Mưa to suốt đêm đã dần tạnh, Thanh Dương ngự khí bay nhanh, bình minh vừa mới lên thì gã cũng về đến động phủ ở biên cảnh Đại Hoang châu. Động phủ trên vách núi này là nơi năm đó đệ tử thân truyền của Bão Phác tông – một trong tứ đại tông môn đã ngã xuống rồi biến thành một đống thịt thối, Phục Thi cốc.
Cảnh tượng sống không bằng chết năm đó vẫn còn hiện ra rõ ràng trước mắt gã, giòi bọ, kền kền ngày đêm quẩn quanh sắc thân hư thối đã vỡ tan của gã, đáy cốc ngập tràn chướng khí khiễn gã đau đớn đến tận xương tủy, nhưng thống khổ nhất vốn không phải là cái chết mà là muốn chết cũng không được. Máu thịt trên cơ thể gã sẽ từ từ mọc ra nhưng không trở về nguyên trạng mà dần thối rữa rồi tan thành một bãi thịt nát, khiến cho tròng mắt đục ngầu cứ luôn phải trợn trừng trừng đảo quanh trong hốc xương khô.
Thống khổ hơn cả cái chết là việc ý thức của gã vẫn rất rõ ràng.
Gã không chỉ cảm nhận được sự thống khổ ngày qua ngày mà còn nhớ rõ là ai đã dùng pháp bảo bản mệnh đứng chắn phía trước mình, sau đó bị trưởng lão Phản Hư của Côn luân dùng một kiếm chém bay, khiến cho người ấy đạo tiêu thần diệt. Gã cùng nhỡ rõ là ai đã chôn Kim Táo hạch vào trong cơ thể của gã khiến tu vi hoàn toàn bị phế, đan điền bị hủy, sau đó là ai đã khiến một mình gã phải gánh chịu tất thảy mọi tội lỗi vô căn cứ, dùng sự tra tấn gã để khiến Côn Luân nguôi giận. Còn cả những năm gần đây bị đệ tử của Côn Luân đuổi giết…
Mà người khởi xướng ra tất cả những thứ này chính là kẻ giả nhân giả nghĩa Phong Thiệu. Nếu không bị y vu oan thì sẽ không có Ma tu Thanh Dương, chỉ còn một người đệ tử thân truyền có tiền đồ sáng lạn nhất trong Bão Phác tông là Trương Dưỡng Thanh mà thôi.
Khi Thanh Dương đặt số Ma khí lấy được từ chỗ Tu Di lão tổ vào trong động phủ thì cũng là lúc gã cảm ứng được mối liên hệ chủ tớ. Người kia ra lệnh gã đến gặp hắn.
Trên mặt Thanh Dương lộ vẻ âm trầm nhưng cũng không nổi giận. Mặc dù bị bắt trở thành đầy tớ phải nhận rất nhiều giam cần và cản trở nhưng Huyết La trong cơ thể gã đã được Tu Di thức tỉnh hoàn toàn. Sau này chỉ cần có đủ huyết khí sung túc để đút Huyết La ăn no, Phong Thiệu có thể bước chân vào Phản Hư kỳ trong vòng ba trăm năm, chẳng lẽ gã lại không thể?
Hừ. Một khi gã tu luyện đến Phản Hư kỳ thì sẽ chẳng còn sợ việc không thể giải trừ khế ước với Lữ Minh Tịnh nữa.
Về phần Phong Thiệu…… Thanh Dương cười lạnh. Lúc trước ở trong động phủ ma quật, chính gã đã tận mắt nhìn thấy trên cánh tay phải của Phong Thiệu có một sợ tơ màu đỏ thẫm quấn quanh. Tu Di lão tổ quả thật rất bất công, rõ ràng suốt mấy thập niên này đều là gã hầu hạ cung phụng lão nhưng khi có lợi lại chỉ nhớ mỗi mình Phong Thiệu.
Quả nhiên chỉ có sư tôn là toàn tâm toàn ý đối xử với gã. Vậy mà khi ông bị Côn Luân sát hại thì ngay cả tông môn của ông cũng chẳng hề muốn giúp ông đòi lại công bằng.
Gã sẽ thay sư tôn đòi lại sự công bằng này, chỉ có kẻ mạnh mới có tư cách đòi công bằng!
