Hai người làm.
Bốn chữ này như dao khắc rìu đục vào màng tai Mục Phỉ.
"Doãn Tư Lê, ngươi tốt nhất chú ý lời nói."
Mục Phỉ lập tức buông chén trà xuống, sắc mặt như hầm băng âm trầm lạnh lẽo.
Cô quay đầu nhìn về phía quý công Doãn gia dựa vào bên người mình nói lời đại bất kính, ánh mắt biến hóa màu sắc.
"Đừng như vậy nha, cho dù là làm tôi cũng sẽ không nói gì cậu đâu." Doãn Tư Lê hoàn toàn không sợ chết mà thừa dịp Mục Phỉ dùng ý niệm thống khổ vô dụng đối với chính mình, chuyển qua bên kia.
Nàng một bên trêu ghẹo, một bên dùng quạt xếp ngăn trở ý cười nghiền ngẫm của mình.
Không có biện pháp, trêu chọc người bạn già này thật sự là quá thú vị.
Nàng lại không muốn bỏ lỡ cơ hội khó có được này!
Hơn nữa, từ phản ứng như vậy mà xem xét, Mục Phỉ cùng tiểu đáng thương nhà cô ấy là đã xảy ra cái gì đó, bằng không, Mục Phỉ không có khả năng phản ứng như lớn như vậy.
Mà còn, mà còn cảm giác được hai tai đối phương phiếm đỏ
Có thể làm cây vạn tuế không biến sắc này đỏ tai, cũng không phải chuyện dễ dàng.
"Ta không thích ngữ điệu đắc ý vênh váo như vậy của ngươi, cảm giác ngươi giống như là đang chờ mong cái gì." Mục Phỉ quay mặt đi, cô biết tính tình Doãn Tư Lê, để nàng phát hiện bí mật của mình, một hai tấc trong bí mật nàng cũng muốn đào ra tới được, bằng không nữ nhân này có thể theo ở dinh thự cô không rời đi, cái miệng nói không dứt.
Tuy rằng cô có thể cho Doãn Tư Lê cứ ngồi ở chỗ này như vậy.
Chính là, tỏng lòng cô lo lắng cho tiểu chó săn ở gác mái kia.
Muôn, đi lên nhìn xem nàng.
Nhưng cũng sẽ không cho Vưu Nhiên phát hiện, im ắng mà xem tình huống một chút thì tốt rồi.
Huống chi, ngày mai...... Phải nói là, 12 giờ đêm nay, chính là sinh nhật 18 tuổi của Tiểu Vưu Nhiên
"Tôi nào có chờ mong cái gì a, cậu nói chuyện thật tổn thương người, thứ tôi vô lễ, cùng là là tôi chỉ hy vọng cậu có thể nở hoa bái......"
Cây vạn tuế ra hoa, vậy nhất định sẽ rất diễm lệ.
Doãn Tư Lê đem hồng trà uống cạn, giống như quen thuộc và lại rót thêm một ly, nàng muốn chậm rãi nghe bạn mình "Bát quái"*.
(*Tám chuyện)
Thậm chí nàng còn phi thường ân cần mà thay Mục Phỉ đảo mặt trên ly hồng trà, bưng đến cho Mục Phỉ, làm đến giống như nàng mới là chủ nhân tòa Dinh thự này.
Mắt Mục Phỉ mờ mịt, ở Doãn Tư Lê buông xuống ý cười, đành phải tiếp nhận hồng trà, cô không biết vì cái gì có thể cùng quý tộc Doãn Tư Lê nói chuyện không đâu này trở thành bạn bè, vị tình bạn vĩ đại này thật làm cô khó chịu.
"Uống xong này ly ngươi mau đi đi."
