"Chị, em thật sự có thể trở thành con người mà mình muốn sao?
Trực thăng vẫn còn ở bay trên thành phố Thanh An, phía dưới là khu đô thì phồn hoa hiện địa, hoàn toàn khác hẳn với phong cảnh nước non nơi rừng núi.
Tang Cẩn xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vừa lúc trực thăng bay ngang sông Thanh An, từ đây cô có thể nhìn rõ hai cây cầu, một bên tấp nập đông đúc, một bên trống không, phải nhìn từ cao xuống mới thấy rõ sự khác biệt.
Trực thăng nhanh chóng đáp xuống bên viện, phía dưới, các nhân viên y tế đã đứng chờ sẵn. Chu Tiểu Vạn được đưa vào phòng cấp cứu, tiến hành phẫu thuật.
Những người khác đều chờ bên ngoài. Bàng Lỗi phái người đưa Phùng Tân và Phùng Tiếu về nhà, nhưng Phùng Tân từ chối, nói phải chờ Chu Tiểu Vạn thoát khỏi nguy hiểm mới an tâm rời đi. Cậu bé đương nhiên biết Chu Tiểu Vạn vì mình mà bị thương, cho nên trong lòng vô cùng khó chịu
Trong lúc Chu Tiểu Vạn phẫu thuật, Tang Cẩn ở lại bệnh viện, còn Bàng Lỗi và Thích Nguyệt rời đi, bọn họ phải xử lý một vụ đánh bom khác trong thành phố.
Sự việc xảy ra trên một chiếc ô tô, chủ xe chính là Phùng Thanh. Khi đó trên xe chỉ có mình ông ta, hơn nữa địa điểm lại nằm ở ngoại ô nên không có ai khác chịu thương vong. Theo tính toán, thời điểm Phùng Tân ấn mở chiếc điều khiển từ xa, căn nhà gỗ bị hủy, đồng thời chiếc xe của Phùng Thanh cũng phát nổ. Hà Phi chắc đã tính sẵn chuyện này, nếu khi đó Phùng Thanh cũng tham gia giải cứu người nhà, ông ta chắc chắn sẽ không ở trong xe, nên hẳn sẽ không xảy ra chuyện.
Tang Cẩn hoàn toàn không ngờ kết quả lại là như vậy, bề ngoài nhìn vào thì Phùng Tân tự tay giết cha mình, nhưng thực chất Phùng Thanh đã tự hủy hoại chính mình. Và người không thoát khỏi liên quan chính là Hà Phi.
Hà Phi tự mình thiết kế trò chơi khảo nghiệm bản chất của con người, hoặc nói đúng ra, hắn là đang kiểm tra Phùng Thanh. Hắn biết ông ta sẽ không vượt qua cuộc kiểm tra, cho nên hắn muốn vạch trần bộ mặt xấu xa của ông ta trước mặt con trai mình. Hắn để một đứa trẻ vị thành niên như Phùng Tân thấy rõ bộ mặt thật của nhân loại, hủy hoại suy nghĩ của cậu bé, dùng cách tàn độc nhất để trả thù Phùng Thanh, đó chính là để con trai tự tay giết chết ông ta!
Cô không thể không kinh hãi trước sự hiểu biết về khía cạnh xấu xa của con người từ Hà Phi, và điều càng làm cô sợ hãi hơn chính là Hà Phi luôn dẫn dắt bọn họ, để bọn họ nhìn thấy tất cả. Hắn hi vọng mọi người đều nhìn thấy, bao gồm cả Phùng Tân, thậm chí sự lựa chọn tàn khốc cuối cùng vẫn nằm trong tay hắn.
Đương nhiên, Bàng Lỗi là người tỉnh táo duy nhất trong vụ án lần này, ngay từ đầu anh đã hiểu rõ động cơ của Hà Phi.
