Phía Bên Kia Dòng Sông

Chương 7: {Bước chân thứ bảy}



Dọn dẹp xong cũng đã quá mười một giờ, giờ này khách tới rất đông, Tịch Dữu đẩy xe khỏi phòng bao, trở về phòng thay đồ nhân viên, thay ra thường phục của mình. Bây giờ đang giao mùa xuân qua hạ, khí hậu đang dần nóng lên, Tịch Dữu chỉ mặc áo sơ mi lụa, quần ống loe. Bên trong quán có bật điều hoà, Tịch Dữu cứ mặc thêm một cái áo gió là đủ rồi.

Đêm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, có chuyện là theo dự tính, cũng có chuyện là ngoài ý muốn. Trên đời thế sự vô thường, Tịch Dữu đã sớm làm quen được với mấy loại chuyện này. Chỉ là trong khoảnh khắc nào đấy, y đột nhiên không thể quên được ánh mắt kia của Chu Châu.

Phải nói Chu Châu là một sự lựa chọn rất tốt.

Tháng trước triễn lãm, Tịch Dữu đã gặp Chu Châu một lần rồi. Cũng không phải ngẫu nhiên mà gặp, là vì danh tính nổi trội ấy mới là thứ khiến y muốn tới. Buổi triễn lãm tranh kia rất có tiếng tăm, còn lên hẳn cả tờ new york times, ban đầu Tịch Dữu định đến xem, coi như mở mang tầm mắt, sau đó thì gặp được Chu Châu.

Tịch Dữu đã có ấn tượng rất mạnh kể từ khi đó.

Bức tranh của anh được treo ở phòng cuối cùng của hành lang, cũng là phòng to nhất. Nội dung tranh rất mơ hồ, xa xa là mặt hồ, gần hơn là một người không rõ nam hay nữ nhìn tới. Tịch Dữu cảm giác như bức tranh đó thể hiện được chính bản thân y vậy, cho nên cuối buổi triễn lãm, y đã nán lại, xem nốt buổi phỏng vấn của Chu Châu.

Chu Châu khi ấy toả sáng rực rỡ, giọng nói anh trầm ấm, tựa hồ như buổi triễn lãm ấy chính là linh hồn của anh vậy.

Mà thật ra, có lẽ từ khi đó, linh hồn của Tịch Dữu cũng bị anh đánh cắp mất rồi.

Tận đến khi buổi triễn lãm kết thúc, Tịch Dữu cứ như một người hâm mộ cuồng nhiệt đuổi theo phía sau Chu Châu, nhìn anh cùng người phỏng vấn vừa đi vừa hỏi đáp, lại không thể dời mắt nổi. Tịch Dữu cũng đã ở new york mấy ngày, đọc hết tuần báo về Chu Châu, sau cùng mới trở về Thiên Tân.

Lời Tịch Dữu nói không hề sai, phải chi ngay từ đầu không gặp Chu Châu, thì cả hai vốn dĩ sẽ không có bất cứ sợi dây liên kết nào.

Xuất thân Chu Châu quá hoàn hảo, tính cách anh cũng tốt bụng dịu dàng, nửa câu nặng lời với Tịch Dữu anh cũng phải tốn rất nhiều công sức mới có thể nói ra. Phải chi Tịch Dữu là một người cân xứng, có lẽ y cũng sẽ không chùn bước như vậy.

Thành thử ra, y vẫn có chút tiếc nuối.

Tịch Dữu ngây người một chốc, không nghe thấy cả âm thanh cửa mở trong phòng thay đồ, mãi sau khi thấy một bóng người xuất hiện thì mới giật mình.

Người vừa đến là Cố Tuỳ, một nhân viên phục vụ phòng riêng.

Cố Tuỳ thấy Tịch Dữu ngẩn người, mới cố ý trêu y mấy câu, "Anh Tịch tương tư người nào rồi đấy ạ?"

Trong thoáng chốc, Tịch Dữu lấy lại bình tĩnh rất nhanh, khe khẽ phản bác, "Có ai đâu chứ."

"Thế sao anh thất thần vậy? Ai nha ai nha, anh Tịch đẹp như vậy, còn có cô nào chê được anh à." Cố Tuỳ thuộc tuýp người hoạt ngôn, nói mấy câu đã hâm nóng được bầu không khí. Cậu nhóc cũng rất biết trước sau, trong lời nói đùa không bị quá mức phản cảm.

Lần đầu tiên Cố Tuỳ tới ứng tuyển, Tịch Dữu đã rất hâm mộ loại khí tức này của cậu nhóc. Cho đến tận bây giờ y vẫn thấy Cố Tuỳ giống như là sự khuyết thiếu của y vậy, đuổi theo mãi cũng đuổi không kịp.

"Chỉ là thất thần thôi." Tay Tịch Dữu vỗ vai cậu mấy cái, "Em xong ca chưa?"

"Rồi ạ, bây giờ thay đồ, sau đó em định ghé ăn đêm." Nói đoạn như nhớ ra gì đó, cậu nắm lấy tay Tịch Dữu, lắc lắc mấy cái, "Anh đi ăn với em luôn không?"

Tịch Dữu lắc đầu, "Thôi, anh còn sổ sách chưa xem, em đi một mình là được rồi."

"Tiếc thế." Cố Tuỳ ca cẩm, "Em vừa được bo hẳn một nghìn hai, còn muốn đãi anh đây."

Chuyện bo típ trong quán không phải lạ, Cố Tuỳ lại là người thông minh lanh lợi, hầu như khách nào được cậu phục vụ đều sẽ bo, dù ít hay nhiều. Nhưng mối quan hệ xã hội của Cố Tuỳ lại không tốt, có lẽ đó cũng chính là thử thách của ông trời đặt ra cho cậu.

An ủi thêm mấy câu, Tịch Dữu mới khéo léo nói muốn rời đi, "Vậy em thay đồ đi, anh ra ngoài trước."

Cố Tuỳ ủ rũ vẫy tay với Tịch Dữu, "Nhưng hôm nào đó anh phải đi ăn với em đấy nhé."

Để trấn an cậu nhóc, Tịch Dữu cũng chân thành hứa, "Được, ngày nào đó anh nhất định sẽ đi mà." Hứa xong, y chờ cho Cố Tuỳ đồng ý, lúc này mới rời đi.

Bên ngoài quán rất đông.

Tầng trệt của quán thường dành cho khách không đặt lịch hẹn, hoặc khách chỉ đi một, hai người. Thông thường thì ở quầy dưới, khách chủ yếu là tới tìm hoan, xô bồ khác hẳn trên tầng.

Trước khi người đàn ông tới đây làm chủ, quán bar này hoàn toàn không được phân chia rạch ròi như vậy. Lầu trên lầu dưới đều là nơi người nào cũng có thể ra vào. Giá rượu cũng đi đôi với chất lượng, không quá cao. Tịch Dữu khi ấy là bị dụ dỗ vào làm, sau này người đàn ông tới, vừa che chở vừa bảo bọc y, mới phân tầng cao thấp của quán như vậy.

Mối quan hệ xã hội của người đàn ông rất tốt, đều là quen biết những người có địa vị. Sau khi biết người đàn ông làm chủ ở đây, bọn họ một truyền mười mười truyền trăm, tới lui rất thường xuyên. Tuy vậy bản chất của quán không hề thay đổi.

Khách tới lui đều là người đồng tính.

Khác một chút là tầng trên của quán thường là để những người tai to mặt lớn tới chơi vui vẻ, sau đó là kí kết hợp đồng làm ăn. Cũng vì sự khác biệt này mới là thứ làm nên tên tuổi "Tiên tửu".

Cũng có thể nói đây là nơi phân hoá giàu nghèo và thân phận chuẩn xác nhất.

Tịch Dữu đi tới quầy bar, Triệu Lẫm vẫn đang tán gẫu với khách, Tịch Dữu không lên tiếng, cẩn thận đi sau lưng cậu, sau đó ngồi vào bàn trong góc. Triệu Lẫm thấy y rồi, cẩn thận chào khách hàng mấy câu, sau đó bước tới gần bên. "Anh chưa ăn tối đúng không?"

Nghe được giọng Triệu Lẫm, Tịch Dữu không còn xa lạ nữa, tuỳ ý ngả người vào lòng cậu nhóc, "Em ăn chưa."

Lời này chính là lời khẳng định, Triệu Lẫm vòng tay ôm lấy vai y, "Em kêu đồ ăn tới nhé?"

"Ừ." Ánh mắt Tịch Dữu lúc này mới rời khỏi bảng kê trên tay, "Hết bao nhiêu thì nhắn cho anh nhé."

Khoảng mười lăm phút sau, đồ ăn giao tới.

Tịch Dữu là người ăn thanh đạm, cay ít dù chỉ một chút cũng không được. Triệu Lẫm dựa theo thói quen này gọi một nồi lẩu dưỡng sinh (1). Nước lẩu trong vắt thấy đáy, chỉ có thêm rau và mấy món thịt chay. Trong quán còn một bartender nữa, sau khi phân phó xong, cả hai lui ra sau hè của quán, Tịch Dữu xếp bàn, Triệu Lẫm dọn chén.

Cả hai làm hì hục từ tối qua, thậm chí sáng nay Tịch Dữu cũng ăn rất qua loa, tới giờ đã đói meo rồi.

Tính tình Tịch Dữu không bao giờ nóng vội, dù đã đói đến mức hoa mắt chóng mặt, nếu như khi nãy Triệu Lẫm không đề cập, có lẽ y sẽ quên bẵng đi chuyện này. Thói quen không mấy tích cực ấy đã bị Triệu Lẫm chỉ điểm rất nhiều lần, dù vậy y chẳng sao sửa được.

Động tác xếp bàn ghế của y vô cùng chậm, đến mức Triệu Lẫm cầm bát từ nhà ăn đi ra, cũng phải chờ y thêm một lúc mới có thể đặt bát xuống bàn. Thế nhưng Triệu Lẫm chẳng phàn nàn lấy một lời, ánh mắt cậu chuyên chú nhìn Tịch Dữu, bên trong đều là dịu dàng.

Xong xuôi, Tịch Dữu lau muỗng đũa, Triệu Lẫm lấy một cái nồi lớn đổ nước lẩu vào, bật bếp cho sôi.

Nước lẩu có mùi thơm rất đặc trưng, cũng là quán quen hai người từng ăn, cho nên hương vị không có gì đáng bàn cãi cả. Tịch Dữu là người ăn không nói ngủ không ngáy, Triệu Lẫm theo y năm năm. Năm năm này coi như học được thói quen ấy, cả hai cứ duy trì im lặng, trên bàn chỉ độc mỗi tiếng bát đũa va chạm.

Tịch Dữu gắp rau ăn, sau đó đến thịt chay, cuối cùng mới chan nước ăn cùng sợi bún. Y ăn rất tuần tự, giống như được đạo tạo bài bản vậy. Triệu Lẫm thì đói bụng, lang thôn hổ yết mà ăn, húp nước xì sụp.

Đợi xong bữa, mặt mũi Triệu Lẫm đỏ ửng lên, Tịch Dữu lại toát cả mồ hôi. Sau hè không có quạt máy, chỉ có gió lùa theo đường luồng, đúng là không mấy mát mẻ.

Triệu Lẫm dọn bớt chén lại, lại thấy bộ dạng Tịch Dữu biếng nhác chống cằm, cậu cười, "Mình phải làm tới ba giờ đó, anh khoẻ hơn chưa?"

"Rồi." Tịch Dữu nheo nheo mắt, "Hơi buồn ngủ."

Triệu Lẫm biết chuyện phục vụ phòng riêng rất cực, mỗi khách mỗi tính nết, pha rượu không ngon còn bị càn quấy. Mặc dù Tịch Dữu có vẻ lành lằn trở ra, nhưng cậu vẫn nhớ tới ánh mắt Hà Mạn Mạn khi ở quầy lễ tân, hoàn toàn là bộ dạng khinh mà không nói. Triệu Lẫm chưa nói chuyện với Hà Mạn Mạn lần nào, nhưng thái độ ngày hôm qua của hắn rất khó coi, vừa nghe đến chuyện học thức đã đánh bài chuồn. Vì lẽ đó Triệu Lẫm không có ấn tượng tốt với người này.

"Ban nãy, chuyện Hà tiên sinh, anh ta có làm gì anh không?" Triệu Lẫm kéo ghế ngồi xuống, lấy trong túi ra bao thuốc và hột quẹt, đưa cho Tịch Dữu một điếu.

"Chẳng làm gì cả." Tịch Dữu nhận lấy điếu thuốc, hơi rướn người để Triệu Lẫm châm lửa. "Nói mấy câu rồi thôi, người lớn cả rồi, có phải trẻ con đâu mà hơn thua từng lời ăn tiếng nói."

Thuốc lá Triệu Lẫm khác với loại Tịch Dữu hay hút, mùi hơi nồng, Tịch Dữu rít mấy hơi, sau đó nhả khói. "Nói mấy thứ kiểu như, anh không hợp để quen biết bọn họ."

"Nghe mích lòng nhỉ?"

Tịch Dữu hơi mím môi cười, điệu bộ không có vẻ gì như là bận tâm. Chỉ có Triệu Lẫm biết, có lẽ sau này, cũng sẽ chẳng có ai phá tan được lớp phòng bị của y nữa rồi.

"Giờ nói có lẽ hơi muộn, nhưng nếu biết trước, em đã không để anh lên phòng bao rồi." Điếu thuốc trong miệng Triệu Lẫm chưa hút xong, chỉ nửa hơi ngắn ngủi rồi thôi. "Và cũng sẽ không để anh tới buổi triễn lãm tranh ấy."

Khói trong miệng Triệu Lẫm lần này mới được nhả ra. "Ai mà biết anh vừa thấy thông tin khách đặt, đã vội vàng muốn đến đâu chứ."

Nụ cười trên môi Tịch Dữu hơi nhạt đi, "Anh chỉ muốn đến gần người ta một chút, không nghĩ tới kết quả lại tệ như vậy."

Lần này thì Triệu Lẫm không trả lời nữa.

Cả hai ngồi đó, lặng lẽ hút thuốc, lặng lẽ nhả khói. Phải nói đêm hè nhiều sao, bầu trời thành thị như lấp trong sao đêm, vừa mang hơi lạnh của tiết xuân còn vấn vương, lại vừa mang cảm giác vội vã của chiều hè.

Thật ra thì Tịch Dữu không thích hút thuốc, nhưng y cũng chẳng chê thuốc. Ngày ấy Triệu Lẫm tìm đến thuốc lá, cũng muốn chứng tỏ mình cũng thật ngầu. Tịch Dữu khuyên ngăn mấy bận không thành, sau đó cũng nuông chiều tính xấu này của cậu. Mỗi lần Triệu Lẫm hút, Tịch Dữu cũng sẽ hút.

Tuy vậy có lẽ y không biết, Triệu Lẫm cũng có tâm sự không thể giải bày, lúc ấy cậu mới tìm đến thuốc lá.

Nếu như Tịch Dữu cố gắng nhìn về phía Chu Châu, thì Triệu Lẫm cũng như vậy, sẽ luôn có ánh mắt dõi theo y, không rời, không bỏ.

Chỉ là Chu Châu chẳng hay, mà Tịch Dữu cũng chẳng biết mà thôi.

...

(1) Lẩu dưỡng sinh là loại lẩu với các nguyên liệu đặc trưng bí truyền, được chọn lọc kỹ càng, mang đến hương vị beo béo, thanh đạm nhẹ nhàng, kích thích vị giác.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv