Chử Hàng buông cằm cô ra, từ mũi phát ra tiếng rên rỉ.
Nghê Phỉ Vọng đang chậm rãi lấy lòng anh bằng tay cô, đầu ngón tay chạm đến quy đầu anh, theo khe hở mà đi xuống. Ngón tay trở nên ướt át, cô xoa chất lỏng lên tiểu Chử Hàng, nhanh chóng tăng tốc độ, vừa cử động vừa hỏi: “Thoải mái không?”
Chử Hàng gật đầu, mũi nhẹ nhàng cọ trên mặt cô, thậm chí còn ở bên tai chỉ huy cô mau lên, mau chậm một chút.
Nghê Phỉ Vọng cuối cùng cũng có quyền làm chủ, thỏa mãn trong lòng.
Nhưng cuối cùng thì Chử Hàng không bắn trên tay cô mà vào chân cô.
Anh lấy tay cô ra, giam hai tay cô lại ở trên đầu, cúi người hôn môi cô, cánh môi mềm mại nóng rực hôn từ trên khuôn mặt cô đi xuống, đến cổ, xuống chút nữa là bầu ngực anh ao ước đã nhiều năm.
Cô nằm nên bầu ngực trắng nõn mềm mại như một cái mâm tròn, giữa làn da trắng nõn là dâu tây mập mạp, quầng vú có màu rất nhạt, đầu vú sẫm màu hơn, núm vú bị quần áo anh chà xát vào mà đứng thẳng.
Anh há mồm, vươn đầu lưỡi liếm liếm trên nhũ thịt, đầu lưỡi quẩn quanh trên da cô. Cuối cùng cũng chạm đến đầu vú hồng hào, nhưng anh không ngờ mình lại kiên nhẫn đến vậy, đầu lưỡi quẩn quanh xoay vài vòng ở quầng vú nhưng tuyệt đối không chạm vào viên nhũ kia. Đến mức Nghê Phỉ Vọng nóng nảy, nức nở nói: “Cậu hôn nó đi mà.”
Chử Hàng ngẩng đầu nhìn cô: “Chỗ nào cơ?”
Chử Hàng xấu.
“… Núm vú.” Hai đôi lông mày Nghê Phỉ Vọng căng chặt, hai má ửng hồng như đánh má hồng, đuôi mắt cũng màu hồng nhạt.
Chử Hàng cười một tiếng, hơi thở nóng rực phả vào làn da cô, giây tiếp theo, anh liền ngậm lấy.
Không biết đã khát vọng bao nhiêu lâu đến bây giờ anh mới đạt được, khe rãnh khô cạn trong lòng lập tức được dòng nước ấm lấp đầy.
Dục vọng đối với cô trong mộng mấy năm trước tràn ngập trong tâm trí anh lúc này như vỡ bờ.
Dương vật vừa mềm xuống lại dần thức tỉnh.
Nghê Phỉ Vọng bị đầu lưỡi của anh làm cho đến mức lâng lâng, lại cảm nhận được anh đang cương cứng. Bàn tay sờ lung tung từ eo anh đến chỗ kia, “Chử Hàng… lại cứng rồi.”
Ngực cô bị anh ngậm lấy, xương cốt toàn thân như cứng lại, giọng nói không nên lời.
“Thật sự chịu không nổi.” Chử Hàng lo lắng nói nhỏ với chính mình. Anh không chịu đựng nổi sắc dụng của chính mình.
Anh buông đầu vú của cô ra, đôi tay nắm lấy hai bầu ngực nặng trĩu xoa xoa.
Anh đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Nghê Phỉ Vọng đang nằm dưới. Làn da lộ ra trong không khí màu hồng nhạt, nơi đầu vú bị anh chà đạp đến mức đậm hơn một chút, đầu vú đều là nước bọt của anh.
“Một lần cuối cùng.” Anh thấp giọng nói, như là hứa hẹn, cũng như là lần phóng túng cuối cùng của mình.
Nghê Phỉ Vọng hô hấp nặng nề, toàn thân như bị hòa tan ra, “Cuối cùng gì cơ?”
Chử Hàng không nói, chỉ lại áp xuống, cắm dương vật của mình vào giữa chân cô, lúc đó Nghê Phỉ Vọng ngây ngẩn cả người –
Anh tách chân cô ra, cách lớp quần lót mòng đâm vào nơi riêng tư của cô. Quy đầu chạm vào nơi ướt át, vải dệt thấm ướt, cánh thịt lộ ra.
Cảm giác lúc nãy với lúc nãy không giống nhau, cô vừa đề phòng, nhưng lại mong chờ. Chử Hàng ôm cô, mặt chôn ở cổ cô, hơi thở quẩn quanh tai cô, bụng nhỏ cô bị anh đâm chọt đến mức co rúm lại, đáng thương mà lay bờ vai của anh, “Chậm một chút…”
Chử Hàng chậm lại, một tay không ngừng vuốt ve bầu ngực cô, một tay lại sờ lấy đùi cô.
