Tiểu súc sinh này đúng thật là…
Phong Thiệu thấy hơi đau đầu. Rõ ràng mấy thập niên gần đây hắn rất tiến bộ, không ngờ cuối cùng vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy. Thế nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Từ Giác đại biến, y còn đang cân nhắc phải chữa lời thế nào thì Phong Bạch đã chẳng thèm quan tâm, một tay ôm lấy eo y muốn ngự kiếm bay lên.
“Đứng lại!”
Lúc nói điều này thì Từ Giác cũng lập tức cưỡi mây bay lên, dù linh lực chưa khôi phục được nhiều nhưng vẫn nhanh chóng chặn trước Phong Bạch. Đôi mắt sâu không thấy đáy của ông ta gần trong gang tấc, bên trong đôi mắt ấy chẳng hề chứa chút xíu cảm tình tốt đẹp nào, ngược lại là sự lạnh lẽo ghim chặt lấy Phong Bạch khiến cho lưng người ta phải thấy nhột.
“Lúc trước ngươi nói: khi linh cảnh dị biến thì ngươi không có ở đây?”
Phong Thiệu sửng sốt, không biết tại sao đối phương lại hỏi những lời này.Y quay mặt nhìn về phía Phong Bạch, Phong Bạch lại chỉ cười khẽ: “Đúng vậy, thì sao?”
“Thật không, vậy tại sao trên kiếm của Minh Tịnh lại có hương Ma Hợp La? Loại hương này chỉ Bồ Đề tự ta mới có. Mấy ngày nay, ta và các đệ tử trong chùa đã đưa hương và Phật khí vào bên trong cảnh tâm của linh cảnh Nam Hoa, chỉ cần kiếm tắm máu sát sinh thì hương Ma Hợp La sẽ quấn mãi trên ấy không hết. Huyết khí càng nồng đậm thì hương sẽ càng mãnh liệt… ” Từ Giác dần nhíu chặt mày. Ông ta lần chuỗi phật châu rồi nhìn về phía Trạm Lô kiếm trong tay Phong Bạch.
Ngụ ý là Phong Bạch không chỉ xâm nhập vào cảnh tâm của linh cảnh mà còn khiến cho Trạm Lô kiếm tắm máu, sát sinh. Về phần giết bao nhiêu người, cứ nhìn sắc mặt của Từ Giác thì cũng có thể đoán được phần nào.
Kiếm tu không thể không sát sinh nhưng kết hợp việc lúc trước Phong Bạch giấu diếm với trạng thái quỷ quyệt hiện giờ của linh cảnh Nam Hoa thì lời nói và hành động của Phong Bạch đều vô cùng đáng nghi… Trong lòng Phong Thiệu trầm xuống, nhưng y không nói gì mà chỉ yên lặng điều tức, lúc này linh lực của y đã khôi phục được một phần mười.
Phản Hư chân quân cố ý phát ra uy áp sẽ giống như có một ngọn núi đang đè nặng xuống, thế mà mặt Phong Bạch vẫn chẳng hề đổi sắc: “Ta không hiểu sư thúc tổ đang nói gì. Không phải việc từng động kiếm và thấy máu trong linh cảnh Nam Hoa là điều hết sức bình thường hay sao?”
“Vậy ư?” Ánh mắt của Từ Giác đã không giấu được tia âm trầm khi nhìn về phía Phong Bạch, ông ta cười cười: “Linh cảnh Nam Hoa bị nổ tung khiến toàn bộ các tu giả đi vào đó đều bỏ mạng. Nếu không phải lúc ấy ngươi còn may mắn sống sót thì ai có thể đi vào cảnh tâm của linh cảnh được nữa?” Không đợi Phong Bạch trả lời thì giọng nói của ông ta đã tràn đầy sự âm trầm: “Thằng nhóc độc ác, tính mạng của mấy trăm tu giả đâu có chỗ cho ngươi nói dối!”
Dứt lời, chợt có ánh điện như những con rắn dài mảnh quấn quanh ngón tay ông ta. Tử Giác khẽ miết khiến cho cương khí giữa các ngón tay vỡ thành vô số những mũi điện mang nhỏ vụn, chúng đánh tới Phong Bạch với khí thế dời núi lấp biển!
“Lâm, binh, thống!”
Phong Bạch không dám khinh địch, hắn đọc liền ba chữ Chân Ngôn cùng lúc, chợt có vô số kiếm ý sắc nhọn chui ra từ Trạm Lô kiếm tựa như mưa rào rồi đánh thẳng về phía điện mang. Va chạm kịch liệt tạo thành tiếng rít chói tai, kiếm ý như hạt mưa dày đặc khiến cho không trung bị bao phủ trong ánh sáng vàng và trắng.
Từ Giác hơi nhướn mày, đúng là thân thể thần thú của Lữ Minh Tịnh này cũng khá thú vị, không ngờ hắn có thể tiếp được một chiêu của ông ta, dù chiêu này không dốc toàn lực… Tuy nhiên một kiếm đó cũng để ông ta thấy rõ sát ý mãnh liệt của đối phương, quả thật vừa lạnh lẽo lại chẳng mang chút Thiện niệm nào. Cứ nghĩ đến chuyện đối phương có âm mưu giết mấy trăm tu giả thì chút ít lòng yêu mến người tài của ông ta cũng bị mất sạch. Tử Giác chợt bấm tay niệm thần chú nhanh như chớp.
Mắt thấy Từ Giác muốn hạ đòn kết liễu, Phong Thiệu lập tức vận lên toàn bộ ma khí nhưng không phải để giúp Phong Bạch, bởi vì làm thế quá mạo hiểm. Cho dù họ có thể đỡ được một chiêu của Từ Giác vì linh lực của đối phương chưa hồi phục nhưng nếu muốn kéo dài thời gian thì chắc chắn Phong Bạch sẽ không còn sức đánh trả.
Y nhanh chóng ngâm Ma quyết bằng cả mười phần Ma lực của mình, bên dưới chân lập tức ngưng kết ra Ma khí màu đen với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
“Tiểu Bạch, đi.” Vừa dứt lời, Phong Thiệu liền bắt lấy Phong Bạch còn đang muốn vung kiếm, mạnh mẽ kéo lấy hắn rồi dùng Ma Ảnh Tiềm Bộ để trốn chạy.
Sau khi Từ Giác phát hiện thì lập tức cưỡi mây đuổi theo, thế nhưng linh lực chưa hồi phục mà ông ta lại dùng phần lớn để đối phó với Phong Bạch nên hiện giờ cưỡi mây có phần hơi đuối sức. Đối phương giống như một đám sương mù đen nhanh chóng bay về phương xa, ông ta cố đuổi theo nhưng đã không còn kịp nữa. Nhìn thấy Phong Thiệu một lòng một dạ bảo vệ người nọ chạy trốn, ông ta vô cùng đau lòng: “Thiệu nhi, ngươi đúng là hồ đồ rồi! Sao có thể nhân từ bảo vệ tên Ma đầu giết người này được!”
Vừa dứt lời, trong đầu ông ta liền hiện ra cảnh Lữ Minh Tịnh thi triển tà pháp hoặc bởi vì sát niệm khó trừ mà đến cuối cùng ngay cả Phong Thiệu cũng phải chết dưới kiếm của hắn… Gần như chẳng thể xua đi được. Dù sao qua một hồi giao chiến vừa rồi, Tử Giác cũng cảm thấy với tu vi Trúc Cơ của Phong Bạch thì chưa chắc không phải là đối thủ của tu giả Kim Đan như Phong Thiệu.
“Ma đầu bậc này, nếu như còn giữ lại trong Tu giới thì ngày sau chắc chắn sẽ trở thành một mầm họa.” Từ Giác lặng lẽ nói, giọng điệu vô cùng quyết tuyệt “Không thể giữ kẻ này lại được!”
Ở trấn Thụ Mã cách thành Nam Hoa mấy ngàn dặm có những bãi cỏ xanh mông mông bát ngát, mỗi một cơn gió thổi qua lại khiến chúng khẽ lay động, chập chờn như những gợn sóng lăn tăn. Lẫn trong sắc xanh là những nụ hoa dại nhạt màu, chúng chỉ xuất hiện lác đác nhưng lại mang một vẻ đẹp rực rỡ riêng biệt, làm nổi bật cả một biển xanh rộng lớn vô tận. Mấy con dê đang nhàn nhã gặm cỏ non, cách đó không xa là hai bóng người ngồi song song, đối diện với ánh chiều tà để ngắm cảnh.
Nhìn kĩ lại sẽ thấy một trong hai người đang ngồi xếp bằng, người còn lại muốn nghiêng mình ôm lấy đối phương nhưng lại bị người nọ đẩy ra.
“Tại sao lại giết nhiều người như vậy?” Phong Thiệu hỏi một cách nhẹ nhàng, nhưng dù giọng nói có nhẹ nhàng đến mấy thì vẫn mang vẻ chất vấn.
“Thúc thúc, ta sẽ không giết người lung tung.” Bày tay Phong Bạch khẽ vuốt ve hai má của đối phương. Nét mặt hắn vẫn thản nhiên, sau khi nói xong còn nhìn y với vẻ oan ức: “Thúc thúc tin con lừa ngốc kia nhưng lại không tin ta?”
Giọng nói mềm mại đáng thương đến vậy, giống như cơn gió mát giữa ngày xuân tươi đẹp, sự ấm áp truyền đến từ hai má khiến Phong Thiệu chợt nhớ về con hổ ngốc ngây thơ, một lòng một dạ tin tưởng mình lúc trước.
Tất nhiên là y rất tin tưởng Tiểu Bạch, tin tưởng hơn bất kì ai trên đời này, nhưng dường như lý trí của y lại có suy nghĩ khác. Cho nên Phong Thiệu không thể nhìn thẳng ảnh mắt trong veo của hắn mà chỉ quay đầu đi chỗ khác: “Không giống nhau. Giết mấy trăm tu giả, trộm nội đan đoạt tinh huyết nguyên phách, phá vỡ linh cảnh dẫn đến động đất làm liên lụy hàng ngàn hàng vạn phàm nhân vô tội trong thành… Đây không phải việc ngươi nên làm.” Không phải điều mà Lữ Minh Tịnh sẽ làm. Y không biết một Phong Bạch như vậy.
Trong mắt Phong Bạch hơi lóe sáng, nhưng lập tức đã biến thành sự sắc bén, bắn ra hàn ý khiến người ta phải sợ hãi không thôi: “Nói đến cùng cũng vẫn là do thúc thúc chỉ tin tưởng con lừa ngốc kia.”
Phong Thiệu nhíu mày: “Tiểu Bạch, Từ Giác sư thúc đã là đại năng Phản Hư kỳ, ngươi làm như vậy có coi được không? Ông ấy đã bước vào con đường tu luyện gần ngàn năm, truyền Phật pháp cứu thế nhân, chưa từng làm ra chuyện bất nghĩa nào.” Nói thật, so với rất nhiều Thiện tu miệng nam mô bụng một bồ dao găm của Bồ Đề tự thì dù trong nguyên tác hay ngoài đời thực, không ai có thể chỉ trích bất cứ điều gì về nhân phẩm và tâm tính của Từ Giác.
“Phải, hay cho một kẻ đại lương thiện! Bởi vậy thúc thúc không chỉ thưởng thức mà còn yêu thích lão đúng không? Đúng vậy. Dù bề ngoài thúc thúc có mưu mô tính toán đến đâu đi chăng nữa thì thật ra bản tâm của người chính là như vậy: chẳng có tâm hại người. Cho nên thúc thúc đã không kìm được mà sinh lòng yêu thích với loại người thiện tâm này đúng không? Còn muốn nắm tay hợp tịch với lão nữa?”
Phong Bạch cười lạnh. Ánh mắt vốn lấp lánh của hắn giờ đây đã tràn ngập hận ý, hắn bắt lấy tay Phong Thiệu ép y phải nhìn thẳng mình: “Thúc thúc cảm thấy ta là kẻ giết người không chớp mắt, còn con lừa trọc kia là người đại diện cho chính nghĩa, bởi vậy muốn giúp lão giết ta để thay trời hành đạo chứ gì?”
“Ngươi đang nói cái gì thế?” Phong Thiệu khẽ quát lên, cánh tay bị Phong Bạch nắm chặt đến đau nhức nhưng chẳng thể rút về được, y cả giận nói: “Nếu ta muốn thay trời hành đạo thì sao phải đưa ngươi chạy trốn? Ta chẳng cần làm gì hết, chỉ cần đợi ông ấy hồi phục linh lực thì chắc chắn ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!”
“Nói đến cùng thì thúc thúc vẫn không tin ta.” Đôi mắt màu vàng kim của Phong Bạch chợt như đang mỉm cười nhưng khi nhìn kỹ lại chứa sự lạnh lẽo buốt thấu xương, không hề có ý cười ở trong đó “Được, là do ta tự mình đa tình. Dù sao con lừa trọc kia cũng là đại năng Phản Hư kỳ, một Trúc Cơ như ta đâu thể so sánh được? Khó trách thúc thúc đứng núi này trông núi nọ.”
Nói xong, Phong Bạch buông tay Phong Thiệu ra rồi đứng dậy, đoan đoan chính chính bái lạy y: “Vậy xin cảm tạ ân tình tha mạng của thúc thúc. Người hãy cứ hợp tịch với con lừa trọc kia đi.” Nói xong liền cất bước đi, nâng tay muốn ngự kiếm.
Phong Thiệu nghe thấy giọng điệu này, cho dù vẫn đang nổi trận lôi đình thỉ cũng phải giữ hắn lại trước. Nếu không với bản tính cố chấp của tiểu súc sinh này, cho dù mấy năm nay nhìn như đã cải thiện tốt hơn nhưng cũng chẳng biết hắn sẽ làm ra những chuyện gì!
“Ngươi tưởng mình vẫn là thằng nhóc ba tuổi đấy hả! Còn dỗi như vậy!” Phong Thiệu bắt lấy cánh tay hắn. Phong Bạch quay đầu cười nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng: “Là ngươi coi ta như đứa trẻ ba tuổi mới đúng. Cứ như ta chỉ là tiểu bối chứ chẳng phải đạo lữ sóng vai với ngươi, là ái nhân mà ngươi không thể thiếu được. Nếu không sao ngươi lại tin con lừa trọc kia như vậy?”
Dù biết Phong Bạch chỉ đang nói lẫy nhưng những lời này lại khiến trong lòng Phong Thiệu cảm thấy kích động, có lẽ do hắn nói cũng đúng. Mỗi khi đối diện với Phong Bạch thì y đều mang một chút tâm tính của trưởng bối. Cho dù hai người đã thân mật với nhau suốt vài thập niên nhưng hình bóng lúc Phong Bạch còn thơ ấu rồi trở thành thiếu niên đến thanh niên đều hiện rõ ràng trước mắt y…
Từ sâu thẳm trong đáy lòng, Phong Thiệu vẫn không thể hoàn toàn coi hắn là một người bình đẳng với mình. Y tự kiểm điểm lại bản thân, thế nhưng điều này cũng chẳng liên quan đến việc y có tin tưởng Phong Bạch hay không. Tình cảm là tình cảm, lý trí là lý trí.
“Tiểu Bạch, ngươi hãy nghe ta nói. Ta tin nguyên nhân của Từ Giác sư thúc chắc chắn không giống như ngươi đang suy diễn. Ngươi hãy nghĩ kĩ lại chút đi, ông ấy có vô duyên vô cớ chất vấn ngươi không? Ông ấy đã nói rõ ngọn nguồn từ đầu đến cuối rồi. Còn ngươi, ngoài việc phủ nhận thì ngươi có muốn giải thích điều gì với ta không?” Thái độ của y rất ôn hòa, dịu dàng nắm lấy hai tay đối phương. Nếu không phải Phong Bạch đã cao hơn y nửa cái đầu thì y càng muốn đỡ vai của đối phương hơn.
Khóe mắt tinh tế của Phong Bạch hơi nheo lại. Tương phản với sự dịu dàng của Phong Thiệu, thái độ của hắn rất ương ngạnh: “Ta không muốn giải thích điều gì. Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có tin ta không?”
Phong Thiệu chợt giật mình ngẩn ra, y hơi rùng mình: “Ngươi không hề giải thích bất cứ điều gì thì muốn ta phải tin ngươi như thế nào?”
Phong Bạch cười lạnh: “Trong lòng ngươi đã có nhận định rồi, cần gì ta phải giải thích nữa.”
“Ngươi –” Phong Thiệu chán nản. Phong Bạch buông tay y ra, nói với vẻ lạnh lùng: “Thúc thúc nhìn ta như vậy chứng tỏ đã nhận định ta là Ma đầu giết người. Nếu ta không giết hàng trăm người thì chẳng phải đã phụ lại thúc thúc rồi ư! Nếu không thì sao thúc thúc có thể thoải mái vứt bỏ ta để song túc song phi với con lừa trọc kia được!” Khi hắn nói chuyện, Trạm Lô kiếm đã phát ra những tiếng ong ong rung động tràn ngập sát khí, khiến cho tim gan người ta phát lạnh.
“Ngươi điên rồi phải không!” Nếu là người khác, có lẽ Phong Thiệu đã chẳng thèm để ý đến mấy lời giận lẫy thế này đâu, nhưng với tính cách của Phong Bạch thì chuyện gì hắn cũng có thể làm được! Huống chi, ngoài chuyện năm ấy khi hai người gặp lại, y đã được chứng kiến sự cố chấp của đối phương, nhưng mấy thập niên gần đây y chưa từng thấy Phong Bạch bị chọc giận như vậy bao giờ.
Trong lòng y chợt thấy hơi mềm nhũn, thốt ra: “Ta chỉ song túc song phi với ngươi thôi. Phần tâm ý này chưa bao giờ thay đổi, sau này cũng không.”
Băng lạnh trong mắt Phong Bạch đã tan chảy nhưng hắn cũng chỉ quét mắt nhìn Phong Thiệu. Tay hắn bóp chặt lấy cằm y, cười nhẹ nói: “Phải không? Đây là lần đầu tiên thúc thúc nói với ta như vậy, ta có nên tin tưởng thúc thúc không? Ngay cả khi con lừa trọc kia đứng trước mặt ta nói muốn hợp tịch với thúc thúc, còn thúc thúc thì chẳng hề cự tuyệt?”
“Ta cũng không ngờ ông ấy lại đột nhiên… ”
“Phải, ngươi không biết. Phương sư đệ của ngươi, Hoàng Minh Hiên kia, còn cả con lừa trọc này, tất cả đều do bọn họ tự tìm đến.”
“Không phải ta không muốn cự tuyệt, nhưng ngươi cũng biết ông ấy và sư tôn ta… ”
“Phải, ông ta với Thái Dần sư tổ có giao tình thâm sâu. Ngươi sợ lão biết mối quan hệ của chúng ta thì sư tổ cũng sẽ biết. Nhưng thế thì sao nào, ngươi còn định giấu diếm đến bao giờ?”
“Ta không định giấu giếm, ta chỉ băn khoăn…”
“Phải. Ngươi băn khoăn thứ này, ngươi băn khoăn thứ kia, tất cả cũng chỉ bởi vì ngươi chưa từng băn khoăn đến ta.”
Lần đầu tiên Phong Thiệu bị ép hỏi đến á khẩu không trả lời được. Đúng là y có rất nhiều điều băn khoăn, nhưng bây giờ nói ra mới phát hiện thì ra chúng lại nực cười đến vậy. Y băn khoăn rất nhiều thứ nhưng lại không hề băn khoăn đến Phong Bạch. Với Phong Bạch mà nói, y là một đạo lữ không quá tốt.