"Không cần." Doãn Tư Lê nắm cái ly khắc hoa tinh xảo, cự tuyệt yêu cầu rời đi của Mục Phỉ. "Tôi chính là còn nhiều chuyện chưa hỏi được mà ~"
"Doãn Tư Lê, ngươi rất rảnh rỗi?" Mục Phỉ khẽ nhíu mày, nhìn người bạn đuổi không đi này, thực hiển nhiên, đối phương đang khiêu chiến giới hạn của cô.
Doãn Tư Lê bưng cái ly khắc hoa, một bộ dáng mềm mại không có xương mà khoan thai ngồi ở bên cạnh Mục Phỉ, con ngươi kim lượng nhìn chăm chú cái người bạc tình này.
"Bắt đầu a, nói nói xem, đến tột cùng là chuyện gì làm tinh thần cậu không yên, hơn nữa tôi cảm giác được trên người của cậu có dày đặc hương vị của một người khác, nếu tôi không đoán sai, kia khẳng định là của tiểu đồ ngốc của cậu. Cậu mặc dù là đối đứa nhóc đó xuống tay, Tiểu Vưu Nhiên cũng coi như là thành niên, hai người cũng hoàn toàn không......"
"Chúng ta chỉ là ngủ cùng nhau."
Người mặt lạnh ngồi ở sô pha thình lình mở miệng đánh gãy lời nói vô căn cứ của Doãn Tư Lê.
Doãn Tư Lê bị hồng trà trong miệng sặc đến ho khan vài tiếng.
"Hai người thật sự ngủ chung!?" Doãn Tư Lê trừng lớn con ngươi kinh ngạc, vừa rồi nàng chỉ dự đoán, trêu chọc lão hữu mà thôi, nàng không cho rằng Mục Phỉ có thể chủ động làm chuyện ăn cỏ dại này, cho nên nàng chính là sính sính miệng lưỡi khoái ý.
Không nghĩ tới a không nghĩ tới......
Mục Phỉ đơn giản đoạt cái ly trong tay của Doãn Tư Lê, không cho đối phương uống tiếp.
Nguyên nhân không phải vì nàng, cô sợ thần kinh thô của nàng chịu không nổi làm hỏng cái ly quý giá này.
"Chỉ là ngủ cùng nhau, chuyện gì cũng chưa phát sinh." Mục Phỉ từng câu từng chữ giải thích.
"Vì cái gì sẽ ngủ cùng nhau? Cậu chẳng lẽ là thừa dịp Tiểu Vưu Nhiên sinh bệnh muốn cái kia......?"
"Cái kia là cái gì? Muốn như thế nào? Ngươi cảm thấy Mục Phỉ ta sẽ đối với một đứa nhỏ xuống tay? Doãn Quý Công, mong ngươi trước khi nói chuyện dù có nửa bên óc cũng nên động trước rồi nói." Ngữ khí của Mục Phỉ cũng thật không ổn, cô cảm thấy trong đầu Doãn Tư Lê đều là hồ nhão cùng bùn đất.
Đối với gia hỏa não nằm liệt không rời không bỏ như cũ vẫn làm bạn thân của Mục Phỉ, hẳn là được tầng trên khen ngợi cao nhất.
"Vậy cậu nói, vì cái gì hai người lại ngủ chung, đừng nói cho tôi là cậu cũng không rõ ràng lắm, nữ nhân hư mới có thể trả lời như vậy." Doãn Tư Lê lắc đầu, là tư thế hoàn toàn không thể tin tưởng.
Mục Phỉ bị đối phương nói trúng rồi.
Cô xác thật không rõ lắm vì cái gì cô sẽ cùng Vưu Nhiên ngủ chung.
"Không rõ ràng lắm."
"Thật là kém cỏi thực, vậy tiểu đáng thương kia cũng biết hai người ngủ chung?"
Mục Phỉ trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi giải thích nói, "Vưu Nhiên khi trở về chờ liền sinh bệnh, sốt cao không ngừng, sau đó uống thuốc nằm nghỉ, ta vốn dĩ chỉ là muốn xác nhận đối phương có ổn hay không, nhưng cuối cùng...... Liền bồi trong chốc lát." Mục Phỉ xem như đem hết chuyện đã xảy ra nói cho Doãn Quý Công rất khó thiện bãi cam hưu nghe xong.
(*Thiện bãi cam hưu '善罢甘休': Cam tâm tình nguyện bỏ qua chuyện. Ý chỉ mọi người vui vẻ chấm dứt tranh cãi hoặc chuyện đang nói)
"Sau đó thì sao?" Doãn Tư Lê lúc này đã uống xong vài ly hồng trà xuống bụng, đáng chết, nàng thích quá...... Quá thích nghe chuyện bí ẩn lại tràn ngập gian tình như vậy.
Nàng phải làm một người lắng nghe thật tốt, sau đó ưu nhã làm người dẫn đường, để lão đông tây Mục Phỉ này toàn bộ hiểu ra.
Sau đó thì sao?
Doãn Tư Lê hỏi rõ ràng vào trọng điểm.
Sau đó cô liền không thể hiểu được chuyện ngủ cùng nhau.
Sau khi tỉnh lại, cô cư nhiên dùng hành vi đà điểu trạng đi khỏi, đi xuống lầu.
"Sau đó ta liền ra đây, để đứa nhóc đó nghỉ ngơi cho tốt." thanh âm của Mục Phỉ rất vững vàng chưa có cảm xúc dao động gì.
Nhưng người nghe liền rất không bình tĩnh.
"Cậu cư nhiên còn để một người đang sinh bệnh ở mình mình trong phòng ngủ, không phải, hẳn là nên nói. Cậu ngủ nàng, còn không chịu trách nhiệm, cậu như vậy so với nữ nhân hư phụ lòng người ta không khác biệt." Doãn Tư Lê phi thường khoa trương trách cứ hạnh vi không chút tình cảm như vậy của Mục Phỉ.
Nàng thiếu chút nữa liền dùng ngón tay đối với nữ chủ nhân mà mỗi người trong dinh thự này đều tôn kính chỉ chỉ trỏ trỏ.
Mãnh liệt chỉ trích, mãnh liệt phỉ nhổ.
"Doãn Tư Lê ngươi có phải cố ý bẻ cong lời ta nói hay không." Mục Phỉ cảm thấy chính mình khó có khi xuất phát từ nội tâm mà đem chuyện này nói ra, kết quả bạn mình chỉ trích mình như vậy.
Doãn Tư Lê vươn tay giống như an ủi mà vỗ vỗ vai Mục Phỉ, "Ai nha, tôi biết hai người không có làm đi," sau đó ngữ khí đột nhiên chuyển biến cực kỳ đứng đắn, tiếp tục nói, "Nhưng cậu cứ như vậy ra ngoài, nếu tôi là Vưu Nhiên, tôi sẽ thương tâm."
Tay Mục Phỉ đang điểm thuốc run rẩy một chút, cô cảm thấy khó hiểu hỏi vì cái gì.
Vưu Nhiên vì cái gì sẽ thương tâm, cô cũng không hy vọng tiểu cho săn lại có bất kỳ cảm xúc trái chiều nào, hơn nữa cô không hiểu do đâu thương tâm.
Doãn Tư Lê đột nhiên cảm thấy Vưu Nhiên thật đáng thương.
Nàng cho rằng, bất luận kẻ nào đều có thể nhìn ra được cấp độ Vưu Nhiên đối với Mục Phỉ để bụng đã vượt qua rất xa mức bình thương, nhưng bản nhân Mục Phỉ, lại không hề tự biết.
Nàng có thể xác định chính là, nữ hài con người kia đối với người bạc tình trước mắt này ôm tâm tình khác.
Mục Phỉ sống nhiều năm như vậy, nhưng trên phương diện tình cảm luôn thiếu thốn thiếu hụt, cho nên trì độn cũng thực bình thường. Huống chi tính tình đối phương lại cổ quái như vậy, người bảo thủ không thông suốt vây mà cũng sẽ có người yên lặng thích cô, thật là kỳ tích thế giới.
