Phong Thiệu nghi ngờ nguyên nhân Từ Giác tới đây, Từ Giác cũng vậy. Bởi vì cảm thấy chuyện ở linh cảnh Nam Hoa thật sự rất kỳ lạ nên Phong Thiệu vẫn chưa nói thật, chỉ bảo đang tới đây để tìm một vị đạo hữu đã đi vào linh cảnh.
“Tuy rằng những người bên trong linh cảnh gần như đã chết hết nhưng ta vẫn chưa tìm được khí tức của hắn, biết đâu hắn chưa từng đi vào linh cảnh thì sao. Ta định đi tìm ở những chỗ khác nữa.” Lúc Phong Thiệu nói những lời này thì đã làm ra vẻ muốn đi trước.
“Đợi đã.” Từ Giác ngăn y lại, nhưng còn chưa nói ra câu tiếp theo thì bỗng nhiên những Thiện tu ở bên kia đã vội vã bước về phía này, khuôn mặt ai nấy đều vô cùng kinh hoảng: “Trưởng lão……”
Ầm !
Một dòng sức mạnh vô cùng kỳ dị bỗng nhiên sinh ra từ trong lòng của linh cảnh đã rách nát đến không chịu nổi này, sau đó nhanh chóng chui vào trong tứ chi xương cốt của Phong Thiệu. Càng kỳ dị hơn ở chỗ dường như nó đang dần thấm vào linh lực của y, ngấm sâu vào bên trong từng tế bào máu thịt.
“Cha, Xuyên Xuyên, ta…” Nguyên Hạo đột ngột gọi một tiếng nhưng lại lập tức bị chôn vùi trong giọng nói của những người khác
“Trưởng lão, không thể điều khiển được linh lực !”
“Đã xảy ra chuyện gì!”
“Tam Thanh tại thượng, không phải linh cảnh sắp nổ tung lần nữa chứ!”
Lúc này không chỉ có đám người Thiện tu của Từ Giác mà toàn bộ những nhóm Tán tu ở gần đó cũng đều bùng nổ những tiếng hô nôn nóng. Phong Thiệu tự biết có chuyện khác thường, cũng may bọn họ đều đang đứng trên mặt đất chứ chưa ngự kiếm bay đi, bằng không lúc đang bay lại bị phong ấn linh lực đột ngột thì ắt sẽ ngã từ trên trời xuống thành một chiếc bánh thịt nát vụn.
Có điều chỉ trong một khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi chừng vài khắc, bỗng có những tiếng rít vang lên, cuồn cuộn như tiếng sấm, rung động ù ù từ một nơi nào đó sâu dưới lòng đất.
Trong không khí nổi lên những gợn sóng không theo quy luận, giống như những con sóng nước. Vốn đang cảnh giác cao độ, mọi người chợt nghe thấy một tiếng nổ ầm ầm như ngay sát bên tai. Những tu giả có tu vi thâm hậu thì thân thể hơi lung lay, những người có tu vi thấp hơn thì mặt mũi đã tái mét, không ngừng lùi về phía sau.
Bỗng trong lúc này có một cơn sóng sương mù giống như lốc xoáy chợt đổ ập tới trước mặt mọi người.
“Cẩn thận.” Từ Giác ngưng mắt nhìn đám sương mù đang không ngừng biến hóa giữa không trung kia, đôi mắt vẫn luôn hờ hững bỗng trở nên thâm trầm. Ông ta lập tức xoay người ôm chặt lấy Phong Thiệu đã bị uy áp của làn sóng kia ép đến phải khom người xuống: “Chúng ta mau lui lại!”
“Còn Nấm nữa…” Phong Thiệu cảm thấy lồng ngực mình bị ép đến hụt hơi, muốn nói cũng không thể nói ra được hết câu. Y muốn kéo người bên cạnh theo bản năng nhưng Tử Giác lại nhíu mày rồi giật tay y về, sau đó lập tức rời đi: “Không kịp nữa!”
Dù sao Từ Hư cũng có tu vi Phản Hư kỳ, dù linh lực cũng bị phong ấn lại vẫn hành động dễ dàng hơn những tu giả khác rất nhiều, chung quy Phản Hư đã bước vào phạm trù đại năng. Dù linh cảnh xảy ra chuyện quỷ dị, có điều Tử Hư vẫn sót lại được chút linh lực mỏng manh đủ để giữ được tỉnh táo và tăng tốc cho thân pháp, ngay cả khi không thể ngự kiếm.