Thanh Dương liếc mắt nhìn đám Ma khí ở xung quanh, ánh mắt cuối cùng của gã dừng trên Vu Thanh trùng đang được nuôi trong Ma tào, trùng tử phải hao phí rất nhiều sức lực nay đã ngủ đông, có lẽ nó phải ngủ hơn trăm năm.
Khi Thanh Dương ra khỏi động phủ thì sắc trời đã ảm đạm, còn có tiếng sấm vọng đến từ nơi xa. Gã lần theo vị trí cảm ứng được trong cơn mưa tầm tã, khi đến nơi liền nhìn thấy một Kiếm tu với vẻ ngoài chật vật, y phục màu trắng của hắn nay đã ngả sang đỏ hồng.
“Sư thúc của ta thế nào rồi?”
Giọng nói của Kiếm tu kia hơi trầm khàn, rõ ràng hắn đã bị trọng thương, không chỉ trên sắc thân dùng mắt thường nhìn thấy được mà ngay cả Thần Thức và Pháp thân của hắn cũng bị tổn hại. Thế nhưng thanh kiếm trong tay hắn lại hiện lên những điểm tối đen dày đặc như tằm kéo tơ, sát khí thong thả mà nặng nề tỏa ra khiến không khí xung quanh hắn cũng trở nên vẩn đục. Dường như là do trời đổ mưa cho nên quanh thân hắn chẳng hề có một chút sinh khí nào, chỉ còn đọng lại sự tối tăm và lạnh lẽo.
Trong sát khí dày đặc như vậy, Thanh Dương đành phải giữ kín tâm tư giết chủ của mình. Nếu không thể giết hắn trong một kích thì người phải chết ắt sẽ là kẻ đầy tớ như gã, nhưng gã không đáp lại mà chỉ hỏi dò: “Vì sao chủ nhân lại bị thương nặng như vậy?”
Phong Bạch lạnh lùng quét mắt nhìn thoáng qua gã: “Kết Đan thất bại.”
Với thực lực và cả linh khí dồi dào như Lữ Minh Tịnh mà cũng bị thất bại?
Thanh Dương không thể tin nổi, huống chi Lữ Minh Tịnh đã là Trúc Cơ viên mãn. Tu giả thăng giai từ cảnh giới viên mãn gần như không thể thất bại được, Lữ Minh Tịnh còn có thân thể thánh thú, bảo hắn Kết Đan thất bại thật sự là lời nói vô căn cứ.
Nếu nói là Kết Đan thất bại, gã âm thầm đánh giá vết thương của đối phương, chẳng bằng nói đấu pháp tàn bại thì đúng hơn… Có điều thực lực của Lữ Minh Tinh rất siêu quần, không bàn tới kẻ mới hậu kỳ Kết Đan như gã mà sợ rằng Nguyên Anh chân nhân cũng chưa chắc chiếm được thế thượng phong khi đấu với hắn. Chẳng rõ là người phương nào đã làm, tại sao hắn lại có thương tích như vậy.
“Sư thúc của ta thế nào rồi?”
Phong Bạch lặp lại lần nữa, lần này hắn không đợi Thanh Dương trả lời mà lập tức quắc mắt đứng dậy, điểm tay nhanh chóng tham thức vào mi tâm của đối phương.
“Nếu ngươi đã không nói, vậy để chủ nhân ta tự lục soát xem sao.”
Thanh Dương lập tức kinh hãi, biết rõ Sưu Hồn sẽ làm mình bị tổn hại nhưng gã không thể chống cự lại hắn — Bởi vì giữa bọn họ có khế ước chủ tớ. Thức Hải của gã vô cùng đau nhức, mỗi một hơi thở lại càng bị tổn thương sâu hơn, nếu không có khế ước chủ tớ giam cầm thì một tu giả bình thường sao có thể dễ dàng Sưu Hồn như vậy!
