Lão như biết An Tử sẽ đến đây, thần cơ diệu toán đến vậy là cùng.
“Xin chào, con là An Tử, là chồng sắp cưới của con gái hai bác.”
Tôi không nhìn thấy được biểu hiện trên gương mặt của ba mẹ, chỉ biết họ không có lên tiếng, tôi nghe thấy tiếng mẹ khó và giọng nói cứng nhắc của ba.
“À, lấy được một người đẹp trai như vậy. Mong là cậu sau này đối xử với nó tốt một chút.”
“Không phiền cho phép con gọi hai người là ba mẹ chứ?”
Câu này của An Tử là có ý gì vậy? Ba mẹ thừa biết, anh ấy cũng quá rõ, mọi chuyện sớm đã đem ra ánh sáng rồi.
An Tử tiếp tục nói.
“Con đến đây là có chuyện muốn nhờ vả ba mẹ. Chắc chắn tin tức gần đây dọa mọi người không ít, con không dám giấu, những quả bom ấy liên quan đến người chị sinh đôi của Mẫn. Con muốn ba mẹ đi theo con vào thành phố, đề phòng trường hợp em ấy kích động thay chị mình làm mồi nhử dẫn dụ kẻ xấu.”
Những chuyện An Tử nói với ba mẹ tôi, anh ấy chưa từng nói với tôi dù chỉ một lời.
Boss kéo tôi rời khỏi bằng lối đi vào lúc nãy. Tìm đến chỗ chiếc xe được che chắn ở một nơi khác, đến khi xuất phát rời khỏi nơi đây lão mới lên tiếng.
“Cảm thấy tức giận đúng không?”
Mục đích lão cho tôi nghe không phải để chia rẽ chúng tôi.
“Một chút.”
“Chó con không muốn mày vì thứ tình cảm ràng buộc của gia đình mà đi vào chỗ chết. Mày tính thế nào đây?”
“Boss sắp đi tù còn lo lắng cho tôi làm gì, sao không lo thân mình đi?”
Lão nhẹ nhàng đáp.
“Tội không nặng, tàng trữ vũ khí một khẩu súng mà thôi.”
Tội cho An Tử vây quét lão nay chỉ có tội danh tàng trữ vũ khí. Hai tầng chỉ dùng để chứa vũ khí vậy mà chỉ kiếm ra được khẩu súng cùi. Nói với giọng điệu đắc ý như vậy, khả năng cao giết người đều có người khác chết thay rồi.
Gia thế lão như kia, bản thân tài giỏi cỡ nào, nhan sắc có chút nào là tệ, sao cứ phải lao đầu vào mấy thứ kỳ lạ.
Ai cũng là quân cờ, sao lão có thể thong dong như vậy? Tôi biết người đứng sau tổ chức vẫn chưa lộ diện, phải cường đại cỡ nào chứ?
E là An Tử động vào không nổi, còn có thể bị thương nên lão chủ động cho anh ấy một chút mật sao?
Boss không đưa tôi về thẳng khách sạn, giống như trước đây khi mà tôi vẫn nghĩ lão là một người tốt. Mua một ly nước ép, một ly cafe đứng ở nơi tĩnh lặng nhìn thành phố sáng đèn.
Lão chưa từng cho tôi thấy những cám dỗ mà mẹ tôi từng nhắc đến, thứ tôi nhìn thấy là sự tráng lệ về đêm của thành phố này.
Bình yên quá tôi chợt nhớ đến việc học của mình, Ngưỡng Mi bận rộn như thế vậy ai là người thay tôi đi học đây? Bản thân rảnh rỗi bao lâu lại nhằm tưởng bản thân thật sự không vướng bận chuyện gì.
Cuộc điện thoại gần hai giờ sáng, Ngưỡng Mi hình như bị tôi đánh thức.
Tôi chậm rãi mở miệng.
“Mày bận như vậy lịch học cứ để tao, chuyện này vốn dĩ không phải của mày.”