"Chính là không phải tiểu đồ ngốc kia luôn đều thực sùng bái cậu hay sao, nói không chừng cô ấy cùng cậu ngủ chung cũng cảm thấy như là ban ân, sau đó cậu...... Ân, cậu biểu hiện ra liền rất lạnh nhạt, vô tình, lại bày ra một dạng chạy lấy người này, phỏng chừng tiểu đáng thương sẽ chịu đả kích lớn."
"Cũng không phải, ta không nghĩ Vưu Nhiên hiểu lầm." Mục Phỉ nghĩ cũng không cần nghĩ, liền buột miệng thốt ra.
"Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì." Doãn Tư Lê hoang mang một chút, nàng thậm chí có điểm kinh ngạc Mục Phỉ cư nhiên lại vi lo lắng cho tâm tư Vưu Nhiên phản ứng lại, tuy rằng hành động của đối phương rất đả thương người khác.
Hiểu lầm nữ chủ nhân như cô có ý đồ gây rối, hoàn toàn tổn hại hình tượng của cô.
Dưới đáy lòng Mục Phỉ thở dài một tiếng, ý nghĩ này của cô quá mức chủ quan, không có biện pháp nói ra, tóm lại, hiện tại cô hy vọng tiểu gia hỏa có thể quên đi tình cảnh vừa xảy ra thì tốt rồi.
Doãn Tư Lê nhìn bạn tốt không phối hợp như vậy như vậy, đành phải thôi.
Nhưng nàng rất muốn nói, tiểu gia hỏa khẳng định sẽ không hiểu lầm mấy chuyện đó, nàng ấy sẽ chỉ biết vui vẻ vì Mục Phỉ có thể thân cận nàng ấy thôi.
"Chủ nhân, ta đã đem cháo vào." Đại Dì ở hướng về phòng khách Doãn Quý Công vấn an, sau đó vẫn là nghĩ muốn báo cáo cho chủ nhân nhà mình một chút.
Mục Phỉ gật gật đầu, xem như đã biết.
Nhưng không nghĩ tới Đại Dì cũng không có rời đi, mà là nhìn thoáng qua Doãn Tư Lê, tựa hồ bà còn tưởng tiếp tục cùng Mục Phỉ báo cáo, nên sợ Doãn Quý Công không tiện nghe.
"Không có việc gì, Đại Dì ngươi có thể xem như ta không tồn tại." Doãn Tư Lê thẳng thắng mở miệng, phi thường tự thân quen thuộc mà ngoái đầu đi, dùng tay che lỗ tai lại, tỏ vẻ không nghe trộm.
Mục Phỉ thật muốn đem đối phương đá văng đi, chẳng qua vẫn là để Đại Dì tiếp tục nói.
"Lúc ta mới vào trong, phát hiện, Vưu Nhiên......"
Cái tạm dừng này khiến Mục Phỉ nâng mắt lên, nhìn chăm chú chỗ cửa phòng đóng chặt trên lầu.
"Phát hiện Vưu Nhiên tựa hồ đã khóc, bất quá đứa nhỏ đó nói mình không có việc gì, kêu ta không cần lo lắng, ta xem thấy nhiệt độ cơ thể nàng đã bình thường." ngữ khí Đại Dì lo lắng một chút, sau đó nhìn nữ chủ nhân đang trầm tư một cái, hiển nhiên, bất kỳ vị nào ở phủ đệ đều hiểu rõ tiểu đáng thương Vưu Nhiên luôn luôn kiên cường, mỗi khi rơi nước mắt đều là vì vị nữ chủ nhân lãnh tình này.
Thượng đế, thật là muốn mạng người, chủ nhân liền không thể đối với người đó tốt một chút sao......