Gã nghiến răng nghiến lợi, thầm hận không thể lập tức trừ khử đối phương. Mặt khác Phong Bạch cũng thấy được toàn bộ cảnh tượng trong đêm Canh Thân từ Thức Hải của Thanh Dương — lúc Tu Di lão tổ giận dữ dạy dỗ Phong Thiệu cho tới khi y phải chịu đau đớn do Huyết La thức tỉnh, phải ăn nói khép nép với Tu Di, đau khổ cầu xin lão, rồi cả khuôn mặt của Phong Thiệu bị Huyết La tra tấn đến vặn vẹo. Trong đôi mắt của y đều là sự đau đớn quằn quại, thân thể y thì nằm trong vũng máu…
“Tiểu Bạch…”
Tay của Phong Bạch chợt bị kìm lại. Hắn cảm thấy huyết khí khắp cơ thể đều bốc lên, pháp thân vốn đã bị thương nặng lại càng không thể áp chế được linh khí chạy toán loạn. Hắn kéo rụng miếng ngọc quyết trước ngực đối phương rồi không chút do dự cắn nuốt toàn bộ Ma khí tỏa ra từ người gã.
Mặc dù có Ma khí bổ sung vào làm dịu đi sự bất ổn trong lòng, từ đó ổn định trạng thái chảy ngược của linh lực, thế nhưng đôi mắt vàng của Phong Bạch thì càng ngày càng nóng nảy hung ác. Để thúc thúc phải chịu khổ như vậy đều là do thực lực của hắn thấp, nếu không thì hắn đã có thể giết chết Tu Di lão tổ kia từ lâu rồi. Cũng bởi vì thực lực có hạn cho nên khi hắn diệt tông đã bị vây công, ảnh hưởng đến tốc độ hấp thụ tinh huyết nguyên phách. Ngoài ra hắn càng không cần phải kiêng kị con lừa trọc kia.
Khi thúc thúc gọi tên hắn, có phải y đã cảm thấy thất vọng với hắn không?
Hắn cũng rất thất vọng với chính bản thân mình. Hắn đã không bảo vệ được thúc thúc. Tất cả là do hắn không bảo vệ được thúc thúc.
Ánh sáng trong đôi con ngươi màu vàng của Phong Bạch càng lúc càng nồng đậm tựa như ngọn lửa đang thiêu đốt nơi lục phủ ngũ tạng của hắn, đó là dục vọng muốn trở thành kẻ mạnh.
“Ba trăm năm bước vào Phản Hư…” Rốt cuộc Phong Bạch cũng rút tay về. Hắn không nói tiếp mà ngược lại phân phó chuyện khác: “Theo như lời ngươi từng nói lúc trước, Bão Phác tông…”
Tuy Phong Bạch không còn hấp thu nữa nhưng Thanh Dương vẫn phải chịu khổ, lúc này tâm thần của gã không yên, trong lòng lại càng thêm hoảng sợ. Gã cảm thấy suy nghĩ nhẫn nhục chịu đựng lúc trước của mình thật sự quá ngây thơ. Ma khí bị cắn nuốt, Thức Hồn bị tra xét, mùi vị tính mạng của bản thân nằm trong tay kẻ địch quả thật khiến gã sợ hãi không thôi. Nhất là khi gã bắt gặp ánh mắt của Lữ Minh Tịnh, đôi mắt ấy nhìn gã không giống như đang nhìn một người sống.
Xem ra gã bắt buộc phải tính kế khác, nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh này.
Đại Hoang châu đang lúc giữa mùa hè nên thường xuyên có mưa to không ngớt, đường đá màu xanh rêu bên trong thành trấn cũng được nước mưa gột rửa sạch sẽ.
Tu Di lão tổ vừa đi, Phong Thiệu vốn định mượn cơ hội này để trừ khử Thanh Dương nhưng sau khi triền đấu với Huyết La hồi lâu, dù y may mắn chiếm thế thượng phong nhưng cũng bị thương nghiêm trọng. Y cảm thấy mình không chắc chắn đánh thắng được Thanh Dương. Cũng may tuy Thanh Dương có trận pháp của Tu Di bảo vệ nhưng cũng rơi vào trạng thái không tốt, vì thế song phương đều không giao chiến mà mỗi người đi một ngả.
Sau khi y hội hợp với Nguyên Hạo và Xuyên Nghi, cả ba người đã chờ đợi trong phúc địa của Lữ thị nhiều ngày nhưng vẫn không tìm thấy Phong Bạch. Họ để lại dấu hiệu, bởi vì Nguyên Hạo không chịu nổi sự vắng vẻ nên cuối cùng cả đám đã chuyển vào bên trong thành trấn rồi tìm một tửu lâu để nghỉ ngơi, ngắm cảnh, nghe ca hí.