Tang Cẩn không ngừng suy nghĩ lý do vì sao Hà Phi lại hận Phùng Thanh như vậy. Ngoại trừ tinh thần có vấn đề là yếu tố khách quan, ân oán giữa bọn họ đang được cảnh sát điều tra, rất nhanh sẽ có kết quả.
"Anh ơi, em đói bụng, em muốn về nhà." Phùng Tiếu đột nhiên than đói, cô bé kéo tay Phùng Tân, giúp cậu hoàn hồn.
Tang Cẩn cũng bị giọng nói của cô bé cắt ngang suy nghĩ, lúc này anh em hai người đang ngồi đối diện cô. Nhìn sự ngây thơ trên gương mặt của Phùng Tiếu, cô liền kêu một đồng nghiệp khác đang đứng ngoài cửa phòng cấp cứu đưa cô bé đi ăn. Cô đứng dậy, đi qua ngồi cạnh Phùng Tân. Ngay cửa phòng cấp cứu lúc này chỉ còn lại hai người.
"Phùng Tân, em còn suy nghĩ chuyện của Tiểu Vạn sao? Đừng lo, cậu ấy chắc chắn sẽ không có việc gì." Cô thử an ủi cậu bé.
"Chị, anh Tiểu Vạn thật sự không sao chứ?" Phùng Tân quay đầu nhìn cô, vẻ mặt lo lắng, ánh mắt cũng lộ ra tia áy náy, "Em thật sự không cố tình. Lúc đó em không ngờ anh ấy sẽ quay lại cứu em. Một khắc đó, em thật sự rất tuyệt vọng, em không tin ba mình lại xấu xa như lời chú kia nói như vậy. Thật xin lỗi..." Giọng cậu bé có chút nghẹn ngào, khóe mắt ươn ướt, đôi mắt cũng ửng hồng.
Tang Cẩn đưa cho cậu một tờ khăn giấy: "Cậu ấy là cảnh sát, vì thế chức trách của cậu ấy là cứu em, em đừng cảm thấy có gánh nặng trong lòng. Lúc này, em còn tuyệt vọng sao? Nếu Tiểu Vạn nghe thấy, khẳng định sẽ rất tức giận."
Phùng Tân nhận khăn giấy, lắc đầu: "Em không biết, hiện tại em thật sự rất mơ hồ. Em không biết phải làm thế nào cả, em muốn chết nhưng em lại sợ, hơn nữa nghĩ tới Tiếu Tiếu, em lo một mình cô bé về sau sẽ gặp nhiều khó khăn."
Tang Cẩn nghe xong liền nắm chặt cổ tay cậu bé, nghiêm túc nói: "Phùng Tân, em phải nhớ kỹ, chúng ta không ai có quyền quyết định sự sống chết của người khác, cũng không có quyền để người khác quyết định sống chết của mình. Em nói chú kia là kẻ xấu, hắn là hung thủ giết người, lời của hắn em có thể tin sao? Hắn cố ý dẫn đường suy nghĩ của em, khống chế ý chí của em để em thay hắn trả thù. Hắn hiện tại đã chết, em hãy quên những gì hắn từng nói đi. Còn nữa, em và ba em không phải một người, ông ấy là loại người gì, là tốt hay xấu cũng không liên quan tới em. Em phải sống một cuộc sống mà chính em muốn."
Cô không biết Phùng Tân có hiểu những gì cô đang nói hay không, nhìn khuôn mặt vốn nên tràn ngập nụ cười của thanh xuân nay đã bị tầng tro bụi bao phủ, cô không khỏi bất lực, chỉ đành buông tay cậu bé. Đột nhiên cô không biết phải thuyết phục cậu bé thế nào, và cô cũng tin bản thân không thể trong thời gian ngắn thay đổi suy nghĩ của cậu bé.
Phùng Tân cúi đầu, hồi lâu lại ngẩng lên, nhìn cô: "Chị, em thật sự có thể trở thành con người mà mình muốn sao? Nếu có thể, em muốn trở thành người như anh Tiểu Vạn. Anh ấy rất dũng cảm, hơn nữa còn đẹp trai phong độ."
"Đương nhiên có thể!" Trên hành lang đột nhiên truyền tới giọng nói quen thuộc. Bàng Lỗi đi nhanh về phía bọn họ, đằng sau còn hai y tá cũng đi về phía này.
"Sao anh quay lại nhanh thế?" Tang Cẩn không khỏi kinh ngạc, cô nhìn lại đồng hồ, anh ấy rời đi còn chưa tới hai giờ.
"Đã kiểm tra hiện trường, những việc còn lại để Thích Nguyệt xử lý." Bàng Lỗi không nói cô biết tình trạng khẩn cấp của Chu Tiểu Vạn, anh chỉ kéo cô đứng dậy, "Để y tá thử máu cho em."
"Thử máu?" Tang Cẩn có chút hoang mang, cô vì sao phải thử máu chứ?
Y tá nhanh chóng giải thích với cô, nói bệnh viện có một bệnh nhân mất quá nhiều máu, hiện tại đang trong tình trạng nguy kịch, mà nhóm máu của bệnh nhân lại là RH âm tính, một nhóm máu vô cùng hiếm gặp.
"Tôi biết rồi, tôi lập tức đi theo mọi người." Không chờ bọn họ giải thích xong, Tang Cẩn đã biết chuyện gì đang xảy ra. Cô cắt ngang lời bọn họ, nhanh chóng cùng bọn họ rời đi.
Tang Cẩn đột nhiên vô cùng kích động, hai chân không ngừng run rẩy. Tuy cô từng nghi ngờ Chu Tiểu Vạn chính là Đinh Đang, nhưng mỗi một lần cô đều bác bỏ suy nghĩ của mình. Nhưng hiện tại sự thật đang ở trước mắt, cô không thể tiếp tục ngăn cản sự kích động trong lòng, thì ra em trai cô còn sống! Nhưng cho dù là vậy, cô vẫn chưa nghe cậu gọi cô một tiếng "Chị", lấy thân phận Đinh Đang gọi cô là chị. Vì sao cậu ấy lại không nói ra sự thật, hơn nữa còn cần giúp đỡ cơ chứ?
Sự thay đổi này quá bất ngờ khiến cô không kịp phòng bị, thậm chí trong lòng vô cùng hối hận, vì sao lúc ở núi Hà Sơn, cô không phải người đi cứu Phùng Tân chứ?
Bàng Lỗi dặn Phùng Tân vài câu, kêu cậu đứng ở đây chờ, đừng chạy loạn. Sau đó anh nhanh chóng đuổi theo, nắm tay cô: "Đừng lo, Tiểu Vạn nhất định sẽ không sao?"
"Cậu ấy đương nhiên không thể xảy ra chuyện!" Tang Cẩn lớn tiếng, giờ khắc này cô thật sự rất giận, rõ ràng anh đã sớm biết, tại sao không chịu nói cho cô?
Bàng lỗi không giải thích, chỉ kéo tay cô theo y tá vào phòng bệnh.
Tang Cẩn nằm trên giường, y tá đang muốn giải thích thông lệ thử máu cho cô nhưng cô trực tiếp kêu bọn họ lấy máu, bệnh nhân cần bao nhiêu cứ lấy bấy nhiêu. Y tá không khỏi hoảng sợ, bọn họ đương nhiên không biết quan hệ giữa cô và bệnh nhân. Bàng Lỗi ở cạnh giải thích, nói y tá lấy máu phải đảm bảo sức khỏe cho cô.
Tang Cẩn muốn lên tiếng nhưng bị anh lấy tay che miệng. Bàng Lỗi cúi người nói nhỏ bên tai cô: "Nghe lời đi! Lúc này đang trong tình trạng khẩn cấp, bệnh viện sẽ lập tức sắp xếp tìm người có nhóm máu phù hợp."