Lúc Chử Hàng bắn tinh, Nghê Phỉ Vọng cảm thấy mình muốn ngã quỵ, cả người không có sức lực chỉ biết hít thở từng chút.
“Sợ không?” Chử Hàng liếm liếm mặt cô.
Nghê Phỉ Vọng chớp mắt, lôi kéo tay anh: “Không sợ.”
…
Sau khi khai giảng, Nghê Phỉ Vọng đều dồn sức cho học tập.
Tất cả suy nghĩ còn thừa lại chút thì dành cho Chử Hàng.
Mọi người đều biết cô và Chử Hàng là người yêu, cô cũng không thu mình mà lúc nào cũng chạy lên tầng trên gặp bạn trai.
Nắm tay, hôn môi, vô cùng hạnh phúc.
Ngu Hân Nhiên không ngờ khi yêu Nghê Phỉ Vọng lại dính người đến vậy, cả ngày cứ nhìn cô với ánh mắt “chả có gì to tát” nhưng khi Chử Hàng xuất hiện, cô ấy mới thấy Nghê Phỉ Vọng dính bạn trai là đúng.
Ai mà lại không dính lấy bạn trai đẹp trai, dịu dàng trầm ổn chứ!
..
Mọi việc lại đâu vào đấy, chẳng qua có một chuyện ngoài dự kiến của Nghê Phỉ Vọng –
Nghê Phỉ Vọng nghĩ cô cuối cùng cũng đã thoát ra khỏi biển khổ. Thế mà biển khổ kia lại chưa từ bỏ mà tự xuất hiện trước mặt cô,n ói với cô: “Vì cậu mà tôi có thể trở thành biển ngọt ngào.”
Nghê Phỉ Vọng nhìn Giang Ngạn Chu đang rối rắm trước mặt mình, cô không biết cậu ta đang nói cái quái quỷ gì.
“Ý cậu là gì?”
“Cậu với Chử Hàng thật sự hẹn hò à?” Giang Ngạn Chu do dự hỏi.
“Ai mà không biết chúng tôi đang hẹn hò chứ?” Nghê Phỉ Vọng nhướng mày hỏi lại.
Giang Ngạn Chu nhíu mày, lúc trước Nghê Phỉ Vọng chưa từng dùng thái độ này đối với cậu ta. Lúc trước cô có thể vênh mặt sai khiến người khác nhưng đối với cậu ta thì ngoan ngoãn nghe lời. Lúc này xem xét biểu cảm khó chịu của cô, cậu ta biết chuyện của cậu ta không thể nào cứu vãn được nữa.
“Tôi biết rồi.” Giang Ngạn Chu lộ ra vẻ mặt khó hiểu tự cười với Nghê Phỉ Vọng.
Lúc Giang Ngạn Chu rời đi, Nghê Phỉ Vọng không hề lưu luyến mà còn thấy nhẹ nhõm.
Không phải là cô không hiểu ý của cậu ta, nhưng bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, bây giờ cô chỉ có Chử Hàng mà thôi. Nếu cô và Chử Hàng không thể ở bên nhau thì kết cục của cô với Giang Ngạn Chu cũng không thể nào tốt lên được –
Trước mặt cậu ta cô không được làm chính mình, cậu ta làm cô cảm thấy tự ti, không có cảm giác an toàn, cô phủ nhận chính mình, vì “hoàn mỹ” trong mắt cậu ta mà đi thay đổi chính mình.
Sau khi Chử Hàng biết Giang Ngạn Chu một mình đi tìm Nghê Phỉ Vọng nói chuyện, anh ghen tuông vô cùng, xụ mặt trong phòng học trống hỏi cô hai người nói chuyện gì.
Nghê Phỉ Vọng nói: “Cậu ấy thích tớ.” Cô không giấu diếm.
Hiếm lạ thay, cô thay cảm xúc Chử Hàng biến hóa, anh hít sâu một hơi, cau mày hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Từ chối.” Nghê Phỉ Vọng cười hì hì nói, cô nhón chân hôn khóe môi anh, “Gái tốt chẳng ưa kẻ chạy lại… Hơn nữa tớ thích chọn người quen.”
Chử Hàng nhíu mày không biết cô có ý gì.
“Đúng không, anh họ.” Cô chớp chớp mắt.
Anh đột nhiên nhớ tới quan hệ trước đây giữa cô với anh, “Vậy tớ thì sao? Gần quan được bạn lộc à?”
“Cũng coi là vậy.” Nghê Phỉ Vọng gật đầu.
Không phải.
Chính niềm hi vọng mà anh giấu kín trong lòng bao nhiêu năm cuối cùng cũng được trời rũ lòng thương
Cả bầu trời sao thi nhau rời khỏi trời cao, nguyện làm đóa hoa trú ngụ trong lòng anh.