Dù đã qua giờ cơm trưa nhưng đường lớn ở tầng dưới của tửu lâu vẫn có một đám người đang vây quanh, bốn phía ồn ào không ngớt, bên cạnh cái bàn bát tiên được đặt ở giữa nhà là một vị lão giả gầy gò. Tu vi của lão chỉ mới Luyện Khí kì, bên chân đặt pháp khí đàn Tam Huyền, chỉ trong nháy mắt, những tấm ván gỗ đang xếp chồng lên nhau liền kêu lách cách. Sau khi lão điều chỉnh xong dây đàn rồi ngẩng đầu, lão mới đặt thêm một pháp linh khuếch đại âm thanh lên trên. Thì ra đó là một vị tiên sinh kể chuyện.
“Lại nói, khắp Cửu Châu trăm ngàn tông môn, Tán tu cũng có đến hàng vạn, yêu thú và tông môn gây họa, thời khắc hưng vong đã điểm đầu; Trường Sinh đăng còn được mấy chiếc, xương trắng bí cảnh khó thu về; Chẳng qua muốn đắc đạo phi thăng, cuối cùng thành long tranh hổ đấu!”
Lão đạo khàn khàn mở miệng, đàn Tam Huyền tự tấu nhạc, quần chúng ôm chén trà ngồi xung quanh đều trầm trồ khen ngợi. “Không nói chuyện phiếm nữa, trở lại chính sự! Vừa rồi đang nói đến chuyện Đại Hoang châu của chúng ta bị hơn trăm con Khâm Nguyên điểu xâm chiếm…”
Thấy người ngồi trên bàn đang nói hí chứ không phải diễn trò, cho dù đang nói những chuyện nóng hổi liên quan đến yêu thú xâm nhập nhưng Nguyên Hạo cũng chẳng có nhiều hứng thú, cậu quay đầu nói tiếp: “Đan vân của mẹ màu đỏ đậm, trông không giống bình thường! Con nghĩ chắc chắn mấy ngày nay mẹ đang bế quan để tịnh dưỡng… ”
Phong Thiệu thì không thể ngờ Phong Bạch lại có thể Kết Đan nhanh đến vậy. Y tính toán dường như mới có hơn ba mươi năm, hiện giờ hắn đã trưởng thành, tư chất càng ngày càng được bộc lộ. Quả nhiên là người có thể chất nhân vật chính.
“Xuyên Nghi, lần này hấp thu Đế Lưu Tương đã có tiến bộ gì rồi?” Phong Thiệu hỏi.
Xuyên Nghi nghĩ một lúc rồi nói: “Rất tiến bộ.”
Phong Thiệu biết hắn ít nói nên đành phải dẫn đường: “Theo như Nguyệt Hoa quyết thì yêu thú hấp thu được Đế Lưu Tương sẽ rất có ích, chỉ cần luyện hóa cẩn thận, với chừng ấy thời gian vẫn có thể thăng giai được.” Thấy Xuyên Nghi không nói gì nên y nói tiếp: “Có điều việc này cũng không thể cưỡng cầu… ”
“Có thể.” Xuyên Nghi bình tĩnh gật đầu “Cha ta không phải long thân bẩm sinh, chỉ cần ta chăm chỉ tu luyện, hấp thu Đế Lưu Tương thì vẫn có thể tu được long thân.”
“Chân long? Vậy sẽ là thánh thú cấp năm?” Nguyên Hạo cực kỳ vui sướng, hai tay bắt đầu sờ loạn trên người Xuyên Nghi: “Nếu ngươi trở thành rồng thì về sau hãy đổi lại để ta cưỡi ngươi!”
Mặc dù chỉ là lời nói đùa bình thường nhưng lần này Phong Thiệu nghe xong lại thấy hơi lộp bộp trong lòng một cách khó hiểu. Thật ra cũng không chỉ có lần này, xưa nay y nhìn người rất tỉ mỉ, không rõ có phải ảo giác của y hay không mà thời gian gần đây Nguyên Hạo và Xuyên Nghi có gì đó rất không ổn.