"Chủ nhân, sinh nhật tiểu gia hỏa sắp tới rồi." Đại Dì cũng không biết nên như thế nào mối có thể ám chỉ Mục Phỉ đối với tiểu đáng thương kia cho một chút ôn nhu, mà ám chỉ như vậy hẳn là đã thực rõ ràng.
Mục Phỉ gật gật đầu, ý bảo Đại Dì lui ra.
"Hỏi Ngôn Lôi một chút, kêu hắn liên hệ Kham Sóng Lệ Na ( người làm đồ ngọt nổi danh toàn cầu), hỏi còn bao lâu nửa sẽ đưa đến."
"Tốt."
Mà trước sau che lại lỗ tai một chữ cũng nghe không rớt Doãn Quý Công lộ ra tươi cười giảo hoạt.
Khi Đại Dì đi rồi nàng lập tức mở miệng, ngữ khí càng là lão thần khắp nơi, "Xem đi, người ta thương tâm trộm khóc, bởi vì cậu lạnh nhạt vô tình."
Mục Phỉ dùng ánh mắt ý bảo Doãn Tư Lê ngậm miệng xú lại.
"Nhưng nhìn không ra cậu còn rất quan tâm đứa nhỏ đó nha? Sẽ không nói cái gì ba hoa chích chòe, chỉ hành động, tặng bánh kem cho tiểu ngốc của cậu, thật lãng mạn."
"Ta rốt cuộc biết ngươi vì cái gì không ở tại quý phủ ngươi, là bởi vì từ trên xuống dưới đều ghét bỏ ngươi một miệng đều dong dài." Mục Phỉ hận không thể đem môi đỏ của Doãn Tư Lê đáng chết đấm mấy cái.
Doãn Tư Lê mặc kệ, đêm nay nàng muốn lưu lại ăn bánh sinh nhật, thuận tiện nhìn xem hai vị này " Tương tác tình yêu qua lại".
Đột nhiên, trên lầu truyền đến ấm thanh của phòng khép mở rất nhỏ.
Huyết tộc đối với âm thanh luôn luôn mẫn cảm, khi nghe được kia tiếng vang thuộc về tỏng phòng, một đáy lòng mạc danh căng thẳng, một cái khác là hoàn toàn chờ mong!
Chậm rãi, một thân hình nữ tử cao gầy tóc đen, quần áo chỉnh tề mà xuất hiện ở trong phạm vi tầm mắt các nàng.
Sắc mặt đối phương bởi vì một hồi phát sốt lúc trước mà sinh ra một tia bệnh trạng, tuy rằng là đã rửa mặt qua, nhưng đôi mắt ửng đỏ kia không lừa người được.
Tiểu gia hỏa xác thật đã khóc.
"Đại nhân, ta...... Ta đi lên, Doãn Quý Công, ngài hảo." thanh âm Vưu Nhiên cẩn thận, so với bình thường càng thêm khẩn trương, đó là bởi vì ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Mục Phỉ đại nhân nàng cảm giác được thất bại, nhưng nàng vẫn chủ động hướng về đại nhân vấn an.
Mục Phỉ nhìn Vưu Nhiên từ trên cầu thang đi xuống, đối phương co quắp mà đứng ở cửa cầu t hang, cách chính mình mấy mét, chưa tới gần.
"Ai kêu đi ra." Mục Phỉ hỏi, ngữ khí có điểm không vui.
Không phải nói nàng nghỉ ngơi cho tốt sao?
"A, ta cảm giác đã khá hơn nhiều, là Đại Dì nói ta có thể xuống dưới đi một chút, nàng còn nói Doãn Quý Công tới, cho nên......" Vưu Nhiên giải thích, sau đó ánh mắt nhấp nháy không chừng, nhìn về phía Mục Phỉ, tiếp theo lại gục đầu xuống.
Doãn Tư Lê lập tức nhận thấy được cảm giác quẫn bách của quan hệ giữa hai người này.