“Như vậy sao được, tao đã hứa sẽ lấy toàn bộ điểm A cho mày.”
Lời hứa này từ lâu đã không cần nó rồi. Bởi vì một lời hứa khác được sinh ra, chuyện cần thiết nhất là nó bình an nhưng tôi sẽ không thực hiện như cách lão phu nhân từng làm.
Tôi khẽ cười rồi nói.
“Sau khi tóm được tên cài bom, tao dẫn mày về gặp ba mẹ.”
Ẩn ý trong câu nói Ngưỡng Mi thừa sức biết, nó thông minh như vậy sẽ bảo vệ tốt bản thân mà thôi.
“Cái này là mày nói đấy.”
Giọng Ngưỡng Mi vui vẻ như vậy, tôi có chút buồn cười. Có lẽ nó còn nghĩ tôi chẳng biết gì về thân thế của mình, tôi cũng muốn giả vờ không biết, biết rồi làm sao có thể giả vờ, đành chịu vậy.
Đành chấp nhận để Ngưỡng Mi trở thành đứa không biết gì trong chuyện này.
Tối hôm đó tôi tranh thủ ngủ sớm, tranh thủ của tôi cũng là hai giờ sáng, boss ngủ ở dưới sàn từ lúc mười một giờ rồi. Dáng vẻ khi ngủ của lão hệt như một người đáng để gửi gắm niềm tin.
Tôi nghĩ đến ba người ở cùng phòng của tôi, họ có biết tin tôi là con nuôi của ba mẹ chưa, có biết một người giống hệt tôi ở cùng họ không? Họ thích Ngưỡng Mi chứ?
Nhưng tất cả là do tôi suy nghĩ nhiều mà thôi, họ là những người ở bên phía đối diện của nhà họ Ngưỡng, một người xa lạ anh chị họ tôi cũng chưa từng khinh miệt lấy một lần.
Ngưỡng Mi ở bên họ vui vẻ như thế có thể chứng minh điều đó.
Ngày hôm sau tôi thức dậy, lớp chiều nên cũng nhàn hạ. Chỉ là lúc vào thì hơn khó khăn, chật vật một lúc tôi mới có thể vào trong. Trường tôi kiểm tra thẻ sinh viên cực kỳ gắt, tôi ghét cay ghét đắng cái việc kiểm tra.
Ngồi học như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ là tôi hơi buồn ngủ.
“Có bạn nào hiểu hạn mức tín dụng là gì không? Trả lời được thì có điểm cộng.”
Câu hỏi này làm tôi tỉnh cả ngủ, toàn thể lớp vậy mà đồng loạt im lặng. Giảng viên nhìn đến chỗ tôi, bản thân có thể cảm nhận cực kỳ sâu sắc.
Trước một màn đoàn kết, giảng viên bắt đầu nhíu mày.
“Thôi vậy, về nhà tự tìm hiểu.”
Cảnh sát đột nhiên mở cửa đi vào, trong tôi dấy lên vài ba phần nôn nóng. Tổng cộng có ba người, bọn họ tiến đến chỗ giảng viên nghiêm túc lên tiếng.
“Chúng tôi nghi ngờ có tội phạm trà trộn vào lớp học, mong mọi người hợp tác điều tra.”
Cứ phải là bây giờ? Hiện tại kiểm tra thẻ sinh viên thì tôi là người thiệt thòi nhưng để chứng minh là sinh viên trường cũng không khó, chỉ là tôi thấy bọn họ có chỗ không đúng.
Còn chưa kịp phản ứng cảnh sát đã đến chỗ của tôi, bước tiếp theo đương nhiên là nhận được hai chiếc vòng sáng bóng.
“Vì sao ạ?”
Bọn họ thô bạo lôi tôi ra khỏi chỗ ngồi, câu trả lời chính là im lặng. Boss đã nói, tôi thề là chẳng tin bản thân sẽ bị liên lụy, còn có An Tử. Anh ấy cho người bắt tôi thật sao?