Tính cách của Xuyên Nghi luôn luôn chất phác, nhưng bây giờ Phong Thiệu nhìn kỹ lại thì tự nhiên thấy hắn có biểu hiện đang bị khí hư… Chẳng lẽ hắn bị bệnh à?
Chỉ có Nguyên Hạo vẫn thấy thoải mái như những lần bình thường hay nô đùa ầm ĩ với hắn.
Bất chợt ở bàn bên cạnh có một vị khách vỗ chén trà, kêu lên với lão tiêu sinh nói hí: “Chuyện từ mấy năm trước rồi thì có gì hay đâu mà nói! Sao không bàn mấy thứ mới mẻ ấy! Hơn trăm con Khâm Nguyên điểu cũng chỉ giết chết mấy chục tu giả thôi. Chẳng lẽ các ngươi không biết vào đêm Canh Thân hai tháng trước, chỉ trong một đêm mà có tận bốn tông môn bị tiêu diệt, tử thương hơn ngàn người hay sao?”
Đây rõ ràng là tin tức mang tính bùng nổ, sau khi vị khách kia vừa nói xong thì lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Có lẽ chuyện xảy ra cách thành trấn này không xa cho nên hầu như mọi người đều biết đến, chẳng ai còn hứng thu nghe hí nữa mà đều hưng phấn dạt dào thảo luận về kẻ gây ra thảm án diệt môn kia.
“Bốn tông môn này cách nhau chỉ gần trăm dặm. Dù không phải tông môn lớn ở Đại Hoang châu nhưng cũng chẳng phải là tông môn nhỏ bé không ai biết đến.”
“Một phát diệt hết bốn cái, mấy tông môn đó cũng không thiếu trưởng lão Kim Đan, chẳng rõ hung đồ kia có lai lịch như thế nào?”
“Nghe đồn có người nhìn vết thương trên xác chết, nói là do Kiếm tu… ”
“Kiếm tu nào mà lợi hại như vậy, chỉ sợ cũng phải tu vi Nguyên Anh ấy chứ? Bằng không thì cần bao nhiêu Kiếm tu cho vừa?”
“Ta cũng đoán ít nhất phải từ Nguyên Anh trở lên. Hôm ấy ta ở cách đó không xa, nếu có nhiều người diệt tông thì không thể nào lại chẳng có chút động tĩnh gì như vậy được.”
“Kiếm tu Nguyên Anh thì cũng chẳng rõ được là ai? Lại nói, Kiếm tu ở Cửu Châu chúng ta thưa thớt như vậy, không biết là người của tông môn nào nữa?”
“Theo ta thấy tông môn ở Cửu Châu mà có Kiếm tu Nguyên Anh thì sợ là chỉ có đại tông môn đứng đầu ở thế ngoại – Côn Luân tông mới có kiếm tu thực lực mạnh mẽ như vậy?”
Dường như nghe được hai chữ “Côn Luân” nên Nguyên Hạo cũng thấy hứng thú hơn, cậu nhìn về phía Phong Thiệu: “Cha, chắc sẽ không phải là… ”
Phong Thiệu cười lắc đầu: “Không đâu.”
Mặc dù đệ tử của Côn Luân khá kiêu ngạo nhưng chắc chắn không phải những kẻ thích lạm sát, trừ khi tông môn bị sỉ nhục. Có điều những tiểu tông ở thể tục như thế này thì đâu thể liên quan đến Côn Luân được.
Một lúc tiêu diệt bốn tông môn, giết hơn ngàn người, dường như cũng thô bạo như Thanh Thành tôn giả trong nguyên tác.
Nhớ đến điều này khiến y hơi nhíu mày
“Đúng là ngang ngược. Mấy tiểu tông kia chẳng còn ai sống sót, sang ngày thứ hai đã bị người của tông môn khác kéo đến chiếm tông mạch. Vốn tụi ta cũng muốn đi tìm chút tài vật trên xác của người chết, cuối cùng lại bị bọn họ đánh đuổi đi. Phi!”
“Đám đệ tử của tông môn đã quen như thế rồi, có bao giờ chừa chỗ tốt lại cho Tán tu chúng ta đâu? Ta thấy Kiếm tu này giết hay đấy, đánh tan cả uy phong của đám tông môn ấy luôn.”
“Chả thế thì sao! Không biết chừng là do Tán tu nào đó trả thù ấy chứ!”
