Phía Bên Kia Dòng Sông

Chương 12: {Bước chân thứ mười hai}



Mùa hạ ở Thiên Tân khô nóng, đối với người không chuộng thời tiết này như Tịch Dữu dễ sinh ra phản ứng cơ thể. Chủ yếu là mồ hôi tiết quá nhiều, tâm trạng không tốt, thậm chí cả người dễ cảm thấy mệt mỏi.

Tịch Dữu ngồi trong xe hưởng máy lạnh, lái xe tới nhà rồi vẫn không bước xuống. Trong gara vẫn lọt qua được mấy tia nắng yếu ớt.

Đêm qua y không về, còn ngủ lại nơi xa lạ như vậy, thần sắc sáng nay cũng không tốt lắm. Triệu Lẫm lo lắng y có bệnh, gọi liên tục từ khuya hôm qua tới rạng sáng. Mãi bây giờ y mới có thể nhìn điện thoại.

Tịch Dữu nối máy, điện thoại reo lên mấy tiếng chuông, sau đó truyền tới giọng nói uể oải. "Sao giờ anh mới gọi cho em?"

"Có chút chuyện." Giọng Tịch Dữu khàn khàn, nói xong còn ho mấy cái.

"Bệnh mất rồi à?" Triệu Lẫm nghe tiếng ho đứt quãng của Tịch Dữu, chút buồn ngủ còn sót lại cũng tiêu tan quá nửa, "Em qua chỗ anh nhé?"

"Không cần đâu. Chuyện nhỏ ấy mà." Tịch Dữu khéo léo từ chối, dù sao tình trạng lúc này của y không thể gặp Triệu Lẫm. Dù sao vẫn là đứa nhỏ mình yêu thương, để nó thấy mặt tối của bản thân, Tịch Dữu cũng rất khó xử.

Triệu Lẫm hiểu chuyện, "Vậy thôi ạ."

"Không ngủ tiếp nữa à?" Tịch Dữu cởi dây an toàn, bên đầu máy của y vang lên tiếng khoá xe.

"Vâng, bây giờ chuẩn bị đi đón con gái dì Lưu. Dì ấy xuống tỉnh mấy ngày rồi." Nói đến đây giọng Triệu Lẫm hơi nhỏ lại, "Cũng không quá nguyện ý."

Mặc cho Tịch Dữu luôn miệng muốn Triệu Lẫm làm quen với Lưu Phi, nhưng thái độ này của cậu, y biết mấy hi vọng xa vời của mình đã sớm bị dập tắt.

Triệu Lẫm đã bên y từ năm y mới lập nghiệp, chỉ có hai bàn tay trắng. Khi đó quán đổi chủ, rất nhiều nhân viên phải thay mới, Tịch Dữu dường như không biết gì, nhưng cũng phải tập làm quen với khó khăn. Y còn nách thêm một đứa trẻ chỉ vừa chớm hai mươi, cái tuổi vẫn còn hào khí và ham thích thú vui mới lạ. Trong đoạn thời gian thay máu, Tịch Dữu mỗi ngày đều phải cười nói lấy lệ, thậm chí phải giao thiệp với tất cả những người tới viếng người đàn ông kia, về nhà lại lo lắng cho Triệu Lẫm.

Đến giờ phút này khi cậu trưởng thành, y vẫn chỉ sợ một ngày cậu lầm đường lạc lối, rơi vào vực sâu thăm thẳm.

"Không thì thôi đi, chuyện gì như ý hẵng làm." Tịch Dữu mơ hồ phun ra một câu.

Sau đó bên kia truyền đến âm thành cười giòn của Triệu Lẫm, "Cũng không phải không thích cô ấy, chỉ là tuổi còn nhỏ, không dám quen."

"Ra vậy." Lòng Tịch Dữu như an tâm trở lại, "Hai đứa thế nào thì thế, vẫn là không nên cưỡng ép."

