Tôi luôn cảm thấy... thời gian như một chuyến xe lửa trôi đi rất nhanh còn tôi lại giống một vị khách ngủ quên trong xe không hề hay biết gì. Tới khi tỉnh lại đã bỏ qua rất nhiều thứ... thậm chí bỏ qua cả trạm dừng.
(Mạng xã hội Văn học.)
"Song Tử... điện thoại cậu rung kìa."- Sư Tử tay chỉ chỉ vào túi áo bạn cùng bàn, rung ầm ầm thế mà không cảm nhận được, bộ mất cảm giác sao còn để chế độ im lặng chi mô rứa?
"Hở... ờ."
Trịnh Song Tử gật gật đầu, lôi điện thoại ra khỏi túi áo, ngắm nghía cái màn hình một chút rồi lập tức bật dậy khỏi ghế ngồi, chạy một mạch ra sau vườn hoa trường. Trước khi rời đi còn không quên nói vọng lại: "Bọn cậu xuống canteen trước đi, tôi sẽ xuống sau. Ok?"
"Ờ, nhanh lên đấy."- Thiếu gia Leo Shelton lại lười biếng đáp thay cho ba người nào đó.
Phượng Kim Ngưu khó hiểu nhìn theo dáng người đang vội vã chạy ra khỏi lớp NK&TN kia, nghe điện thoại luôn ở đây cũng được còn bày đặt ra ngoài giống như có chuyện quan trọng lắm không bằng, nghĩ ngợi một chút thì điện thoại của nàng báo có tin nhắn tới. Nàng vui vẻ kéo đám người Thiên Yết, Sư Tử và Tiểu Yết xuống canteen vừa đi vừa đọc tin nhắn. Chân mày hơi nhíu lại rồi chợt giãn ra nhanh chóng.
"Chào bạn, tôi là Jimmy Nguyễn Viện Trưởng của bệnh viện Bạch Mai tại Hà Nội - người đang trực tiếp liên lạc tới bạn, vì một lý do đặc biệt, tôi liên hệ với bạn để thông báo rằng người thân của bệnh nhân hiến tặng mắt cho bạn vào ngày 04 tháng 06 năm 2008, cậu ấy là anh trai của bệnh nhân, bấy lâu nay cậu ấy luôn cố gắng tìm kiếm bạn vì một lý do cá nhân nào ấy hoặc rằng muốn biết tình trạng đôi mắt của bạn vẫn tốt hay không. Chúng tôi sau nhiều lần cân nhắc quyết định gửi địa chỉ liên lạc của bạn cho cậu ấy, hy vọng bạn không cảm thấy phiền hà khi nhận được thông báo này, cảm ơn."
***
Sau dãy nhà dành cho sinh viên năm nhất của D.E Schools, Trịnh Song Tử tay cầm điện thoại ướt mẹp bởi mồ hôi, tóc cậu bay nhẹ lên mỗi khi có một cơn gió lạc lõng nào ấy thổi qua. Sơ mi trắng chốc chốc lại có mảng bị mồ hôi làm ướt, có thể khi nãy quá nóng vội mà chạy như điên không kịp suy nghĩ nên bây giờ cậu ấy mới thấy mệt. Cuộc gọi vừa rồi là từ bệnh viện Bạch mai tại Hà Nội, suốt tám năm qua nếu không phải ngày nào cũng nhận được thông báo từ bệnh viện thì mỗi tháng sẽ có một cuộc gọi từ Viện Trưởng Jimmy Nguyễn giúp Song Tử biết được thông tin của cô gái mà em gái cậu trước lúc mất có đồng ý hiến tặng mắt.
"Tôi đã gửi cho cậu địa chỉ liên lạc của bệnh nhân ấy, từ giờ không được làm phiền tôi nữa nghe chưa?????? Ừm... dù sao thì, chúc cậu thành công, Trịnh Song Tử - kẻ gây rắc rối cho tôi suốt tám năm qua, tôi sẽ nhớ cái đuôi nhà cậu lắm đấy, có gì thi thoảng ghé bệnh viện tôi chơi nhé, phòng chứa xác luôn chào đón cậu. Good Luck!"