Thế nhưng đi nhanh thì vẫn chưa đủ, chỉ trong nháy mắt, nền đất phía dưới linh cảnh chợt rung lắc ầm ầm dữ dội, xoáy khí lao nhanh như sấm mang theo khí thế như ngàn quân kéo đến… Dù Phong Thiệu được Tử Giác ôm vào lòng trốn chạy nhưng vẫn cảm nhận được cơn động đất mãnh liệt! Kết hợp với chuyện linh lực bị phong ấn một cách quỷ dị lúc trước nên y biết đây chắc chắn không phải chỉ là một cơn động đất bình thường!
Trong lòng Phong Thiệu đầy phiền muộn, lúc này tầm mắt của y cứ không ngừng nhảy nhót lên xuống. Tử Giác chợt dừng chân lại một cách đột ngột, sau đó xoay người cởi áo cà sa bao trùm lấy y. Ông ta đặt người đang được mình ôm trên khuỷu tay xuống cửa một hang động, chống một tay trên đất rồi chợt cúi người, lấy thân mình che chở cho y
Dù hiện giờ Phong Thiệu đang bị sóng khí xáo trộn đến độ linh lực tan tác, sắc thân chấn động nhưng ít nhất thị lực của y vẫn tốt. Hai người dán sát vào nhau, không chỉ thân thể mà sợ rằng hơi không để ý sẽ là mặt áp mặt. Có điều gần như chưa kịp phản ứng thì mặt đất đang rung lắc rốt cuộc cũng ầm ầm nổ tung từ trong lòng đất…
Đến khi tỉnh hồn lại lần nữa thì Phong Thiệu đã thấy toàn thân mình đều đau nhức như bị vật nặng nghiền qua, hoàn toàn mất sức. Mãi cho đến khi có một bàn tay đặt trên linh đài của y, linh khí tràn vào như một dòng nước ấp áp thì y mới từ từ mở mắt ra.
“Tỉnh rồi?” Từ Giác cười cười, đưa tay nâng y dậy. Đến lúc này Phong Thiệu mới phát hiện mình gần như nửa nằm trong lòng đối phương. Y chống đất ngồi dậy, xoa trán hỏi: “Sư thúc, chuyện gì xảy ra vậy?” Khi nói những lời này thì y vẫn còn đang vướng bận chuyện để lạc mất Nguyên Hạo và Xuyên Nghi, trong lòng cố gắng khống chế Thức Hải. Y và hai người có mối liên kết với nhau, chỉ cần một trong hai đứa có chuyện thì y sẽ cảm nhận được. Thế nhưng vừa chạm vào Thần Thức, linh lực của y liền mệt mỏi không chịu nổi, rất khó sử dụng.
“Tu vi của ngươi không chịu đựng được kiểu ăn mòn này đâu, đừng phí sức sử dụng linh lực nữa, nếu không sẽ tổn thương đến Pháp thân.” Từ Giác thấy Phong Thiệu ngưng thần nhíu mày thì không khỏi đưa tay bao phủ lên linh đài của đối phương, rót linh khí của Tĩnh Thần chú vào cơ thể y.
Dù Phong Thiệu bài xích Thiện pháp nhưng sau khi chú ấy đi vào thì cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, vì thế cũng gật đầu cảm ơn. Thế nhưng y vẫn cảm thấy rất lo lắng bèn dùng mắt thường đánh giá bốn phía xung quanh. Chỉ là tầm nhìn đã bị hang động che khuất, hai nam nhân trưởng thành cùng nhét vào đây đã là không dễ rồi.
Khi xảy ra động đất cũng là lúc Từ Giác áp thân xuống, hiện giờ hai người một ngồi một dựa, một ngồi tọa cho nên đã mất đi khoảng không gian có thể di chuyển được. Có lẽ cũng nhờ vậy mới tránh được một kiếp do động đất gây ra, nhưng dường như không chỉ có vậy. Phong Thiệu nhanh chóng cảm nhận được có cấm chế tồn tại — Bốn phía bắt đầu tỏa ra ánh sáng lập lòe với pháp ấn dần ngưng kết bên trên. Dù phần lớn cấm chế không thể nhìn thấy bằng mắt thường nhưng có lẽ cấm chế này được lập nên một cách thô sơ, không có ý định ẩn giấu nên mới tạo thành thứ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.
Ngay cả như vậy thì Phong Thiệu cũng rất khâm phục. Suy cho cùng cũng là đại năng Phản Hư kỳ, dưới tình thế quỷ dị đến mức này mà ông ta vẫn còn linh lực để kết thành cấm chế. Bởi vậy y chợt có mấy phần mong đợi mà hỏi: “Hiện giờ sư thúc có thể dùng được mấy phần linh lực? Đã khôi phục ở bên trong chưa? Bây giờ có thể đột phá khỏi nơi này không?”
Từ Giác lắc đầu nói: “Nếu có thể dùng được đến một phần thì ta đã đưa ngươi ra ngoài từ lâu rồi.”
Trong lòng Phong Thiệu trầm xuống, càng cảm thấy bất an với tình cảnh của Nguyên Hạo và Xuyên Nghi hiện giờ. Thứ này không phải động đất bình thường, dù Xuyên Nghi là linh sủng tứ giai với tu vi gần Nguyên Anh nhưng không rõ liệu có bảo vệ được Nguyên Hạo hay không. Thật đúng là chuyện trước chưa qua chuyện sau đã tới.
Từ Giác thấy vẻ mặt lo lắng của y thì cười vỗ vai khuyên nhủ: “Thiệu nhi cũng không cần lo lắng, dù sức mạnh bên trong linh cảnh này mạnh mẽ kỳ dị nhưng cũng không thể phong ấn linh lực của chúng ta mãi được. Với tu vi của ta thì cùng lắm là một canh giờ nữa sẽ khôi phục lại được một phần, khi ấy có thể thoát khỏi vây khốn ở nơi này rồi ”
Phong Thiệu hơi thở phào, chi mong hai đứa kia có thể chịu đựng lâu một chút, sau đó tâm tư của y lại thay đổi sang chuyện khác. Y quay đầu hỏi: “Sư thúc vẫn không định nói cho ta biết tình hình thực tế ư? Sư thúc tới đây chắc không chỉ vì siêu độ thôi đúng không?”
Nếu bình thường, có lẽ Phong Thiệu sẽ không nói chuyện trực tiếp như vậy, nhất là khi đối diện với một tu giả có thực lực vượt xa mình lại còn là trưởng bối. Có điều dựa vào sự quen biết của sư tôn y cộng với phần tình cảm lúc trước nên y vẫn khá tin tưởng Từ Giác, nhất là sau khi trải qua cơn hoạn nạn lần này. Bởi vậy Phong Thiệu cũng không quanh co lòng vòng nữa.
Từ Giác ngẩn người, nở nụ cười trong bóng đêm rồi thấp giọng nói: “Quả nhiên với ngộ tính của Thiệu nhi thì ta chẳng lừa gạt nổi.” Lần này ông ta cũng không đối phó qua loa nữa mà nói ra tất cả chân tướng mọi chuyện.
Thì ra hơn một tháng trước đèn Trường Sinh của đệ tử thân truyền của chủ trì Bồ Đề tự là Huệ Nhân đã chợt tắt khiến cho tất cả mọi người trong chùa chú ý. Huệ Nhân có tu vi hậu kỳ Kim Đan, thực lực không tầm thường. Hơn nữa lúc hắn đi đến linh cảnh Nam Hòa còn có bốn đồng môn Kim Đan khác đi cùng. Dù trong linh cảnh Nam Hoa có nhiều hiểm trở, hơn nữa nó có thể căn cứ theo tu vi của tu giả để tự sắp xếp các đường đi khác nhau nhưng số lượng thương vong thường không quá nhiều, cùng lắm là mười người vào thì sẽ mất một người.
Có điều với thực lực của Huệ Nhân thì thật sự không nên trở thành người đó. Bởi vậy Bồ Đệ tự đã phái người đến đây điều tra sự việc lần này để xem có nội tình gì trong đó hoặc có người nào ghi hận Bồ Đề tự nên mới âm thầm ra tay hay không. Vốn dĩ những chuyện như thế này cũng chưa đến mức phải phái một trưởng lão Phản Hư kỳ như Tử Giác đến làm gì, chỉ cần mấy đệ tử chưởng sự là được. Tuy nhiên sau khi các đệ tử điều tra thì đều phát hiện ra có chuyện kỳ lạ.