Triệu Lẫm biết thái độ của Tịch Dữu vẫn còn rất nhiều bảo thủ, cậu không biết tương lai có thay đổi được hay không, nhưng hiện tại có lẽ y vẫn chưa buông được khúc mắc. Dù sao y vẫn muốn Triệu Lẫm có thể có một cuộc sống bình thường, và có được gia đình của riêng mình.

Đương nhiên Triệu Lẫm hiểu Tịch Dữu, cũng càng hiểu rõ lòng mình.

Chuông cửa Triệu Lẫm lúc này reo lên, cậu vội ngắt điện thoại, sau đó bước ra xem xét.

Không nghĩ tới lại chạm mặt một người, như lạ, như quen.

Ở bên này Tịch Dữu cất đi điện thoại, sau đó mở cửa xuống xe. Gara nóng hừng hực, Tịch Dữu chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ bước vào gian phòng khách. Cửa gara và phòng khách nối nhau qua một cầu thang ngắn, bước mấy bậc là tới nơi rồi. Nhưng vừa mở cửa, ngoài ý muốn đụng phải Cam Vàng đang chơi với bóng nhỏ trên sàn.

Nhà y có một cửa thông gió ra bên ngoài, không cao không thấp, bình thường nếu như y khoá cửa chính, Cam Vàng muốn chơi sẽ leo từ lối thông gió đó vào. Có lẽ y đi cả đêm không về, Cam Vàng đã thấy nhớ y rồi.

Tịch Dữu khom lưng bế bổng nó lên, Cam Vàng ngửa đầu cọ cọ vào ống tay áo của y, làm khắp người y đều dính một vòng lông vàng, mỗi lần ánh sáng chiếu tới đều lấp lánh lên một chút. Y khúc khích cười, "Nhớ tao à?"

Móng vuốt cam vàng bung ra, víu vào áo y. Tịch Dữu hôn lên đầu nó mấy cái, sau đó vào bếp làm món cá Cam Vàng ưa thích. Cá ngừ được y trữ đông mỗi ba ngày, cứ sau ba ngày là thay cá mới, bởi vậy chất lượng cá được giữ ở mức tươi nhất. Y cũng không đem chuyện này nói cho bà Lư, nếu không chắc chắn bà sẽ chê y lãng phí.

Lại nhìn Cam Vang vui vẻ lắc lư cái đuôi chờ được cho ăn, Tịch Dữu chợt cười.

Một ngày của y thường là trải qua như vậy. Quả thật nếu không có điểm nhấn là Chu Châu, y sẽ sống thế này mà không thay đổi. Sống không ham hư vinh, cũng chẳng ham quả dục.

Cam Vàng được ăn cá, thích thú xoè hai tai ra sau.

Tịch Dữu để nó ăn dưới phòng bếp, bản thân lên lầu thay ra đồ ở nhà, mặc áo phông và quần thun. Lúc thay đồ ra, y mới để ý hình như mấy dấu vết Chu Châu để lại ngày càng sậm màu.

Y có chút buồn cười.

Nhìn anh đạo mạo đức hạnh, vậy mà tính chiếm hữu lại rất cao. Tối qua Tịch Dữu bị vặn tới vặn lui, sớm đã mệt lả đi. Vậy mà khi xong chuyện rồi Chu Châu vẫn hôn đầy lưng y, thậm chí cố tình để lại dấu ở nơi rất dễ thấy. Tịch Dữu cũng sẽ không vì mấy loại chuyện này mà xấu hổ. Da mặt y dày, đến lúc nhân viên quét dọn lên kiểm phòng, Tịch Dữu còn không buồn che mấy dấu vết ở trên cổ mình.

Thời gian dài đằng đẵng, y đã sớm quen với mấy loại chuyện đáng xẩu hổ này rồi.

Buổi trưa nắng nóng, Tịch Dữu bật điều hoà khắp nhà. Lúc mua căn nhà này đã có một vài nơi không lắp máy lạnh. Tịch Dữu khi đó không có quá nhiều tiền, y mua loại rẻ một chút, nhiều năm qua cũng đã không còn mới. Hơi lạnh toả ra cũng chỉ dìu dịu, không mát lạnh được, nếu so với cái nắng gắt ngoài kia, hoàn toàn không thoả mãn nổi.

