Phía mặt trời lặn có một ngôi sao rất sáng
Có anh ở đây rồi
Thật ra Hoàng Long của tôi là một người nghiêm khắc và lạnh nhạt, thậm chí anh ấy nghiêm khắc với chính bản thân anh ấy nhưng lại luôn bao dung dịu dàng với tôi, khiến tôi cảm thấy mình đặc biệt. Tôi đã từng suy nghĩ rốt cuộc những năm tháng trong quá khứ anh đã phải trải qua điều gì, có lẽ chỉ có khép kín mình, quay gai nhọn vì phía cả thế giới mới khiến anh ấy thấy an toàn hơn. Tôi không hỏi, tôi không muốn nhắc lại nỗi đau, tôi muốn trở thành người đồng hành, chữa lành cho anh ấy, dù thế giới này đau khổ với anh ấy thế nào, tôi sẽ làm ngược lại, sẽ là người duy nhất ôm anh ấy, dịu dàng với anh ấy.
Chúng tôi cứ thế bên nhau 2 năm, thỉnh thoảng cũng có giận hờn cãi vã, toàn là tôi cãi vã, Hoàng Long rất ít chia sẻ, không thích giải thích, chính vì điều này mà từng bước thấu hiểu anh ấy của tôi bị chậm lại. Tôi và anh yêu nhau, không che giấu cũng chẳng công khai, bạn bè của tôi biết nhưng những người xung quanh anh thì không, tôi cũng chẳng dám đòi hỏi. Bởi vậy bạn bè tôi bảo giữa chúng tôi chẳng thiếu gì, chỉ không có chia sẻ.
Năm nay tôi đã là sinh viên năm cuối, thời gian của tôi hầu hết ở trên trường, có nhiều hôm Hoàng Long phải mua cơm mang lên cho tôi.
Gần đây có một cậu bạn chung câu lạc bộ cảm mến tôi, tôi cũng đã từ chối cậu ấy rồi, nhưng tôi không nghĩ cậu ta lại quá đáng tới mức lên diễn đàn trường bịa ra câu chuyện tôi theo đuổi cậu ta không thành nên đeo bám làm phiền cậu ta. Tôi cũng tính bỏ qua để tập trung ôn thi ra trường nhưng lời đồn vang xa, tôi gặp rất nhiều rắc rối bởi câu chuyện dối trá của cậu ta.
Trùng hợp thay chiều hôm nay tôi lại gặp cậu ta ở quán nước gần trường, vừa trông thấy cậu ta tôi đã lao đến chất vấn
"Cậu làm như vậy với tôi là sao? Tôi đâu có làm gì cậu?"
"Nói cái gì vậy?"
Cậu ta vẫn làm lơ như không quen biết tôi
"Chuyện trên diễn đàn, tôi theo đuôi cậu bao giờ?"
"Tôi không biết ai đăng lên, cậu có bằng chứng gì nói tôi làm?"
Cái tên quá quắt này nói dối không chớp mắt, bây giờ còn dám làm không dám nhận, đúng là loại con trai tôi ghét nhất trần đời này
"Đồ hèn!"
Tôi ném hai chữ đó cho cậu ta xong thì đi thẳng ra ngoài, tôi nghĩ với loại người này nói nhiều thêm cũng không thể giải quyết được vấn đề. Điều tôi không ngờ được là cậu ta đuổi theo tôi tới tận cổng trường, cậu ta kéo giật ngược tôi lại rồi vung cho tôi một bạt tai, làm tôi choáng váng ngã xuống đất rồi gào vào mặt tôi
"Mày nói ai là đồ hèn? mày nghĩ mày là ai? Tao làm đó rồi sao? Trước mặt tất cả mọi người mày can đảm từ chối tao lắm mà?"
Tất cả mọi người xung quanh bắt đầu bị chú ý rồi tụ lại xung quanh tôi và cậu ta, cái tát lúc nãy quá mạnh làm tôi vẫn chưa hết bàng hoàng, tôi ngồi trên đất, cả người muốn run lên, mọi người bắt đầu bàn tán nhiều hơn về tôi và cậu ta, bàn tán về chuyện trên diễn đàn, đầu óc tôi bắt đầu ù đi, tôi một tay chống đất, một tay ôm bên má đang nóng ran tấy đỏ dần lên.
Trong đám đông bàn tán tự nhiên có 1 người bước tới gần tôi, tôi không dám ngước nhìn, chỉ biết là một người khá to cao, cậu ấy ngồi xuống, đặt một tay áp vào tay đang ôm má của tôi, tay kia ôm lấy vai tôi, nhẹ nhàng hỏi tôi có sao không rồi ngước lên chất vấn cậu bạn đánh tôi
"Sao lại đánh người ta?"
"Do nó gây sự trước, nó là đứa thích tỏ vẻ ta đây lắm mà"
Tên kia vẫn không ngừng đổ lỗi cho tôi
"Có hiểu lầm gì thì cũng không nên đánh con gái, lý thuyết cơ bản này mà cũng không biết à?"
Mọi người bắt đầu ồn ào hơn, chuyển hướng sang phê phán cậu bạn kia khiến cậu ta bối rối
"Là do nó, do nó mà, mọi người biết chuyện mà đúng không? Là do nó"
"Mày là ai mà phải bảo vệ nó?"
"À á mày cũng là đứa bị nó quyến rũ đúng không? Đồ lăng loàng"
Tôi vẫn ngồi đó, đầu cúi xuống, tôi thấy xấu hổ, và sợ hãi, tôi chưa bao giờ bị như vậy trước đám đông, sao tôi lại dính vào mấy vụ lùm xùm này cơ chứ.
Cậu bạn kia cố gắng cúi xuống nhìn mặt tôi hỏi han
"Cậu đứng dậy được không? Tôi đỡ cậu nhé?"
Tôi vẫn không dám ngẩng mặt lên, cũng không dám trả lời, còn tên kia chỉ chực nhảy đỏng vào đánh tôi, mọi người càng bàn tán sôi nổi thì cậu ta càng điên máu, gào thét ầm ĩ mắng chửi tôi
Bỗng nhiên tôi nghe một tiếng động gì đó lớn, tiếp đến là tên đánh tôi ngã ra đất, ngay cạnh tôi, má của cậu ta cũng tấy lên, khoé miệng còn rỉ máu, tôi ngước lên đã thấy Hoàng Long đứng đấy, anh nhìn tôi, ánh mắt đầy xót thương, là anh vừa mới...đánh tên kia sao? Tay anh vẫn còn nắm thành đấm, mặt mũi cũng đỏ tía lên.
Tất cả còn chưa kịp định thần thì Hoàng Long đã bước tới cạnh tôi rồi, cậu bạn lúc nãy đỡ tôi cũng tránh sang một bên, anh đỡ tôi đứng dậy, ôm đầu tôi úp vào ngực rồi chỉ tay vào tên đánh tôi cảnh cáo
"Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Hoài An nữa, không thì không chỉ thế này đâu."
Nói rồi anh ôm tôi đi, mặc cho mọi người vẫn đang bàng hoàng nhìn theo chúng tôi.
Anh đưa tôi về nhà anh, suốt chặng đường hai chúng tôi chẳng nói gì. Vừa đến nhà tôi đã lủi thẳng vào sofa, cúi gầm mặt. Tôi thấy xấu hổ vì đã để anh nhìn thấy mình thế này, xấu hổ vì anh phải dính vào những chuyện không liên quan đến anh.
Anh đi vào tủ lạnh lấy khăn bọc đá lạnh chườm má cho tôi
"Ấm ức thì khóc đi, có anh ở đây rồi"
Câu nói của anh làm nỗi uất ức nãy giờ kìm nén trong lòng tôi trào ra, tôi mếu máo oà khóc như đứa trẻ
"Anh xin lỗi em, những lúc như thế anh lại chẳng thể ở bên bảo vệ em"
Tôi khóc nấc lên
"Anh đã ở đây rồi mà"
Anh vừa chườm má cho tôi vừa lau nước mắt
"Chắc là em đau lắm"
Tôi chẳng nói gì chồm người ôm lấy cổ anh, gục mặt lên vai anh khóc to hơn, anh vẫn như thế, nhẹ nhàng xoa đầu tôi vỗ về
"Không sao đâu, không phải lỗi của em, em không sai"
Tôi khóc xong mệt quá ngủ thiếp đi lúc nào không hay, lúc tỉnh dậy đã thấy nằm trên giường của anh, ngoài trời cũng đã sụp tối.
Anh nằm quay lưng ngay bên cạnh tôi, tôi quay sang ôm lấy anh từ phía sau, dụi dụi vào lưng anh
"Em dậy rồi, em thấy trong người thế nào?"
"Em ổn"
Anh đưa tay lên trán tôi
"Nãy em hơi phát sốt đấy, anh đắp khăn hạ nhiệt cho em rồi, anh đi nấu cho em cái gì ăn nhé"
"Em không muốn ăn, anh ở đây với em được không?"
Anh trở người ôm lấy tôi
"Em chưa bao giờ thấy anh như vậy"
"Hửm?"
"Lúc đó em thấy anh hơi...mất bình tĩnh, không giống anh thường ngày"
"Oh"
"Trông anh hơi...hung dữ"
"Em sợ hả?"
"Không, em không nghĩ anh sẽ xuất hiện"
"Khoảnh khắc đó anh không nghĩ nhiều, anh chỉ cảm thấy... đau xót"
Nói rồi anh khẽ hôn lên chiếc má ửng đỏ của tôi
"Anh cảm thấy như tất cả là do mình vậy, anh chỉ muốn bảo vệ cho em"
Đúng vậy, anh cũng chính là thứ tôi muốn bảo vệ, là động lực cố gắng lớn nhất của tôi, giây phút anh xuất hiện mọi lo lắng của tôi đều tan biến hết, mỗi khi lo sợ điều gì đó tôi đều tự nhủ rằng "đừng lo, Hoàng Long ở đây rồi"
Giống như khi bị đánh, tôi chỉ muốn bỏ trốn, chỉ biết sợ hãi, nhưng Hoàng Long đã ở đó, đã kéo tôi ra khỏi sự sợ hãi, cùng tôi đối mặt với nó.
"Cảm ơn anh vì đã muốn bảo vệ em"
Anh đỡ tôi ngồi dậy, chỉ tay về cửa sổ hướng mặt trời lặn
"Em có thấy ngôi sao đó không?"
"Thấy"
"Anh cảm thấy cuộc đời mình giống bầu trời vậy, khi hoàng hôn kết thúc, chỉ có tối tăm, nhưng em là ngôi sao đó, em cho anh chút ánh sáng của mình"
"Sao tự nhiên anh lại nói mấy lời này"
Tôi chống tay ngồi dậy nhìn anh
"Ý anh là em không cần phải cảm ơn anh, em cũng đã có ý nghĩa rất lớn với anh rồi"
"Hoàng Long của em hôm nay sến súa quá"
Tôi đưa hai tay che miệng cười
"Không thể tình cảm với em quá 5 phút được mà"
Hoàng Long khẽ lườm tôi rồi khoanh tay quay mặt đi
"Nhưng mà sao hôm nay anh lại tới trường em vậy?"
"Anh đón em"
"Anh vẫn vậy, chả bao giờ nói trước"
"Bởi vậy anh mới kịp xuất hiện đó, từ mai anh cũng sẽ đón em"
"Thôi, anh phải đi làm mà"
"Không sao, em quan trọng hơn"
"Em không sao thật mà"
"Lỡ cái thằng đó lại xuất hiện thì sao? Anh không yên tâm"
"Nếu vậy thì em sẽ gọi cho anh, được chưa?"
"Hôm nay em đâu có gọi cho anh"
"Hôm nay do em sốc quá, từ nay về sau có chuyện em sẽ gọi anh"
"Vậy tạm được"
Có vẻ chưa hài lòng nhưng Hoàng Long miễn cưỡng phải chiều theo tôi, chẳng phải tôi không muốn anh đón, tôi chỉ không muốn mình ảnh hưởng tới công việc của anh quá. Anh đã vì tôi rất nhiều rồi.