“Đúng vậy, biết đâu cũng là một nhân vật tựa như Cửu Anh đạo nhân của Tứ Châu minh!”
“Được thế thì tốt quá. Đại Hoang châu mà có một Kiếm tu Nguyên Anh thì còn sợ gì nữa. Lúc ấy cũng chẳng cần lo bị người ta bắt nạt, giống như những Tán tu của Tứ Châu minh ấy!”
Vào lúc mọi người trong tửu lâu đang thảo luận với khí thế ngất trời thì bỗng lại có một người cười lạnh xen ngang: “Trong đám Tán tu mà cũng đòi có Kiếm tu Nguyên Anh thì đúng là nói hưu nói vượn!”
Phong Thiệu liếc mắt nhìn lại, bắt gặp đối phương mặc đạo bào bạch nguyệt quen thuộc, khuôn mặt cũng hiện lên dáng vẻ ngạo nghễ quen thuộc nốt. Không ngờ chính là Triệu Bác.
“Sư huynh, sao huynh lại ở đây?”
Triệu Bác mà đã nói thì vô cùng khó nghe. Phần lớn người đang ngồi ở đây đều là Tán tu, nếu không phải hắn đang tỏa ra uy áp của Kim Đan thì sợ là mọi người sẽ không chỉ nén giận mà chắc chắn đã tấn công lâu rồi.
Phong Thiệu gọi người xong thì mới phát hiện không chỉ có mình Triệu Bác, ở phía sau hắn còn cả Trương Bách Thiên và La Thắng. Đã nhiều năm không gặp nên y cảm thấy rất vui mừng, sau khi dẫn Nguyên Hạo đến ra mắt liền dựng lên một kết giới vô hình để mọi người trò chuyện với nhau.
“Sao các huynh lại tụ tập một chỗ thế này?”
Năm đó trên Hư Vô phong xảy ra họa loạn, Trương Bách Thiên và La Thắng cùng nhận lệnh đuổi giết Thanh Dương, sau đó cả hai người đều lấy được thủ cấp của gã. Mãi đến khi hai người chạm mặt nhau mới phát hiện chuyện quỷ dị, họ phỏng đoán có thể đây là một loại bí pháp tà môn của Ma tu. Tuy nhiên vì sau đó không tra ra được thêm tin tức gì nữa nên cả hai quyết định cùng đi du lịch, tiện tay chém giết mấy tên Ma tu xâm nhập Cửu Châu.
Thật ra Phong Thiệu rất quen thuộc với loại bí pháp tà môn này, đó chính là Phân Hồn pháp của tâm chú Tế Luyện.
Thanh Thành tôn giả trong nguyên tác cũng từng sử dụng thuật pháp này. Gã tách tinh huyết nguyên phách của mình ra một tia nhỏ rồi dùng để đoạt xá hoặc chế thành con rối, khi gặp phải tình huống nguy hiểm đến tính mạng thì sẽ giả chết để bỏ chạy. Đây mới chỉ là cấp thấp, đợi tới khi tu vi của người luyện nó lên đến Nguyên Anh thì thậm chí còn có thể bỏ qua thân thể… Tuy nhiên, mỗi lần dùng loại ma công này đều phải bắt hơn một ngàn người thế mạng để làm chất dẫn, vô cùng tàn bạo, cũng chỉ có tên ma đầu mất hết nhân tính Thanh Dương mới hay thích sử dụng nó.
“Lại nói tiếp, mấy năm nay số lượng Ma tu trên đại lục Cửu Châu hình như đã tăng hơn trước rất nhiềuu, không biết đã xảy ra bao nhiêu thảm kịch… ” Nói đến đây Trương Bách Thiên chợt dừng lại rồi nhìn về phía Phong Thiệu, ánh mắt của La Thắng cũng hơi lóe lên, hai người nói một cách chần chừ: “Thật ra… ”
Thấy vẻ mặt này của đối phương thì Phong Thiệu cũng biết bọn họ muốn nói gì, có lẽ họ đã biết tin tức y trở thành Ma tu từ chỗ của Triệu Bác. Hiện giờ nhìn dáng vẻ cẩn thận của bọn họ ngược lại khiến y cảm thấy hơi ngượng ngùng, trên mặt lại vẫn tự nhiên như cũ: “Mặc dù bất đắc dĩ trở thành Ma tu, thế nhưng chắc chắn ta sẽ không làm những chuyện tà ma ngoại đạo như thế này.”
Nghe y nói ra những lời này khiến Trương Bách Thiên và La Thắng càng cảm thấy khó chịu. Trong lòng bọn họ, Phong Thiệu là người tốt luôn luôn thích giúp đỡ mọi người, dường như chẳng hề dính dáng gì đến hai chữ Ma tu, lúc này hai người không khỏi thấy hơi hối hận khi nói về chủ đề này. Triệu Bác nhanh chóng tiếp lời: “Tháng trước ta nhận công vụ ở tông môn rồi mới đi tới Đại Hoang châu, đúng lúc gặp được hai vị sư đệ, không ngờ Phong sư đệ cũng ở đây.”
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Sư đệ, khi ta định bẩm báo công việc với chưởng môn sư huynh thì đúng lúc thấy chưởng môn sư huynh và Thái Dần sư thúc tranh chấp với nhau… Đệ… Chuyện đệ muốn song tu hợp tịch với Minh Tịnh sư điệt… Có thật vậy không?”
Phong Thiệu sửng sốt, quả nhiên sư tôn rất tức giận, sợ là hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm đây.
Hiển nhiên đây cũng là lần đầu tiên Trương Bách Thiên và La Thắng nghe thấy chuyện này, cả hai đều trợn ngược mắt. Mặc dù bọn họ chỉ từng gặp Phong Bạch một lần duy nhất trong đại điển nhận đệ tử, nhưng với tu giả mà nói thì đó là chuyện mới từ hơn hai mươi năm trước… Chỉ trong vòng hai mươi năm mà sư huynh đệ Phong Thiệu của bọn họ đã muốn hợp tịch song tu với sư điệt của họ?
Hơn nữa Lữ Minh Tịnh là nam tử mà, liệu họ có nhớ nhầm không nhỉ?
Phong Thiệu gật đầu: “Chúng ta ái mộ lẫn nhau cho nên đã báo cáo sư tôn muốn hợp tịch song tu.”
Y vừa dứt lời thì Nguyên Hạo bỗng ngẩng đầu: “Mẹ!”
Ba người Triệu Bác cùng nhìn sang liền lập tức bắt gặp một nam tử cao ngất đang bước vào tửu lâu. Người nọ tu mi ưng mục, môi mỏng như được đẽo gọt, vốn là tướng mạo lạnh lùng nhưng khi khóe môi hơi cong lại mang theo mấy phần màu sắc ấm áp, cũng che đi lệ khí như kiếm rút khỏi vỏ trên người hắn.
“Ngươi đến rồi.” Phong Thiệu mỉm cười nhìn hắn. Phong Bạch gật đầu, đi lên đè bờ vai của y, Phong Thiệu liền vỗ nhẹ trên cánh tay hắn.
Đám Triệu Bác vốn còn muốn nói mấy lời nhưng khi nhìn thấy không khí hòa hợp giữa hai người thì chẳng còn điều gì để nói nữa.
Chỉ vui mừng thay Phong Thiệu mà thôi.
Tác giả có lời muốn nói:※ tiểu kịch trường [Phong Tiểu Thiệu và Phong Tiểu Bạch hợp tịch]
※ Phương Trường Tín: Tác giả thối tha! Rõ ràng ta nghe lời, ngoan ngoãn hơn con hổ kia, sao đạo lữ không phải là ta?
※ Tác giả: Chỉ mỗi ngoan ngoãn, nghe lời thì không thể đẩy ngã được Tiểu Thiệu.
※ Từ Tiểu Giác: Tác giả mắt mù rồi, phẩm đức của ta tốt hơn hắn, tu vi của ta tốt hơn hắn, thế hắn tốt hơn ta ở điểm nào cơ chứ?
※ Tác giả: Công phu tốt hơn ngươi
※ Cố Tiểu Hoài: Tác giả, ta khá quan tâm chuyện sau khi Minh Tịnh hợp tịch thì sẽ gọi ta là sư tôn hay là sư huynh?
※ Thái Tiểu Dân: Hay là ngươi cứ quan tâm xem một kiếm này của ta mà chém xuống thì ngươi sẽ còn lại đồ đệ hay là sư đệ đi