Nàng đã không ôm hy vọng với phương thức nói chuyện của bạn mình có thể hống người khác, rõ ràng lo lắng chi đối phương, lo lắng muốn chết.
"Vưu Nhiên, ngươi mau qua đây, quý công có thể nhìn rõ ngươi, lần trước còn không có giữ ngươi lại phủ ta chơi mấy ngày đây ~" Doãn Tư Lê không màng ánh mắt lạnh lẽo như dao của Mục Phỉ, lập tức ôm bả vai Vưu Nhiên, kéo tiểu đáng thương cứng đờ qua ngồi ở trên sô pha.
Vưu Nhiên bị Doãn Tư Lê nhiệt tình lôi kéo như vậy, chỉ có thể cười một cái đáp lại đối phương, bị bắt ngồi ở bên cạnh đối phương.
Nàng còn cẩn thận dè dặt dùng dư quang nhìn đại nhân một chút.
Chẳng qua giờ phút này Mục Phỉ đã là sắp giận đến ngất xỉu.
Đáng chết Doãn Tư Lê cư nhiên lôi kéo tay Vưu Nhiên, tuy rằng chỉ là vài giây, đợi lát nữa phải cho Vưu Nhiên dùng thuốc khử trùng rửa tay mới được.
"Vưu Nhiên, ngươi sắp thành niên, đây là quà quý công đem đến cho ngươi." Doãn Tư Lê như ma thuật biến ra, từ trong lòng ngực lấy ra một hộp nhỏ màu hồng tinh xảo, đưa cho Vưu Nhiên.
"Cảm ơn Doãn Quý Công, ta" không thể nhận lấy. Vưu Nhiên có điểm thụ sủng nhược kinh, nàng theo bản năng muốn xua tay khéo léo từ chối đối phương ban ân.
"Ai nha, ngươi cũng đừng trưng cầu ý kiến đại nhân của ngươi, là tâm ý của ta, qua đêm nay thì mở ra xem nha."
Cái kia hồng hộp cứng rắn nhét ở lòng bàn tay Vưu Nhiên, Vưu Nhiên đành phải nhận lấy, nàng nhìn về phía Mục Phỉ, Mục Phỉ cũng không cho bất kỳ ý kiến gì.
"Ta còn có một việc, đó chính là ta mới vừa học được một loại phương pháp xem tay đoán mệnh, không ngại nói, ta muốn xem xem hướng tay của ngươi, xem một chút chân ái* tương lai của người sẽ là dạng gì." trong lòng Doãn Tư Lê có tính toán riêng, gắt gao nắm lấy tay Vưu Nhiên, không cho đối phương cự tuyệt.
(Chân ái: người/tình yêu thật sự)
Mục Phỉ nghe xong, biểu tình càng thêm âm trầm.
Nhưng cô lại nghĩ không nghĩ ra được bất cứ lý do gì để cự tuyệt tà thuật của Doãn Tư Lê như vậy, nàng biết đối phương sẽ không thương tổn Vưu Nhiên, nhưng phần cố ý cũng quá lớn.
Cũng hoặc là, trong lòng cô đang kháng cự, tương lai Vưu Nhiên sẽ cùng những người khác duy trì quan hệ bạn lữ*.
(*Bạn lữ '伴侶': người đồng hành)
Mục Phỉ đơn giản đứng dậy rời khỏi phòng khách.
"Cậu đi đâu?" Doãn Tư Lê buồn cười ngẩng đầu, nhìn người bạn ngạo kiều của mình không dám đối mặt hiện thực sợ bị đả kích như thế, cố ý hỏi.
"Có người thứ ba ở đây sẽ không linh."
Mục Phỉ tỏ vẻ chính mình không muốn nghe kết quả, cho nên nháy mắt rời khỏi phòng khách.
Doãn Tư Lê phụt cười ra tiếng, nàng làm sao có phương pháp gì đó a, sau đó để Vưu Nhiên đem tay trái cho nàng. "Mặc kệ cậu ấy, bảo bối, đại nhân nhà ngươi tính tình cứ như vậy, tin tưởng ta, cậu ấy không ở nơi này thì cũng không tồi lắm."