Cô lấy tay anh ra: "Vì sao phải nghe anh? Nhóm máu này rất khó tìm, cậu ấy phải sống, nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì, em sẽ..."
"Anh lấy tính mạng của mình đảm bảo với em, cậu ấy sẽ không sao." Nói xong, Bàng Lỗi kêu y tá cứ theo yêu cầu của anh mà làm.
Ống tiêm lạnh lẽo đâm vào mạch máu, Tang Cẩn không biết y tá đã rút bao nhiêu máu, chưa được bao lâu cô đã chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh dậy đã là ba ngày sau, cô nằm trên giường ở nhà, trên tay trái còn gắn một ống tiêm dịch truyền.
Người đàn ông ngồi ngay mép giường mặc áo ngủ màu trắng, một tay anh bưng bát sứ trắng, tay còn lại cầm thìa, còn thổi thổi vào cái bát nóng hổi.
"Bàng Lỗi... Tiểu Vạn đâu?" Cổ họng Tang Cẩn có gì đó nghẹn lại, chắc là do cô đã ngủ quá lâu.
Bàng Lỗi nghe tiếng liền quay đầu nhìn cô, con ngươi lập tức phát sáng: "Tỉnh rồi sao? Tỉnh rồi thì mau ăn bát cháo gà này, Bàng Miểu nói nó có thể hỗ trợ điều trị thiếu máu." Vừa nói anh vừa đặt bát cháo xuống, đứng dậy đỡ cô ngồi lên.
Tang Cẩn nhìn băng gạc trên vai anh: "Vết thương trên lưng anh sao rồi? Anh đi gặp bác sĩ chưa? Có nặng lắm không?"
"Việc này không cần em quản, em tự lo cho chính mình đi." Bàng Lỗi lại ngồi xuống mép giường, cầm bát cháo lại, bắt đầu đút cho cô ăn, một bên kể cô nghe những chuyện phát sinh trong ba ngày.
Ba ngày này, cảnh sát đã tra rõ vụ án Hà Phi giết người, bao gồm bối cảnh của Trình Dung và Hà Phi.
Nửa năm trước, thông qua Phùng Thanh, Hà Phi được vào khoa ngoại của bệnh viện tuyến trên, đương nhiên không phải nhân viên chính thức của bệnh viện. Mặc dù đã từng du học ở Mỹ nhưng vì không có bằng cấp rõ ràng, nguyên nhân có lẽ vì vụ án trong quá khứ nên hắn chỉ làm trợ lý cho Phùng Thanh. Nhưng Hà Phi là người có thiên phú về khoa ngoại, hơn nữa còn được tiếp xúc với Trung y từ nhỏ, cho nên vào bệnh viện chưa lâu đã được mọi người phong cho danh hiệu "Tiểu lý phi đao".
Chỉ là, tất cả công lao của Hà Phi đều được ghi lại trên danh nghĩa của Phùng Thanh, bao gồm cả luận án. Phùng Thanh ngày càng thăng tiến, từ chủ nhiệm một khoa lên phó viện trưởng. Hà Phi lại chẳng có thứ gì, ngoại trừ một chút tiền bồi thường, cho nên trong lòng nảy sinh bất bình, vì thế hắn thường xuyên mắng Phùng Thanh không có tư cách làm phó viện trưởng trước mặt mọi người, những gì ông ta có được đều dựa vào hắn.
Mâu thuẫn giữa hai người càng ngày càng sâu, cho nên Phùng Thanh bắt đầu tìm cách loại bỏ Hà Phi.
Nghe tới đây, Tang Cẩn thật sự không tin được, thì ra chân tướng lại hoang đường như thế!
Tác giả: Đinh Đang, cậu sẽ không sao chứ?
Editor: Hôm nay 3 chương rồi nhé, nếu kịp thì tối mình sẽ bonus thêm 1 chương nữa.