Cam Vàng ăn xong, lăn thẳng vào ổ nằm Tịch Dữu mua cho nó, trong tay ôm gấu bông nhỏ, lim dim muốn ngủ. Tịch Dữu còn sợ nó nóng, y bật thêm một cái quạt hướng về phía Cam Vàng, lúc này mới làm đồ ăn trưa.

Mấy ngày này y sinh hoạt tuỳ hứng, bình thường giờ này y vẫn đang vào giấc, nhưng bây giờ đã biến thành nấu cơm rồi. Tịch Dữu không quen múi giờ, ngáp ngắn ngáp dài mấy hồi liền.

Trong tủ lạnh chỉ còn nửa lạng thịt với hai lát cá, thịt thì Tịch Dữu đem đi nấu canh, cá thì hầm với sốt cà chua, đều là món ăn nhạt. Y không nêm thêm gì cả, cứ thế dọn cơm ra, một mình bật sách nói lên bắt đầu ăn.

Đến giữa bữa cơm, Vương Tôn gọi cho y.

Tịch Dữu buông đũa, "Chị Vương ạ."

Vương Tôn vẫn ở trong văn phòng luật sư, thư kí đưa đến cho cô một tách cà phê, "Tề Chi Lục có nói gì không?"

Quả thật Vương Tôn là người thông minh, cô rất biết lựa lời, không nói huỵch toẹt mấy chuyện giường chiếu ra. Đối với việc này Tịch Dữu vô cùng cảm động.

"Không nói gì cả." Y nhớ đến chuyện tối qua, cũng chẳng giấu giếm nửa lời, "Gã ta bán tôi cho người khác. Người tôi lên giường, cũng không phải gã."

Vương Tôn không liệu được tới chuyện này, khó tin đầy trong ánh mắt, "Còn bán lại? Gã ta có còn đạo đức không thế?"

Nói đoạn cô hơi lớn giọng, "Thế là cậu quan hệ với người mình chưa từng quen à? Cậu có biết mấy người xung quanh Tề Chi Lục đều không tốt đẹp hay không?" Lời Vương Tôn nói quả thật là có căn cứ. Những người xung quanh Tề Chi Lục phần lớn đều là tay chơi, suy nghĩ rất bệnh hoạn. Nhưng rất nhanh nhận ra mình thất thố, Vương Tôn cũng hạ thấp âm lượng một chút. "Xin lỗi, là tôi bốc đồng."

Tịch Dữu cười, "Không sao."

Lần này thì Vương Tôn chẳng biết là y nói không sao với việc lên giường với người khác, hay là nói không sao khi cô lớn tiếng với mình nữa. Thái độ của Tịch Dữu cứ ôn hoà như vậy, rất dễ làm người khác tự thấy thẹn với lòng.

"Vả lại tôi cũng thích anh ta." Tịch Dữu nhỏ giọng nói.

Nhưng khi Tịch Dữu nói ẩn ý như vậy, Vương Tôn vẫn cho rằng y chỉ là nói với đối tượng chưa gặp lần nào, là phút nông nổi nhất thời, cô lại đâm ra khó hiểu. "Sao cậu lại dễ dãi như vậy nhỉ? Cậu thậm chí còn không biết người đó là ai."

Nghe đến đây thì y hiểu rồi, bận tâm lớn nhất của Vương Tôn nằm ở việc y lên giường với một người đàn ông xa lạ, chứ không hẳn là vì không gặp được Tề Chi Lục. Tịch Dữu nghĩ một chút, sau đó trả lời, "Là người quen của tôi ạ."

Mấy lời này làm Vương Tôn sửng sốt. Cô không biết Tịch Dữu còn có bao nhiêu chuyện động trời giấu cô, cũng không rõ quan hệ y rộng tới mức nào, nhưng việc đã ngủ cùng một người đàn ông, mà người này vừa là người quen, còn là người trong lòng. Thì có bao nhiêu là sự ngỡ ngàng cơ chứ. Đừng nói đến người khác, đến người như cô còn phải bất ngờ.