Khóe miệng Song Tử nhếch lên một đường mặc dù bị người nào đó cách cậu mười hai múi giờ và cả Thái Bình Dương nguyền rủa thậm tệ từng ngày nhưng lại thấy tâm trạng cực kỳ vui vẻ, cuối cùng cũng tìm thấy người ấy rồi....
Ánh dương rực rỡ chạm từng tia nắng nhẹ nhàng xuống vạn vật. Qua tán cây xanh rì còn phản chiếu những ô sáng tròn tròn màu vàng nhạt, cậu con trai mặc sơ mi trắng ngồi tựa lưng vào ghế đá dưới gốc cây lớn tay cầm khư khư chiếc điện thoại còn mắt thì hướng phía chân trời xa vời không điểm trụ, nụ cười đẹp tựa Thiên Sứ khiến nhiều nữ sinh đi ngang qua vô tình bắt gặp khoảnh khắc ấy, cả người ngẩn ngơ dõi theo Trịnh Song Tử.
Trước đây có tìm cách nào cũng không tìm thấy cô gái mà Trịnh Song Nhã - em gái cậu hiến tặng mắt, mọi nỗ lực điều dừng ở con số không... vậy mà bây giờ những tưởng bỏ cuộc tới nơi thì lại nhận được tia hi vọng gọi tắt là kỳ tích. Trịnh Song Tử lúc này giống như một đứa trẻ đang vui mừng vì thứ gì đó mà không rõ ràng trong tâm trí cho lắm.
Biết địa chỉ liên hệ thì sao nhỉ? Liệu có giống tám năm trước bắt cô gái kia phải trả lại mắt cho em gái cậu không, khi mà bây giờ Song Nhã chỉ còn lại bia mộ nằm đơn độc, ai gọi tên, ai hỏi gì con bé cũng chẳng trả lời được nữa. Liệu Song Tử có thể đứng đối diện người có đôi mắt đen láy trong veo tựa viên ngọc trai đen kia, rồi mỉm cười hỏi những câu hỏi đầy mỉa mai mà hơn ngàn lần cậu muốn nói đại loại như: "Đôi mắt ấy có giúp cô nhìn thấy đường không, có giúp cô sống cuộc sống của người bình thường tốt không? Có làm cô phiền toái khi sử dụng nó vào những mục đích cô đề ra trong cuộc sống của mình không? Có khiến cô khi mệt mỏi chán chường lại dùng nó vào việc khóc lóc không? Có làm cô tự hào khi đứng từ xa nhìn người khác hoặc hơn thế? Đôi mắt ấy... của em gái tôi liệu vẫn ổn khi được tặng cho cô?"
Nói Trịnh Song Tử ích kỷ cũng được, cậu ấy chỉ muốn thứ mà em gái cậu trước đây tự hào nhất trên cơ thể trở về với nó thôi, cậu không muốn Song Nhã bị tổn thương chút nào, đôi mắt đã từng là niềm tự hào của con bé trước đây mà, Song Tử không thích ai sử dụng nó ngoài em gái cậu.
"Anh Song Tử... đố anh biết em thích gì nhất trên người mình."
"Sao lại hỏi anh làm gì? Em thích gì làm sao mà anh biết chứ."
"Em thích đôi mắt của em... nó giống ngọc trai đen, phát sáng trong đêm tối ớ. Anh mà lạc đường, em sẽ dùng đôi mắt của em để chỉ đường cho anh, hihi..."
Nụ cười trong veo của Song Nhã vương trên môi hồng, đôi mắt hơi cong lên dưới hàng mi rậm... ngọc trai đen thật sự rất đẹp. Cô nhóc vui vẻ cầm khối rubik trên tay, xoay xoay thành nhiều vòng, miệng thì liên tục lảm nhảm mặc kệ thằng anh trai của mình đang ngồi đọc truyện tranh trên giường có nghe cô nói gì không. Đôi mắt của Song Nhã rất đẹp, ở lớp cô nhóc ai cũng ao ước có một đôi mắt đẹp như vậy, thế nên con bé rất thích đứng trước gương ngắm nhìn đôi mắt của mình trước khi bước ra ngoài cửa, gọi là thói quen ư?