“Tinh huyết nguyên phách của những đệ tử đã chết đều biến mất.”
Nói tới đây, Từ Giác trầm ngâm một chút “Không chỉ có đệ tử của chùa ta mà toàn bộ những người chết trong linh cảnh đều như vậy. Với những người có tu vi từ Kim Đan trở nên thì ngay cả nội đan cũng không còn tung tích. ”
Tu giả vừa chết thì đúng là tinh huyết nguyên phách sẽ từ từ tiêu tán, nhưng nó cần một khoảng thời gian rất lâu, nhất là với những tu giả có tu vi từ Kim Đan trở lên thì phần lớn chỉ cần Nguyên Thần khỏe mạnh, tinh huyết nguyên phách mạnh mẽ, ý niệm hùng hậu thì phần lớn sẽ có ý đồ muốn đoạt xá. Mặc dù không chắc sẽ thành công nhưng vẫn mang ý nghĩa là tinh huyết nguyên phách của tu giả không thể tự nhiên biến mất toàn bộ trong một thời gian ngắn được.
Phong Thiệu cũng nghe ra ẩn ý của ông ta nên quay đầu nhìn lại, nhẹ giọng hỏi: “Sư thúc thấy thế nào?”
Từ Giác rũ mi, thờ ơ lần chuỗi tràng hạt trên tay rồi nói: “Trăm năm trở lại đây đám yêu thú tàn sát bừa bãi, Cửu Châu bất hoà khiến đám Ma tu ở vùng đất cổ xưa thừa dịp trà trộn vào. Trò khôi hài trên đỉnh Hư Vô phong của Côn Luân lần đó chẳng phải cũng do Ma tu gây ra đó thôi?” Ông ta dừng một chút: “Không rõ có phải lại muốn tái diễn cảnh huyết tẩy tứ tông ngàn năm trước hay không.”
“Sư thúc nghi ngờ là do Ma tu đứng làm?” Phong Thiệu không đồng ý với suy đoán này. Tuy y biết chắc chắn Ma tu có mưu đồ muốn thừa dịp loạn lạc để tiến vào nhưng trong tình huống này… Y không hề cảm nhận được một chút Ma khí nào cả.
Nếu là do Ma tu gây nên, muốn làm cho linh cảnh nổ tung sau đó giết chết hơn trăm tu giả có tu vi không tầm thường, còn cướp lấy nội đan và tinh huyết nguyên phách của họ thì chắc chắc cần phải dựng một Ma trận cực kỳ lớn. Mà nếu có một ma trận lớn cỡ đó thì không thể nào không có Ma khí sót lại.
Từ Giác cũng biết điều này, cho nên trong ánh mắt của ông ta tràn ngập mây đen, sau một lúc lâu mới nói: “Cho dù như thế nào đi chăng nữa thì một lúc tạo nhiều sát nghiệp như vậy, dù người này không phải Ma tu cũng là Ma. Với thực lực như thế quả thật chính là tai họa của Cửu Châu.”
Lúc ông ta nói đến đây thì giọng điệu bỗng trầm xuống, một tia sát khí chợt lóe qua khuôn mặt: “Nếu để ta điều tra ra việc này do kẻ nào gây nên, không chỉ vì đệ tử của Bồ Đề tự mà còn vì hơn trăm tu giả đã ngã xuống, chắc chắn ta sẽ khiến Ma đầu này nhất định phải nợ máu trả bằng máu.”
Phong Thiệu thầm nhảy dựng trong lòng, y dần nhíu mày, không rõ vì sao tự dưng thấy hơi bất an. Có lẽ chỉ là do đại năng Phản Hư kỳ phát ra uy áp đè nặng…
Dường như Từ Giác cũng nhận ra giọng điệu của mình nghiêm trọng, không kìm được phải bổ sung thêm một câu: “Thiệu nhi đừng hiểu lầm. Tuy hiện giờ ngươi cũng là Ma tu nhưng với tâm tính lương thiện của người thì ngày sau chắc chắn sẽ không Nhập Ma như những kẻ Ma tu khác đâu.”
Phong Thiệu mỉm cười gật đầu, thật ra y không hề lo lắng Từ Giác nghĩ gì về mình bởi y rất tin tưởng hình tượng mà mình đã dày công xây dựng. Lúc này trong lòng Phong Thiệu vẫn đang canh cánh mục đích của kẻ đã phá hủy linh cảnh, giết hết tu giả.
