Tiêu Tương Phi không hổ là đẳng cấp đặc công, chỉ tức giận thoáng qua rất nhanh nàng đã trấn định lại. Nàng cố gắng khống chế lửa giận của mình, đặc công là tỉnh táo vô tình không có quá nhiều thất tình lục dục.
“Nếu như ta không đi theo ngươi” Nàng mỉm cười,nhẹ giọng nói, đáng tiếc nụ cười chưa tới đáy mắt.
Hiên Viên Vũ không không bị hù dọa, thấy biểu tình của nàng như vậy cũng biết là nàng đang dò xét mình nhưng hắn là hoàng đế có thể nào để cho người khác nói chuyện đạo lí? “Không có nếu như, nàng phải đi với trẫm” Hắn cuồng vọng nói khí thế vương giả không biểu hiện nhưng tự lộ ra.
Nàng lạnh lùng nhìn hắn, khí thế cao ngạo cũng tản mát ra nàng cũng không chịu người khác khống chế quyết định của nàng cũng không sửa đổi vì ai.
“Muốn ta đi theo ngươi? Có thể, nhưng ngươi có thể cho ta cái gì? Vàng bạc châu báu? Hậu vị của phi tần? Hay là…?” Nàng có ý lấy gương mặt khinh miệt mà nói.
Hiên Viên Vũ cau mày nhìn nàng, rõ ràng cảm giác nàng không phải người như thế, không phải cô gái xem trọng quyền thế ái mộ hư vinh. Như thế nào lại một khắc sau lại yêu cầu như thế? Hắn biết nàng không muốn đi theo hắn, có lẽ nói như vậy chỉ để thoát khỏi hắn mà thôi, hắn làm sao dễ dàng buông tay cho được.
“Chỉ cần ngươi muốn trẫm đều làm được, vàng bạc châu báu, vinh hoa phú quý đều trong tầm tay” Hắn cam kết theo ý của nàng chỉ cần nàng đi theo hắn.
Tiêu Tương Phi đã hết ý kiến nàng thế nào lại đụng phải loại vô lại thế này? Thật sự là tận cùng xui xẻo trong lòng âm thầm buồn bã nàng cũng trầm mặc không nói lời nào.
Lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm trong trẻo của Viên Quân “Hoàng thượng, vi thần có chuyện quan trọng cần bẩm báo”
Hiên Viên Vũ nhìn nàng một cái, trầm gọng nói “Vào đi” Nói xong hắn đaon đaon chính chính ngồi trên bàn nhìn ra ngoài.
Viên Quân được cho phép đẩy cửa bước vào thấy Tiêu Tương Phi đang ngồi trên giường gật đầu với nàng một cái.
“Hoàng thượng, chúng ta nên quay về triều” Hắn cung kính nói, kí thực là sau khi trải qua sự kiện về bầy sói, hắn lại cang 2hi vọng Hiên Viên Vũ ở lại trong cung, ít nhất cũng an toàn hơn so với bên ngoài.
“Trẫm biết, buổi chiều hồi cung” Hiên Viên Vũ đồng ý nói thật ra hắn cũng muốn nhanh chóng hồi cung, thu xếp tốt cho Tiêu Tương Phi.
Viên Quân mừng rỡ lập tức nói “Dạ, thần đi chuẩn bị” Nói xong lui ra khỏi trướng vội vàng về chuẩn bị hồi cung.
Tiêu Tương Phi mắt lạnh nhìn, đột nhiên thấy quyền thế là thứ tốt có thể làm cho tất cả mọi người phục tùng, có thể làm tất cả những chuyện ngươi muốn làm.
“Trước tiên nàng nghĩ ngơi một chút rồi chúng ta hồi cung” Hiên Viên Vũ hòa ái nói với nàng, với nàng vẻ mặt của hắn vẫn ôn hòa sủng ái có thừa.
Nàng không đáp ngồi đấy không biết đang nghĩ gì.
Qua một lúc lâu cuối cùng nàng quyết định, nàng muốn theo hắn đi về hoàng cung. Nàng ở nơi dị thế này sinh tồn đi theo hắn cũng là một cách, một mình cũng là một cách. Nhưng nàng không biết gì về thế giới này hơn nữa cái gì nàng cũng không có mà hoàng đế này cũng không dám đối với nàng như thế nào.
Tại sao lại ngược đãi bản thân? Có thức ăn có đồ uống lại có người phục vụ dù sao nàng cũng không phải thi hành nhiệm vụ gì coi như là kì nghỉ phép. Sống ở đâu thì hòa nhập ở đấy hưởng thụ thật tốt cuộc hành trình ở nơi dị thế này đi, nói không chừng nàng có thể tìm được đường về nhà.
Sau khi nàng quyết định, lại cảm thấy dễ chịu hơn nhãn nhã tự tại chờ đợi. Cuộc sống mới đang chờ đợi nàng. Nàng không biết hậu cung của hoàng đế như thế nào? Có thể không khác biệt gì như tivi hay trình chiếu? Nàng cũng có chút mong đợi.