Đấy là lý do khiến Song Tử bất bình, tức giận khi nghe bác sĩ thông báo em gái cậu đã hiến tặng mắt cho cô gái Việt Nam bị tai nạn cùng phòng cấp cứu kia. Cậu ấy không nói ra, chỉ thể hiện vẻ mặt thờ ơ nhưng lại luôn ghi nhớ, để tâm những điều nhỏ nhặt nhất... với riêng người mà cậu ấy yêu quý trân trọng.
***
Canteen trường Daniel Einstein, học sinh / sinh viên như dồn toàn lực tấn công mấy cô chú nhân viên phục vụ không bằng mặc dù ai cũng phải xếp hàng nhưng mà tụi học sinh / sinh viên đến giờ bụng gõ trống, không kìm nén được cảm xúc mà hơi nóng tính. Đám người Phượng Kim Ngưu xếp hàng mãi mới lấy được đồ ăn trưa... thêm một phần cho bạn học Song Tử đang ngồi ở chốn mô cũng chẳng rõ nữa, chỉ biết lấy xong thức ăn, ngồi xuống được bàn ăn cũng tốn hơn 30 phút.
"Damn it."
Tiểu Yết chửi thề, tuôn ra mấy câu không mấy hay ho khi bị một thằng cao lớn giẫm vô giày. Có men tính tới đâu cũng bực mình vì bị một tên cao gần hai mét nặng 120 kg giẫm vào chân còn hời hợt quay mặt đi... giống như hắn không để ý không bằng.
"Bảo Bình. Ngồi đi, để em làm cho."
Phượng Kim Ngưu vui vẻ kéo tay anh chàng cao một mét chín mươi hai hướng về phía cái bàn ngay sát cửa sổ có vài người đã ngồi sẵn. Không quên bê giúp anh ấy khay thức ăn, tại vì Bảo Bình tay phải bị thương nên trông rất khó khăn khi cầm đồ đạc hay thứ gì nặng nặng mà.
"Cảm ơn."
"Ừhm, tại em... mà anh bị thương mà."
Phượng Kim Ngưu cắn nhẹ môi dưới, mỉm cười một cách khó khăn tại vì nàng còn lo vụ tim yếu, đứng gần anh bạn Bảo Bình là nhảy hip hop loạn xạ.
"Hi."
"Tay anh bạn bị làm sao thế?"- Sư Tử tinh ý nhận ra lớp vải bó qua loa trên tay Bảo Bình Einstein, nỗi tò mò bỗng nổi lên, cậu nhớ rõ ràng hôm qua cả bốn người ngồi ở bàn ăn đợi Phượng Kim Ngưu đâu có ai bị thương?
"Ngã xe thôi."
"Nhưng xe anh hôm nay vẫn để ở nhà mà, đi bộ tới trường mà cũng ngã? Hay bị xe đứa nào đâm phải?"
Bảo Bình cười như không cười, ngồi xuống cạnh Phượng Kim Ngưu, không buồn giải thích thêm, tay trái thuận lợi cầm thìa chuẩn bị tư thế ăn món soup đầu tiên. Phượng Kim Ngưu ngồi bên cạnh, vì khoảng cách ghế ngồi chỉ cách nhau năm mươi centi vậy nên thi thoảng cánh tay phải Bảo Bình chạm vào khuỷu tay nàng, cả người như bị nhiễm điện, tim đập bất thường.
"Á... là A.R.I của Fly.B kìa."
Canteen dành cho học sinh trung học (cấp 3 ớ) bỗng trở nên hỗn loạn, sự xuất hiện của một cậu học sinh đặc biệt khiến đám người nháo nhào cả lên, làm trấn động cả khu dành cho sinh viên trường Daniel Einstein. Phía bàn Phượng Kim Ngưu, cả đám ngơ ngác nhìn về phía đám đông càng lúc càng nhiều người bao quanh kia...
Cậu ấy là ai?
Thôi đợi chương sau đi. Hịhị, con mẹ tác giả nó lười quá mà:v
By: Linh Yunki's Story.