Không, phải là rất không tốt.
Lần đầu tiên Phong Thiệu cảm thấy chột dạ đến độ chẳng thể thốt ra được những lời nói dối để dỗ dành người khác.
Đối diện với Phong Thiệu đang không nói nên lời, trên khuôn mặt luôn được khống chế mọi biểu cảm một cách tự nhiên lại chợt hiện lên chút hổ thẹn khó giấu. Phong Bạch hơi cong môi, bàn tay tăng thêm lực khiến đối phương hơi đau đớn. Y lơ đãng kêu một tiếng “Ân” làm ngón tay của Phong Bạch lại từ từ di chuyển, khẽ mơn trớn đôi gò má y, sau đó là cánh môi mềm, rồi bất ngờ cắn lên nó.
Phong Thiệu cũng không cự tuyệt, thậm chí còn phối hợp hơn so với bình thường. Y buông thả mọi thứ, để mặc đối phương như một kẻ cướp hoành hành trong khoang miệng của mình mà không hề gặp chút trắc trở nào. Sau một phen đốt nhà cướp của, đôi môi của Phong Thiệu đã sưng đỏ không chịu nổi, dường như tỏa ra hương vị tình dục khó tả, đẹp mà gợi cảm.
Dù Phong Thiệu không tự nhận ra những điều đó nhưng y cũng là một người trưởng thành, cho nên sẽ không trốn tránh vấn đề. Chẳng hạn như lúc trước Phong Bạch chất vấn thái độ của y với chuyện đạo lữ, hay như vừa rồi Phong Bạch nói khiến y phải á khẩu chẳng thể trả lời được, tất cả những điều này y không hề cảm thấy đó là lỗi của đối phương. Phong Thiệu cảm thấy tất cả là do mình đã xem nhẹ mọi vấn đề.
Có lẽ là do y đã chưa làm tròn bổn phận của một người đạo lữ với Phong Bạch. Phong Thiệu cảm thấy xấu hổ vì lúc trước cứ luôn tự cho là mình đúng, thậm chí y còn thấy rất tự trách và đau lòng… Y ôm lấy Phong Bạch, khẽ thở dài: “Tiểu Bạch, lúc trước là do ta không tốt. Ta đã quen gánh vác một mình cho nên không hề để tâm đến cảm nhận của ngươi. Sau này sẽ không như vậy nữa.”
Nói xong y khẽ hôn lên cằm Phong Bạch: “Ta sẽ truyền phi hạc về tông môn để nói cho sư tôn và toàn bộ Côn Luân biết: chúng ta là đạo lữ song tu, có được không?”
Trong lòng Phong Bạch chợt bị kìm lại, dường như tại một khoảnh khắc hắn đã quên mất ý định ban đầu của mình, nhưng giông bão trong đôi mắt vàng kim cũng dần khôi phục thành sự bình tĩnh, bởi vì hắn biết như thế này vẫn chưa đủ. Phong Bạch ôm lấy eo lưng thon thả rắn chắc của Phong Thiệu, một nụ hôn chợt ập xuống nhưng tay hắn lại biến thành vuốt thú, đuôi hổ cũng chọt vào đạo bào của Phong Thiệu.
“Ngươi…” Dù y đã tương đối quen thuộc với thú hình của Phong Bạch nhưng đó là những lúc hai người đã hoàn toàn động tình, chìm đắm trong dục vọng. Hiện giờ chỉ vừa mới bắt đầu mà Phong Bạch đã không biết kiềm chế như vậy khiến Phong Thiệu hơi lộ vẻ trốn tránh, nhắm mắt không nhìn hắn.
“Thúc thúc vẫn không thể thừa nhận việc mình thân thiết với một con súc sinh ư?” Giọng điệu của Phong Bạch rất ác liệt, hắn miết chặt cằm của đối phương: “Ngươi có dám mở mắt nhìn ta không, nhìn kĩ móng vuốt của ta, nhìn kỹ đuôi của ta, ngươi có dám không? Thật ra thúc thúc vẫn không thể thc sự thừa nhận ta đúng không? Không thể thừa nhận tất cả mọi thứ của ta?”
Nói xong, Phong Bạch còn cười nhạo một tiếng: “Nếu là như vậy thì cần gì thúc thúc phải nói tâm ý của mình chưa từng thay đổi? Không thể thực sự thừa nhận ta thì cũng xứng gọi là tâm ý ư?”
Sắc mặt của Phong Thiệu từ đỏ hồng chuyển thành trắng bệch, khi nghe đến đó thì rốt cuộc đã không thể nhịn được nữa. Y nhìn thẳng hắn: “Không xứng? Ngươi nói ta không xứng? Ngay cả sau khi ta biết ngươi là… Ngươi là ngươi mà ta còn dám liều lĩnh như vậy, thì phần tâm ý này chẳng có gì gọi là không xứng.”
Dù không lộ sự giận giữ nhưng Phong Bạch vẫn nghe ra được thúc thúc đang tức giận, về phần tại sao lại giận thì có lẽ là liên quan đến việc thúc thúc đang định nói nhưng lại thôi, trong thoáng chốc hắn vẫn chưa đoán ra được đó là chuyện gì.
Phong Bạch nheo mắt, lúc đang muốn nói tiếp thì Phong Thiệu lại đột nhiên kéo móng vuốt của hắn xé rách đạo bào trên lồng ngực mình. Sắc mặt của y vô cùng khiên định, ngược lại khiến Phong Bạch phải lập tức thu lại vuốt nhọn của mình.
“Nào, đến đi, chỉ cần là ngươi thì có gì mà ta không thể chấp nhận, đến đây!” Đôi mắt Phong Thiệu đã đỏ bừng, dường như hơi mất khống chế. Thậm chí y còn kéo lấy đuôi hổ của đối phương phủ xuống thân dưới của mình, cho dù cảm giác mềm mại bông xốp này khiến y hơi run rẩy, nhưng y vẫn chẳng chịu dừng tay. Sau khi cảm thấy không đến nỗi chán ghét như mình vẫn lo sợ thì thậm chí y còn tỏ ra ngoan độc: “Cho dù ngươi có biến hoàn toàn thành một con hổ thì ta cũng chẳng có gì mà không thể chấp nhận!”
Phong Bạch đã hoàn toàn không che dấu được ý cười của mình nữa, hắn bị lời nói này kích thích đến độ chỗ thân dưới đã hưng phấn dựng thẳng. Có điều hắn không hề nóng vội lập tức ăn sạch vị thúc thúc đang đỏ bừng mặt, trông vô cùng ngon miệng kia, thậm chí còn cố gắng kìm nén bỏ qua miếng mồi nhân thú giao hoan. Hắn vẫn nhớ rõ thúc thúc đã từng dạy: Muốn đạt được mục đích cuối cùng thì không thể vội vàng, không thể nói ra miệng. Chậm rãi dùng mưu kế để dẫn dắt từng bước, khiến cho quân định rơi vào trong lọ mới là thượng sách.
Sự thật đã chứng minh thúc thúc luôn đúng, Phong Bạch nghĩ thầm trong lòng. Trên mặt hắn đã không còn lạnh lẽo như lúc trước, thậm chí biến thành vẻ mặt mềm mại, đáng yêu như một đứa trẻ. Hắn nhìn Phong Thiệu, giọng điệu lưỡng lự: “Thúc thúc nói thật ư? Chỉ cần là ta thì thúc thúc có thể thừa nhận toàn bộ?”
Tuy rằng cảm thấy đối phương đang ám chỉ chuyện nhân thú giao hoan nhưng Phong Thiệu cũng không thể nói ra lời phủ định với Phong Bạch được nữa. Huống chi những lời đó cũng là do chính miệng y tự nói ra… Nếu là Phong Bạch, có lẽ trong hình thú, hình thú… Rốt cuộc y vẫn kiên trì gật đầu: “Chỉ cần là ngươi thì ta có thể chấp nhận tất cả.”
