Xe dừng lại trước khu chung cư, Vân Thiên Nhược có chút lưu luyến, lưu luyến cảm giác yên bình hiếm có bên cạnh Trình Dật Hàn.
Nhìn thẳng Trình Dật Hàn, Vân Thiên Nhược đang muốn mở miệng nói lời cảm ơn thì Trình Dật Hàn cắt ngang, giọng nói lại như vậy lạnh lẽo:
" Tôi cảnh cáo cô ". Trình Dật Hàn không kiên nhẫn khi Lục Tử Kiện ngày nào cũng đến công ty anh. Công ty anh từ khi nào trở thành địa điểm hẹn hò rồi!!!?
Vân Thiên Nhược nghĩ Trình Dật Hàn nói chính là việc cô nằm gục trên bàn, ngay cả anh xuất hiện cũng không biết, bèn mở miệng:
" Giám Đốc, tôi hứa sẽ không có lần sau, sẽ không như vậy nữa!".
Dừng một chút cô lại nói:
" Thật ra, tôi còn không có ăn cơm trưa nên có chút đói. Hôm nay vì có chút sự cố nên... ". Tài liệu cần xử lý rất nhiều nên cô phải thực tranh thủ, nếu không muốn lại về khuya.
Vân Thiên Nhược không hiểu, cô là đang giải thích, sao cô lại thấy như đang chọc giận anh giống nhau.
" Ý cô là hôm nay Lục Tử Kiện không đến ăn cơm cùng cô, cô đơn nên không muốn ăn". Sắc mặt Trình Dật Hàn không tốt chút nào, theo lời nói cả người anh đè sát lại gần Vân Thiên Nhược.
Vân Thiên Nhược bị thái độ thay đổi đột ngột của anh làm rối, lại bị chèn ép tới thở không thông, không kịp nhận thức anh đang nói gì cô gật bừa. Cái gì Trình Dật Hàn nói, cô cứ gật đầu theo ý anh là được rồi.
Trình Dật Hàn theo cái gật đầu của cô, mắt như tóe ra lửa. Vân Thiên Nhược giờ mới ý thức được bản thân hồ đồ:
" Không có, không... Không phải như vậy ". Tại sao cô càng nói càng sai chứ, cô đối diện với anh lại trở nên hồ đồ.
Trình Dật Hàn đem lời nói của Vân Thiên Nhược bỏ qua một bên, tức giận nói lớn:
" Cô giỏi lắm, Vân Thiên Nhược. Công ty là nơi làm việc, không phải nơi để cô quyến rũ đàn ông ". Trình Dật Hàn gằn từng chữ.
" Tôi...tôi không có!". Vân Thiên Nhược run rẩy đến cực điểm, Trình Dật Hàn đây là nổi điên gì vậy.
" Còn nói không ". Từ trong mắt Vân Thiên Nhược, anh thấy được vẻ không phục trong đó. Cô cho rằng anh bị mù nhìn không ra sao???
" Nói! Cô và Lục Tử Kiện là như thế nào?". Theo mỗi câu nói, Trình Dật Hàn áp sát càng mạnh, tay lại nắm mạnh tay Vân Thiên Nhược.
" Chúng tôi chỉ là bạn!". Điều chỉnh giọng nói tự nhiên hơn. Vân Thiên Nhược uất ức, hốc mắt có chút đỏ.
" Nếu cô còn để mọi người đồn đại gì, làm tổn hại đến công ty, đừng có trách tôi ". Dường như hài lòng với câu trả lời, Trình Dật Hàn giọng nói giảm bớt lực.
" Tôi biết rồi! ". Vân Thiên Nhược gật nhẹ, đầu cúi thấp nhất có thể, không muốn để Trình Dật Hàn thấy vẻ mặt của bản thân.
Trình Dật Hàn hất mạnh tay Vân Thiên Nhược, khuôn mặt dịu bớt nộ khí. Bàn tay to lớn, tinh tế phủi nhẹ quần áo như khinh thường việc đụng chạm Vân Thiên Nhược.
Vân Thiên Nhược không nhìn ra biểu hiện có chút lạ của anh, từ giờ có thể cách xa Trình Dật Hàn bao nhiêu cô sẽ kịch liệt cách xa. Quan sát một chút, Vân Thiên Nhược thận trọng lên miệng:
" Cảm ơn anh đã đưa tôi về! ".
Trình Dật Hàn vẫn là bộ mặt không muốn tiếp chuyện, Vân Thiên Nhược vừa mới đặt chân xuống, một luồng gió mạnh thổi đến. Phẫn nộ Vân Thiên Nhược chỉ tay về chiếc xe hòa vào đêm đen hét lớn:
" Trình Dật Hàn, anh là một tên điên!". Vân Thiên Nhược vô lí bị dạy dỗ, sao có thể không tức giận.
Anh nói nhỏ nhẹ thì cô không nghe được sao, làm gì lại cảnh cáo cô chứ. Ma xui quỷ khiến thế nào lại chọc vào cơn thịnh nộ của Trình Dật Hàn, nhìn là biết Tăng Nhu Đình chắc chắn không thỏa mãn anh rồi.
Hậm hực bước vào trong, căn phòng của cô nằm ở lầu hai nên có thể tự đi bộ. Ở đây có vẻ yên tĩnh, không ai nói chuyện với ai, đi làm về là đóng cửa nghỉ ngơi rồi.
Trình Dật Hàn làm gì tốt như vậy dẫn cô đi ăn cơm, chẳng qua là bình yên trước sóng gió. Vân Thiên Nhược cô còn lưu luyến, đúng là chuyện cười. Tâm vẫn là có chút nhói đi.
Trình Dật Hàn tốc độ xe chạy càng lúc càng nhanh, cảm thấy bản thân như thế nào lại mất bình tĩnh như vậy. Anh nhất quyết không thừa nhận đây là do Vân Thiên Nhược, cô như thế nào anh không cần biết nhưng vấn đề này sẽ tạo tiếng đồn không tốt cho công ty.