thì ta đã trừ bỏ tên Ma đầu này từ lâu rồi, làm gì để hắn giết hại nhiều người như vậy.”
Phong Thiệu biết Từ Giác chưa bao giờ buông bỏ ý niệm này nên không khỏi thấy may mắn vì mình luôn bám theo bước chân của ông ta. Bằng không dù thực lực của Phong Bạch có mạnh hơn nữa cũng chẳng thể là đối thủ của đại năng Phản Hư kỳ. Y lại càng bác bỏ thay hắn: “Sư thúc có điều không biết. Không chỉ có mình ta mang Huyết La trong người mà vẫn còn một tên Thanh Dương nữa, gã cũng Ma Tu. Trận loạn trên Hư Vô phong năm đó cũng là do bút tích của gã. Gã là kẻ vô cùng hung ác tàn độc, không chỉ ra tay với tu giả mà còn có thể lấy hàng ngàn hàng vạn phàm nhân để luyện trận. Nếu sư thúc gặp phải người này hãy lập tức trừ bỏ gã.”
Từ Giác nhíu mày gật đầu. Lúc này Huệ Tịch đang ngự kiếm bay tới, từ xa gã đã dò xét thấy sư tôn đang đứng sóng vai với Phong Thiệu, cử chỉ thân thiết. Gã nhận Từ Giác làm sư tôn hơn mười năm nên cũng biết dù tính cách sư tôn của mình luôn không hề câu nệ nhưng lại ghét ác như thù. Gã không tài nào hiểu được vì sao ông lại có thể tận tâm tận lực giúp đỡ một tên cá mè cùng lứa với Ma tu như Phong Thiệu, thậm chí còn đối xử tốt hơn người đệ tử duy nhất là gã gấp trăm ngàn lần.
Mãi cho đến một ngày nọ, khi Huệ Tịch và Từ Giác đưa Phong Thiệu vào Bồ Đề tự mới từ chỗ sư tổ biết được thì ra sư tôn gã đã từng đề cập chuyện muốn hợp tịch với Phong Thiệu của Côn Luân. Từ đó gã mới hiểu ra, nhưng ngẫm lại thì không phải Từ Giác đang tranh người với tên Ma đầu kia hay sao?
Huệ Tịch cảm thấy hơi chán ghét, gã thật sự chẳng nhìn ra nổi tên Ma tu đang bị đại thương nguyên khí này có gì tốt đẹp, cho dù thân thể của y không có Ma khí quẩn quanh nhưng khuôn mặt kia nhìn kiểu gì cũng thấy rất tà. Chẳng hiểu sao vị sư tôn như Bồ Tát sống này của gã lại si mê y đến độ không phân rõ thiện ác như vậy? Gã thầm nghĩ một ngày nào đó phải trừ khử tên mưu toan nhúng chàm Bạch Liên này thay sư tôn mình mới được, ngoài miệng thì bẩm báo: “Sư tôn, những phàm nhân gặp nạn yêu thú đã được sắp xếp trên núi Mẫu Đơn rồi, dưới chân núi còn chôn cả kính Pháp Hoa của sư tôn nữa.”
Từ Giác gật đầu, ánh mắt vẫn dừng trên người Phong Thiệu với vẻ nhu hòa mà ông không hề nhận ra.
Phong Thiệu không phải kẻ đần độn, nhất là sau khi Từ Giác từng nói thẳng muốn hợp tịch với y. Ban đầu y cứ nghĩ sau khi trải qua những ngày đối chọi gay gắt, chắc chắn Từ Giác sẽ bỏ tâm tư với y, ai ngờ ông ta lại lấy ơn trả oán khiến y vô cùng luống cuống, lại thêm pháp chú của Từ Giác có thể kéo dài tình trạng của y cho nên y chưa từng thẳng thắn cự tuyệt hảo ý của đối phương.
Có điều nửa năm qua y đã đi cùng Từ Giác đến rất nhiều nơi bí mật không nên tới của Bồ Đề tự, chính Phong Thiệu cũng tự cảm thấy rất hổ thẹn. Đối phương có tâm tư, mặc dù không nói rõ nhưng y cũng hùa theo giả ngu thì có vẻ rất đáng khinh. Dù sao cũng không còn cách nào có thể giải quyết Huyết La này nữa, cho nên Phong Thiệu không muốn nhận phần tình nghĩa chẳng thể hồi đáp này.
Mà một điều quan trọng hơn là Phong Thiệu không muốn nhìn thấy Phong Bạch tiếp tục giết người, miệng nói là do Thanh Dương làm nhưng trong lòng y vẫn rất thấp thỏm. Đã qua một thời gian dài như vậy nên lòng y cũng bình tĩnh hơn nhiều, y càng hiểu rõ một điều rằng: so với sợ sát nghiệp thì y càng sợ Phong Bạch giết quá nhiều người dẫn đến tội nghiệt của ngày sau càng thêm trầm trọng, đến độ phải hứng chịu Tử kiếp trong Cửu Trọng Lôi Kiếp! Giống như hình ảnh mà Nê Lí trùng từng dự đoán, hắn rơi vào cảnh cô độc suốt kiếp, cuối cùng tan thành mây khói.
Tên súc sinh này không muốn y chết nhưng đâu biết y cũng chẳng nguyện sống một mình? Suốt mấy thập niên quen có hắn bầu bạn bên cạnh, nếu bắt y trở lại cảnh cô đơn lẻ loi một mình như lúc trước thì thật sự y không thể chịu đựng nổi, chỉ mới nửa năm này là đã quá đủ.
Sau khi Phong Thiệu hiểu rõ những điều này liền nói lời cáo từ với Từ Giác.
Tất nhiên Từ Giác không đồng ý. Hiện giờ Phong Thiệu không thể cách ông ta quá ba ngày, nếu không có pháp chú áp chế, cơn nghiện của Huyết La sẽ phát tác đến mức độ nào thì không ai biết trước được, nhưng có một điều có thể chắc chắn đó là nó sẽ điên cuồng gấp mười lần so với nửa năm trước. Chẳng lẽ muốn ông trơ mắt nhìn Phong Thiệu cắn nuốt huyết khí của người khác?
Từ Giác không chịu thả người, mà hiện giờ Phong Thiệu không dùng được linh lực lại chẳng khác gì một người phàm, muốn đi bộ để tìm Phong Bạch thì quả thật như người si nói mộng vậy. Mặc dù y có thể gửi phi hạc truyền thư gọi Phong Bạch tới đây đón mình nhưng lại sợ khi hắn lộ diện sẽ bị Từ Giác giết luôn. Cả hai hướng đều khó xử khiến y phải mặt co mày cáu.
Cũng may đúng lúc ấy có một phong thư được Quý Liên Vân ở Tứ Châu Minh truyền tới, quanh co nói rằng lúc nàng và Hà Loan cùng đi du lịch, Hà Loan đã bị người của Phiêu Miểu tông trả thù nên bắt đi rồi, buộc nàng phải viết thư cầu cứu Phong Thiệu.
Chuyện mấy năm nay Phiêu Miểu tông vẫn luôn bất hòa với Côn Luân thì cả tứ đại tông môn đều biết, nên lúc Từ Giác thấy thư cũng không hề nghi ngờ, Phong Thiệu lại càng nóng vội hơn. Có điều lúc này tu vi và thực lực của y đã bị áp chế, vì vậy Từ Giác bèn quyết định đi cùng với y.