Ánh mắt của Phong Bạch chợt lóe sáng, vẫn tiếp tục giữ vẻ mặt trẻ con: “Cho dù ta làm gì, chỉ cần là ta thì thúc thúc đều chấp nhận?”
Phong Thiệu chợt thấy phía sau đau đớn nhưng vẫn cắn răng gật đầu “Phải.”
“Nói miệng thì không có bằng chứng, ngươi dám thề không?”
Nếu là trước đây thì chắc chắn Phong Thiệu đã không cho hắn cơ hội bốc đồng như vậy, nhưng chẳng biết lúc này bị làm sao, một hồi vừa rồi khiến y không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của đối phương. Mà thôi, y cũng không hề nói dối, cho nên Phong Thiệu đã dùng tinh huyết nguyên phách để thề, cho dù Phong Bạch có làm gì thì y vẫn chấp nhận, tâm ý không bao giờ thay đổi.
Phong Bạch đột ngột cúi người khiến Phong Thiệu muốn lùi lại theo bản năng nhưng chợt rơi vào một vòng tay ấm áp, không phải vuốt hổ! Y hơi thở hắt ra. Phong Bạch khẽ cười nhìn y rồi cúi người hôn xuống…
Lần hoan ái này mặc dù Phong Thiệu có hơi lo sợ nhưng cũng may Phong Bạch không thật sự muốn y thực hiện. Không phải y chỉ nói miệng cho qua mà là cần một khoảng thời gian để từ từ thích ứng. Y không hề diễn trò. Phong Thiệu thật sự muốn bắt đầu học cách coi Phong Bạch là đạo lữ của mình, cũng muốn dùng thái độ của một đạo lữ để ở cùng với hắn.
“Thúc thúc, ngươi tin ta không?”
“Hả? Cái gì?”
“Chuyện linh cảnh Nam Hoa.”
“Cái đó…” Phong Thiệu xoa trán, nhìn về phía Phong Bạch. Mắt vàng của Phong Bạch trong veo thấy đáy. Y nhớ về những lần hắn cố chấp, nổi tính trẻ con dỗi hờn… Có lẽ dù Phong Bạch có chút tùy hứng và có những điểm không tốt nhưng dù sao hắn cũng là Lữ Minh Tịnh, hắn sẽ không làm ra những chuyện như vậy.
“Ta tin ngươi.”
“Không cần ta giải thích ư?”
“Ngươi sẽ giải thích ư?”
“Không.”
“Ta vẫn tin ngươi.”
Phong Bạch mạnh mẽ ôm ngang lấy Phong Thiệu, thành kính hôn lên mi tâm của đối phương: “Thúc thúc, ngươi phải nhớ kỹ những lời ngươi đã thề.” Nói xong hắn lấy ra một chiếc nhẫn màu bạc rồi đeo lên ngón tay của Phong Thiệu.
Dù nhìn chiếc nhẫn đó rất bình thương nhưng lại vừa khít với ngón tay. Phong Thiệu chợt cảm thấy có một luồng linh lực mạnh mẽ đang sục sôi, nếu không phải hiện giờ linh lực của y đã hồi phục được hơn phân nửa thì sợ là y đã bị ép đến độ khó lòng hít thở, không chịu nổi áp lực.
“Đây là thứ gì?”
“Bồi thường cho ngươi. Về sau chỉ được đeo thứ này thôi, ở bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng không được tháo ra.”
Trong lòng Phong Thiệu vẫn còn nghi hoặc. Chiếc nhẫn này không hề giống vật phàm, hơn nữa linh khí của nó dao động rất đặc biệt… Cũng rất quỷ dị… Nhưng khi nghe thấy Phong Bạch nói vậy lại khiến y nhớ đến sự cố liên quan tới chiếc nhẫn của Tử Giác. lúc này cũng thả lỏng rồi cười gật đầu: “Biết rồi, tiểu súc sinh.”