Thấy không khí đã dịu đi, Từ Giác lại trở về với dáng vẻ tùy ý của mình. Vẫn còn tận nửa canh giờ cho nên ông ta không muốn bàn luận về mấy chủ đề chẳng chút thú vị kia nữa, chỉ tò mò hỏi thăm dò Phong Thiệu: “Ngươi muốn tìm đạo hữu là nam hay là nữ?”
Phong Thiệu cả kinh, bởi vì lúc trước Nguyên Hạo gọi “Mẹ” cho nên chắc chắn Từ Giác biết quan hệ của y với người mà y muốn tìm không phải tầm thường. Bây giờ lại hỏi một câu như vậy… Nếu là người ngoài thì chắc chắn y sẽ lập tức phủ nhận mà chẳng hề đổi sắc mặt, nhưng đây là Tử Giác, với tính cách của ông ta thì đừng hòng lừa gạt được.
Y không sợ người ngoài biết tính hướng của mình, chỉ là Từ Giác có giao tình sâu đậm với Thái Dần… Phong Thiệu cảm thấy rất đau đầu, nói lí nhí: “Tại sao sư thúc lại hỏi vậy?”
Ánh mắt của Từ Giác dừng trên hai gò má của đối phương, trong hang động tăm tối chẳng có ánh mặt trời, xung quanh chỉ lờ mờ chút ánh sáng hắt ra từ tiểu cấm chế mà ông ta đã dựng lên. Chút ánh sáng ấy rơi xuống khuôn mặt của Phong Thiệu như ngậm vào nét đẹp tuấn tú, môi hồng da trắng, mơ hồ làm lộ ra hai phần hương vị mập mờ của y.
Lúc này trong lòng ông ta cảm thấy có một câu đúng là Thái Dần nói không sai. Ái đồ của ông ta quả thật là một nhân vật chung linh dục tú khiến cho người ta không đành lòng rới mắt. Thực tế thì đúng là Từ Giác cũng chưa từng rời mắt đi, thậm chí còn đè bả vai đối phương xoay y lại đây. Hiện giờ y đang thoát lực nên chỉ đành để mặc người ta động tay động chân.
Vẻ mặt của Phong Thiệu đầy sự khó hiểu, Từ Giác đã kéo tay y nhìn thoáng qua rồi cười hỏi: “Chiếc nhẫn của ta đâu?”
Phong Thiệu nghe vậy thì chợt thấy hơi ngượng ngùng. Đồ trưởng bối tặng nên không dám từ chối, nếu đã nhận rồi thì càng không được đánh mất, ông ta không hỏi còn đỡ, vừa hỏi đến liền khiến y thấy hơi xấu hổ. Tử Giác nhìn thì có vẻ là một người tùy tiện nhưng cũng không thực sự để kẻ khác lừa dối cho qua. Dù sao người ta cũng sống gần ngàn tuổi rồi… Cho nên y đành phải nói xin lỗi một cách thành khẩn.
Từ Giác cũng không hỏi nhiều nữa mà tiếp tục cười nói: “Sau khi ngươi rời khỏi tông thì ta có đi tìm, ai ngờ lúc lần theo tung tích thì lại gặp sư đệ Phương Trưởng Tín của ngươi.” Ông ta nói tới đây thì cười tủm tỉm, nhìn Phong Thiệu rồi mới nói tiếp: “Đúng rồi, sau khi nói chuyện với sư đệ ngươi, ta mới biết thì ra ngươi thích nam lô đỉnh hơn?”
Sắc mặt của Phong Thiệu chợt đen xì. Thật chẳng thể ngờ được, một đôi trưởng bối vãn bối nói chuyện lại có thể kéo đề tài chuyển đến người y, lại còn là chuyện y thích nam lô đỉnh!
“Đó đã là chuyện của vài thập niên trước rồi… À, trước cả chuyện của Đan Thanh tiên tử ”
Nghe thấy những lời nói và giọng điệu này thì Phong Thiệu đã biết có nhiều lời cũng vô ích. Cái tên này trong nguyên tác đã có hơi tùy ý vô lễ, ngoài nguyên tắc phân biệt đại thiện đại ác, trái phải rõ ràng ra thì mọi chuyện còn lại đều không câu nệ tiểu tiết. Bởi vậy chắc chắn đối phương đã nhìn ra y thích nam sắc.