Vưu Nhiên nghe Doãn Tư Lê an ủi, nhưng trong lòng hoặc nhiều hoặc ít vẫn là bởi vì đại nhân rời đi mà có điểm kinh ngạc cùng sầu lo, nhưng nàng lại không có biện pháp cự tuyệt "Hảo ý" của Doãn Quý Công.
"Để cho ta tới nhìn xem vận thế tình yêu của ngươi nha, nga, trời a, đến không được." Doãn Tư Lê giơ tay trái Vưu Nhiên, cố lộng huyền hư nhắc mãi.
Vưu Nhiên bị lời nói nghiêm trang của đối phương hấp dẫn hoàn toàn lực chú ý, giờ phút này nàng xác thật rất muốn biết, chính mình yêu thầm đại nhân cùng cô ấy sẽ có hy vọng sao......
"Nói như thế nào?" Vưu Nhiên vô cùng khẩn trương mà nhìn Doãn Tư Lê, chờ đối phương trả lời.
Doãn Tư Lê hơi hơi mang cười mà chỉ ra, "Đường tình yêu của ngươi rất dài, thuyết minh ngươi phải đánh một hồi rất dài, nhưng kết cục sẽ rất tốt đẹp. Thực thần kỳ chính là, tiểu gia hỏa đáng yêu như ngươi, cư nhiên sẽ yêu một ' nữ nhân hư '."
"' nữ nhân hư '? Ta nghĩ người này...... Cũng không tính là hư." Vưu Nhiên lâm vào bẫy rập được Doãn Tư Lê bày ra, không chút cố kỵ nào mà thổ lộ ra tiếng lòng.
"Vậy người đó có phải đã chọc ngươi khóc hay không? Làm ngươi thương tâm khổ sở một ít." Doãn Tư Lê tiếp tục hỏi.
Vưu Nhiên gật gật đầu, nhưng nàng lại lập tức lắc đầu, "Là ta tự mình nguyện ý, rất nhiều thời điểm, vẫn là...... Phi thường phi thường tốt!"
"Nhưng vậy không ngại ngại cô ta là ' nữ nhân hư ', mặc kệ như thế nào, tính tình đều quá không xong." Doãn Tư Lê cười trêu chọc người đại nhân kia.
Vưu Nhiên cảm nhận được đối phương đoán được tâm tư mình, nàng lại không biểu hiện co quắp bất an, ngược lại nhẹ nhàng rất nhiều, nàng biết Doãn Quý Công là không có ý xấu với đại nhân, nàng như vậy khắc buông ra tâm tư.
"Có vài thiếu nữ chính là thích nữ nhân hư, tỷ như nói ta, nếu ở bán kính trong vòng một km có ta có cảm nhận được nữ nhân tính tình 'hư', ta nhất định sẽ hoàn toàn mê luyến người đo, sau đó đem người theo đuổi tới tay." Vưu Nhiên không che giấu nội tâm cùng ý nghĩ chân thực của nàng chút nào, nàng là mang theo ý cười nói ra mang theo ngữ điệu trêu chọc như vậy.
Nàng nội tâm thoáng hiện các loại bộ dáng của Mục Phỉ: Mục Phỉ ao lãnh, Mục Phỉ thông minh, Mục Phỉ thời thượng, Mục Phỉ ôn nhu...... Mặc kệ là bộ dáng nữ nhân hư gì, nàng đều đã yêu muốn chết. Nếu có thể cùng Mục Phỉ phát triển trở thành quan hệ như vậy, không chừng nàng nằm mơ cũng sẽ mỉm cười.
"Vậy ngươi phải cố lên nga." Doãn Tư Lê phi thường thưởng thức tiểu gia hỏa lột xác cùng tự tin này.
"Ta sẽ."