"Ồ." Vương Tôn suy yếu cảm thán.

"Vậy nên chị đừng lo lắng. Tôi không có chuyện gì đâu ạ." Nói đoạn y hơi lộ ra chút áy náy lấy lòng, "Đáng lẽ ra tôi phải là người gọi cho chị, xin lỗi chị, vì tôi đã chẳng thể gặp được Tề Chi Lục, cũng không thể giúp chị."

Trong chuyện này chắc chắn không phải chỉ riêng Tịch Dữu mới là người nên áy náy. Từ tối hôm qua Vương Tôn đã thấy nóng ruột, nhưng sự chuyên nghiệp của cô không cho phép cô ngăn cản Tịch Dữu. Khi đêm qua đi, cô vẫn không có dũng khí gọi cho y. Mãi đến trưa, bởi vì quá khó nhịn, cô mới đánh bạo nhấc điện thoại.

Bây giờ lời y nói cứ như hoá giải tất cả nỗi bận tâm của cô, làm cho toà án lương tâm trong lòng Vương Tôn được hoà giải.

"Tốt rồi." Đến đây cô mới chợt nhận ra giọng mình hơi ấm ách. "Tôi chỉ lo cậu có chuyện gì, lại phải trở thành Hứa Gia Dịch thứ hai, như vậy có nhảy xuống sông Hoàng Hà tôi cũng chẳng rửa hết tội của mình."

Tịch Dữu an ủi cô mấy câu, "Tôi cũng không nghĩ tới tôi sẽ gặp được anh ấy, chuyện này tôi cũng phải cảm ơn chị. Chị cứ yên tâm nhé."

Vương Tôn đồng ý.

Cuộc gọi của họ kết thúc khoảng mười lăm sau, chủ yếu là Vương Tôn hỏi này hỏi nọ, cũng không đụng tới câu chuyện khó xử đó nữa. Sau chuyện này cô mới nhận ra, Tịch Dữu hệt một con thỏ nhỏ, vừa ngây thơ tìm đồ ăn, lại cẩn thận đào hang giấu đi. Rất dễ động lòng người khác.

Cô suy đoán một chút, nếu như tương lai Tịch Dữu thực sự cần cô giúp gì, cô chắc hẳn sẽ giúp không nuối tiếc.

Nhưng rất lâu về sau, Vương Tôn cũng không nhận được bất kì cuộc gọi nào từ y, cũng không còn liên hệ được nữa.

Qua xế chiều, Tịch Dữu thay quần áo, muốn đến quán bar xem xét.

Tuy rằng hôm nay tới sớm, Tịch Dữu vẫn không tìm được chỗ đỗ xe. Dường như đã quen với chuyện này, chủ quán ăn gần đó rất niềm nở khi y hỏi mượn bãi xe. Tịch Dữu cũng chẳng thể đi người không, mua cho chú ấy hai suất gà om dưa, sau đó mới rời đi.

Bảy giờ quán vẫn đang sửa soạn. Trời đã vào hạ, bên trong chưa chi đã bật máy lạnh rất sớm, còn là cố tình chỉnh xuống độ thấp nhất. Tịch Dữu cũng biết như vậy rất hại máy, nhưng không có cách nào nói nặng lời với nhân viên, cho nên chỉ yên lặng ngồi vào góc.

Nhân viên thấy y liền nềm nở chào hỏi.

Hỏi y ăn gì, hôm nay có gì vui không, sau đó than vãn thời tiết này quá nóng, không có máy lạnh hoàn toàn không sống nổi. Tịch Dữu cười cho có lệ, không mặn cũng không nhạt.

So với tuổi thiếu niên sung sức, Tịch Dữu không chạy kịp mạch não của lứa trẻ, không hiểu những nỗi bận tâm hay than phiền của họ. Đối với y những điều đó quá đỗi bình thường, hoặc cuộc sống này cũng chỉ đơn giản đến thế, không có sự khúc mắc khó lòng giải thích nào.

Tịch Dữu chỉ mong, mỗi ngày đều có tiền, để có thể sống mãi cuộc sống như hiện tại.

Hôm nay y chờ tới tám giờ, Triệu Lẫm mới chậm chạp đi tới. Cậu mặc áo thun trắng, khoác một cái áo chống tia uv loại mỏng.

Vừa thấy Tịch Dữu, ánh mắt cậu sáng lên, khoé môi có chút ý cười lấy lòng.

Tịch Dữu không làm khó cậu, cũng gật đầu một cái. "Còn tưởng em vắng hôm nay." Giọng Tịch Dữu trầm thấp, rất có mị lực.

Triệu Lẫm ha ha mấy tiếng, cũng không trả lời lại. Tịch Dữu lấy làm lạ, thế nhưng y không nghĩ sẽ hỏi tới.

Con người nhiều lúc sẽ có những mối bận tâm riêng, vẫn là nên tôn trọng điều đó của họ thì tốt hơn.

Loay hoay một lúc, Triệu Lẫm mới thay đồng phục nhân viên ra, khoảng nửa tiếng sau, quán chính thức mở cửa. Biển hiệu được đặt trước quán, ngay cả thanh gỗ treo cửa cũng được mở ra phía có chữ "open".

Lại nói lượng khách của mùa hạ có vẻ nhiều hơn, cũng có rất nhiều sinh viên ghé thăm. Mặt mũi lớp trẻ khôi ngô tuấn tú, tính cách xởi lởi, giống như mang một luồng không khí mới vào quán vậy.

Đến mức Tịch Dữu cảm tưởng như mình đã từng có một thanh xuân như thế.

Y ngồi trong góc khuất, dõi mắt nhìn theo, mãi đến khi bọn họ ngồi vào bàn, lúc này mới thôi. Y cũng chẳng để ý đến việc khoé môi mình từ lúc trở về từ khách sạn luôn luôn kéo cong nữa kìa.

Chuyện này Triệu Lẫm cũng thấy lạ. Phải nói rất hiếm khi Tịch Dữu lộ rõ vẻ vui sướng đến như vậy. Cậu muốn hỏi mấy câu, tốp sinh viên đã kéo tới quầy bar tham quan, hỏi Triệu Lẫm cái này cái nọ.

Bẵng đi một lúc, cậu cũng quên mất chuyện này.

Kéo dài mãi khi trời về khuya, điện thoại Tịch Dữu chậm chạp đổ chuông. Mà hồi chuông này kéo dài rất lâu, đều là do y phải ra ngoài quán mà nghe.

Bật máy, giọng nói bên kia trầm khàn.

"Em ăn khuya không? Công việc của tôi bây giờ mới xong." Chu Châu thở dài, mệt mỏi day day ấn đường.

"Anh vẫn chưa ăn gì à?" Tịch Dữu đượm ý cười, "Bây giờ đến phố Thiên Tân (1) còn kịp không nhỉ?"

Chu Châu đứng lên, anh vẫy tay ra hiệu cho thư kí tắt đèn, còn mình đem theo áo khoác rời đi. Vừa đi vừa nói, "Cũng được, từ đây qua chỗ em hơn mười lăm phút, chờ tôi một lúc nhé."

Tịch Dữu ứng thanh, muốn chờ Chu Châu cúp điện thoại, sau đó mất một lúc im lặng, anh mới lên tiếng.

"Tôi hơi nhớ em rồi."

...

(1) Đây là khu phố đi bộ nằm bên bờ sông Hải, treo đầy những chiếc đèn lồng màu sắc. Những ngôi nhà cổ tại đây đều có niên đại từ thời nhà Minh (1368-1644). Xung quanh khu phố có nhiều nhà hàng, quán ăn, cửa hiệu bán đồ lưu niệm, đồ thủ công địa phương.

Đọc tiếp chương sau để rõ sự tình diễn ra giữa hai bạn trẻ nhé!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv